Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngày hôm sau, ngay tại hội trường lớn của Âu Gia, toàn bộ cánh phóng viên, nhà báo đã tụ họp đông đến mức chật kín cả khán phòng.
Chỉ riêng mấy ngày qua, tin tức về sức khoẻ của Âu Đình Phong đã thu về cho bọn họ không ít lợi nhuận, vậy nên khi biết được Âu Gia tổ chức họp báo, tất cả đều có mặt từ sớm để có được 1 vị trí thuận lợi tác nghiệp.
Trên bục sân khấu được bày trí 1 dãy bàn, ngồi ở đó đều là những người nắm giữ chức vụ cao, bao gồm cả luật sư cấp cao của Âu Gia và Trần Thế Vỹ. Duy chỉ có 1 chiếc ghế ở giữa vẫn đang để trống cho ai đó, khiến nhiều người ở bên dưới không ngừng phỏng đoán.
– Xin hỏi, khi nào sẽ bắt đầu cuộc họp báo?
1 vị phóng viên vì nôn nóng nên mở lời trước, Trần Thế Vỹ nghe vậy cũng nhìn xuống bọn họ mà lên tiếng:
– Các vị xin đợi 1 chút, nhân vật chính của buổi họp báo vẫn chưa đến.
– Nhân vật chính mà cậu nhắc đến là ai? Giám đốc Âu sao? Nói vậy tin đồn trước đó là sai sự thật?
– Muốn biết là ai chẳng phải đợi là được sao? Vị này, tôi thấy anh rất vội, nếu không đợi được, vậy thì có thể ra về trước, Âu Gia chúng tôi không tiếp người thiếu kiên nhẫn.
Vị phóng viên kia nghe vậy liền im bặt, cơ hội tốt như thế này tất nhiên sẽ không để nó vuột mất. Kể cả Âu Gia có bắt bọn họ chờ đợi cả nửa ngày thì tất cả cũng đều chấp nhận.
1 lúc sau đó, ở bên ngoài khu cửa phụ vang lên tiếng đế giày “cộp, cộp”, tất cả đều hướng ánh mắt về phía đấy.
Khi dáng người cao lớn bước vào bên trong, cả hội trường trở nên nhốn nháo bàn tán.
– Là Giám đốc Phong!
– Anh ấy không sao?
– Vậy tin đồn những ngày qua đều là giả sao?
– Là ai tung tin ra vậy?
– Chuyến này không xong rồi. Nếu là tin giả thì nhất định Âu Gia sẽ truy đến cùng.
Khi ấy, Âu Đình Phong bước lên bục sân khấu, Trần Thế Vỹ đã sớm đứng bên cạnh ghế của anh kéo nó ra, đợi cho Đình Phong ngồi vào rồi mới về vị trí của mình, sau đấy nhìn xuống bên dưới mà lên tiếng:
– Các vị, người quan trọng cũng đã đến, đủ để bác bỏ những tin đồn vô căn cứ vừa qua. Mong các vị đem sự thật này công bố với mọi người để chấn an những đối tác và khách hàng, cũng như đập tan ý định xấu của những kẻ có hiềm khích với Âu Gia chúng tôi.
Lời dứt, bên dưới vang lên những âm thanh của máy ảnh chụp, vị luật sư cấp cao của Âu Gia lúc này mở lời:
– Bây giờ mọi người có thể đặt câu hỏi.
Ngay khi ấy, 1 phóng viên liền hướng đến Đình Phong đưa ra câu hỏi:
– Giám đốc Phong, anh có biết tại sao lại có tin tức vừa qua không?
Mặc dù là câu hỏi cho anh, nhưng Đình Phong lại không đáp lại mà Thế Vỹ là người trả lời thay:
– Thật ra giám đốc có bị thương trong 1 lần ra ngoài, nhưng vết thương không quá nghiêm trọng. Có lẽ việc này đã để cho kẻ xấu thấy, vậy nên cố ý tung tin để gây trở ngại cho Âu Gia.
– Vậy Âu Gia đã tìm được người tung tin chưa?
– Chúng tôi vẫn đang điều tra chuyện này.
– Các anh nghĩ có thể là ai?
– Khi chưa có đủ bằng chứng thì chúng tôi sẽ không nói bừa. Hơn nữa người có thể đụng đến Âu Gia, chắc chắn là người không tầm thường. Vậy nên sợ là các vị cũng không bàn luận nổi đâu.
Quả đúng là như vậy, Âu Gia là Tập đoàn mạnh đến mức ai cũng kiêng nể, 1 là làm thân, 2 là tránh xa, làm gì có ai dám đắc tội. Vậy nên người đụng đến Âu Gia, chắc hẳn cũng không phải người thường. Tất nhiên sẽ chẳng ai biết người không tầm thường ấy lại chính là Âu phu nhân.
Khi ấy, 1 phóng viên khác lại hướng đến Đình Phong hỏi:
– Âu tổng, hôm nay là anh chủ động mở họp báo, tại sao lại không nói gì?
Trần Thế Vỹ lại là người trả lời:
– Có mặt Giám đốc ở đây, lời nói của tôi cũng đều là ý của Giám đốc.
– Giám đốc Phong, hiếm khi anh chủ động mở hộ báo nói về vấn đề riêng của mình. Vậy có thể cho chúng tôi biết thêm về cuộc sống và các mối quan hệ khác của anh không?
Lần này thì luật sư cấp cao của Âu Gia lại lên tiếng:
– Những câu hỏi mang tính đời tư cá nhân, chúng tôi sẽ không trả lời.
Khi ấy, Âu Đình Phong mới đưa tay lên ra ám hiệu ngừng lại mà nói:
– Không sao! Cho họ biết 1 chút cũng không vấn đề gì.
Nói rồi, anh hướng mắt xuống bên dưới, nhìm tất cả bọn họ 1 lượt mà lên tiếng:
– Tôi chỉ nói ngắn gọn thôi. Tất cả về Âu Đình Phong tôi…..Bên ngoài là Âu Gia, bên trong duy nhất 1 chữ “Tình”.
Từ cuối vừa tuột ra khỏi miệng, bờ môi anh cũng cong lên nét cười hoàn mỹ.
Mọi người ở bên dưới đối với câu trả lời của anh có phần thấy mơ hồ. Bên ngoài là “Âu Gia” thì có thể hiểu được, sự lớn mạnh và thịnh vượng của Âu Gia tượng trưng cho Âu Đình Phong hay ngược lại. Nhưng bên trong 1 chữ “Tình” là thế nào thì họ vẫn không hiểu được. Nói Âu Đình Phong sống tình cảm thì không ai thừa nhận nổi, vậy chữ “Tình” ở đây là gì, đối với họ lại là 1 tiêu đề hết sức thú vị để cho những nhà báo thoả sức vẽ vời bằng con chữ.
– Giám đốc Phong, nghe nói hôm nay ngoài việc đính chính lại tin đồn vừa qua, thì anh còn muốn công bố 1 tin tức khác?
Âu Đình Phong nghe vậy gật đầu 1 cái:
– Đầu tiên là tôi muốn công bố cho mọi người biết dự án “Vườn Địa Đàng” tới đây sẽ được triển khai, quy mô của nó không hề nhỏ và Âu Gia đủ tự tin đưa nó trở thành điểm du lịch của thế giới.
Sau lời của anh nói, mọi người đều ồ lớn lên, bọn họ đã sớm nghe đến dự án phát triển khu rừng sinh thái ở ven thành phố thành điểm du lịch, cuối cùng đến hôm nay cũng nghe được 1 lời công bố chính thức. Tin tức này vô cùng đáng giá, không hổ là ông trùm thương mại, chỉ 1 câu nói ra ngay lập tức giá cổ phiếu của Âu Gia đã tăng lên đáng kể.
– Điều đầu tiên, vậy là còn điều thứ 2 sao?
Âu Đình Phong nghe thế, khoé miệng cười nhếch 1 cái, anh dựa lưng vào thành ghế, đem ánh mắt dụ hồn qua ma quỷ mà nhìn thẳng vào ống kính, thanh âm lạnh buốt:
– Điều thứ 2, tôi muốn gửi đến Chủ tịch của Phi Á – ông Vũ Thiên Sơn rằng….tôi rất thích địa thế của Phi Á!
1 câu nói của anh khiến cả khán phòng trở nên lặng thinh, toàn bộ những con người có mặt ở đây đều bị rơi vào hầm băng lạnh. Mặc dù vẻ mặt của Âu Đình Phong hoàn toàn không tỏ ra giận dữ nào, nhưng ánh mắt và ngữ điệu của anh như mang theo sát khí phóng nhiệt. Ai cũng hiểu được ý tứ trong câu nói đó, thứ mà Âu Đình Phong đã thích thì tất nhiên phải có cho bằng được.
Vậy là…..
“Phi Á trên bờ vực bị Âu Gia thu mua” là tiêu đề của những bài báo ngay buổi chiều hôm ấy. Bên cạnh những tít nổi bật như “Giám đốc trẻ tuổi Âu Đình Phong gặp nạn chỉ là tin bịa đặt” hay “Dự án Vườn Địa Đàng – quy mô vươn tầm thế giới chuẩn bị triển khai”, thì lời khiêu chiến giữa Âu Gia và Phí Á là đề tài đang được quan tâm hơn hẳn.
Mọi người đều đang đoán già đoán non sự phát sinh mâu thuẫn của cả bên, nhưng vẫn khó có thể đoán được bởi trước giờ giữa Phi Á và Âu Gia đều không có bất cứ liên quan nào.
<!-- pc_1 -->
Khi ấy, tại phòng bệnh của Vũ Thiên Tình, cô đang xem lại cuộc họp báo qua chiếc điện thoại, Hứa Tịnh Nghi ngồi ở bên cạnh thấy đến đoạn Đình Phong lên tiếng mà huých nhẹ vai cô 1 cái:
– Ghê chưa, vừa mới đó đã công khai cho bàn dân thiên hạ biết rồi. Lại còn duy nhất 1 chữ “Tình”, khiếp, cứ làm như cả thế giới này có mình anh ta biết yêu ấy.
Thiên Tình 2 má ửng đỏ nhưng trong lòng rõ ràng cảm thấy vui vẻ mà đánh vào vai Tịnh Nghi 1 cái:
– Mày cũng vừa cái miệng thôi, tao chưa hỏi tội mày lừa tao đâu đấy.
– Ôi, tao còn không phải vì hạnh phúc của mày sao? Có những lời nói dối còn tốt hơn những lời nói thật, điển hình như chuyện này.
Trong ánh mắt Thiên Tình bỗng loé lên sự tinh quái:
– Vì hạnh phúc của tao, nhưng xem ra hạnh phúc của mày cũng tiến triển không ít.
– Ý gì?
– Nghe nói Triệu Nghiêm Thành dạo này đến tìm mày suốt phải không?
Hứa Tịnh Nghi nghe nhắc đến cái tên đấy lại cười hắt 1 cái:
– Hắn ta thì sao? Nếu không phải vì chuyện của mày, tao phải hợp tác với hắn nên chẳng qua chỉ dạy cho hắn đi motor thôi.
– Chà, dạy đua motor sao? Vậy thì nàng ngồi trước, chàng ngồi sau ôm chặt nàng à.
– Ôm cái gì mà ôm! Đâu óc mày trong sáng lên, mày hay cả đám thằng Bẻm ngồi sau xe tao không vậy sao?
Thiên Tình khẽ cười 1 cái:
– Ồh! Thì tao chỉ nói vậy thôi, sao mày giật mình vậy?
Hứa Tịnh Nghi bỗng nhiên chột dạ, vội vàng lấp liếm:
– Tao giật mình cái gì, nói để mày bớt suy nghĩ đen tối đi. Được rồi, không bàn chuyện này nữa, giờ Đình Phong đã cômg khai khiêu chiến rồi, mày tính sao đây?
– Vào tay Đình Phong thì đơn giản, anh ấy muốn lật đổ Phi Á lúc nào chẳng được, nhưng tao thì lại thích chơi từ từ. Để cho gia đình nhà đó sống trong nơm nớp lo sợ, ngày nào cũng phải suy nghĩ cách bảo toàn tài sản và mạng sống của mình. Đến 1 lúc bọn họ nới lỏng, thì tất nhiên tao sẽ xuất hiện quậy 1 chút tạo không khí.
– Mày lại định đến nhà đấy sao?
– Không! Lần này tao sẽ đến Phi Á, vị trí của ông ta và đứa con trai riêng có được bây giờ, là có 1 phần máu của mẹ tao.
Khoảnh khắc ấy, trong ánh mắt của Vũ Thiên Tình loé lên ngọn lửa thù hận có thể thiêu đốt bất cứ ai nhìn vào.
Cùng lúc đấy, Khương Thế Kiệt bước vào tiến lại phía giường của cô, Hứa Tịnh Nghi nhìn thấy nên giật nhẹ tay Thiên Tình 1 cái.
– Tôi đã kiểm tra rồi, vết thương không có gì nghiêm trọng, tránh vận động mạnh vùng đấy là được. Ngày mai cô có thể xuất viện như yêu cầu.
Cô nhìn cậu ta mỉm cười 1 cái:
– Cảm ơn!
– Vậy thì tôi có thể nói bà tôi chuẩn bị cơm để mời cô chưa?
Thiên Tình nghe vậy có ngây ngốc mất vài giây, Thế Kiệt lại hỏi:
– Sao? Quên mất nợ tôi 1 bữa cơm và 1 lời hứa với bà tôi sao?
– À, không phải! Tôi chỉ là không nghĩ gấp vậy.
Thế Kiệt cười 1 cái:
– Tôi không gấp, nhưng bà tôi thì gấp rồi, ngày nào cũng hỏi tình hình của cô, còn bảo tôi lấy số điện thoại để bà nói chuyện, nhưng tôi nghĩ vẫn nên mời cô ăn cơm trước, chuyện số điện thoại sau đó sẽ dễ mở lời hơn.
Nghe vậy cô chỉ có thể cười gượng mà gật đầu:
– Vậy mai xuất viện tôi về sở soạn 1 chút rồi sẽ qua.
– Không cần sớm vậy đâu, cô cứ về nghỉ đi, tôi tan làm sẽ qua đấy đón cô.
– Cũng được, làm phiền anh!
Thế Kiệt mất vài giây sững lại rồi mới cười nói:
– Nghe gọi “anh” vẫn cảm thấy vui vẻ hơn.
– Dù thế nào anh cũng hơn tuổi tôi, gọi ngang như vậy cảm thấy không phải.
– Được rồi! Vậy chiều ngày mai 6h tôi qua đón cô.
Thiên Tình gật đầu 1 cái, Thế Kiệt cũng quay người trở ra ngoài. Hứa Tịnh Nghi suốt nãy giờ chỉ im lặng quan sát 2 người họ lúc này mới nhìn cô lên tiếng:
– Chà, xem ra năm nay Thiên Tình của tôi đường duyên thuận lợi quá. Vệ tinh bay xung quanh thế này.
Cô nghe vậy liếc xéo Tịnh Nghi:
– Mày bớt đi được không?
– Này, mày làm sao thì làm, tao lại đang tò mò muốn xem xem tên Âu Đình Phong mà ghen thì sẽ như thế nào.
– Tao chỉ đến nhà hàng xóm cũ ăn cơm thì có gì mà ghen.
Tịnh Nghi nhún vai 1 cái:
– Ai biết!
Nói rồi, cô ấy cũng đứng dậy mà rời đi, trong ánh mắt không giấu được sự hào hứng tinh quái.
Tối đấy, Vũ Thiên Tình ở trong phòng bệnh nhận được 1 cuộc gọi đến, cô nhìn thấy cái tên hiện trên màn hình lại khẽ cười rồi mới bắt máy:
– Sao vậy?
– Muốn ăn gì, tôi mua cho em.
– Định vỗ béo em à?
– Hôm qua ôm em, tôi thấy gầy đi so với đêm hôm đó rồi.
Nhắc lại chuyện cũ, Thiên Tình vẫn đỏ mặt, gằn nhỏ cái tên anh:
– Âu Đình Phong!
– Được rồi, tôi đến nơi rồi đây, muốn ăn gì không?
Lúc này, Vũ Thiên Tình như chợt nhận ra 1 chuyện mà vội vàng nói:
– Đình Phong, anh đừng lên đây, đợi 1 chút em xuống.
– Tại sao?
– Không tại sao gì cả, ở đấy đợi em!
Nói rồi là cô liền tắt máy, sau đó gấp gáp xuống giường mà đi ra ngoài. Âu Đình Phong mà xuất hiện ở đây, chẳng phải loạn sao? Cô còn muốn giữ kín mối quan hệ của cô và anh với bên ngoài, đợi đến thời cơ thích hợp mới công khai ra.
Vừa đi ra khỏi sảnh chính, Vũ Thiên Tình đã nhận ra chiếc xe đắt tiền mà cả cái tỉnh S này chỉ mình Đình Phong lái nổi.
Cô ngó trước nhìn sau rồi mới tiến lại phía ghế phụ của xe, mở cửa ngồi vào.
Sắc mặt của Âu Đình Phong lúc này không mấy sáng sủa, anh nhìn sang cô với ánh mắt nghi hoặc:
– Tại sao lại không để tôi vào đó?
– Đình Phong, bệnh viện là nơi nào chứ? Anh xuất hiện ở đây không sợ người ta bàn tán sao?
– Tôi đến thăm người phụ nữ của mình, sao tôi phải sợ?
– Nhưng em sợ!
Anh nhíu mày 1 cái:
– Em sợ?
– Lịch sử tình trường của anh đâu phải em không biết. Giờ để mọi người biết mối quan hệ của chúng ta vậy thì em sẽ kéo thêm bao nhiêu kẻ thù nữa.
– Có phải là tôi và em chưa công khai bao giờ đâu, cần thiết thì tôi diệt sạch bọn họ cho em.
Cô nghe thế liền vội vàng nói:
– Đình Phong, em còn việc của nhà họ Vũ mà, không phải anh nói sẽ nghe theo em sao? Đến 1 thời điểm nhất định, em sẽ tự công khai mối quan hệ của chúng ta.
Âu Đình Phong đúng là tự đưa mình vào bẫy, lời đã nói ra rồi thì chỉ đành phải thuận theo ý cô, nhưng trong lòng vẫn không mấy vui vẻ.
Thiên Tình nhìn sắc mặt anh như vậy liền lảng sang chuyện khác:
– Sao bảo vỗ béo cho em, vậy đồ đâu?
Anh nghe vậy chỉ hất mặt ra phía ghê sau, Thiên Tình quay đầu lại nhìn, cô gần như phát choáng vì 1 đống đồ chất đầy cả khoang xe sau:
– Đình Phong, anh xem em là lợn đấy à?
– Hỏi em thích gì em không nói, nên tôi mua cả, em ăn gì thì chọn, còn lại thì vứt đi.
Thiên Tình nghe thế lại buột miệng chửi thề:
– Cái tên phá gia chi tử này!
Đình Phong khẽ nheo con mắt lại:
– Vũ Thiên Tình, em đúng là gan to tày trời! Tôi mua đồ đến cho em mà em còn dám chửi tôi? Không muốn thì tôi vứt cả đi!
Nói rồi, anh định mở cửa xe bước ra nhưng tay vừa chạm đến cánh, Thiên Tình bỗng túm caravat của anh kéo lại. Rất nhanh trong vài giây cô liền vươn người tiếp cận bờ môi của anh đặt lên đó 1 nụ hôn chạm nhẹ rồi nói:
– Ý của em chỉ cần như vậy là đủ rồi!
Dứt lời cô cũng liền mở cửa xe bên mình ra:
– Nhiều như vậy em không thể mang vào hết được, vậy nên em chỉ chọn vài thứ, còn lại anh cứ đem về căn hộ của em.
Nói rồi cô cũng bước xuống xe, mà Đình Phong khi ấy cảm thấy nụ hôn vừa rồi quá hời hợt:
– Vũ Thiên Tình, em đúng là xảo quyệt, chỉ 1 nụ hôn mà nghĩ tôi hết giận sao?
Thiên Tình khi ấy lại ghế sau chọn bừa 1 túi bánh, lại nhìn lên thấy anh vẫn còn tỏ ra lạnh nhạt, trong đầu không ngừng chửi thầm “giận dai vậy là còn muốn cô làm gì nữa?” Trong đầu Thiên Tình chợt loé lên 1 suy nghĩ, cô đóng cửa ghế sau lại, rồi vòng đến phía bên ghế lái của anh mở cửa. Đình Phong vẫn tỏ ra lạnh nhạt nhìn cô:
– Chuyện gì nữa?
Thiên Tình lúc này cúi người vươn vào nên trong, ra vẻ tìm cái gì đó:
– Khi nãy em để rơi hoa tai thì phải!
Vừa nói cô vén gọn 1 bên tóc lên, chiếc áo bệnh nhân vốn đã rộng, nên chỉ cần cô cúi xuống thì ở cự ly gần này Âu Đình Phong hoàn toàn thấy hết bên trong, anh hời hợt buông 1 câu:
– Em có đeo hoa tai sao?
Cô nghe vậy, nhìn sang anh, khoang cách của 2 người họ gần đến mức ngay c hơi thở nhẹ nhàng của cô phả lên gương mặt Đình Phong:
– Em không đeo sao?
– Vũ Thiên Tình, nói em xảo quyệt đúng là không quá!
Lời vừa dứt, anh đã đưa tay ghì chặt lấy cổ gáy Thiên Tình, rồi áp bờ môi đến nuốt lấy chiếc miệng nhỏ nhắn của cô mà ngấu nghiến.
Thiên Tình không hề phản kháng, người lại còn đáp trả, ngay sau đó anh túm lấy eo cô kéo cả người ngồi lên đùi anh rồi đóng mạnh cửa lại.
Bên trong khoang xe nhỏ hẹp chỉ còn vang lên âm thanh ngọt ngào của môi quyện môi, cùng với hơi thở nồng nhiệt của 2 người đang quấn lấy nhau.
Bàn tay anh luồn vào bên trong chiếc áo bệnh nhân của cô, tìm đến nơi bầu ngực tròn trịa mà ôm lấy nó nhào nắn.
Cứ vậy cho đến khi hô hấp của Thiên Tình bị cạn kiệt, anh mới từ từ rời ra, trong đôi mắt phượng đen kịt đã giăng lên 1 màn sương đục ngàu vương sắc dục, thanh âm có phần lạc đi:
– Thiên Tình, tôi nghĩ mình không đợi được nữa. Em muốn trả thù bọn họ vậy thì chọn cách nhanh nhất đi, sau đấy….chúng ta kết hôn….hoặc là ngược lại.