Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mười ba vị khách rất nhanh đã đến đông đủ, bí danh của từng người là: Tiêu Hữu Phàm [Da Cừu], ba nam một nữ đến trạm đầu tiên [Bạch Cầu], [Cái Chiếu], [Dưa], [Kéo], người đàn ông đến trạm cuối cùng [Áo Tang], còn nữ là [Kiệu Hoa].
Quản gia đi theo vị khách cuối cùng bước vào biệt thự, bà ta bước đi rất chậm, làm vị khách theo phía sau bà ta không biết có nên gia tăng tốc độ hay không. Cũng khiến cho người đứng trong phòng khách đều phải kiên nhẫn đợi mụ ta, khó tránh khỏi tạo ra sự bực bội.
“Một hai ba… mười ba! Ừm, khách hàng hôm nay đều đã đến đông đủ. Mời mọi người đi theo tôi.”
Không nói là muốn đi đâu, cũng không phải nói làm gì. Quản gia giống như là một con rùa chậm chạp, di chuyển từng tí từng tí một đến phía sau phòng khách, lại dùng chìa khóa ở bên thắt lưng mở cửa sắt.
Trong hành lang dài không có một ô cửa sổ, tất cả phải dựa vào đèn sợi đốt để chiếu sáng. Tốc độ đi chầm chậm của quản gia cũng không phải là không có ích, các du khách có thể có thời gian nhìn rõ các bức tranh được treo trên tường.
Tiêu Hữu Phàm: “Bộ quần áo này đẹp ghê…”
Đường Nghiên Tâm nghe thấy vậy tiến gần lại nhìn, khó hiểu hỏi: “Anh không cảm thấy người càng đẹp hơn à?”
Tiêu Hữu Phàm nhìn chăm chú vào cô gái tay cầm quạt tròn trong tấm ảnh, ngạc nhiên nói: “Quần áo quá bắt mắt, anh gần như không để ý đến người mặc trang phục… Ồ! Có chỗ nào đó không đúng phải không?”
“Nhất định không được bình thường!”
Đường Nghiên Tâm: “Với tính cách của anh, trông thấy một cô gái đẹp sao có thể chú ý đến người ta mặc gì chứ, chỉ muốn thấy dáng vẻ không mặc gì của người ta.”
Lộ Tầm Nhất đưa tay che trán, lại hơi muốn che lỗ tai.
Không thể khiến Đường Đường im miệng, anh có thể lựa chọn không nghe, đây là sự tôn nghiêm cuối cùng của một phụ huynh.
Tiêu Hữu Phàm: “Chính xác là như vậy, sao anh lại có thể chú ý đến quần áo, mà không nhìn mặt mũi không nhìn dáng người chứ? Rõ ràng luôn cảm thấy không ổn ở đâu đó, khi anh nhìn vào bức tranh này, chính là bức này, sự chú ý đến đầu tiên chính là cái trâm cài tóc trên đầu cô ấy. Nhìn gái đẹp mặc quần áo gì còn có thể giải thích, sao lại còn bị cái trâm thu hút nữa. Khỏi phải nói, cái trâm cài tóc vàng còn thật sự rất đẹp! Con bướm được làm sống động như thật, như thể bay từ trong tranh ra vậy…”
“Con bướm gì?”
Bản thân [Con bướm] rất mẫn cảm đối với điều này.
Tiêu Hữu Phàm khiến cô gái phải quay lại nhìn tấm ảnh, trong búi tóc tối màu của người đẹp cài một cái trâm cài tóc hình con bướm.
Thấy chỉ là cái trâm cài tóc, không thể hiện ra sự hứng thú quá lớn với [con bướm].
Sau khi trêu đùa vài câu với Tiêu Hữu Phàm, bỗng nói: “Bức tranh này giống như không làm nổi bật vẻ đẹp của con người, mà trọng điểm của ảnh chụp tập trung vào đồ trang sức và quần áo cô ấy mặc trên người…”
“Đến rồi!”
Quản gia nghiêng người sang, để cho bọn họ có thể nhìn vào phía bên trong: “Đây chính là Nguyễn Thất Quán nổi tiếng khắp nơi…”
Phía trước là tiền sảnh, hai bên rộng còn ở giữa hẹp, lót một tấm thảm màu xám đen, nơi này và giữa hành lang không dùng cửa ngăn cách.
Đường Nghiên Tâm giơ tay hỏi: “Biệt thự vừa rồi không phải là Nguyễn Thất Quán sao?”
Quản gia: “Đó là nơi ở của gia đình họ Nguyễn, Nguyễn Thất Quán là nơi đặt những bộ sưu tập đồ cổ, các người không phải vì điều này mà đến sao?”
Đường Nghiên Tâm: “…” Thực ra chúng tôi là vì rời khỏi đây mà đến.
Tiếp tục đi vào bên trong, sẽ nhìn thấy đại sảnh hình bầu dục. Trần nhà cách mặt đất rất cao, ở đó có dãy cửa sổ hình tròn duy nhất trong khách sạn, do đó ánh nắng mới có thể chiếu rọi vào.
Vừa rồi mới thay đổi bày biện đơn giản trong biệt thự, Nguyễn Thất Quán lộ ra vô cùng sang trọng.
Bộ sưu tập của Nguyễn Thất Quán nói thế nào nhỉ… có hơi vượt qua dự đoán của mọi người. Còn tưởng rằng nó sẽ cất giấu tranh chữ cổ, không ngờ thế mà toàn là vải tơ lụa, quần áo, giày được thêu tinh xảo. Nhiều vàng bạc châu báu được đặt trong tủ kính, từng hộp trang điểm được làm thủ công tinh xảo xuất sắc được bày biện trên bàn.
Tất cả quần áo đều là quần áo của con gái, toàn bộ đồ trang sức cũng là phụ kiện của nữ, nhưng tất cả lại là đồ vật quý báu của ông Nguyễn.
Vẫn chưa kịp nhìn kỹ, các du khách lại một lần nữa bị tiếng của quản gia thu hút toàn bộ sự chú ý.
Quản gia đứng tại điểm hẹp nhất ở tiền sảnh, lại không có ý tiến vào đại sảnh.
“Sau đây tôi sẽ thông báo một lần nữa cho mọi người, chuyện sống ở Nguyễn Thất Quán cần chú ý: 1. đầy đủ phòng! Một người một phòng, sau khi chọn xong không thể đổi phòng, không được vào phòng của người khác; 2. trong Quán có nhãn đồ cất giữ, không có sự đồng ý của gia đình họ Nguyễn không được tự ý di chuyển; 3 mời xem đồng hồ bên trong đại sảnh, 7 giờ chiều mỗi ngày mời các vị dựa theo thứ tự quy định ngồi ở trước bàn tròn lớn nhất. 4 tiểu thư nhà chúng tôi vô cùng nghịch ngợm, nếu các vị được cô ấy mời chơi cùng, tuyệt đối phải thắng, nếu thua sẽ gặp phải xui xẻo.”
Nói xong, quản gia liền quay người rời đi. Lần này tốc độ đi rất nhanh, khi Đường Nghiên Tâm đi qua nhìn thì cô đã không thấy gì nữa. Chỉ nghe thấy từng trận cười truyền khắp hành lang, kèm theo đó là tiếng thì thầm to nhỏ của rất nhiều phụ nữ.
Bên ngoài là hành lang trống rỗng, làm gì có người nào, chỉ có các tấm ảnh của những người đẹp được treo trên tường.
Các du khách đều nghe thấy tiếng cười, theo như lời của Tiêu Hữu Phàm nói: Bọn họ giống như một đám người đáng thương không cẩn thận đặt chân vào Động Bàn Tơ, sớm đã bị yêu tinh bao vây, nhất cử nhất động đều ở dưới mí mắt của người ta.
Đường Nghiên Tâm vô cảm nói: Sự so sánh vô cùng chính xác.
Tiêu Hữu Phàm vội vàng xoa cánh tay đang nổi da gà.
Các du khách miễn cưỡng đ è xuống sự sợ hãi trong lòng, bắt đầu phân chia phòng. Thông qua quan sát, Nguyễn Thất Quán được xây dựng từ hai hình tròn một lớn một nhỏ hợp thành, vòng tròn lớn là bức tường bên ngoài, vòng tròn nhỏ là đại sảnh, hai vòng tròn ở giữa được chia thành 16 khu vực hình quạt kích cỡ giống nhau. Trong đó có một cái là liên kết tiền sảnh với hành lang, hai bên trái phải của nó lần lượt là nhà vệ sinh và phòng bếp, mười ba khu vực còn lại vừa khéo có thể sử dụng làm phòng ngủ.
Đương nhiên, chức năng chủ yếu của chúng còn là nơi cất đồ vật của ông Nguyễn.
Đa số đều là những du khách từng trải, chuyện chọn phòng trái lại biến thành vấn đề có thể thương lượng. Tuân theo nguyên tắc liền kề các phòng cho các thành viên trong đội, bắt đầu từ tiền sảnh, phòng của các du khách dựa vào thứ tự theo chiều kim đồng hồ: Phòng bếp, Tiêu Hữu Phàm, Đường Nghiên Tâm, Lộ Tầm Nhất, Mõ, Đậu, Bươm bướm đầy màu sắc, Heo nhỏ, Áo Tang, Kiệu Hoa, Cái Chiếu, Kéo, Dưa, Bạch Cầu.
Đường Nghiên Tâm đi vào phòng của mình, bên trong không có giường, chỉ có một chiếc ghế quý phi, còn vừa khéo đặt ngay giữa phòng, đối diện với bức tường vòng cung. Nằm trên đó, chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể thưởng thức những chiếc khăn tay được đóng khung treo trên tường. Ngoài chỗ này ra, hai bên còn có tủ trưng bày, đặt một đôi giày thêu màu đỏ.
Bởi vì không có cửa sổ, nếu không mở cửa, thì ở trong phòng sẽ rất ngột ngạt.
Đường Nghiên Tâm tiến sát lại bức tường vòng cung, nhìn những chiếc khăn tay này, phát hiện ở một nơi cạnh chân tường khắc một hàng chữ [Tôi phải giết hắn ta!]
Dùng tay chạm vào, chỉ cảm thấy lòng bàn tay như kim châm, lại bị xước một lỗ.
Không biết là do chữ quá sắc bén hay do ý định giết người trong chữ quá sắc, vậy mà giống như dao có thể làm người khác bị thương.
“Đường Đường, sắp đến bảy giờ rồi!”
Lộ Tầm Nhất ở bên ngoài gọi cô.
Đường Nghiên Tâm đi ra từ trong phòng, hầu hết các du khách đã ngồi vào chỗ, bên trong đại sảnh chỉ có một cái bàn. Trong Nguyễn Thất Quán cái gì cũng không thể không có “hình tròn”, cái bàn gỗ có thể chứa mười ba người cũng là hình tròn.
Quản gia nói phải dựa theo thứ tự ngồi nhất định, bọn họ bèn dựa vào phương hướng và thứ tự của từng phòng rồi ngồi vào chỗ.
Khi đến 6 giờ 50 phút, một cô gái mặc váy màu trắng cười “hahaha”, chạy từ trong hành lang đến đại sảnh. Tóc của cô ta dày như rong biển, xõa xuống tận mắt cá chân.
Đây có lẽ là tiểu thư trong lời của quản gia, liệu cô ta có phải là Thất tiểu thư không?
Sắc mặt của tiểu thư tái nhợt, có một đôi mắt to, dáng mắt xinh đẹp, nhưng mà có một vấn đề giống như quản gia, thích nhìn thẳng vào người khác. Đường Nghiên Tâm bị cô ta nhìn chằm chằm thì phát hiện chiếc váy trắng của cô ta không bình thường, là lụa satin sáng rực rỡ, bên trên dùng chỉ trắng thêu hoa và bướm. Mà trên đầu cô ta cũng cài một chiếc nơ con bướm màu đen… kỳ quái nhất là cô ta không đi giày, bàn chân nhỏ vừa trắng vừa mềm trực tiếp giẫm lên sàn nhà.
Có lẽ từ đầu tới cuối Đường Nghiên Tâm không vì ánh mắt của người bên cạnh mà cảm thấy lo lắng, tiểu thư cũng cảm thấy nhạt nhẽo, rất nhanh di chuyển tầm mắt. Ngay sau đó, nhảy nhẹ lên chiếc bàn tròn chỉ thấp hơn cô ta một chút, toàn bộ quá trình không hề phát ra âm thanh nào.
Dùng tuổi tác của loài người để tính, chiều cao của tiểu thư cũng giống như mấy bé gái bảy tám tuổi.
Cô gái có vẻ ngoài trông giống như yêu tinh này đi đến ngồi xuống giữa bàn tròn, lời nói ra lại đầy ý đùa giỡn.
“Hôm nay ai sẽ đến chơi trò chơi cùng với ta đây?”
Đ ĩa quay ở giữa bàn từ từ xoay tròn, cô ta lại nói một lần nữa: “Hôm nay ai sẽ đến chơi trò chơi cùng ta đây?”
Trên thực tế, cô ta đã chọn trúng [Kiệu Hoa]. Bởi vì đ ĩa quay đã dừng lại, cô ta đối diện với [Kiệu Hoa] và ngồi xuống, ngón tay chỉ vào vị trên dưới ba mươi tuổi này, người phụ nữ có lông mày rậm mắt to như chuông đồng.
Kiệu Hoa không nói chuyện, nhìn có vẻ hơi căng thẳng, [Áo Tang] bên cạnh buột miệng nói ra: “Chị… chị, làm sao bây giờ?”
Tiểu thư: “Cô có thể chơi trò chơi cùng ta không?”
Nếu đã là câu nghi vấn, vậy có hai câu trả lời: Có thể và không thể.
Đường Nghiên Tâm: “Cô ấy có thể từ chối không?”
Đ ĩa quay bắt đầu chuyển động chậm rãi, mãi đến khi tiểu thư đối mặt với Đường Nghiên Tâm mới dừng lại: “Có thể chứ~ nhưng cô không thể nói giúp cô ta, cô ta phải tự mình trả lời.”
Kiệu Hoa cũng nhận ra tiểu thư có thể giao tiếp được, bèn dò hỏi cô ta: “Cần chơi trò gì?”
Thực ra Đường Nghiên Tâm còn muốn hỏi hậu quả khi từ chối là gì, nhưng Kiệu Hoa đã mở lời, cô đành không nói nữa.
Tiểu thư: “Chúng ta chơi cờ bắn bi!”
Nét mặt Kiệu Hoa lộ ra vẻ vui mừng, dễ nhận ra là cô ta biết chơi trò này. Nhưng vẫn chưa trả lời, mà dè dặt hỏi: “Nếu như tôi thắng, sẽ có phần thưởng gì?”
Tiểu thư: “Tôi sẽ nói cho cô một bí mật của Nguyễn Thất Quán.”
Kiệu Hoa vẫn muốn hỏi, nhưng tiểu thư rõ ràng đã trở nên mất kiên nhẫn.
“Rốt cuộc cô có chơi không?”
Kiệu Hoa: “Chơi!”
Theo hướng dẫn của tiểu thư, Kiệu Hoa tìm được một bàn cờ viên bi từ trong ngăn kéo.
Tiểu thư chọn bi màu đen, vừa sắp đặt bi vừa nói: “Dựa theo quy tắc của cờ viên bi, người đầu tiên đưa được tất cả các viên bi đến trước trận địa của đối phương thì thắng.”
Đường Nghiên Tâm vốn không biết cờ viên bi là gì, càng không biết cách chơi. Dựa vào phần giới thiệu trên bàn cờ cộng thêm màn chơi của hai người, rất nhanh đã hiểu rõ các quy tắc.
Sau khi xuất hiện ở mạt thế, người sẽ tiêu tốn thời gian chơi trò chơi có lẽ không nhiều lắm, Tiêu Hữu Phàm và Lộ Tầm Nhất cũng đều chưa từng chơi trò cờ viên bi này, cô cũng chưa từng chơi, nhưng Kiệu Hoa được tiểu thư đề ra thì vừa hay lại biết… có phải quá trùng hợp rồi không?
Cố ý lựa chọn thứ mà du khách hiểu rõ để đánh bại bọn họ sao?
Kết quả dường như là Đường Nghiên Tâm đã nghĩ quá nhiều, bởi vì Kiệu Hoa rất nhanh đã giành được chiến thắng.
Tiểu thư đập vỡ bàn cờ với vẻ mặt không vui, tiến lại gần bên tai Kiệu Hoa có vẻ là nói một câu nào đó.
Sau đó nhảy xuống bàn, rời khỏi tiền sảnh trước, đột nhiên quay đầu lại nói: “Sớm quay về phòng đi, ở lại bên ngoài quá muộn sẽ có nguy hiểm đó.”
Lộ Tầm Nhất: “Đường Đường, em có thấy không…?”
Đường Nghiên Tâm gật đầu: “Vừa nãy khi cô ta nói, váy biến thành màu đen.”
=…=
[Váy đổi màu và lời nói của tiểu thư nhất định có mối liên hệ với nhau sao?]
[Ví dụ khi tiểu thư nói dối váy sẽ biến thành màu đen chẳng hạn.]
[Lại cách vài tiếng nữa là có thể biết…]