Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trọn vẹn năm ngày nghỉ lễ Ái Nghi và Lý An Thành chỉ ăn no rồi ôm nhau ngủ, thỉnh thoảng sẽ nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất cho nhau nghe, mọi thứ yên bình đến nỗi ai trong hai người cũng đều muốn thời gian đừng trôi nữa.
Ngày mùng sáu đầu năm mới, Ái Nghi phải cùng đoàn phim ra ngoại thành, để quay phân cảnh quận chúa theo vua cha và quần thần trong triều đi săn thú trong rừng. Cả đi cả về chỉ có ba ngày mà Lý An Thành cứ ngỡ phải tiễn người đi đến ba thu mới gặp lại.
Tài xế của công ty đã đợi trước cổng chung cư nhưng anh cứ quấn lấy Ái Nghi trên giường chẳng chịu buông, còn luôn miệng dặn dò cô phải chăm sóc bản thân cho thật tốt. Anh lặp đi lặp lại mỗi chuyện ăn với ngủ đến mức cô học thuộc lòng, chỉ một ngày ngồi nghe anh nói đã gấp mấy lần những lo lắng của mẹ ruột dành cho cô hết hai bốn năm qua.
"Được rồi mà, chỉ có ba ngày thôi, anh cứ làm như là âm dương cách biệt, một đi không trở lại vậy."
"Nói bậy gì thế?"
Lý An Thành búng vào trán của Ái Nghi một cái, nghiêm khắc khiển trách: "Không được nói gở nghe chưa? Tới nơi phải gọi ngay cho anh biết, điện thoại phải bật định vị 24/24, ở khách sạn nào cũng phải báo cho anh hay."
"Em biết rồi mà! Vậy nhé, em phải theo kịp với đoàn kẻo mọi người đợi. Anh ngoan ngoãn ở nhà, không được chạy lung tung đấy nghe chưa?"
Cô ôm cổ Lý An Thành, hôn phớt qua môi anh một cái rồi nhanh chóng nhảy xuống giường nhưng còn chưa kịp đứng vững đã bị anh kéo về lần nữa.
"Em xa anh tận 72 tiếng đồng hồ mà chỉ để lại chút vốn liếng ít ỏi này thôi sao?"
Nhìn tia mắt chứa đầy tà gian của Lý An Thành, Ái Nghi muốn nhảy dựng, cô đấm vào ngực anh, nhăn mặt càu nhàu:
"Chúng ta mới vừa làm xong kia mà, nếu còn tiếp tục làm… sẽ trễ giờ đó…"
Đồng tử trong mắt Lý An Thành khẽ co lại, mày tằm nhếch lên cao, anh cong môi cười, hạ giọng trêu ghẹo:
"Làm? Làm cái gì? Thiếu phu nhân này, anh phát hiện đầu óc của em ngày càng đen tối đấy nhé!"
Biết mình bị lừa Ái Nghi thẹn quá hóa giận, cô không đấu võ mồm để phản kích mà há miệng thật to ngoạm lấy chóp cằm của anh rồi dồn hết sức để cắn. Lý An Thành đau đến mức trợn trắng hai mắt, nhưng vẫn cam chịu nhẫn nhịn, đến lúc cô thỏa mãn rời ra thì da cằm của anh đã tê rần đến mất cảm giác.
Dấu răng cũ chưa tan đã chồng thêm vết mới, Ái Nghi vô cùng hả hê ngửa cổ ra sau cười ha ha mấy tiếng.
"Anh phải gìn giữ cho thật kỹ dấu răng của em đó, trong lúc em đi vắng mà để cô nào làm mờ là anh chết với em!"
Lý An Thành xoa xoa chiếc cằm đáng thương của mình, sau đó không nói không rằng dứt khoát đè Ái Nghi nằm xuống giường, anh thẳng tay kéo cổ áo của cô ra một khoảng rộng rồi mút mạnh lên hai bên xương quai xanh.
Đầu lưỡi của anh quét qua da như có luồng sóng điện chạy dọc cơ thể khiến toàn thân cô run rẩy, cổ họng nóng bừng bừng như nuốt phải than. Anh liên tiếp hôn mút từng nấc da trên ngực Ái Nghi rồi vén áo lên dời cánh môi xuống tận rốn, sau khi đạt được mục đích rồi mới thả cô ra.
"Em cũng lo mà bảo quản dấu tích của anh thật kỹ đấy nhé, tổng cộng hai mươi dấu, mờ một dấu thì tính một lần! Anh đảm bảo mình dư sức để làm em tê tái đến không thể rời khỏi giường trong ngày trở về."
Anh nói rất chậm lại còn cố tình nhấn nhá vào trọng điểm khiến Ái Nghi muốn vung tay đấm cho mấy cái cho hả giận. Cô khổ sở nhìn những bớt đỏ to bằng đầu ngón tay chi chít trên da mình mà tức đến nghiến răng nghiến lợi. Với bản tính đanh đá vốn có, cô còn định làm một trận sống mái với Lý An Thành nhưng anh đã nhanh hơn vòng cánh tay ôm chặt cô lại.
"Ngoan nhé! Xa anh không được bỏ bữa, nếu bị người ta làm khó thì phải lập tức nói anh nghe. Không cần biết ngày hay đêm, xa hay gần, lúc nào em cần anh đều sẽ có mặt."
Nếu như thời gian ngưng lại tại giây phút này, anh và em không cần chia cắt, bầu trời vẫn luôn trong xanh và cuồng phong đừng bất ngờ kéo đến, thì lúc rời vòng tay của nhau… chúng ta đều đã không lưu luyến đến như vậy.
Ái Nghi đi rồi, Lý An Thành liền gọi điện cho Tiêu Gia cử mấy người theo sau để bảo vệ cô đề phòng có kẻ giở trò. Còn lại một mình, anh bắt đầu lo lắng rất miên man, mà nỗi bất an lớn nhất chính là… chỉ vài giờ nữa thôi anh sẽ gặp được đồng bọn của kẻ giết chết mẹ của mình.
***
Lúc tài xế đưa Ái Nghi đến trước cửa lớn của Hoàng Phổ thì đoàn xe gồm diễn viên phụ, biên tập và đạo diễn đã đi hết, chỉ còn xe của Lý Cảnh Chiêu đậu ở bên ngoài mở sẵn cửa để chờ cô cùng đi.
Một tổng giám đốc lớn như hắn mỗi ngày có hàng tá công việc cần phải xử lý, ấy vậy mà chỉ quay một phân cảnh nhỏ cũng đích thân đi giám sát, đây rõ ràng là cố ý muốn tiếp cận người đẹp mà!
Nhìn sắc mặt hắn tốt như vậy chắc chắn đã nghĩ ra mưu kế để hãm hại người khác rồi. Ái Nghi ước mình có thể nhốt hắn trong một chiếc hòm rồi bơm khí xyanua vào cho hắn giãy chết để trả thù cho Lý An Thành, nhưng suốt hai tiếng đồng hồ ngồi cùng một xe cô chỉ có thể nhoẻn miệng cười gượng để lấy lòng hắn.
Giữa trưa, chiếc Mercedes-Maybach dừng trước một khách sạn bốn sao, đây là chỗ các thành viên trong đoàn phim nghỉ ngơi trong mấy ngày tới. Cách nơi này khoảng hai trăm mét là một trường đua ngựa, đây là địa điểm mà bọn họ thực hiện cảnh quay lần này.
"Em lên phòng nghỉ ngơi một chút đi, buổi chiều có mặt tại trường đua anh sẽ dạy em cưỡi ngựa." Lý Cảnh Chiêu dặn dò Ái Nghi vài câu rồi rời đi xử lý công việc của mình.
Hắn vừa quay người, Ái Nghi lập tức muốn chửi thề, phải kiềm chế lắm cô mới không nhổ thẳng một bãi nước bọt vào mặt hắn.
Sau khi nhận phòng xong cô nhanh chóng gửi tin nhắn cho Lý An Thành, báo với anh mình đã tới nơi an toàn rồi sửa soạn để tới tham quan phim trường.
Hai giờ chiều, Ái Nghi và một số diễn viên khác có mặt tại trường đua ngựa, nơi đây không khí thoáng mát, trước mặt là rừng tự nhiên, rất thích hợp để quay phân cảnh đi săn.
Lý Cảnh Chiêu đến trễ nên mọi người tập cùng người huấn luyện trước, sau khi mặc đồ bảo hộ, nhân viên trong trường đua dắt ra cho Ái Nghi một chú ngựa thuộc giống Andalusian màu hạt dẻ sẫm, bườm và lông đuôi của nó dày và dài, trông khuôn mặt không quá dữ tợn.
Do đây là lần đầu tiếp xúc với ngựa thật nên Ái Nghi có hơi lo lắng, trầy trật mãi cô mới có thể ngồi vững trên yên ngựa. Người hướng dẫn ngồi trực tiếp ở sau lưng cầm tay cô chỉ cách điều khiển dây cương, xung quanh những diễn viên khác cũng đang tập làm quen với bạn diễn mới của mình.
Mới đầu chú ngựa chỉ bước những bước chậm rãi, huấn luyện viên kéo nhẹ dây cương cho nó di chuyển ra một khoảng rộng rồi bắt đầu thúc dây để nó chạy nhanh hơn. Ái Nghi thích ứng không kịp với tốc độ này nên có phần chóng mặt buồn nôn, cô hét lên với người phía sau bảo anh ta chậm lại, nhưng anh ta không hề đáp ứng mà còn thúc mạnh vào hông ngựa khiến nó lồng lên rồi chạy thẳng về phía trước.
Nhận thấy điểm bất thường, Ái Nghi hét toáng lên kêu cứu, cô nắm chặt dây cương, cố gắng quay đầu nhìn người đàn ông ngồi phía sau. Hắn ta đội nón bảo hộ và bịt khẩu trang kín mặt chỉ để lộ mỗi hai mắt, trong đôi con ngươi màu nâu lóe lên một tia đầy hiểm độc.
"Nhớ tôi không? Hai chúng ta cùng xuống âm phủ hội ngộ với Lâm Ái Nghi thật nào!"