Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Lâm Sơ Yến, mong muốn trong năm mới của anh là gì?” Hướng Noãn tò mò hỏi anh.
Lâm Sơ Yến cầm lon bia, đầu ngón tay vuốt ve vỏ lon lạnh lẽo, khẽ cười: “Chờ nó thành hiện thực thì tôi sẽ nói cho em.”
“Được rồi.” Hướng Noãn vừa nói vừa che miệng ngáp một cái, sau khi ngáp xong, đôi mắt vì buồn ngủ mà trở nên ướt át.
“Đi thôi.” Lâm Sơ Yến đứng dậy, “Đi về.”
“Về đâu bây giờ, chắc chắn kí túc xá đóng cửa rồi.”
Hướng Noãn muốn trở về bệnh viện, Lâm Sơ Yến cảm thấy không cần thiết, Mẫn Ly Ly có y tá chăm sóc rồi, mà nằm giường ở bệnh viện rất mệt mỏi. Anh dùng điện thoại di động tìm một khách sạn gần đó, chọn một khách sạn không tồi rồi đưa cô đến đó.
Sau đó hai người đi đến khách sạn thuê phòng đôi.
Ngày hôm sau, Hướng Noãn bị chuông điện thoại làm thức giấc. Cô chôn một nửa mặt trong cái gối mềm mại, mơ mơ màng màng nhìn màn hình điện thoại di động: “A lô!”
Lần đầu tiên Lâm Sơ Yến nghe thấy giọng nói của cô lúc tỉnh dậy. Nho nhỏ, có chút khàn khàn, phát âm không rõ, mang một chút giọng mũi, vừa nghe là biết cô vẫn chưa tỉnh táo.
Giọng nói này như mèo cào trong ngực anh, mềm mại lại hơi ngứa.
Lâm Sơ Yến khẽ cười.
Bởi vì tiếng cười không rõ nguyên nhân của anh, Hướng Noãn cũng hoàn toàn tỉnh táo: “Lâm Sơ Yến ngu ngốc này, sáng sớm anh cười cái gì?”
“Không có gì, tôi đang định hỏi em có muốn ăn sáng không?”
“Muốn muốn.”
Tiền phòng bao gồm cả bữa ăn sáng, không ăn sáng coi như đã lỗ lớn rồi. Ăn, nhất định phải ăn.
Bữa ăn sáng là tiệc buffet. Hướng Noãn xuống lấy đồ, sau đó ngồi xuống nhìn đồng hồ. Cô nói với Lâm Sơ Yến: “Còn hai tiếng nữa là đến trận chung kết, anh có lòng tin không?”
“Sao trong đầu em chỉ toàn trò chơi thế?” Lâm Sơ Yến đang bóc vỏ trứng. Trứng gà kia không biết là loại gì, rất khó bóc vỏ. Một tay anh nắm trứng gà, một tay bóc vỏ, những mảnh vụn rơi đầy trong đĩa thủy tinh màu trắng.
Hướng Noãn nhìn theo từng động tác của anh, cảm thấy khá vui tai vui mắt.
Đôi tay như vậy, làm gì cũng đẹp mắt.
Lâm Sơ Yến bóc xong trứng gà, chú ý đến ánh mắt của Hướng Noãn, anh chớp mắt: “Muốn ăn à?”
“Không cần, tôi tự bóc.”
Anh giơ quả trứng gà vừa bóc vỏ lên: “Nói một câu dễ nghe đi, tôi sẽ cho em.”
“Sơ Thần quá mạnh, tôi đầu hàng.”
Lâm Sơ Yến không bao giờ có thể nghĩ đến Hướng Noãn tài hoa hơn người, bất kì đề tài nào cũng bị cô kéo đến trò chơi được như vậy.
Anh lặng lẽ thả trứng gà vào trong đĩa của cô, lại cầm một quả nữa bóc vỏ.
“Anh nói xem, hôm nay đàn anh Oai Oai sẽ dùng anh hùng nào?” Hướng Noãn rất quan tâm đến người đánh trợ thủ là đàn anh Oai Oai, vừa nói xong những lời này, cô đột nhiên cất cao giọng, kinh ngạc nói: “Ồ, đàn anh Oai Oai kìa.”
Lâm Sơ Yến nghiêng đầu nhìn theo tầm mắt của cô, thấy Oai Oai hóa đá cách đó không xa.
Oai Oai đứng phía sau Diêu Gia Mộc.
Đàn anh Oai Oai không hổ là đã từng trải qua việc đời, chỉ sững sờ ba giây rồi lập tức bình tĩnh, đi đến chỗ bọn họ. Vẻ mặt anh ta rất thản nhiên giống như thiếu hiệp của danh môn chính phái.
Bốn người cứ ngồi một bàn như vậy. Sau đó, Oai Oai và Hướng Noãn đồng thời nói: “Chúng tôi không phải như mấy người nghĩ đâu.”
Oai Oai cười ha ha: "Hiểu rồi, hiểu rồi.”
Hướng Noãn ngồi đối diện Diêu Gia Mộc, hai người khó chịu nhìn nhau, sắc mặt không tốt lắm, từ đầu đến cuối đều không nói một lời.
Ăn xong bữa sáng, Oai Oai và Diêu Gia Mộc về trường học, Hướng Noãn và Lâm Sơ Yến đi thăm Mẫn Ly Ly. Hôm nay Mẫn Ly Ly lại trở về tâm trạng vui vẻ nên Hướng Noãn cũng yên tâm hơn.
Lúc ở bệnh viện, Hướng Noãn nhận được một tin nhắn của đàn anh Oai Oai.
Oai Oai: "Hôm qua Diêu Gia Mộc thất tình, tâm trạng buồn rầu không ổn định. Nhưng cho dù cô ấy làm gì, em cũng đừng để trong lòng."
Hướng Noãn lập tức hiểu vì sao hôm qua sắc mặt Diêu Gia Mộc kém như vậy, còn mất khống chế mà nói những lời đó với cô, thì ra là thất tình. Nhìn qua thì chắc là bày tỏ với Thẩm Tắc Mộc xong bị anh ta từ chối, sau đó thì tức giận lây sang cô.
...
Vì để tránh hai bên làm ảnh hưởng đến nhau nên trận chung kết hai đội ở trong hai phòng khác nhau. Hướng Noãn ở trong phòng họp lớn, đội của Thẩm Tắc Mộc thì ở trong phòng làm việc bên cạnh xã đoàn thể thao điện tử.
Lúc cấm anh hùng, chiến đội Thời gian không cấm Hàn Tín của Thẩm Tắc Mộc.
Hàn Tín (1) là anh hùng mà Thẩm Tắc Mộc am hiểu nhất. Thẩm Tắc Mộc cũng là người có thực lực mạnh nhất của đội bên kia.
(1) Hàn Tín, còn gọi là Hoài Âm hầu, là một danh tướng bách chiến bách thắng, thiên hạ vô địch, được Hán Cao Tổ Lưu Bang ca ngợi là "Nắm trong tay trăm vạn quân đã đánh là thắng, tiến công là nhất định lấy thì ta không bằng Hoài Âm Hầu."
Hướng Noãn vẫn hơi mông lung nên cô hỏi Lâm Sơ Yến: “Anh chắc chứ?”
“Chắc chắn.”
Quả thật không cấm Hàn Tín.
Bọn họ không cấm, Thẩm Tắc Mộc đương nhiên vẫn chọn Hàn Tín.
Hai bên chọn xong anh hùng. Chiến đội Thời gian chỉ còn thiếu pháp sư, Lâm Sơ Yến không do dự chọn Đát Kỷ.
Lựa chọn này giống như đang đùa giỡn, làm Oai Oai hoảng sợ đến nỗi muốn mù mắt.
“Dù chọn Cao Tiệm Ly cũng có ưu thế hơn Đát Kỷ.” Oai Oai nói.
Anh hùng Đát Kỷ có thể gọi là loại anh hùng “Đứng núp”, không cần di chuyển quá nhiều, chỉ cần đứng ở một nơi tung kỹ năng cũng đủ để tạo sát thương đến nỗi rung chuyển trời đất. Nhưng anh hùng này lại có khuyết điểm trí mạng, vì thế nếu không có kỹ năng Dịch chuyển, năng lực sinh tồn rất kém, dễ dàng bị đối phương nhắm đến.
Mặc dù lúc vào sân có trang bị “Tốc biến” là một kỹ năng dịch chuyển rất tốt, nhưng thời gian chờ của kỹ năng này là hai phút, không phải lần nào cũng trông cậy vào nó để chạy thoát thân được.
Vì vậy, từ hạng Kim Cương trở đi, nhiều người chơi giỏi nên những anh hùng “Đứng núp” này lúc ra sân tỉ lệ sống sót rất thấp, đến Vương Giả thì càng ít người dùng.
Cho nên lúc này Lâm Sơ Yến chọn Đát Kỷ khiến cho mấy người Oai Oai rất ngạc nhiên.
“Chúng ta đánh như bình thường thôi.” Thẩm Tắc Mộc nói.
Ý của anh ta là không cần để ý những trò của bọn họ.
Oai Oai thấy Thẩm Tắc Mộc như vậy thì cũng yên tâm hơn.
Nhưng sau khi trò chơi bắt đầu được mấy phút, Thẩm Tắc Mộc đã chết hai lần.
Hơi khó tin.
Anh hùng Hàn Tín có thể nói là anh hùng linh hoạt nhất Vương Giả Vinh Diệu. Có thời gian làm lạnh nhanh, kỹ năng dịch chuyển thì nhiều, độ linh hoạt rất cao, có năng lực kiềm chế mạnh, còn được người ta phong cho danh hiệu “Hàn nhảy nhót”. Bởi vì độ linh động cao nên năng lực sinh tồn rất mạnh, không dễ dàng chết.
Nhưng bây giờ, đệ nhất Hàn Tín của Thẩm Tắc Mộc lại bị chết hai lần.
“Sao lại không cẩn thận như vậy?” Oai Oai hỏi.
“Bị mai phục.”
“Mai phục sao cậu không chạy? Dù sao cậu cũng là "Hàn nhảy nhót" mà.”
“Không chạy được."
“Tại sao?”
Thẩm Tắc Mộc bất đắc dĩ, chỉ thốt ra hai chữ: “Đát Kỷ.”
Mặc dù Đát Kỷ yếu ớt, nhưng đối với Hàn Tín thì Đát Kỷ chỉ cần một quả cầu nhỏ Tâm Tâm dẫn đường là đủ. Mặc kệ đối phương nhảy qua nhảy lại cũng không thoát được đôi mắt long lanh hồ ly của cô nàng.
Năng lực sinh tồn của Hàn Tín chủ yếu dựa vào kỹ năng, một khi bị khống chế, Đát Kỷ đột nhiên nhảy ra từ trong bụi cỏ cùng đồng đội thi nhau ném kỹ năng lên người thì rất khó sống sót.
Oai Oai cũng đã hiểu ra, nhưng nói chung vẫn rất lạc quan: “Không sao, họ may mắn thôi, đúng lúc bắt được cậu.”
Thẩm Tắc Mộc nhíu mày, trầm giọng nói: “Có khả năng tớ bị nhằm vào.”
Ai nấy đều hiểu rõ, Thẩm Tắc Mộc là nòng cốt của đội ngũ này, cho nên việc anh ta bị nhằm vào cũng không phải chuyện lạ. Hàn Tín là một anh hùng rất mạnh, cả đội ngũ đánh xung quanh Hàn Tín, một khi Hàn Tín bị nhắm vào thì tiết tấu cả đội sẽ bị rối loạn.
Trước đó Thẩm Tắc Mộc cũng bị nhằm vào nhưng đối phương không thành công.
Nhưng hôm nay Lâm Sơ Yến lại thành công, thậm chí còn dùng Đát Kỷ.
“Tớ cảm thấy không khoa học.” Oai Oai nói: “Sao bọn họ đoán được đường đi của cậu?”
Đúng vậy, độ linh hoạt của Hàn Tín rất cao nhưng tại sao ở trước mặt Lâm Sơ Yến lại không dùng được, dường như Lâm Sơ Yến luôn biết anh ta ở đâu vậy. Thật sự có thể phán đoán được sao...
Thẩm Tắc Mộc lắc đầu, cảm thấy khó hiểu: “Dường như cậu ta rất hiểu tớ.”
Chỉ thông qua mấy video thi đấu có thể phân tích thói quen chiến đấu của anh ta rõ ràng như vậy sao?
Dường như là không thể.
Đợi một chút...
Đột nhiên Thẩm Tắc Mộc nhớ đến một người, anh ta nghiến răng: “Trần Ứng Hổ.”
Anh ta có thằng em họ tốt thật đấy, bán anh họ mà không hề có tí áp lực nào.
Ván này chơi gần xong, tiết tấu của đội Thẩm Tắc Mộc đã rối loạn, cuối cùng không thể xoay chuyển được, thua một ván.
Trận thứ hai anh ta không chọn Hàn Tín nữa, không ý nghĩa.
Cho nên Lâm Sơ Yến cũng không chọn Đát Kỷ mà dùng Điêu Thuyền.
Ván này vẫn đánh như bình thường, Thẩm Tắc Mộc không xảy ra vấn đề gì nhưng Diêu Gia Mộc lại có vấn đề.
Nói chính xác, trạng thái ván trước của Diêu Gia Mộc cũng không tốt, chẳng qua Thẩm Tắc Mộc bị nhằm vào quá ác liệt nên đã thu hút hết sự chú ý. Lúc này Thẩm Tắc Mộc khôi phục lại bình thường, vấn đề của Diêu Gia Mộc mới trở nên rõ ràng.
Diêu Gia Mộc chơi pháp sư Mai Shiranui. Cô ta không chỉ liên tục mắc sai lầm mà luôn dùng kỹ năng lên người Hướng Noãn. Vậy mới nói, trong đoàn chiến mà đánh kỹ năng lên người tank rất lãng phí. Bởi vì có nhiều kỹ năng như vậy, thời gian chờ thì để đấy, dùng kỹ năng đánh tank, lại không đánh người khác.
Tank rất khó chết. Hơn nữa chết thì cũng không bằng mạng của pháp sư và xạ thủ.
Thật ra thì ngoài Thẩm Tắc Mộc, bốn người còn lại đánh cũng không tệ, nhưng Mai Shiranui lại đánh như vậy làm cho ván này kéo dài đến hậu kỳ, lúc này Điêu Thuyền mới mạnh mẽ.
Sau đó, Lâm Sơ Yến được trang bị đầy đủ, lại bắt đầu tỏa sáng...
Hướng Noãn không ngờ cô có khả năng đánh thắng được trận chung kết, nhưng trong suy nghĩ của cô, trận chung kết sẽ rất khó khăn, đánh đến trận thứ ba sẽ kéo dài đến hậu kỳ, hai bên đều có thực lực tương đương nhau, cuối cùng cô sẽ đứng ra, sáng tạo màn phản công mạnh nhất...
Cô lại không nghĩ đến thì ra còn đơn giản hơn cô tưởng tượng, chỉ đánh hai trận. Hơn nữa người kéo đội là Lâm Sơ Yến, không phải cô. QAQ
Cuối cùng cả đội Thẩm Tắc Mộc chết bốn, chỉ còn Mai Shiranui của Diêu Gia Mộc đang ẩn nấp. Lúc Hướng Noãn và đồng đội đi đẩy trụ thủy tinh, cô thấy một câu nói trên kênh trò chuyện.
Đây cũng là câu nói duy nhất xuất hiện trong hai trận đấu.
[Phía Nam có Gia Mộc]: Đây sẽ là lần cuối cùng tớ chơi trò này với cậu.
Hướng Noãn không thích Diêu Gia Mộc nhưng lúc này cũng hơi thương cảm.
Lúc đẩy được trụ thủy tinh, chữ “Thắng lợi” xuất hiện trên màn hình, Hướng Noãn đặt điện thoại di động xuống thở dài, nói: “Yêu thầm một người thật đáng thương.”
“Đúng vậy.” Lâm Sơ Yến cúi đầu trả lời, vẻ mặt không để ý cho lắm.
“Nhưng mà...” Hướng Noãn hơi khó hiểu, “Cuối cùng anh Hổ cũng vì anh mà bán đứng Thẩm Tắc Mộc à? Lâm Sơ Yến ơi là Lâm Sơ Yến, tôi phát hiện anh quả thật là một Đát Kỷ đó, hại nước hại dân, ngay cả anh Hổ cũng bị.....”
Lâm Sơ Yến nghe thấy cô càng nói càng không đúng thì cắt ngang: “Từ nhỏ đến lớn anh Hổ đều sống dưới bóng của anh họ.”
Hướng Noãn chợt hiểu ra, anh Hổ học kém, anh họ lại ưu tú như vậy, có thể tưởng tượng được nhất định bố mẹ thường xuyên lấy anh họ ra phê bình anh Hổ. Dẫn đến việc anh Hổ có tâm lý hơi vặn vẹo như vậy.
Đối với anh Hổ mà nói, Thẩm Tắc Mộc chính là “Con nhà người ta”.
Lâm Sơ Yến thu xếp đồ đạc, sau đó hỏi: “Buổi trưa ăn gì?”
“Buổi trưa tôi mời.”
"Được, ăn xong đi hát, tôi mời.”
“Được được.” Hai mắt Hướng Noãn sáng lên.
Lâm Sơ Yến không biết cô nghĩ gì, nhưng cũng không trêu chọc cô, chỉ cúi đầu cười: “Đi thôi.”