Dù có làm gì chăng nữa, thời gian vẫn trôi, mọi thứ vẫn đi theo nhịp sống vốn dĩ của nó. Quá khứ vẫn ở phía sau, tương lai vẫn luôn phía trước.
Quay đầu nhìn lại chỉ toàn là đau thương, nhưng vẫn cứ khoắc khoải nhớ, sau rồi đọng lại toàn là hối hận, day dứt.
Phải chăng đã quá muộn màng?
Đời người như giấc mộng, người tàn, mộng tan, vẫn nên trân trọng những thứ trước mắt, đừng để khi tất cả chỉ còn lại hư không mới vội vàng vươn tay nắm lấy một khoảng trống vô hình.