Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi ấy, Hứa Tịnh Nghi chở Triệu Nghiêm Thành chạy thẳng đến 1 con hẻm nhỏ thuộc khu ổ chuột nằm tách biệt với đoạn đường trung tâm thành phố.
Xe dừng lại trước 1 căn nhà cấp 4 lụp xụp tồi tàn, Nghiêm Thành bước xuống tỏ ra hiếu kỳ mà nhìn quanh:
– Đây là đâu?
Tịnh Nghi không trả lời, cởi chiếc mũ ra rồi xuống xe tiến lại phía cửa gõ lên 2 tiếng.
Ngay sau đó, cửa mở ra, Triệu Nghiêm Thành lập tức nhận ra được người ở trong đấy mà thốt lên:
– TÊN ĐIÊN?!!!
Tịnh Nghi nghe vậy nguých mắt nhìn anh ta 1 cái:
– Ăn nói cẩn thận 1 chút, sau này anh phải nương nhờ cậu ta đấy.
– Hứa Tịnh Nghi, không lẽ cô bảo tôi ở đây?
– Phải!
Triệu Nghiêm Thành giật nảy lên như dẫm phải đỉa:
– Bổn thiếu gia đường đường là con trai của thương gia họ Triệu, vậy mà cô dám để tôi ở khu ổ chuột sao?
Tịnh Nghi cười hắt 1 cái:
– Vậy anh giỏi thì kiếm nơi khác sang trọng mà ở, thuê khách sạn 5 sao, phòng vip đấy. Rồi nằm đó đợi ông già nhà anh cho người đến đón về.
Nghiêm Thành nghe vậy cũng thấy có lý, lại hạ giọng xuống:
– Nhưng cô cũng không thể cho tôi ở 1 nơi tồi tàn vậy chứ.
– Nơi đây là tốt nhất rồi, đảm bảo ba anh sẽ không tìm đến đây. Yên ổn ở tạm đây vài hôm, đến khi nào ba anh tìm không thấy, cho rằng anh đã ra khỏi tỉnh mà chuyển hướng tìm, thì anh có thể kiếm 1 nơi khác ở.
Triệu Nghiêm Thành nghe vậy nhìn về căn nhà, 1 người đã quen sống trong nhung lụa như anh ta tất nhiên làm sao chịu được những nơi sập sệ thế này, lại còn phải ở cùng 1 kẻ điên. Nghiêm Thành tính toán 1 lúc vẫn phải cau mày:
– Không được! Ở đây 1 hôm chắc chắn tôi sẽ bệnh chết mất.
Nói rồi, Nghiêm Thành vội tìm trên người điện thoaj của mình, nhưng chợt nhớ ra đã bị ông Triệu thu giữ, anh ta liền nhìn đến Tịnh Nghi:
– Tôi mượn điện thoại được không?
Tịnh Nghi thở mạnh rồi lấy điện thoại của mình đưa cho anh ta, Nghiêm Thành nhận lấy rồi vội bấm số của Âu Đình Phong mà gọi.
Qua vài hồi chuông, đầu bên kia cũng nhấc máy, Nghiêm Thành vội vàng nói:
– Đình Phong, cậu còn căn nhà nào ở ngoại ô không, mau đưa tôi đến đó ở tạm.
Đáp lại lời anh ta là giọng của Vũ Thiên Tình:
– Nghiêm Thành, anh đang ở cùng Tịnh Nghi sao?
– Thiên Tình, Đình Phong đâu? Để tôi gặp cậu ấy.
– Đình Phong bây giờ đang cùng với bác Triệu cho người đi tìm anh khắp nơi. Chỗ ở của Đình Phong thật sự không an toàn đâu, nếu anh quyết định bỏ trốn thì tốt nhất nên nghe theo sự sắp xếp của Tịnh Nghi. Đừng cố liên lạc với Đình Phong hay Quân Nam nữa, sẽ dễ bị phát hiện. Vậy nhé, tôi tắt máy đây.
Chỉ nói xong 1 câu đó, điện thoại đã vang lên tiếng “tút…tút”. Còn không để cho anh ta kịp tiếp nhận thông tin, Tịnh Nghi đã đưa tay giật lại điện thoại của mình:
– Giờ ở hay không là quyền của anh, tôi không giữ.
Nghiêm Thành suy tính 1 hồi rồi vẫn kiên quyết nói:
– Tôi ở đây, nhưng cô phải bảo tên điên kia ra chỗ khác.
Tịnh Nghi cười hắt ra:
– Đến ở nhờ còn muốn đuổi chủ nhà?
– 1 là tôi ở hắn đi. 2 là cô phải kiếm cho tôi 1 nơi khác tốt hơn.
– Triệu Nghiêm Thành, não anh bị loét à? Còn không nhìn xem mình đang ở tình thế nào. 1 là anh ở đây, 2 là muốn ở đâu thì mặc xác anh, bà chỉ giúp đến đây thôi.
Nói rồi, Tịnh Nghi quay đi, nhưng Nghiêm Thành liền vội túm cô lại:
– Khoan đã!
Cô nhìn sang anh ta, vẻ mặt khá bực bội:
– Sao?
– Lúc đi vội quá, tôi không mang theo tiền, có thể cho mượn tạm không?
Tịnh Nghi mỉm cười 1 cái thân thiện, sau đó chợt đanh mặt lại mà gằn lên:
– KHÔNG! CÓ!
Triệu Nghiêm Thành xem như rơi vào đường cùng, nhưng so với việc bị bắt về kết hôn với 1 người mà anh ta không thích, bị trói buộc cả đời thì tạm nhẫn nhịn ở lại nơi tồi tàn này vài hôm vẫn là tốt hơn.
– Được rồi! Ở thì ở, nhưng cô phải cho tôi cái giường sạch 1 chút.
Tịnh Nghi thở mạnh 1 tiếng rồi quay người đi vào bên trong nhà, Nghiêm Thành cũng bước theo sau.
Vừa qua cửa, anh ta đã ngửi được 1 mùi ẩm mốc và hôi nồng bốc lên, Nghiêm Thành không chịu được phải bịt mũi lại mà chạy vội ra ngoài.
Hứa Tịnh Nghi thì lại không cảm thấy đến mức như anh ta thể hiện, cô nhìn quanh gian nhà nhỏ trống trơn, chỉ có vài đồ vật cũ nát giống như bị vứt bỏ được nhặt về, sau đấy quay qua cậu điên mà nói:
– Tiểu Ngốc! Lại đây!
Nghiêm Thành nghe thế lại bật cười:
– Cô còn gọi hắn là Ngốc à? Gọi điên cho rồi!
Tịnh Nghi trừng mắt liếc anh ta 1 cái, lập tức Nghiêm Thành cũng gượng thu lại nụ cười vừa rồi. Cô sau đó lấy tiền ra đưa cho Tiểu Ngốc mà dặn dò:
– Tiểu Ngốc, cầm lấy số tiền này, chạy đến cửa hàng gần nhất mua đồ cho tôi. Để tôi ghi ra tờ giấy, chỉ cần đưa tờ giấy đó cho bà chủ là được.
Cậu điên cười cười gật đầu lia lịa, mà Nghiêm Thành lúc này liền như đỉa phải vôi giãy lên mà đi vào trong:
– Đấy! Đấy! Sao cô bảo không có tiền?
Tịnh Nghi quắc mắt nhìn anh ta, dáng vẻ của cô khác hẳn thái độ nhẹ nhàng khi nói chuyện với Tiểu Ngốc:
– Tiền của tôi, tôi thích làm gì là việc của tôi. Giờ anh làm sao? Có ở đây hay không?
Triệu Nghiêm Thành làm gì còn cửa nào khác, cuối cùng phải nín nhịn xuống, tự khoá miệng mình lại.
Khi ấy, Tịnh Nghi lấy 1 tờ giấy với cây bút, viết lên đó vài món đồ dùng cần thiết, Triệu Nghiêm Thành ở bên cạnh lén liếc mắt sang nhìn, đọc được hàng chữ cuối mà cô ghi:
– Bán cho đúng, bán cho đủ! Về tôi kiểm thiếu thì tôi ra đập nát cả quán nhà các người.
Nghiêm Thành đọc xong thì cười:
<!-- pc_1 -->
– Tịnh Nghi, người ta đã muốn lừa, thì người ta sợ mấy lời này của cô chắc.
– Vậy anh cứ thử xem, tôi có viết cho vui không?!!
Nói rồi, cô đưa tờ giấy cho Tiểu Ngốc:
– Mau đi đi!
Cậu ta cầm lấy nó rồi lại hí hửng chạy ra ngoài, dáng vẻ trông như 1 đứa trẻ được cho tiền mua đồ mới vậy.
Tịnh Nghi lúc này quay sang nhìn Nghiêm Thành, rồi thản nhiên nói 1 câu:
– Còn đứng ngây đó làm gì, sắn tay áo lên mà dọn chỗ ở cho mình đi!
Nghiêm Thành chỉ ngón tay về mặt mình:
– TÔI DỌN?
– Muốn ăn thì lăn vào bếp, có muốn nằm thì cũng phải biết cắm cái cọc giường!
Nói rồi, cô cũng xoay người vào thu dọn những đồ thừa thãi, mà Triệu Nghiêm Thành đứng đấy nhìn theo cái dáng người nhỏ nhắn của cô, anh ta trầm tư 1 hồi rồi bỗng lên tiếng:
– Tịnh Nghi, sao hôm nay….cô lại làm vậy?
Mới đầu cô nghe không hiểu ý nên không nhìn anh ta mà chỉ hời hợt trả lời:
– Tôi chỉ nhân tiện anh ở đây, dọn dẹp chỗ ở cho Tiểu Ngốc thôi!
– Không! Tôi muốn hỏi tại sao cô lại đến buổi lễ đính hôn?
Lúc này, Tịnh Nghi bỗng sững lại, đột nhiên cô có chút chột dạ, nhưng rất nhanh sau đó vẫn tiếp tục dọn mà trả lời:
– Bà đây trượng nghĩa ra tay cứu anh 1 kiếp nạn, giờ anh lại còn chất vấn sao?
– Cô biết với gia thế của nhà tôi và nhà họ Ngô, nếu như họ biết cô là người đã phá huỷ buổi lễ, thì chắc chắn sẽ không bỏ qua.
– Vậy nên anh đừng có khai tôi ra là được.
Triệu Nghiêm Thành thấy cô như đang tỏ ra không hiểu ý của mình, anh bước đến túm lấy tay Tịnh Nghi kéo xoay cô lại nhìn mình:
– Hứa Tịnh Nghi, cô để tâm đến việc tôi kết hôn với người khác sao?
Khoảng cách giữa 2 người họ còn ngắn hơn cả 1 xải tay, 4 ánh mắt nhìn thẳng đối diện nhau. Lần đầu tiên thấy Triệu Nghiêm Thành có 1 cái dáng vẻ thật sự nghiêm túc, so với bộ dạng ong bướm trêu ghẹo trước đó của anh. Có vẻ như, Triệu Nghiêm Thành cũng là người để ý đến việc rốt cuộc Hứa Tịnh Nghi có quan tâm đến việc anh kết hôn hay không.
Trong lòng Hứa Tịnh Nghi đột nhiên căng thẳng, trống ngực cô đang đập vội vã hơn. Thật ra lúc nghe Thiên Tình nói Nghiêm Thành bị ép đính hôn với vị tiểu thư nào đó, Tịnh Nghi liềm xuất hiện 1 thứ cảm giác như trái tim của mình có lỗ hổng, 1 cơn gió thổi qua lấy làm nó tê cứng lại trong nhất thời.
Cô không hiểu tại sao lại xuất hiện thứ cảm xúc đó, chỉ là thật sự thấy không vui vẻ, lại càng khó chịu, thêm 1 chút là không hề muốn rồi không hiểu sao cô lại nảy ra ý định đến cướp người như vậy. Nhưng đó là vì Nghiêm Thành không tự nguyện, còn nếu anh ta là tự nguyện, Hứa Tịnh Nghi sẽ xem những gì xảy ra giữa 2 người vừa qua, chỉ là 1 câu chuyện trà dư tửu hậu.
– Nghiêm Thành, anh quen tôi cũng 1 khoảng thời gian rồi mà còn không hiểu tính tôi sao? Hứa Tịnh Nghi tôi là người sống trượng nghĩa với bạn bè, chỉ cần là bạn của tôi, ai dám ức hiếp họ, tôi nhất định sẽ không bỏ qua. Đó là vì tôi nghe nói anh bị nhốt lại, bị giám sát, chúng ta là bạn, tất nhiên tôi không thể làm ngơ.
Hàng lông mày của Nghiêm Thành bỗng nhíu nhẹ:
– Thật sự chỉ là bạn?
– Không phải sao? Hay muốn tôi xem anh là đồ đệ đây?
Có vẻ như với 2 đáp án vừa rồi, không cái nào khiến Nghiêm Thành vừa ý, trong lòng anh tự thấy bực bội:
– Như nhau cả thôi!
Anh chỉ để lại 1 câu lấp lửng như vậy rồi quay người bỏ ra ngoài, khi ấy Tịnh Nghi mới thở mạnh ra 1 tiếng. Dù thế nào cô cũng nhìn ra được giới hạn giữa 2 người, chỉ là trong giây phút nhất thời cô không khống chế được mà làm theo cảm xúc.
Bỗng khi ấy, bên tai cô nghe được tiếng bước chân lớn dần, Tịnh Nghi xoay người nhìn ra phía ngoài, lại thấy Nghiêm Thành bỏ đi rồi quay lại, cô khẽ nhíu mày 1 cái.
Khi còn chưa hiểu chuyện gì, Nghiêm Thành bỗng nhiên tiến lại gần, không nói không rằng liền cúi xuống hôn lên môi cô 1 cái.
Hứa Tịnh Nghi phải mất đến 10 giây chấn động, sau đó mới tiếp nhận được sự việc mà liền đẩy anh ra.
Nghiêm Thành liền lên tiếng:
– Giờ cả cái tỉnh S đều biết tôi đào hôn, mà cô là người đến cướp chú rể, thanh danh của tôi xem như đã mất sạch, thế nên cô phải chịu trách nhiệm.
Hứa Tịnh Nghi sắc mặt đúng là hơi khó coi, cảm giác luồng hắc khí lạnh đang len vào các mạch máu mà chạy lan dần lên gương mặt:
– TRIỆU! NGHIÊM! THÀNH! CONMENO CHỨ, ANH DÁM HÔN TÔI SAO?
Lời dứt, là cô túm lấy cổ áo anh giật lại, sau đó trực tiếp lên 1 đòn gối thúc thẳng vào bụng anh. Nghiêm Thành đau thốn mà khọm người xuống:
– Ahh! HỨA TỊNH NGHI, CÔ ĐÁNH NGƯỜI NHƯ VẬY CÓ TIN TÔI BÁO CẢNH SÁT KHÔNG?
Cô vừa đá vào người anh, vừa quát:
– CÓ GIỎI THÌ BÁO ĐI! TÊN HÁO SẮC NHƯ ANH, MÀ CÒN DÁM NÓI CHUYỆN THANH DANH VỚI TÔI À?
Bị cô ra đòn tới tấp, Nghiêm Thành chỉ có thể chống đỡ:
– TỊNH NGHI, CÔ BIẾT TÔI LÀ AI KHÔNG? DÁM ĐÁNH TÔI À?!!
– BÀ ĐÂY ĐÁNH CHẾT ANH! SAO, ĐI RỒI CÒN QUAY LẠI ĐÒI BÀ CHỊU TRÁCH NHIỆM SAO? ĐƯỢC, HÔM NAY TÔI CHO TRIỆU NGHIÊM THÀNH ANH ĐỔI SANG HỌ THIẾN!
Lúc đấy, Tiểu Ngốc cũng xách 1 đống đồ lỉnh kỉnh đi về, vừa nhìn thấy cậu ta, Nghiêm Thành liền vội chạy đến trốn sau lưng:
– Tiểu Ngốc, cản cô ta lại đi!
Cậu điên nghe vậy vẫn ngu ngơ “ơh…ơh” rồi gật gật, nhưng thấy Tịnh Nghi hùng hổ lao đến cũng vội buông hết đồ ra mà ôm chầm lấy hông cô giữ lại.
– Tiểu Ngốc, buông tôi ra! HÔM NAY TÔI NHẤT ĐỊNH PHẢI ĐẬP CHẾT ANH TA!
*******
Thời điểm đấy, tại Âu Gia, Thế Vỹ cùng với Thiên Tình gõ cửa phòng Giám đốc rồi nói vọng vào:
– Giám đốc! Anh có cuộc hẹn với Giám đốc Phi Á, hiện cậu ta đang đợi anh ở phòng họp.
Sau lời nói của cô tầm vài phút, cửa phòng cũng được mở, Đình Phong bước ra ngoài nhìn sang cô nhưng không nói gì, mà Thiên Tình cũng chỉ mỉm cười gật đầu với anh 1 cái, sau đó cả 3 người cùng đi thẳng về phía thang máy.
Trong 1 gian phòng lớn có thể chứa đến cả trăm người, âm thanh của ngón tay gõ lên mặt bàn từng nhịp đều đều.
Vũ Thiên Trường ngồi ở bàn họp dài, dáng vẻ của hắn khá thảnh thơi, dựa lưng vào thành ghế, chân vắt chữ ngũ, ngón tay vẫn gõ nhịp xuống mặt bàn. Ngồi bên cạnh hắn còn có 1 người đàn ông khác, nhìn sơ bộ thì có lẽ là cấp dưới của Thiên Trường.
Lúc này, cửa phòng được mở ra, Đình Phong cùng với Thiên Tình và Thế Vỹ bước vào, hắn thấy anh liền đứng dậy chủ động đưa tay ra:
– Giám đốc Phong, rất vui khi có thể gặp anh.
Đình Phong tiến lại phía vị trí đối diện hắn, ngay từ ban đầu anh cũng không hề có ý định chào hỏi hắn nên phớt lờ luôn bàn tay đang giữa lưng chừng kia mà ngồi xuống ghế.
Vũ Thiên Trường có 1 chút điếng mặt, nhưng hắn vẫn cố nhịn nhục mà thu tay về rồi ngồi xuống:
– Giám đốc Phong xem ra có vẻ không chào đón tôi. Hôm nay tôi đến đây là đã mạo muội rồi.
Đình Phong nghe vậy chỉ nhếch nhẹ khoé miệng lên:
– Giám đốc Trường còn ít mạo muội sao?
Câu nói của anh đi kèm luôn với ánh mắt lạnh băng, hàm ý trong lời đấy không biết Vũ Thiên Trường có hiểu không nhưng xem ra Âu Đình Phong thật sự đã nhìn thấy người ngồi trong chiếc xe rời khỏi khu tập thể Lâu Ninh tối hôm đó.
Thiên Trường mỉm cười 1 cái mà đáp lại:
– Nếu Giám đốc Phong đã nói vậy, thì tôi cũng không ngại mạo muội thêm lần nữa. Hôm nay tôi đến đây, là có 1 nhã ý nhỏ thôi.
– Thời gian của tôi không có nhiều, tốt nhất là hết ý trong 1 câu.
Vũ Thiên Trường sau đó cũng không cần câu nệ, thẳng thừng mà nói:
– Dự án Vườn Địa Đàng, tôi muốn Phi Á có tên trong danh sách nhà đầu tư.
– Giám đốc Trường tuổi còn trẻ đã có tài, lại có tính hài hước với đời, đúng là 1 kho báu đáng giá của Phi Á. Nhưng với tôi, nếu đã là kho báu, thì việc tốt nhất nên làm là…..PHẢI! CHÔN! ĐI!
– Giám đốc Phong đừng vội doạ người như vậy. Hãy suy nghĩ thêm 1 chút đi.
– Âu Gia cho dù có đến 100 dự án Vườn Địa Đàng cũng không cần đến nhà đầu tư.
– Tôi biết Giám đốc Phong không thiếu tiền, vậy nên tôi chỉ đưa ra nhã ý có tên trong danh sách nhà đầu tư, chứ không nói sẽ đầu tư theo đúng nghĩa.
Đình Phong nhíu hàng lông mày lại:
– Không bỏ tiền nhưng vẫn hưởng danh và lợi. Chà! Đúng là nhân tài kiệt xuất như Giám đốc Trường đây thật đáng để bảo tồn.
Thiên Trường cười nhếch 1 cái, lại nhìn đến cô:
– Nghe nói Giám đốc Phong mới tuyển thư ký mới. Người nhà họ Vũ chúng tôi, ai nấy cũng đều có tài và có sắc như vậy, phải không thư ký Vũ?
Thiên Tình nghe vậy cũng nhìn hắn mà lạnh nhạt đáp lại:
– Thật ngại quá, tôi và cậu trùng họ nhưng không phải là người 1 nhà, rất khó để trả lời.
– Àh! Tôi lại còn tưởng chúng ta có mối quan hệ huyết thông xa xôi nào đó, định kể cho chị nghe về 1 câu chuyện liên quan đến người vợ cả của ba tôi.
1 câu nói của hắn khiến Thiên Tình sửng sốt, mà Vũ Thiên Trường quả thực biết thả câu, hắn sau đó cũng đứng dậy:
– Giám đốc Phong đã không muốn hợp tác, vậy tôi cũng không cần nán lại nữa. Nhưng thư ký Vũ, nếu chị có nhã hứng nghe cậu chuyện, thì đến tìm tôi, nhớ đi cùng với Giám đốc Phong nhé, tôi thật sự ngưỡng mộ anh ấy.
Nói rồi, hắn cùng với cấp dưới của mình rời khỏi phòng họp, mà Đình Phong ngồi đó mặt mũi như mây giông kéo đến.
Trần Thế Vỹ suốt nãy giờ im lặng, lúc này mới lên tiếng:
– Vũ Thiên Trường đúng là 1 tên cáo già, hắn không bỏ gì mà lại muốn được cả tiếng lẫn miếng.
Cả người Âu Đình Phong khi ấy toát ra 1 luồng tà khí rét buốt, thanh âm tựa ma quỷ mà gằn lên:
– MẸ KIẾP! TIỀN ĐÂU?
Thế Vỹ nghe vậy khó hiểu nhìn đến anh:
– Tiền? Giám đốc lấy tiền để làm gì?
Trong đáy mắt anh cất giấu 1 con dao sắc nhọn, buông ra 2 chữ lạnh nhạt:
– CHÔN! HẮN!
Thiên Tình khi ấy mới thoát ra được lời của hắn mà nhìn sang anh:
– Đình Phong, chuyện này anh tính sao?
Anh nghe vậy ngả lưng dựa vào ghế đáp lại cô:
– Hắn thật sự không có cửa hợp tác với Âu Gia, nhưng…..
Đoạn anh quay sang nhìn cô, ánh mắt cũng chuyển hoá ôn nhu:
– Nếu như em muốn!
Trong gian phòng lớn trở nên tĩnh lặng, ánh mắt của cô và anh giao thẳng với nhau, không 1 lời nào vang lên nữa nhưng dường như cuộc nói chuyện vẫn đang diễn ra trong thầm lặng.
Khi ấy, Vũ Thiên Trường đi ra ngoài cổng của Âu Gia, hắn tiến đến xe của mình nhưng chưa kịp ngồi vào, ánh mắt vô tình nhìn thấy 1 bóng người con gái khá quen với hắn cũng ngồi lên chiếc taxi rời đi. Trong lòng Thiên Trường bỗng nhiên chột dạ, vội vàng ngồi vào trong xe nói với cấp dưới của mình:
– Đuổi theo chiếc taxi đó!
– Vâng!
******
Buổi chiều đấy, Đình Phong nói có chút việc riêng nên rời khỏi Âu Gia từ sớm, có dặn cô thích chiếc xe nào ở dưới hầm thì cứ tuỳ ý lấy đi.
Vũ Thiên Tình khi ấy cũng cần phải sắp xếp 1 số thứ trong kế hoạch của mình, nên cô không để tâm đến việc Đình Phong rời đi.
Mãi cho đến tối muộn, cô có chút uể oải trở về căn hộ của mình, Thiên Tình lấy chìa khoá tra vào ổ, nhưng còn chưa kịp thì cửa đã bật ra.
Tư duy của Thiên Tình rất nhanh đoán được, lại là Âu Đình Phong thay ổ khoá nhà cô, trong đầu chỉ có thể ngầm chửi thầm anh.
Vũ Thiên Tình đẩy cửa mà bước vào, cô kinh hãi nhìn mọi thứ trong nhà, còn tưởng mình đã vào nhầm. Nội thất ở bên trong đã bị thay toàn bộ từ những chi tiết nhỏ nhất. Thiên Tình vội vàng tiến đến phòng mình, bên trong cũng đã thay mới, đổi 1 chiếc giường cỡ lớn hơn giường cũ của cô. Còn nữa, cái gì thế này….?
Thiên Tình nhíu mày tiến lại phía 1 chiếc hộp đặt trên giường mà mở ra xem, bên trong đó có 1 vài vật dụng hơi mang tính cá nhân:
– Còng tay, dây da, bịt mắt thỏ hồng….nội y tình thú…..BÀ NÓ CHỨ?!!
Thiên Tình vừa ngượng, vừa muốn điên lên ném đồ vào trong thùng đóng nắp lại mà quay ra. Vừa lúc đấy, Đình Phong cũng đã xuất hiện ngay cửa phòng nhìn cô, dáng vẻ ngả ngớn dựa vào thành tường mà nói:
– Tiểu yêu tinh! Em thấy thế nào?
Cô vẫn cố nhẫn nhịn cơn giận của mình mà gắng đáp lại anh bằng ngữ điệu vô cùng kìm nén:
– Âu Đình Phong, anh có nhà cao cửa rộng, tại sao không về mà cứ lì lợm ở 1 nơi nhỏ bé, cũ nát vậy hả?
– Vì em không chịu dọn về nhà tôi, nên tôi chỉ có thể dọn đến nhà em!
Thiên Tình cười ấm ức gật đầu 1 cái rồi chỉ tay về chiếc hộp:
– Thế cái kia là gì?
– Àh! 1 chút đạo cụ của đoàn làm phim tặng tôi. Thấy cũng hữu dụng nên tôi đem về, em có muốn thử không?
Phải nói là đầu cô bốc khói nghi ngút đến tận trời rồi. Thật không thể chấp nhận nổi bên cạnh cô lại có 1 người đàn ông còn hơn cả loài cầm thú như vậy:
– ÂU ĐÌNH PHONG! BA MẸ ANH SINH ANH RA CÓ CÁI ĐẦU LÀ ĐỂ CHO ANH DÙNG, KHÔNG PHẢI ĐỂ CHO ĐẸP MÀ GIỜ ANH CHỈ SỐNG BẰNG NỬA THÂN DƯỚI NHƯ VẬY. THẬT SỰ TƯỞNG BÀ ĐÂY SỢ ANH SAO? CÓ TIN BÀ CHƠI CHẾT ANH KHÔNG HẢ.
Cô quát lớn với anh, Âu Đình Phong vì điều đấy mà cau mày đi lại:
– Em lại dám nói với tôi như vậy?
Bỗng nhiên anh tỏ ra giận dữ khiến cô cũng hơi kinh ngạc, Đình Phong bực bội cởi chiếc áo vest ném thẳng sang 1 bên, còn chưa biết anh muốn làm gì, sau đó thấy Đình Phong tiến đến chiếc giường, bàn tay thô bạo giật mạnh vạt áo sơmi bung hết cúc ra rồi thả người xuống giường mà nhìn cô:
– Vũ Thiên Tình! Mời em lại đây chơi chết tôi!