Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Giang Tiểu Tư khônghiểu nổi tại sao Thẩm Mạc luôn tùy tiện đánh nhau với người ta ở trênđường. Nhìn anh trông lạnh lùng thản nhiên, thì ra cũng là người nóngnảy.
Lí Nguyệt Y vội vã xông tới trước mặt Thiệu Băng, người đang đau đến nỗi không dậy nổi, sốt ruột hỏi han: “Băng ca ca, anh không sao chứ?”
Thiệu Băng giận tới nghiến răng, muốn đứng dậy đánh trảnhưng lại sợ bị thương nặng hơn, muốn chửi ầm lên, nhưng miệng lại rấtđau. Quay đầu nhìn thấy Lí Nguyệt Y nước mắt rưng rưng, gương mặt ấy làm cho người ta thật thương tiếc, thái độ cậu lập tức trở nên dịu dàng,nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
“Tiểu Nguyệt, yên tâm, anh không sao.”
Lúc này Thẩm Mạc mới nhìn thấy Lí Nguyệt Y, nhìn cô và cậu ta tình chàng ýthiếp thì càng cảm thấy tức giận, tưởng Thiệu Băng vì đã có người mớicho nên mới bội tình bạc nghĩa với Giang Tiểu Tư như vậy.
Nếukhông vì Thiệu Băng chỉ là người bình thường, hơn nữa còn là một đứatrẻ, anh mà chưa vặn gãy cổ cậu ta sẽ chưa tha thứ. Bọn trẻ bây giờkhông biết bị sao nữa, cả Diệp Miêu cũng như thế, đứa nào đứa nấy đềumuốn trưởng thành sớm, thật hoang đường.
“Là đàn ông thì phải biết chịu trách nhiệm với chuyện mình đã làm, ba cậu chưa dạy cậu sao?” Thẩm Mạc lạnh lùng nhìn cậu ta.
Thiệu Băng chưa từng gặp người đàn ông nào có khí thế làm cho người ta phảisợ hãi như vậy, đôi mắt đen như mực kia chỉ thoáng nhìn mình một chútcũng sắc bén như dao, làm cho xương cốt cậu cũng cảm thấy đau đau.
“Cái gì cơ, chuyện gì? Phụ trách cái gì?” Vì sao một con bé, lại thêm mộtông chú, vừa mở miệng là bắt cậu phải phụ trách, cậu đã làm sai chuyệngì chứ?
Thẩm Mạc nắm chặt nắm đấm, kìm chế xúc động muốn tiếp tục đánh người: “Đứa trẻ trong bụng Giang Tiểu Tư, cậu định tính sao?”
“Gì?”
“Gì?”
“Gì?”
Ba người đồng thời trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Thẩm Mạc.
Thẩm Mạc nhíu mày, bực tức hỏi: “Cậu định tính sao với đứa trẻ, đừng có hếtlần này tới lần khác cứ nói không phải của tôi, cũng đừng mong trốntránh trách nhiệm.” Nhưng chẳng lẽ cứ sinh đứa bé ra sao, sau đó chờ bọn họ tốt ngiệp sẽ kết hôn? Để Giang Tiểu Tư sống cùng loại đàn ông rácrưởi này? Anh vừa nghĩ tới liền cảm thấy cực kì khó chịu.
“Tôi mang thai từ lúc nào vậy?” Giang Tiểu Tư nghiêng đầu tò mò.
“Tiểu Tư, vì sao cậu cũng mang thai?” Lí Nguyệt Y há hốc mồm ngạc nhiên.
“Cô ta mang thai thì liên quan gì đến tôi.” Thiệu Băng hừ lạnh, khinh thường.
Thẩm Mạc ngẩn người: “Không phải cô mang thai con của cậu ta sao?”
Giang Tiểu Tư ôm bụng cười ha ha, dường như sắp ngồi hẳn xuống đất mà cười:“Ai bảo là tôi mang thai con cậu ta, cậu ta là bạn trai của Nguyệt Y,người mang thai là Nguyệt Y.”
Mặt Thẩm Mạc co quắp lại, khôngmang thai? Chẳng lẽ mình hiểu nhầm? Vậy cô mua que thử thai làm gì? Cònăn nhiều như vậy, còn nôn….
Quay lại đã thấy Thiệu Băng đang kích động nắm hai tay Lí Nguyệt Y.
“Cái gì? Tiểu Nguyệt, em có thai?”
Lí Nguyệt Y tội nghiệp gật gật đầu.
“Là con ai? Anh muốn đi làm thịt hắn.” Thiệu Băng thở phì phì đứng đậy, định đi tìm người liều mạng.
Giang Tiểu Tư quát: “Đừng giả bộ. Không phải con anh thì là con ai?”
“Con tôi? Sao là con tôi được, sao tôi lại không hề biết gì chứ? Tôi ngay cả chạm vào cô ấy cũng chưa làm, sao có thể có con được?” Thiệu Băng dường như sắp phát điên.
Lí Nguyệt Y kéo kéo áo cậu, nhỏ giọng nói:“Lần trước chúng ta đi chơi ở Miêu trại, vì đã muộn nên không phải đãngủ tại khách sạn một đêm sao?”
Thiệu Băng lấy tay ôm trán, dường như muốn ngất xỉu: “Tiểu Nguyệt , chúng ta chỉ ngủ cùng nhau thôi,chuyện gì cũng chưa làm, em mới học cao trung năm nhất, anh yêu em nhưvậy, thương em còn cảm thấy không đủ làm sao lại nỡ khi dễ em đây, hônmôi sẽ không mang thai.”
Lí Nguyệt Y ngạc nhiên mở to mắt: “Nhưng trên ti vi đều nói rằng hai người ngủ với nhau, sau đó có cục cưng?”
Lúc này đến lượt Giang Tiểu Tư cũng phát điên, đá vào mông Lí Nguyệt Y: “Lí Nguyệt Y, cậu làm gì trong giờ giáo dục giới tính, có nghe hiểu chút gì không?”
Lí Nguyệt Y tội nghiệp nhìn lại, hai mắt rưng rưng, vừa sợ vừa mừng: “Ý cậu là mình không mang thai?”
“Nhưng rõ ràng que thử thai …” Giang Tiểu Tư cũng thở ra một hơi, lại mơ hồ vò đầu, chẳng lẽ mua phải đồ dởm.
Lúc này, bỗng nhiên nghe thấy Thẩm Mạc ho nhẹ hai tiếng, vẻ mặt hơi hơi xấu hổ.
“Nếu thứ cô nhắc tới là que thử thai mua trong siêu thị hôm đó … Tôi muốn dạy dỗ cô một chút, cho nên …”
Giang Tiểu Tư ngây người: “Anh nói gì cơ?”
“Tóm lại không sao là tốt rồi.” Thẩm Mạc hơi xấu hổ quay qua chỗ khác.
Làm loạn nửa ngày, hóa ra chỉ là một loạt hiểu lầm, không ngờ nguyên chínhlà do mình xen vào chuyện người khác gây nên. Lúc ấy, anh nhìn thấy đứatrẻ nhỏ như vậy đã dám công khai mua que thử thai và “áo mưa” thì cảmthấy rất tức giận, vậy nên làm chút thủ thuật lên que thử thai kia. Chỉnghĩ dọa đứa trẻ này một chút cũng tốt, xem về sau bọn nhỏ còn dám làmchuyện dại dột nữa không.
“Anh anh anh …” Giang Tiểu Tư không thể ngờ rằng, Thẩm Mạc ngoài việc bề ngoài lạnh như băng nhưng tính tìnhnóng nảy, thích bênh vực kẻ yếu, còn là người phúc hắc.
ThiệuBăng buồn bực, vừa bị mang tiếng oan, còn phải chịu oan một đấm, mà lạikhông dám đánh trả. May mà có Lí Nguyệt Y ôn nhu như ánh sáng mặt trời,nhẹ nhàng xoa dịu cho cậu.
Thẩm Mạc lạnh lùng nhìn hai ngườitrước mắt cứ chàng chàng thiếp thiếp, nghiêm khắc nói: “Tuy rằng phải sợ bóng sợ gió một trận, nhưng về sau mấy người nên suy nghĩ cho cẩnthận.” Sau đó nhanh chóng rời khỏi.
“Đợi chút…” Giang Tiểu Tư vội vàng đuổi theo anh.
Tuy Thẩm Mạc độc mồm độc miệng, tính tình cũng không tốt, nhưng dù mình cólàm loạn trong nhà anh ta, quấy rầy anh ta như thế nào, anh ta cũngkhông tức giận đến mức đó. Lần này là do anh ấy nghĩ cô mới là ngườimang thai, mà đối phương lại không chịu trách nhiệm nên mới tức giận như vậy sao? Vậy là anh ấy quan tâm đến cô? Lòng đột nhiên thấy ngọt ngào,cảm thấy việc Thẩm Mạc làm loạn thành trò cười lại không chịu nhận sai,đánh nhầm người ta cũng không chịu xin lỗi, còn giữ nguyên bộ mặt hunghãn, cũng thật đáng yêu.
“Giáo sư Thẩm.” Giang Tiểu Tư vẫn bám theo phía sau anh.
Thẩm mạc vẫn không quay lại: “Đừng đi theo tôi nữa.”
“Nếu tôi mang thai thật thì sao? Anh sẽ khuyên tôi sinh nó ra sao? Hay là sẽ như Dương Ngạn làm với Diệp Miêu, vì tương lai của tôi mà khuyên tôi đi bỏ nó?” Giang Tiểu Tư cực kì tò mò về điều này, lớn tiếng tra hỏi, cũng chẳng thèm quan tâm bọn họ đang ở trên đường cái, làm người qua đườngđều quay lại nhìn bọn họ.
Khóe miệng Thẩm Mạc giật giật: “Đó là chuyện của cô, không liên quan tới tôi.”
“Vậy anh cảm thấy tất cả những gì Dương Ngạn làm đều đúng sao?”
“Thứ nhất, trong mắt tôi, người làm cho người đời chán ghét không phải làngười vì yêu mà trở nên tâm địa độc ác như Long Vãn Thu, cũng không phải loại ích kỷ, tùy hứng như Diệp Miêu, hồn nhiên nghĩ rằng dựa vào đứacon mà có thể chiếm lấy toàn bộ người đàn ông, mà chính là Dương Ngạn.Loại người tự cho mình là đúng, rõ ràng làm sai, lại chỉ nghĩ tới việctrốn tránh sai lầm. Thứ hai, anh ta không có quyền quyết định thay DiệpMiêu, mỗi người đều phải tự chịu trách nhiệm với cuộc sống của mình, dám làm dám chịu. Bỏ đi đứa trẻ thì có thể xóa sạch mọi sai lầm sao? Chỉ là sai càng thêm sai thôi, nực cười. Thứ ba, cô không cần cảm thấy bọn họđáng thương, đều là tự làm tự chịu.”
Giang Tiểu Tư híp mắt cười, nhìn Thẩm Mạc đi xa dần.
Vậy nên, đừng phạm sai lầm quá dễ dàng, nếu không phải chắc chắn mình cóthể tự gánh vác hậu quả hay không. Dù sai rồi, đứa trẻ vẫn vô tội, đừngđẩy lỗi lầm lên người đứa trẻ ấy …
Nhìn Thẩm Mạc, Giang Tiểu Tư đột nhiên nhận ra bản thân mình đã chuẩn bị tốt để đón nhận lấy hậu quả của sai lầm.
Muối đuổi tôi khỏi thế giới của anh sao? Tôi sẽ không để anh toại nguyện.