Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Màn đêm buông xuống, gió rét căm căm.
Những cây ngô đồng trong khu tập thể bị gió mạnh xô đẩy những cành khô đang gào thét đến khản cả giọng. Vầng trăng và những vì sao đều nấp thật kĩ, để lại cả vòm trời đen kịt.
Cơm tối đã ăn xong từ lâu. Từ Thừa Vận về là lại kéo Cận Thời Xuyên đi đánh cờ tiếp. Ông có rất ít kỳ phùng địch thủ, ngoài Từ Lai, giờ thì có thêm Cận Thời Xuyên nữa, kể cũng thật là hay.
Từ Lai ngồi một bên quan sát cuộc chiến, thỉnh thoảng lại rót thêm một cốc trà nóng cho hai người.
Căn phòng chừng hai mươi mét vuông, ánh sáng dìu dịu, một bàn cờ hai quân đen trắng, hai người đàn ông ngồi tập trung bày mưu nghĩ kế.
Cô gái trẻ chống cằm ngồi xem, sẵn sàng tiếp thêm trà nóng.
Hơi trà nóng bốc lên, mùi thơm tỏa khắp bốn phía, quẩn quanh ở chóp mũi, một cảnh tượng ấm áp, giản dị như một bức tranh.
Đồng hồ trên tường tích tắc tích tắc, đến đúng giờ liền điểm chuông. Từ Lai xem thử, đã mười một giờ.
Vừa hay hết một ván, cô đứng dậy nói: “Được rồi, về đi.”
Từ Thừa Vận đang thu nhặt quân cờ, nói mà không nhìn Từ Lai: “Muộn thế rồi, hai đứa ở lại đi.”
“Không cần đâu ạ…” Từ Lai buột miệng.
“Gì mà không cần.” Từ Thừa Vận cắt ngang lời Từ Lai nói, ngẩng lên nhìn con gái, “Đừng có bảo đây không phải nhà con đấy nhé?”
“Con đâu có ý đó.” Từ Lai liếc Cận Thời Xuyên một cái, thấy anh vui vẻ gật đầu, cuối cùng đành thỏa hiệp, “Thế thì… vâng ạ.”
Cận Thời Xuyên cất các quân cờ vào hộp, đứng dậy thưa với Từ Thừa Vận: “Cháu không tiện ở lại, sáng mai cháu sẽ đến đón Từ Lai.”
“Cũng được.” Từ Thừa Vận gật đầu, “Lái xe chú ý an toàn đấy.”
“Vâng ạ. Bác đi nghỉ sớm đi ạ.” Cận Thời Xuyên gật đầu, nhìn về phía Từ Lai, thấy cô nàng cứ ngập ngà ngập ngừng như có điều muốn nói, anh thầm bật cười trong bụng.
“Ừ, về đi.”
Từ Lai đi theo Cận Thời Xuyên, lưu luyến không nỡ rời: “Thế để em tiễn anh.”
Cận Thời Xuyên nhìn Từ Lai đầy yêu chiều: “Ừ.”
Mặc áo khoác tử tế, Cận Thời Xuyên chào tạm biệt Từ Thừa Vận một lần nữa rồi đi ra cửa với Từ Lai.
Vừa bước ra khỏi cửa, Từ Lai liền giữ Cận Thời Xuyên lại hỏi: “Cha em đã bảo anh ở lại rồi, sao anh còn về làm gì!”
Cận Thời Xuyên nắm tay Từ Lai đút vào chung túi áo khoác bành tô, vừa đi vừa cười bảo: “Lần đầu tiên đến nhà bạn gái chơi đã ở lại ngủ thì không được hay. Ở khu tập thể không giống ở ngoài, người ra người vào đều biết nhau. Chúng ta vẫn chưa lấy giấy, chớ để người ta nói này nói nọ.”
Từ Lai lập tức hiểu ngay. Nói cho cùng thì hai người sống chung ở ngoài thế nào cũng được nhưng trước mặt người lớn thì phải nghiêm túc, giữ thể diện cho gia đình.
“Đội trưởng Cận lúc nào cũng suy nghĩ chu đáo thật đấy!”Cô trêu.
“Chu đáo cũng có cái dở, anh sắp phải một mình đằng đẵng suốt đêm trường đây, đáng thương quá.” Cận Thời Xuyên càng nói càng thấy mình đáng thương thật.
Từ Lai cố ý ra vẻ đầy tiếc nuối: “Cũng đành vậy, tự chơi ngu thì phải chịu thôi.”
Cận Thời Xuyên chỉ cười, không đáp lại. Anh bước nhanh về phía trước, đi đến bãi đỗ xe, tìm được chiếc xe việt dã to màu đen của mình, mở cửa ghế sau, đẩy Từ Lai vào.
Giữa màn đêm yên tĩnh, vắng lặng, Từ Lai có thể nghe thấy rõ tiếng hít thở của người đàn ông và tiếng tim đập của chính mình.
“Không phải anh muốn chơi trên xe đấy chứ?” Cô hỏi.
Cận Thời Xuyên cười gằn một tiếng, giữ gáy cô rồi hôn, vừa ôm vừa hôn rất nhiệt tình vừa đáp lại một câu: “Tự chơi ngu thì phải chịu thôi.”
Trong lúc bị hôn đến quay cuồng, Từ Lai chỉ còn biết thầm hối hận vô kể ở trong lòng. Cô quên béng mất không nên đi chọc gã đàn ông này đến thế nào.
Áo khoác hai người cởi ra được vứt lên băng ghế trước. Từ Lai được Cận Thời Xuyên bế ngồi dạng hai chân trên chân anh, bàn tay anh chọc ghẹo cơ thể người phụ nữ qua lớp áo len khiến cô thở gấp liên tục rồi lại bị anh nuốt vào hết.
Một luồng sáng thấp thoáng chiếu ở không xa. Từ Lai giật mình, ôm Cận Thời Xuyên không dám động cựa, thì thào ghé sát tai anh nói nhỏ: “Đội bảo vệ đi tuần.”
Cận Thời Xuyên cười, nghiêng đầu thơm tai Từ Lai, giọng nói đầy quyến rũ: “Ngoan, xuống trước đã nào.”
Tư thế đang sẵn sàng bùng cháy của hai người lập tức kết thúc. Từ Lai rón rén trèo xuống ngồi cạnh anh. Cả hai đều lặng lẽ điều hòa nhịp thở.
Lát sau, tiếng Từ Lai thắp sáng không khí mờ ám trong xe nhưng lại càng khiến người kia cảm thấy thiêu đốt hơn: “Cận Thời Xuyên, hình như anh, cứng kìa.”
“Từ Lai, em giỏi thì cứ trêu anh nữa đi, anh mà không nhịn được nữa thì mặc mẹ đây là chỗ nào luôn, cứ xử em trước rồi tính sau đấy.” Cận Thời Xuyên nói nghiến răng nghiến lợi. Chỉ có những lúc thế này anh mới nói tục trước mặt cô.
Từ Lai tất nhiên không dám ghẹo nữa. Còn nhớ có lần anh xót cô nên làm khá nhanh, cô trêu anh phải chăng đã cạn dầu, thế là bị lôi dậy dạy dỗ, từ đó xin thề không dám trêu anh nữa.
“Báo cáo đội trưởng, không trêu nữa đâu ạ.”
Cận Thời Xuyên kiểm tra lại quần áo cho Từ Lai, giúp cô mặc áo khoác, chỉnh lại đầu tóc rồi mở cửa xuống xe.
Một luồng gió lạnh ùa tới, Từ Lai ngồi cạnh cửa xe run lên cầm cập, Cận Thời Xuyên bế giúp cô xuống xe.
Đóng cửa xe xong, Từ Lai đẩy Cận Thời Xuyên đi lên đằng ghế trước. Trên người anh hiện chỉ đang mặc mỗi một chiếc áo sơ mi.
“Anh mau lên xe đi, rét lắm.”
Cận Thời Xuyên không những không thấy lạnh mà còn muốn để gió làm người anh nguội bớt đi. Anh gãi mũi Từ Lai rồi bảo: “Sáng mai anh đến đón em, qua bên nhà cha mẹ anh.”
Từ Lai gật đầu, trong lòng lúc này chỉ chăm chăm sợ anh bị lạnh, vừa đẩy anh về phía ghế lái vừa đáp: “Biết rồi, biết rồi, mau vào đi.”
“…”
Cận Thời Xuyên khẽ cười, mở cửa lên xe. Từ Lai đóng cửa lại giúp anh rồi nhìn anh cười hì hì: “Đi đường cẩn thận, về đến nhà thì gọi cho em.”
“Ừ.” Cận Thời Xuyên gác tay trên cửa sổ, thò đầu ra, chỉ vào miệng, “Quên à?”
Từ Lai thẹn thùng liếc gã đàn ông một cái, nhón chân lên, chạm môi anh một cái rồi bước lùi về sau, vẫy vẫy tay: “Được rồi đó, bái bai!”
Tiếng động cơ vang lên, đèn đầu xe sáng choang, Cận Thời Xuyên quay đầu nhếch môi cười với Từ Lai: “Đi nhé.”
“Về nhớ gọi cho em đấy.” Từ Lai mỉm cười, vẫy tay.
Xe đi hẳn rồi cô mới quay người trở về.
Vào trong nhà, Từ Thừa Vận đang ở phòng khách, Từ Lai ngập ngừng một chút rồi lại hỏi: “Cha chưa ngủ à?”
Từ Thừa Vận bảo Từ Lai: “Ngồi xuống đi.”
Từ Lai ngồi xuống, nhìn về phía Từ Thừa Vận: “Cha định nói gì ạ?”
“Hai cha con ta lâu lắm rồi không ngồi cạnh nhau nói chuyện tử tế.” Từ Thừa Vận nhìn về phía Từ Lai, “Kể từ hồi mẹ con đi…”
“Cha.” Từ Lai cắt ngang lời Từ Thừa Vận định nói, “Cha có thể nói cho con biết sao năm đó lại ly hôn với mẹ không?”
Từ Thừa Vận thở dài: “Giờ con cũng đã gặp được người mình thích rồi, chắc cũng đã hiểu tình cảm là chuyện của hai người rồi nhỉ, cha với mẹ con không có tình cảm, ly hôn là cách tốt nhất.”
“Thực ra lâu nay con vẫn luôn trách cha chuyện này, nếu cha không để mẹ đi thì mẹ cũng không đi được, cũng đã không có chuyện gì cả.” Từ Lai dừng một chút, “Cận Thời Xuyên bảo con là, máu mủ tình thâm, thực ra con cũng thấy oán trách một người thật sự rất mệt mỏi. Cha… cho con chút thời gian đi.”
“Ừ.” Từ Thừa Vận gật đầu, một tiếng này thay ngàn lời muốn nói.
“Muộn rồi.” Cái khó nhất cuối cùng cũng nói ra được rồi, Từ Lai thở phào nhẹ nhõm, nói với Từ Thừa Vận, “Cha đi nghỉ sớm đi, con lên đây.”
“Đi đi.”
Từ Lai mỉm cười, gật đầu, đứng dậy, đi về phía cầu thang. Từ Thừa Vận liếc nhìn Từ Lai, nở một nụ cười khó hiểu. Cuối cùng người hòa giải quan hệ giữa cha con họ lại là cái cậu mà ngay từ đầu ông đã thấy ngứa mắt.
…
Sáng hôm sau, Cận Thời Xuyên dậy sớm mua bữa sáng rồi qua đón Từ Lai. Không ngờ mới tinh mờ mà Từ Thừa Vận đã đi vắng. Từ Lai vừa ăn bữa sáng vừa tán gẫu với Cận Thời Xuyên.
Ăn xong, hai người ra về, Từ Lai bảo Cận Thời Xuyên đưa mình về thay đồ. Ngược lại với hôm qua con rể gặp bố vợ thì hôm nay con dâu gặp mẹ chồng, lần này đến lượt cô bắt đầu căng thẳng.
Chọn một chiếc váy dịu dàng thục nữ dài đến đầu gối mặc cùng chiếc áo khoác cashmere màu hồng nhạt, trông Từ Lai cực kỳ duyên dáng, đến Cận Thời Xuyên cũng phải sáng cả mắt, khen lấy khen để.
Hôm nay Cận Thời Xuyên ăn mặc thoải mái hơn hẳn. Áo sơ mi mặc với áo len cổ tròn, quần dài màu đen, áo khoác màu xám, phong cách người mẫu đường phố.
Từ Lai hay nói là Cận Thời Xuyên có khứu giác nhạy bén về thời trang bẩm sinh. Một gã đàn ông suốt ngày mặc đồng phục quân đội nhưng không bao giờ ăn mặc lỗi mốt hết.
Cận Thời Xuyên lại bảo là mua đại thôi, bạn nói xem nghe có tức không cơ chứ.
Tuy nhiên, nói cho cùng thì người đẹp mặc gì cũng đẹp mà.
Chuẩn bị xong xuôi, Cận Thời Xuyên chở Từ Lai về nhà cha mẹ mình.
Vừa vào nhà, cha mẹ Cận Thời Xuyên đã nhiệt tình ra đón Từ Lai. Diêm Nguyệt Hàm đã được xem trước ảnh Từ Lai, người thật lại còn đẹp hơn cả trong ảnh, không thích không được, bảo là phải lên chùa lễ Phật tạ ơn trời đất.
Sau đó lại không ngừng khen con trai nhà mình tinh mắt, tìm được một cô gái xinh xắn như thế, ngoan ngoãn, lễ phép, chỉ trách duy nhất một chuyện là họ về nhà chơi quá muộn.
Sự nhiệt tình này khiến Từ Lai đâm ngại ngùng, sự thấp thỏm lúc nãy đều bay biến hết.
Trước còn lo mẹ Cận Thời Xuyên không thích mình, giờ xem tình hình trước mắt thì đúng là lo thừa. Mối quan hệ như nước với lửa giữa con dâu và mẹ chồng trong truyền thuyết chắc chắn không phải là cảnh tượng này.
Còn trong tưởng tượng cả Từ Lai thì cha Cận Thời Xuyên ắt cũng là một người nghiêm túc, cẩn trọng giống cha mình, không ngờ thực ra bác Cận lại là một người rất gần gũi, tính tình ôn hòa, dễ nói chuyện.
Mặc dù trên khuôn mặt bác trai bác gái đã khắc ghi dấu vết của năm tháng nhưng vẫn có thể đoán được hồi trẻ họ chắc chắn là một đôi đẹp cả vợ lẫn chồng.
Cô nhìn Cận Thời Xuyên một cái, thầm bật cười, chẳng trách họ lại sinh được một anh con trai đẹp lồng lộng thế này, đây là vấn đề di truyền.
Bốn người ngồi nói chuyện cùng nhau, không khí vui vẻ, hòa thuận.
Trông bác trai và bác gái ngồi bên nhau đầy tình cảm, Từ Lai quay sang nhìn người đang ngồi nói chuyện với cha mẹ kế bên mình, cách một cái tay vịn.
Ừm, hy vọng sau này cô và anh cũng có thể như chưa mẹ anh bây giờ.
“Cháu dâu ông đến rồi đấy hả?”
Giọng nói sang sảng của một ông cụ từ khoảng cách không xa lắm vẳng đến. Từ Lai nhìn về phía Cận Thời Xuyên, cười một tiếng hiểu ý.
Cận Thời Xuyên kéo Từ Lai đứng dậy, vui vẻ nói với cô: “Ông nội đến.”
Chú thích:
*bộ Cận Thời Xuyên mặc hôm nay đại khái trông như thế này, khác cái quần thôi:
còn bộ hôm qua thì tác giả không tả cụ thể lắm nhưng áo khoác bành tô với áo sơ mi thì tưởng tượng ra nó nghiêm trang kiểu kiểu này: