Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chuyển ngữ: Lynx
Beta: Mạc Y Phi
Sau khi ăn tối xong, Hướng Noãn đăng nhập vào game, thấy Sơ Yến không online, cô đặt điện thoại di động sang một bên, bắt đầu dọn dẹp bàn học.
Trong điện thoại không ngừng có người gửi lời mời tổ đội, cô làm như không thấy, đến khi dọn sạch sẽ bàn học đã bừa bộn một tuần qua, cô mới liếc nhìn màn hình điện thoại, phát hiện lời mời tổ đội gần đây nhất là...
Trạch Mộc
Trời ơi! Nam thần mời cô chơi game.
Hướng Noãn cảm thấy trong đầu mình đang xuất hiện đầy bong bóng màu hồng, vội vàng nhấn đồng ý.
Trong đội Thẩm Tắc Mộc có ba người, trừ hai người bọn họ còn có Oai Oai.
Hướng Noãn vừa vào đội, Oai Oai liền bắt đầu gào khóc: “Hướng Noãn không nhận lời mời của anh, lại nhận của Thẩm Tắc Mộc.”
Hướng Noãn đổ mồ hôi, gấp rút trả lời: “Xin lỗi đàn anh, vừa rồi em không thấy.”
[Oai A Oai]: Ha ha.
[Noãn Noãn]: Thật đó...
Lúc này, Oai Oai đang ở trong kí túc xá, nói với Thẩm Tắc Mộc: “Cô ấy nghĩ tớ là đứa trẻ ba tuổi sao?” Vừa nói vừa trả lại điện thoại di động cho Thẩm Tắc Mộc: “Cho cậu, tớ đã mất hết hi vọng với thế giới này rồi.”
Đúng vậy, vừa rồi chỉ là một bài kiểm tra, Oai Oai gửi cho Hướng Noãn lời mời tổ đội, thấy cô không đáp lại, anh ta đột nhiên nảy ra suy nghĩ lấy điện thoại di động của Thẩm Tắc Mộc kiểm tra một chút, kết quả, Hướng Noãn lập tức ngoe nguẩy cái đuôi chạy đến. Nếu như cô không đồng ý ai thì đã tốt, bây giờ lại chọn lựa rõ ràng như vậy, khiến cho Oai Oai cảm thấy vô cùng tủi thân và không cam lòng.
Thẩm Tắc Mộc nhận lấy điện thoại. Anh ta cũng không biết vì sao lại cho phép Oai Oai làm như vậy, đại khái... là xuất phát từ lòng tốt đi.
Nhưng nói thế nào, đã tổ đội rồi thì đánh xong ván này đã.
Hướng Noãn sợ Oai Oai giận, liền dỗ: “Đàn anh, em mời anh đi ăn kem ly nhé!”
[Oai A Oai]: Được được.
Lập tức vui vẻ.
Thẩm Tắc Mộc lại dùng ánh mắt quan tâm nhìn anh ta một cái.
Hướng Noãn dùng Trang Chu cưỡi con cá lớn chạy qua chạy lại, không đuổi kịp, đánh lại không chết, rất đáng mặt một tên xấu quấy nhiễu chiến trường.
Oai Oai nói với Thẩm Tắc Mộc: “Này, cậu có phát hiện ra không? Phản ứng của cô ấy nhanh phết đấy.”
Thẩm Tắc Mộc “ừ” một tiếng.
Quả thật khiến anh ta cảm thấy bất ngờ. Có thể nhìn ra, Hướng Noãn không quá am hiểu về chiêu thức của anh hùng, cho nên cô đánh không biết cố kỵ mà xông ngang đánh thẳng. Nhưng cô sử dụng kỹ năng cũng không tệ, mấy lần thả đại chiêu rất đúng chỗ, hầu như lúc đồng đội bị khống chế liền thả đại chiêu, cứu được con tin trong nháy mắt, hình như không phải đoán trước, đoán trước phải dựa vào kinh nghiệm, chắc chắn Hướng Noãn không có nhiều kinh nghiệm. Chẳng qua cô có phản ứng và tốc độ tay.
Thật ra biểu hiện tổng thể của cô cũng không tốt, cưỡi cá đâm vào tường khá nhiều lần, một thân một mình chạy đến dưới chân trụ phòng ngự của địch bị người ta đánh dễ dàng, sau khi còn lại một chút máu thì điên cuồng chạy trốn... Thủ đoạn bịp bợm tự tìm đường chết.
Nhưng Thẩm Tắc Mộc lại bằng lòng cho cô đạt yêu cầu.
Thẩm Tắc Mộc ở đây khiến cho Hướng Noãn gặp áp lực rất lớn, chơi game cũng bị phân tâm, nghĩ đến sự tồn tại của anh ta. Lại không dám đi theo anh ta, sợ liên lụy đến nam thần.
Rốt cuộc, Hướng Noãn chết một lần, cô vội vàng đọc tin nhắn WeChat. Tin nhắn là như vậy
[Sơ Yến]: ?
[Sơ Yến]: ,
[Sơ Yến]: .
[Sơ Yến]: ~
....
Mười mấy tin nhắn.
Rõ ràng anh online, lại thấy cô tổ đội trong game nên cố ý khủng bố cô.
Hướng Noãn ẩn tin nhắn của Sơ Yến.
Vừa trở lại trò chơi, anh lại dùng WeChat gọi điện đến. Hướng Noãn lúng túng tay chân, vội vàng nhấn tắt, trả lời rất nhanh: “Tôi đang tổ đội với nam thần!”
[Sơ Yến]: Tốc chiến tốc thắng, lát nữa tìm tôi.
[Noãn Noãn]: Không, tôi muốn chơi với nam thần.
[Sơ Yến]: Nam thần của cô chê cô. Tôi sẽ không chê cô.
[Noãn Noãn]: Thật lòng quá...
Sơ Yến không quấy rầy cô nữa.
Hướng Noãn trở lại trò chơi thì thấy mình đã sống lại, vì vậy lại lắc đuôi cá xông vào chiến trường.
Ván này đánh rất thuận lợi, đúng là “Tốc chiến tốc thắng”, đánh xong, lần đầu tiên Thẩm Tắc Mộc hỏi cô: “Đánh nữa không?”
[Noãn Noãn]: Đàn anh, em đi đánh hạng với bạn, em muốn sớm thăng lên Vương Giả.
Thẩm Tắc Mộc khá khâm phục Hướng Noãn. Trong tình huống như vậy, ở cấp Bạc trắng, cùng lắm mục tiêu của anh ta cũng chỉ là Vàng, hoặc Bạch kim, mà cô, đang ở Bạc trắng, lòng lại hướng đến Vương Giả. Hơn nữa, trông cô không giống như đang đùa mà tin chắc rằng mình sẽ lên Vương Giả.
Giống như một người học cực kém tin chắc rằng điểm thi cuối kì của mình sẽ đạt 99 điểm.
Thật là.... không thể hiểu nổi tự tin như vậy ở đâu ra.
Oai Oai thò đầu nhìn lịch sử nói chuyện phiếm của bọn họ, thấy Hướng Noãn từ chối Thẩm Tắc Mộc, vui vẻ: “Thì ra sức quyến rũ của cậu cũng chỉ như vậy? Tớ cứ nghĩ là nhiều thế nào, chẳng qua chỉ lớn hơn tớ một chút, ha ha ha thỏa mãn quá!”
Thẩm Tắc Mộc nhíu mày.
Bên này, Hướng Noãn vẫn đang quắn quéo trước lời nói của Lâm Sơ Yến.
[Noãn Noãn]: Vì sao anh biết nam thần sẽ chê tôi?
[Sơ Yến]: Tôi nói bừa thôi, không nghĩ cô lại thừa nhận.
[Noãn Noãn]: =_=
[Sơ Yến]: Hôm nay tôi lại có hiểu biết mới với trò chơi này.
[Noãn Noãn]: Hả?
[Sơ Yến]: Đây không phải là một trò chơi giết người, cũng không phải là trò chơi tự tìm chết.
[Noãn Noãn]: Ngoan, nói tiếng người đi, thu lại sự giễu cợt của anh một chút.
[Sơ Yến]: Bản chất của trò chơi là đẩy trụ. Vì muốn đẩy trụ mới dẫn đến đánh nhau. Vì mọi người luôn đề cao đánh nhau mới nghĩ ra đủ phương pháp kiếm tiền mua trang bị. Tất cả cũng là vì đẩy trụ.
[Noãn Noãn]: Anh đang nói nhảm gì vậy?
[Sơ Yến]: Rất nhiều người đã quên điểm này.
Hướng Noãn thấy lời này của anh thi sửng sốt một lúc. Quả thật, cô chơi trò chơi chính là như vậy, hoặc đánh hội đồng, hoặc chạy trên đường, hoặc giải cứu đồng đội, ngược lại thời điểm đẩy trụ không nhiều.
Mà phương thức xét thắng bại của một trận đấu chính là đẩy hết trụ của đối phương, không phải đội nào giết được nhiều hơn.
[Noãn Noãn]: Anh nói rất có lý.
[Sơ Yến]: Tôi mua Tôn Thượng Hương (1), chúng ta đi đẩy trụ.
(1) Tôn phu nhân là một phu nhân của Thục chúa Lưu Bị, người đã lập ra Thục Hán vào thời kì thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc.
Tôn phu nhân còn được biết đến với tên Tôn Nhân trong Tam Quốc diễn nghĩa, Tôn Nhân Hiến trong Hán Tấn Xuân Thu và Tôn Thượng Hương (trong Kinh kịch). Ngoài ra, bà còn có tên khác nữa là Cung Yêu Cơ.
[Noãn Noãn]: Sao tôi cảm thấy tiền vàng của anh tiêu mãi cũng không hết vậy nhỉ?
[Sơ Yến]: Tôi không có tiền vàng.
[Noãn Noãn]: Cho nên? Anh lấy cái gì để mua Tôn Thượng Hương?
[Sơ Yến]: Nạp tiền.
[Noãn Noãn]: ....
Thật là một thiếu gia phá của. Anh hùng trong Vương Giả Vinh Diệu có thể mua bằng tiền vàng, cũng có thể nạp nhân dân tệ để mua, nhưng như vậy không có lợi lắm. Mặc dù, vì trò chơi, Hướng Noãn cũng có thể nạp tiền, nhưng không phải cứ mua như vậy, cô cũng phải cân nhắc xem có tốt không.
Sau khi Sơ Yến mua xong Tôn Thượng Hương, Hướng Noãn dùng Trang Chu đi cùng anh. Tôn Thượng Hương cũng là xạ thủ giống Luban No.7. Tôn Thượng Hương có một kỹ năng là lộn nhào trên đất, có thể nhanh chóng lăn ra một khoảng cách, sau khi lăn ra, đánh người sẽ đau hơn (Sau khi lăn thì sát thương của chiêu thức được tăng lên – giống xạ thủ Violet trong Liên Quân). Kỹ năng này trong chạy trốn hay trong giao tranh đều có tác dụng tốt, cho nên năng lực sinh tồn lớn hơn so với Luban No.7.
Hướng Noãn ngồi trên cá nhìn Tôn Thượng Hương lăn qua lăn lại, y hệt như quả bóng da.
Tôn Thượng Hương là anh hùng khá thích hợp để đẩy trụ.
Mục đích chính của ván này chính là đẩy trụ, không để ý gì chỉ đẩy hết trụ.
Bản đồ trong Vương Giả Vinh Diệu có hình thoi, có hai phe địch và ta chiếm cứ hai đỉnh của hình thoi, cũng có thể gọi là Tuyền Thủy. Bên cạnh Tuyền Thủy là thứ quan trọng nhất của hai phe – Thủy Tinh. Phe nào có thể phá hủy được Thủy Tinh của đối phương thì phe đấy sẽ thắng.
Bên ngoài Thủy Tinh chia làm ba đường, có tổng cộng chín trụ phòng ngự, những trụ phòng ngự này sẽ tự động công kích khi có kẻ địch tiến vào. Cho nên, muốn đến gần Thủy Tinh phải đẩy hết tất cả các trụ phòng ngự, ít nhất phải nhổ hết toàn bộ ba trụ phòng ngự ở một đường nào đấy, mở đường cho quân ta.
Lực công kích của trụ rất cao, không thể đánh tùy tiện, nếu không sẽ giống như tự sát, phải đợi lính quèn phe mình đi vào phạm vi công kích của trụ, hấp dẫn sát thương của trụ, lúc này mới có thể đẩy trụ...
Nghe có vẻ rất dễ dàng nhưng thao tác thì thực sự khá phiền toái.
Đơn giản mà nói, trong khi bạn đang đánh trụ phòng ngự, đội bạn sẽ phát hiện, bọn họ cũng không phải người chết, tất nhiên sẽ lao đến đánh bạn...
Cho nên, cuối cùng bạn phá hủy trụ hay kẻ địch sẽ phá hủy bạn hoàn toàn không thể nói trước được.
Tổ hợp của Hướng Noãn và Sơ Yến có một ưu thế đó là bọn họ chạy rất nhanh, vì vậy lén lút đẩy trụ ở ba đường, không đánh nhau, chỉ bỏ chạy, tuy nhiên cũng bị phục kích mấy lần, chết rất thảm. Nhưng việc này không ngăn cản được nhiệt tình đẩy trụ của bọn họ. Đồng đội tất nhiên cũng chỉ là tay mơ, đánh không giỏi còn thích chửi người. Hướng Noãn lập tức ẩn kênh đồng đội.
Cuối cùng, mặc dù chiến tích thê thảm, điểm rất thấp nhưng họ vẫn thắng.
Bởi vì cô và Sơ Yến phá hủy hết trụ phòng ngự. Cuối cùng có thể phá hủy Thủy Tinh một cách dễ dàng.
Chiến tích của Hướng Noãn chỉ có 3.0, có thể nói vô cùng cay mắt, tuy nhiên điểm của cô vẫn là điểm cao nhất trong đội ngũ, cao hơn cả Sơ Yến, vì vậy chiếm lấy danh hiệu MVP.
Ha ha ha...
Thật vui vẻ, cô chỉ muốn ôm điện thoại nhảy múa.
Đây là cảm giác khi mình và đồng đội cùng nhau cố gắng mới giành được thắng lợi, so với chuyện nằm thẳng ôm bắp đùi người khác thì sung sướng hơn nhiều. Rất có cảm giác thành tựu.
Hướng Noãn vui vẻ nói với Sơ Yến: “Chơi tiếp.”
Hai người lại chơi một ván, tiếp tục dùng mánh cũ.
Tuy nhiên, chiêu thức giống nhau nhưng lại không phát huy cùng một hiệu quả. Mặc dù, ván vừa nãy có thể thắng, nguyên nhân lớn cũng vì đối thủ không ý thức được, chỉ mải mê giết người, vì vậy để bọn họ thừa cơ lợi dụng. Lần này, đối thủ lợi hại hơn ván trước nhiều, phối hợp tốt, Hướng Noãn và Sơ Yến bị đánh không ngóc đầu dậy nổi
Sau đó thua.
Hướng Noãn cảm thấy khá thất bại, cô nói với Sơ Yến: “Xin lỗi, tôi không bảo vệ được anh.”
[Sơ Yến]: Mở voice chat.
[Noãn Noãn]: ...
[Sơ Yến]: Đánh chữ không tiện.
[Noãn Noãn]: Được, nhưng tôi không biết mở.
[Sơ Yến]: QQ đi.
Hướng Noãn gửi cho anh số QQ, thầm nghĩ giọng Sơ Yến sẽ như thế nào nhỉ? Có phải là loại thô bỉ đê tiện không?
Càng nghĩ, càng cảm thấy có thể...
Hai người thêm QQ rồi mở voice chat, Sơ Yến nói trước: “Alo, cô nghe thấy không?”
Hướng Noãn: “....”
Trời ơi...
Sao giọng nói có thể trong trẻo như vậy? Nhất định Sơ Yến này là giả! Trả lại tôi tên Sơ Yến đê tiện kia đi!
Sơ Yến nghĩ rằng cô không nghe thấy, kỳ quái ồ một tiếng, sau đó tắt điện thoại rồi lại gọi lần nữa.
Hướng Noãn ngơ ngác kết nối.
“Lần này nghe được chưa? Noãn Noãn, tôi là Sơ Yến!”
Hướng Noãn say mê. Đơn thuần là vì giọng nói quá dễ nghe nên say mê.
Giọng Sơ Yến rất trong trẻo, dịu dàng khiến cho người ta liên tưởng đến một thiếu niên mặc sơ mi trắng dưới những tia nắng lấp lánh. Nghiêm túc mà nói, giọng anh rất giống bản hòa âm của Trang Chu. Nhưng khác nhau ở chỗ, bản hòa âm của Trang Chu đã qua xử lý, nghe sẽ có cảm nhận không chân thực. Giọng của Sơ Yến không giống như vậy. Giọng Sơ Yến vừa dễ nghe vừa chân thực, âm thanh lọt vào lỗ tai khiến màng nhĩ như được xoa bóp, tê dại mà sảng khoái.
Hướng Noãn không nhịn được nói: “Anh nói tiếp đi.”
“Hả?” Sơ Yến hơi nghi ngờ.
“Lỗ tai tôi sắp mang thai rồi.” Cô nói nhỏ.
Đầu bên kia truyền đến tiếng cười. Tiếng cười rất nhẹ và nhạt, tựa mây mù dần tan ra theo ánh mặt trời ló dạng.
Hướng Noãn nghe anh cười mà nóng mặt.
Sơ Yến khẽ nói: “Đồ mê trai.”