Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lý Mạnh Nam bất lực: "Cô chủ, vết thương nhỏ này có thể có chuyện gì chứ?"
"Tôi không quan tâm, tôi chỉ biết tôi phải băng bó cho anh, chắc chắn là vậy!" Khuôn mặt bướng bỉnh và kỳ vọng của Kỷ Thấm khiến Lý Mạnh Nam bối rối, anh bị thương, cô đang chờ đợi điều gì?
Tần Ly và Đan Nhật Tông đã ngủ, trong biệt thự tối đen như mực, Kỷ Thấm dẫn Lý Mạnh Nam vào phòng cô, sau đó để anh đợi một lát, cô đi lấy hộp sơ cứu.
Lý Mạnh Nam thề, thỏa hiệp với Kỷ Thấm, để cô băng bó vết thương đây là quyết định sai lầm nhất mà anh đưa ra trong hơn hai mươi năm qua.
Cô chủ nhỏ này nhìn thấy máu thì hoảng hốt không thôi, cô dùng kéo để cắt bỏ quần áo, vì kính đâm vào rất sâu, còn để qua một thời gian nữa, nên vết thương đã trở ra ngoài, máu đã đông lại, nhìn qua trông rất ghê sợ.
Đôi mắt của Kỷ Thấm nửa mở nửa khép, cầm cồn sát trùng trên tay, run rẩy lau xung quanh vết thương.
Vết thương cảm nhận được vị cồn, đầu dây thần kinh lập tức bị kích thích.
Lý Mạnh Nam cắn môi, cau mày.
"Đau lắm à?" Kỷ Thấm nhìn bộ dạng khó chịu của anh, nước mắt sắp muốn rơi xuống rồi.
"Không sao đâu, cô chủ."
"Vậy tôi băng bó đây." Kỷ Thấm vẫn mang bộ dạng không dám lại gần, rụt rè dùng băng gạc quấn lấy một vòng rồi một vòng, kết quả nhất thời tay run lên, kéo miệng vết thương ra một chút, ngay sau đó Lý Mạnh Nam kêu lên một tiếng, vết thương cũng bắt đầu chảy máu.
Lý Mạnh Nam chưa kịp lên tiếng, Kỷ Thấm đã hét lên trước: "A! Cứu tôi với!!!!!! Chảy máu rồi!!!"
Lý Mạnh Nam không kịp chặn miệng Kỷ Thấm lại, thì toàn bộ biệt thự đã sáng rực lên rồi.
Tần Ly và Đan Nhật Tông mặc bộ đồ ngủ chạy vào phòng của Kỷ Thấm, trông thấy khung cảnh như vậy: một người đàn ông cởi trần, cánh tay thì chảy máu đầm đìa.
Một người phụ nữ nhắm mắt lại liên tục hét lên, nhảy loạn lên trong phòng.
Đây là, tình huống gì vậy? Con gái mình giết người chưa thỏa mãn? Lại là giết vệ sĩ của Kình Hạo? Giết vì tình? Hay giết vì thù hận?
Tần Ly xoa xoa cằm như một người đàn ông, nhìn chằm chằm vào Lý Mạnh Nam một lúc lâu, rồi thốt lên: "Thân hình rất tốt."
Đan Nhật Tông ngay lập tức xông lên, nhưng Kỷ Thấm đã cố gắng hết sức ngăn lại ông ta mới không làm điều gì với Lý Mạnh Nam.
Một lúc sau, Đan Nhật Tông im lặng ngồi trên giường, ánh mắt tức giận, nhìn vợ mình băng bó vết thương cho một người đàn ông vừa đẹp trai, thân hình còn rất đẹp nữa.
Toàn thân đã phát ra lửa, ông hiện tại vô cùng tức giận.
Kỷ Thấm cười có chút ngượng ngùng, khóc không ra nước mắt, quả nhiên phim truyền hình đều là lừa đảo, lừa đảo!
"Thấm, con đây là đang cứu người hay giết người vậy? Mạnh Nam bị con dày vò như vậy còn có thể sống được thì đúng là kỳ tích." Tần Ly không nhịn được mà nói toẹt ra, bà ít nhiều cũng đã nghe những điều vô lý mà Thấm đã làm với Lý Mạnh Nam, nghĩ rằng con gái nhỏ nghịch thì cứ nghịch, dù sao thì cũng không xảy ra chuyện gì lớn.
kết quả không ngờ, thật sự muốn tai nạn chết người.
"Thấm, con ra tay vẫn chưa đủ, lẽ ra phải cầm con dao đâm thẳng vào tim cậu ta." Đan Nhật Tông lạnh lùng quăng một câu.
Tần Ly ném một miếng băng gạc ra: "Đan Nhật Tông, anh còn dám nói thêm một lời nữa, tối nay anh cứ chờ để ngủ trên ghế sofa đi."
Đan Nhật Tông ngay lập tức ngậm miệng, kết cục bị vợ đá ra khỏi phòng là rất bi thảm.
Kỷ Thấm yếu đuối chen lời: "Thực ra không phải do con ra tay, là một tên lưu manh dụng chai rượu thủy tinh đập."
Tần Ly nhẹ nhàng liếc nhìn cô, trong phút chốc buông lỏng tay: "Bản lĩnh của Mạnh Nam cho dù là mười mấy tên lưu manh cũng không thành vấn đề, lại có thể bị thương đến thế này?"
Kỷ Thấm chưa trả lời, đôi mắt màu cà phê của Tần Ly liếc nhìn đứa con gái của mình, chậm rãi nói: "Còn nữa, con có thể nói cho mẹ biết, cách ăn mặc thế này là sao không?"
Kỷ Thấm cúi xuống nhìn trang phục của mình, trong lòng kêu một tiếng, thảm rồi, quên không thay quần áo rồi.
Tần Ly nheo mắt: "Con vừa từ quán bar trở về à, Mạnh Nam bị thương là vì con à."
Đúng rồi! Điểm mấu chốt!
Ánh mắt cầu cứu của Kỷ Thấm hướng đến Đan Nhật Tông, kết quả là ba cô bởi vì cô đem một người đàn ông đẹp như vậy về nhà nên đã chọn thấy chết mà không cứu, cũng giận dỗi quay đầu về hướng khác.
Kỷ Thấm bây giờ thực là cầu cứu trong vô vọng.
Đang định cầu cứu sự tha thứ, Lý Mạnh Nam đang im lặng đột nhiên cất lời: "Là tôi đưa cô chủ đi đến quán bar."
Ánh mắt của tất cả mọi người đều quay sang phía anh, đến cả miệng của Kỷ Thấm cũng há to đến mức có thể đút vừa một quả táo vào đó.
Tần Ly sững người một lúc, buộc một chiếc nút bướm xinh đẹp lên vết thương của Lý Mạnh Nam, khẽ nói: "Khi về đừng để bị dính nước, ngày mai đến bệnh viện kê thuốc là được rồi."
"Cảm ơn bà chủ."
"Cậu quay về nghỉ ngơi đí, hôm nay vất vả cho cậu rồi, tôi sẽ nói với Kình Hạo một tiếng, để nó tăng lương cho cậu." Tần Ly bắt đầu thu dọn hộp đồ sơ cứu.
Kỷ Thấm đã bắt đầu cảm thấy luồng sát khí rồi.
Phản ứng này xem như là… sự bình yên trước cơn bão?
"Cám ơn bà chủ." Lý Mạnh Nam không nói gì thừa thãi, súc tích rõ ràng.
Sau khi Lý Mạnh Nam rời đi, trái tim Kỷ Thấm run rẩy và chuẩn bị ngừng đập rồi.
Mẹ cô chắc chắn thuộc loại hình phúc hắc cực độ, trình độ khủng bố là lớn nhất trong gia đình.
Ngay cả Đan Kình Hạo cũng không dám lỗ mãng, huống chi là cô?
Kỷ Thấm cười ngây ngô vài câu, nịnh hót nói: "Mẹ ơi, cũng không còn sớm rồi, hai ngưới chắc chắn cũng rất mệt, hay là quay trở lại nghỉ ngơi đi."
Tần Ly mặc đồ ngủ bằng lụa, hai chân vắt lên, thản nhiên liếc nhìn Kỷ Thấm: "Cái cục gỗ Lý Mạnh Nam kia có thể đưa con đến quán bar sao? Khả năng này còn không lớn bằng khả năng ba con yêu phải con trai."
Đan Nhật Tông liếc Tần Ly một cái không nói nên lời, cái này gọi là nằm không cũng trúng đạn sao? Liên quan gì đến ông?
"Mẹ ơi, con sai rồi.
Lần sau con không dám nữa đâu." Kỷ Thấm nắm lấy tai của mình, bộ dạng trông rất lương thiện.
"Xem như con biết thức tỉnh lần này sẽ không cấm túc nữa" chưa đợi Kỷ Thấm hoan hô nhảy múa, Tần Ly liền dội cho một chậu nước lạnh: "Nhưng có giới nghiêm ban đêm, trước mười giờ nhất định phải ở nhà."
"Trước mười giờ không có quán bar nào mở đâu ạ." Kỷ Thấm nhẹ nhàng thì thầm.
Tần Ly nghiêng tai, đôi mắt nheo lại cười: "Cho hỏi, con có ý kiến gì không?"
Kỷ Thấm cuống quít xua tay: "Không có, không có, tuyệt đối không có.
Mẹ anh minh nhất, là đại diện của công bằng, phán quyết nhất định rất chính xác."
Tần Ly lúc này mới nhẹ nhàng đứng dậy, nhẹ nhàng nói: "Nhật Tông, chúng ta về phòng."
Đan Nhật Tông vừa nghe thấy về phòng, cả người đều nhanh nhẹn hẳn lên, vội vàng lóc cóc đi theo sau Tần Ly.
Kỷ Thấm phảng phất có thể nghe thấy tiếng nói của ba: "Vợ ơi, chúng ta cũng đã lâu không tập thể dục rồi, hôm nay tập thể dục một lần có được không?"
"Ngủ đi." Giọng nói của Tần Ly lạnh lùng.
"Vợ à..."
"Còn gọi nữa ra sofa ngủ."
Ngay lập tức trong biệt thự yên tĩnh trở lại.
Vẻ mặt của Kỷ Thấm đen xạm lại, đây xem như cầu xin không thành sao? Ba thật đáng thương.
Quay trở lại phòng, Đan Nhật Tông ôm chặt Tần Ly nói: "Bà xã, hình như em có suy nghĩ gì đó."
Tần Ly gật đầu: "Mạnh Nam luôn luôn là người coi trọng quy củ, mệnh lệnh của chủ nhân là nguyên tắc duy nhất của cậu ta, lần này để giải vây cho Thấm, lại một mình gánh chịu chịu trách nhiệm, anh có thấy lạ không?"
Đan Nhật Tông ngáp một cái: "Có gì kỳ lạ đâu chứ, người thích Thấm đều có thể từ Hàng Châu đại kiều xếp đến Nam Phố đại kiều đi, thêm một người Lý Mạnh Nam là rất bình thường."
Tần Ly cười: "Anh không hiểu con gái mình gì cả, người nó không thích lại đem cậu ta về phòng?"
"Ý em là Thấm thích Lý Mạnh Nam?" Đan Nhật Tông ngạc nhiên nói.
"Đây mới là điều em lo lắng."
"Nếu hai đứa nó thích nhau thì để bọn nó ở bên nhau, em lo lắng gì chứ." Đan Nhật Tông đã có chút buồn ngủ.
"Tính cách của Lý Mạnh Nam hướng nội và chín chắn, tình cảm không lộ ra ngoài, hơn nữa đến bây giờ em vẫn chưa nhìn thấu được cậu ta là người như thế nào.
Em sợ Thấm sẽ bị tổn thương." Tần Ly gật đầu phân tích, nhưng lâu sau không thấy câu trả lời của Đan Nhật Tông, bà xoay người lại, thấy ông đã ngủ rất sâu, thở đều rồi, bà khẽ mỉm cười, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng trên môi Đan Nhật Tông: "Ngủ ngon."
Màn đêm bên ngoài biệt thự vẫn tiếp tục, như thể sẽ không có ánh bình minh.
Tiếng đầu máy xe lửa nặng nề vang vọng trên đường quốc lộ, như muốn cắt ngang bầu trời đêm tối vậy.
Lý Mạnh Nam đội chiếc mũ bảo hiểm, cảnh tượng trước mặt anh thay đổi nhanh chóng.
Đôi mắt anh lộ ra một ánh sáng xanh, lặng lẽ, sâu thẳm.
Câu nói của Kỷ Thấm vẫn vang lên bên tai anh, anh dốc sức muốn quên đi, nhưng những từ đó trong tâm trí anh càng trở nên rõ ràng hơn.
Tôi thích anh......Tôi thích anh…...Tôi thích anh......!một câu nói trực tiếp như thế, ba từ làm hỗn loạn tâm trạng luôn bình tĩnh của Lý Mạnh Nam.
Anh vẫn luôn không muốn không cầu, không yêu không thích, vì vậy cuộc sống của anh có thể rất tự do tự tại.
Thế nhưng bây giờ, trong lòng anh có nhiều hơn một cô gái là Kỷ Thấm, cái nhăn mày của cô, nụ cười của cô, mọi chuyển động của cô đều ở trong mắt anh, trái tim anh.
Anh nhất định không thể yêu bất kỳ ai.
Anh không đủ tư cách để yêu những người khác, hơn nữa anh cũng không có quyền.
Trên người anh có trách nhiệm rất quan trọng, tuyệt đối không thể yêu-Kỷ Thấm.
Tiếng đầu máy rít lên biến mất ở cuối đường cao tốc.
Phòng của Đan Kình Hạo vẫn chưa tắt đèn.
Anh ta lăn qua lộn lại, có ai đó sục sôi trong tâm trí anh ta.
Vẻ mặt cô đờ đẫn, nụ cười đáng yêu, còn có bộ dạng luống cuống, không thể không khiêu khích thần kinh của anh.
Khi đếm đến con cừu thứ 10.000, Đan Kình Hạo cuối cùng từ giường nhảy dựng lên.
Mẹ nó! Ai đã phát minh ra phương pháp đếm cừu để ngủ vậy? Càng đếm lại càng tỉnh! Anh cầm chiếc đồng hồ báo thức ở bàn, kim đồng hồ chỉ một giờ.
Lúc này, cô ấy có lẽ ngủ rồi nhỉ.
Đan Kình Hạo đứng dậy, bước ra khỏi phòng, vốn là muốn rót nước để uống, nhưng ánh mắt liếc sang một bên, trong khe cửa vẫn trông thấy có ánh đèn.
Tim anh bỗng chỗc hồi hộp, muộn như này rồi vẫn chưa ngủ? Cô ấy đang làm gì?
Đan Kình Hạo cảm thấy rằng anh sắp phát điên, trong đầu anh toàn là những chuyện của Nguyễn Đào Yêu.
Anh muốn biết mọi thứ về cô, muốn nắm bắt mọi thứ về cô, muốn trong mắt cô chỉ có một mình anh!
Sự tò mò chiến thắng tất cả, anh trực tiếp đẩy cánh cửa đi vào.
Nguyễn Đào Yêu đang cầm quyển sách dày cộp bị sự xuất hiện bất ngờ của Đan Kình Hạo làm hoảng sợ, khuôn mặt xinh xắn hơi có chút tức giận: "Đan Kình Hạo, anh nên biết phép lịch sự cơ bản trước khi vào phòng của ai đó phải gõ cửa."
Đan Kình Hạo hừ một tiếng: "Đây là nhà của tôi.
Tôi muốn vào phòng nào thì tôi vào.".