Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Ồ, Andrew, cậu về rồi à?” nhưng trước khi anh có thể tới phòng nghiên cứu thì có một người trực tiếp liên lạc qua hệ thống thông tin điện tử.
Cỏ vẻ là thông tin anh ta trở về căn cứ đã bị rò gỉ sớm - cũng phải thôi, bởi hệ thống máy chủ cần ghi lại số hiệu của anh khi mà anh tiến hành scan mà.
Nếu có người rảnh rỗi đi thiết lập một đầu chỉ lệnh - "tìm số hiệu này nếu nó xuất hiện tại danh sách nhân viên có mặt trong căn cứ", là có thể dễ dàng tìm được anh.
Đương nhiên, cũng chỉ những người có quyền hạn cao hơn anh và rất quen thuộc với hệ thống máy chủ của CORE mới có thể làm được vậy.
“Ờ, cô muốn hỏi gì? Tôi cũng sắp tới luôn rồi đấy.” Andrew trả lời, anh biết rõ rằng đầu bên kia là ai - đó cũng là lý do mà anh ta thầm thở dài.
Anh thực sự không muốn đấu trí đấu dũng với người thông minh như cô ta, nó rất tốn tế bào não.
Anh cũng không biết mình trêu chọc cô ta ở đâu, nhưng mỗi lần đều là cô ta gây hấn trước - cái đó anh có thể đảm bảo.
“Không có gì, tiến sĩ có nói gì về dự án gần đây nhất của bà ấy không?” giọng nữ truyền tới từ đầu bên kia tràn đầy mệt mỏi - có vẻ cô ta đã thức đêm rất lâu, đến mức cơ thể khó có thể duy trì được.
Mặc dù vậy, anh vẫn có thể dễ dàng nhận ra được sự vui vẻ từ giọng nói chất vấn của cô ta "Về cái thứ mà chúng tôi đã hoàn thành tổng hợp trong phòng thí nghiệm í"
Nghe tới vậy, Andrew cũng nhíu mày - chẳng lẽ mẹ nuôi của anh táy máy ra thứ gì đó đặc thù thật à? Mà, nếu có thì làm sao lại nói thẳng cho anh - ít nhất là đợi tới khi anh về rồi mới khoe chứ.
“Hừ, không phải cô mới là trợ lý của bà ấy sao? Hỏi người mới từ thành phố khác trở về làm gì?” Andrew trả lời, anh cũng không quên tranh thủ tìm cách đá đểu người phụ nữ hơn mình mười tuổi này.
Tìm kiếm thứ vui vẻ trong cuộc sống thường nhật vẫn là tài năng (tự nhận) của anh "Mà, cô cũng hơn ba mươi rồi còn gì, già rồi nên sinh lẩm cẩm đúng không? Tôi hiểu mà, không có gì đâu"
Nói vậy cho vui, chứ Andrew cũng có thể hiểu được rằng đó là không thể nào.
Dù sao, tiêu chuẩn tuyển trợ lý của mẹ nuôi anh vẫn rất cao - bất kể về mặt tài năng cũng như phẩm giá.
Và người phụ nữ cũng đã làm trợ lý cho bà ta hơn mười năm, gần bằng quãng thời gian anh bắt đầu được điều đi thực hiện các nhiệm vụ ở khắp toàn cầu, nên lẩm cẩm là không thể nào.
— QUẢNG CÁO —
Event
Không kể gốc gác khá là của cô ta nữa - hơn ba mươi mà vẫn nhìn vẫn trẻ trung như thiếu nữ mười tám vậy.
Mà, trở lại vấn đề chính, hiện tại giọng nói của cô ta có xen lẫn vui mừng - một điều khá là khó thấy.
Anh chỉ thấy vị nữ trợ lý này tỏ ra vui mừng trong vài trường hợp - một số thành công đột phá trong nghiên cứu hoặc là cô ta lên mặt với gia đình của mình.
Đương nhiên, nó hoàn toàn có thể là những điều mà cô ta tự cho là có thể “đánh bại” anh.
Với những cuộc “tranh tài” giữa hai người này, Andrew đúng là không để vào mắt.
Nói nhảm, hai người có công việc khác hẳn nhau - thậm chí, khách quan mà nói thì việc anh có đủ kiến thức chuyên nghiệp để trò chuyện cũng đủ để cho thấy Andrew có năng lực thế nào rồi.
Nên cô ta không nên thấy tự hào vì vượt anh ở lĩnh vực nghiên cứu chứ, tựa như một người họa sĩ không đi so sánh tài năng hộ họa của mình với một cầu thủ.
Cái tính hiếu thắng trẻ con của cô ta là từ đâu ra? Nhớ hồi mới gặp nhau tất cả đều nói chuyện vui vẻ như những con người lịch sự mà, từ lúc nào mà lại tìm cách đá đểu lẫn nhau mỗi khi trò chuyện.
Andrew đúng thật là không thể hiểu nổi tại sao cô ta lại trở thành như vậy, rõ ràng là lúc mới gặp mặt thì lịch sự, chuyên nghiệp
“Hừ, và cậu vẫn ác miệng như mọi khi." giọng nói bên kia điện thoại lập tức có thêm phần khó chịu – hôm nay cô ta bị làm sao thế, không phải chỉ là trêu đùa một chút thôi sao."Không, chỉ là hiện tại mẹ cậu đang đứng trên đà phát hiện một điều có thể hoàn toàn thay đổi cách cục thế giới.”
— QUẢNG CÁO —
Event
“Vậy gọi tôi làm gì? Nếu muốn khoe thành tích thì hoàn toàn có thể đợi đến khi tôi đến phòng thí nghiệm mà.” Andrew trả lời, chính anh cũng không hiểu tại sao cuộc gọi này lại diễn ra
“Nếu đợi cậu đến thì còn gì để mà khoe nữa, chính cậu cũng sẽ biết được chân tướng thôi.
Nên nếu bây giờ không khoe thì còn lúc nào nữa.” Giọng cô ta lại đan xen hưng phấn
“Hừm, vậy là cô nghi ngờ ban quản lý sẽ không chấp nhận nghiên cứu đó mà lại hỏi tôi về việc này? Dù gì đi chăng nữa thì mẹ tôi vẫn có một ghế trong ban quản lý mà, không phải lo lắng về vấn đề đó đâu.” Andrew nhẹ nhàng nói.
Tốc độ của anh cũng bắt đầu tăng vọt hướng về phía khu nghiên cứu, thể chất của anh được thể hiện rõ ràng nhất vào lúc này
Đây không phải là lo nghĩ viển vông, mà là sự thực đã từng xảy ra vào những năm tám mươi của thế kỷ trước.
Trong hệ thống hồ sơ của CORE, đã có trường hợp một nghiên cứu bị xóa sổ khỏi tư liệu, tất cả số liệu cũng như thí nghiệm bị hủy diệt.
Thậm chí, nhà khoa học phát minh ra nó còn bị ép phải tạm thời xóa bỏ trí nhớ và được đưa đi nghĩ dưỡng trong ba năm để hồi phục tinh thần cũng như tham dự khóa học giúp suy nghĩ tích cực.
Vũ khí sinh học nguy hiểm và vô nhân đạo đến mức Đức Quốc Xã cũng sẽ không dám sử dụng, chỉ có những lời đồn thổi về đặc tính của nó thôi.
Nghe nói rằng nó là một chủng virus sử dụng đặc tính hồi phục của người sói, năng lực cảm nhiễm siêu cao của cúm và tính chất đặc thù của ma cà rồng.
Nó có thể lây lan qua đủ con đường, ăn mòn đồ bảo hộ và gây ra tử vong nhanh chóng ở người nhiễm bệnh nếu tiếp xúc với ánh sáng mặt trời.
Một vũ khí hủy diệt nền sinh thái - và nếu mẹ nuôi của anh phát hiện ra một thứ có tầm như vậy, thì chín phần mười là nó cũng sẽ bị dập lên hàng chục lệnh cấm.
— QUẢNG CÁO —
Event
“Cái gì? Cậu nói cái gì thế? Liên quan gì tới ban quản lý ở đây” nghe giọng cô ta thì anh có thể chắc chắn là không phải vấn đề này.
Chậc, đến cái đó mà cũng không nghĩ tới, thảo nào cô ta lại không được lựa chọn làm người thừa kế cơ nghiệp gia đình.
"Mà tiến sĩ làm sao có thể có việc?"
“Chẳng phải cô hỏi xem mẹ nuôi tôi đã lộ thông tin cho tôi chưa à? Không phải lo lắng về bảo mật thì là gì?” Andrew trả lời như đương nhiên, nhưng tốc độ của anh không hề giảm.
Trái, lại, anh bắt đầu phóng toàn lực, băng qua quãng đường còn lại với tốc độ đáng sợ, vượt qua dòng người và bước ra khu vực tiếp nối với module phòng thí nghiệm.
“Không phải," Giọng nói của cô ta cũng dần bình tĩnh lại - khôi phục lại tiết tấu sau khi bị Ándrew đánh trống lảng"Vậy bây giờ cậu muốn biết thứ mẹ cậu và tôi nghiên cứu ra được là gì không?”
“Chậm” chân anh đã bước vào căn cứ, và anh cũng đã hiểu được tại sao cô ta lại muốn khoe mẽ như vậy.
Kể cả với năng lực ma pháp hạn chế của anh, thì Andrew cũng có thể cảm thấy cái khác biệt - nồng độ năng lượng trong không khí thay đổi một cách rõ ràng.