Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi Hạ Thiệu Hoa ở lại nhà chú Trương thì mấy thiếu niên cũng nối đuôi đi vào trong thôn.
Trước khi mỗi người đi một ngả mấy thiếu niên đã xúm lại một chỗ bí mật lên kế hoạch.
Toàn bộ phiếu đều là đồng ý, mọi người nhất trí quyết định ngày hôm sau sẽ thực hiện.
Kế hoạch đã xong nên có thể an tâm về nhà.
Cho dù là ở thời đại này thì các chàng trai cũng không quên bảo đảm an toàn cho các cô gái, đoàn người đưa Lý Khiết về nhà trước sau đó mới tách ra đi riêng.
Cuối cùng chỉ còn lại Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Minh trở về ngôi nhà tranh dưới chân núi Man Đầu.
Căn phòng tối đen như mực giơ tay không thấy năm ngón, Hạ Nhạc dựa vào trí nhớ mò tới chỗ để đèn dầu châm lửa đốt tim đèn.
Hạ Thiệu Minh dựa vào ghế gào lên: “Mệt quá!”
Không có Hạ Thiệu Hoa ở đây khiến cả phòng như thiếu đi cái gì đó.
Giống như một cái vỏ rỗng lạnh như băng.
Hạ Nhạc đi vào phòng bếp rồi nói với Hạ Thiệu Minh: “Lại đây múc nước giúp tôi.”
“Ờ.” Hạ Thiệu Minh vươn người một cái mới đi theo Hạ Nhạc vào phòng bếp.
Trước kia mỗi ngày đều là Hạ Thiệu Hoa yên lặng ở trong phòng bếp.
Mình anh quét dọn dọn dẹp, đốt củi đun nước nóng, sau đó bưng nước nóng đã đun xong đến trước mặt bọn họ, anh luôn là người chịu mệt nhọc mà không cầu báo đáp.
Tựa như tất cả mọi chuyện đối với anh mà nói đều là việc nên làm, mà tất cả mọi chuyện ở trước mặt anh cũng không phải việc gì khó.
Nhưng chẳng qua anh cũng chỉ là một thanh niên 18 tuổi.
18 tuổi …
Ở thời đại của cô mà nói cũng chỉ là một học sinh mà thôi.
Hạ Nhạc đốt củi nhét vào trong bếp đất rồi lẳng lặng nhìn ngọn lửa trong bếp dần dần bùng lên.
Nhiệt độ xung quanh tăng lên, cả phòng bếp chỉ có tiếng “ào ào” do Hạ Thiệu Minh dùng gáo hồ lô múc nước.
Nước trong nồi đã đầy, Hạ Thiệu Minh đậy nắp nồi bằng gỗ lai, tựa vào bếp nhìn về phía Hạ Nhạc.
Lúc lâu sau.
“Nhìn tôi làm gì?” Mặc dù Hạ Nhạc không trực tiếp nhìn về phía Hạ Thiệu Minh nhưng khóe mắt cô đã phát hiện Hạ Thiệu Minh nhìn chằm chằm mình từ lâu, đã vậy còn ngẩn người một lúc: “Tôi đẹp quá à?”
Hạ Thiệu Minh cũng không đáp lại luôn.
Cậu đi tới gần Hạ Nhạc, đi tới đi lui nhìn cô, lông mày bắt đầu nhíu lại.
“Nói thật nhé, sao tôi lại cảm thấy càng nhìn cậu càng thấy cậu giống anh trai tôi vậy?”
Nghe được câu này của Hạ Thiệu Minh đã khiến Hạ Nhạc giật mình.
Dưới ánh lửa, khuôn mặt Hạ Nhạc lọt vào trong mắt Hạ Thiệu Minh một cách rõ ràng.
Cô dường như đã lớn hơn một chút.
Tuy rằng hiện tại cô vẫn có khuôn mặt hơi bầu bĩnh của trẻ con, ngũ quan cũng có chút non nớt nhưng so với lúc trước hiển nhiên cô đã lớn hơn rất nhiều.
Khó trách người người đều nói con gái mười tám sẽ thay đổi.
Chỉ là…
Hạ Nhạc không hề có quan hệ huyết thống với bọn họ nhưng sao càng ngày càng giống anh trai của cậu chứ?
Nhất là khuôn mặt có sự non nớt nhưng lại lạnh lùng, ngoại trừ đôi khi Hạ Nhạc sẽ ôn hoà hơn chút thì quả thực là như một khuôn đúc ra.
Hạ Thiệu Minh có hơi không hiểu.
Cậu vắt hết óc suy nghĩ thật lâu, cuối cùng Hạ Thiệu Minh nghĩ tới câu chuyện mà rất lâu trước đây đã nghe các bà, các dì trong thôn trò chuyện.
Hạ Nhạc này nhỏ hơn cậu một tuổi.
Chẳng lẽ là khi đó mẹ cô đã lén lút sinh con ở bên ngoài?
Nếu Hạ Nhạc biết trong đầu Hạ Thiệu Minh có những suy nghĩ kỳ quái này thì nhất định cô sẽ cho Hạ Thiệu Minh một đập ngay tại chỗ.
Ánh mắt Hạ Thiệu Minh càng thêm kỳ quái, Hạ Nhạc cũng bị nhìn tới mức thấy sợ hãi.
Cô nhìn xung quanh một vòng, nghĩ tới cảnh tượng Hạ Thiệu Hoa một mình làm bánh ngọt ở phòng bếp nên đã ngắt lời hỏi: “Hạ Thiệu Minh, nếu sau này tôi không ở đây thì cậu sẽ thường xuyên làm việc cùng anh trai chứ?”
Hạ Thiệu Minh không nắm được trọng tâm của câu hỏi, đôi mắt hồn nhiên không hiểu sao lại lộ ra vẻ hoang mang, cậu nhìn chằm chằm Hạ Nhạc hỏi: “Cậu không ở đây nữa? Cậu muốn đi đâu…”
“Tôi hỏi cậu có làm việc cùng anh trai không?” Hạ Nhạc nhấn mạnh trọng tâm câu hỏi.
Hạ Thiệu Minh cúi đầu lẩm bẩm nói: “Anh ấy chê tôi phiền.”
Rồi cậu lại lập tức ngẩng đầu lên hỏi: “Cậu muốn đi đâu?”
Hạ Nhạc đứng đối diện với đôi mắt trong veo như thấy đáy kia, cảm xúc của chàng trai giống như một tờ giấy trắng với con chữ hiện rõ các nét ở phía trên.
Không hiểu sao cô lại không dám nhìn đôi mắt kia nữa.
Hạ Nhạc không nhìn đối phương nữa mà nhìn về phía củi lửa đang cháy hừng hực.
Hai má bị lửa làm nóng lên, cô dùng kìm đẩy củi vào rồi nói: “Tôi không đi đâu cả, được chưa?”
Thái độ Hạ Thiệu Minh lại trở lại bình thường, cậu không nói gì nữa.
Không bao lâu chiếc nồi trên bếp truyền đến tiếng nước nóng ùng ục sôi trào, Hạ Thiệu Minh nhấc nắp nồi lên, hơi nóng hầm hập phun ra trong nháy mắt.
Toàn bộ nhà bếp như phủ một lớp kính lọc mờ ảo.
Cậu lấy chậu ngâm chân ra, múc từng gáo nước nóng vào trong chậu rồi đổ thêm một chút nước lạnh.
“Ngâm chân à?” Hạ Thiệu Minh hỏi.
Hạ Nhạc còn chưa kịp trả lời thì Hạ Thiệu Minh đã bưng chậu rửa chân đi thẳng ra đại sảnh.
Cậu đá văng giày rồi đặt chân vào trong chậu, thoải mái tựa vào vách tường nhắm mắt lại.
Hạ Nhạc: “…”
Là cô nghĩ nhiều rồi.
Một lúc lâu sau mà đại sảnh vẫn không có bất kỳ tiếng động gì, cô nhìn chân Hạ Thiệu Minh còn ngâm trong chậu mà người đã ngủ say đến mức không biết trời đất.
Hạ Nhạc nhìn nước miếng trên miệng Hạ Thiệu Minh, cô ghét bỏ đẩy bả vai cậu: “Muốn ngủ thì mau lau chân rồi đi ngủ.”
Hạ Thiệu Minh chớp mắt một lúc lâu cuối cùng cũng mở mắt ra nổi.
Hai chân cậu vung vẩy rồi nằm sấp trên mặt đất nằm tiếp tục ngủ say.
Hạ Nhạc không thể làm gì khác nên đành phải giúp cậu đổ nước rửa chân.
Đợi đến đêm khuya cuối cùng Hạ Thiệu Hoa cũng về đến nhà.
Mấy lần Hạ Nhạc suýt chút nữa ngủ quên nhưng lại cố ép cho bản thân tỉnh táo lại.
Cuối cùng cũng đợi được anh.
Thừa dịp Hạ Thiệu Hoa đắp chăn cho Hạ Thiệu Minh, Hạ Nhạc thử nước ấm trong nồi.
Vẫn ấm, không lạnh, vì thế cô múc nước ra đổ vào chậu để Hạ Thiệu Hoa dùng.
Hạ Thiệu Hoa đến gần phòng bếp nhìn thấy cảnh Hạ Nhạc bưng nước đi ra ngoài.
Anh sững sờ tại chỗ trong phút chốc ngay cả hai tay cũng thấy thừa không biết nên đặt ở đâu.
Anh chưa bao giờ có cảm giác như vậy.
–
“Anh và chú Trương nói chuyện gì vậy, sao muộn thế này mới về?” Hạ Nhạc đã rúc trong chăn, đôi mắt cô sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Hạ Thiệu Hoa hỏi.
Hạ Thiệu Hoa lẳng lặng nhìn hai chân ngâm đến mức đỏ lên trong chậu, nhẹ giọng trả lời: “Không nói gì cả, trên đường đụng phải một người chuyển nhà vào thôn nên giúp họ khiêng đồ, vì thế mới về muộn như vậy.”
“Lúc này mà còn có người chuyển nhà.” Hạ Nhạc nhớ lại vẻ mặt chú Trương, từ từ suy đoán: “Là chuyện của thím Yến đúng không?”
Hạ Thiệu Hoa ngẩng đầu nhìn cô, khóe miệng hơi mỉm cười.
“Chỉ có em mới biết nhiều vậy.”
Hạ Nhạc cười ha ha nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Nghĩ đến kế hoạch sáng mai cùng đám người kia nên Hạ Nhạc cũng rúc đầu vào trong chăn nhanh chóng đi ngủ.
Bởi vì trận chung kết ngày hôm sau bắt đầu muộn hơn một tiếng so với ngày hôm trước nên hôm nay các đội viên đội bóng rổ cũng không cần xuất phát từ lúc trời chưa sáng như ngày hôm qua nữa.
Nhưng bởi vì kế hoạch ngày hôm nay nên từng người bọn họ vẫn bò dậy khỏi giường vào lúc trời chưa sáng.
Hạ Thiệu Hoa nhìn Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Minh ngay cả khi rửa mặt cũng hớn hở như vậy nên đoán đám nhóc này nhất định là có chuyện gì muốn làm.
Quả nhiên trời vừa mới sáng, trong ánh sáng ảm đạm, một nhóm thanh thiếu niên gặp nhau ở ngã tư.
Bọn họ vừa chạm mặt đã ăn ý chạy về phía nhà họ Lý.
Khi đến trước nhà họ Lý, mặc dù mặt trời chưa ló rạng nhưng trời cũng đã sáng hẳn.
Cửa lớn nhà họ Lý “két” một tiếng rồi mở rộng, Lý Húc đưa lưng về phía mọi người bước từng bước đi ra khỏi phòng.
Tóc cậu ta vểnh lên, mắt thâm quầng, sắc mặt tái nhợt, cả người ủ rũ.
Nhìn kỹ thì trong tay Lý Húc đang cầm cái chổi nghiêm túc quét rác.
Nghe thấy có tiếng người tới, Lý Húc quay đầu đã thấy một đám người đứng ở trước cửa nhà nhìn chằm chằm mình.
Tự dưng khiến cho cậu ta cảm thấy mông lung.
Lý Húc kinh ngạc dừng động tác trong tay mà hỏi: “Mọi người làm gì vậy?”
Một giây sau, “bộp” một tiếng, cây chổi rơi xuống mặt đất.
Hạ Thiệu Minh và các đội viên người bên trái, kẻ bên phải đỡ lấy hai tay Lý Húc.
“Mọi người…”
Lời còn chưa dứt mà Lý Húc đã bị kéo ra ngoài.
Cậu hiểu được đã xảy ra chuyện gì nên hốc mắt phiếm hồng, trên mặt là niềm vui sướng, trong miệng còn nói: “Chổi của tôi, chổi rơi rồi.”
Phía sau Hạ Nhạc cười hì hì nhặt chổi lên để nó dựa vào tường.
Trước khi đi Hạ Nhạc còn nhìn thoáng qua căn phòng.
Ba của Lý Húc đã rời giường, đôi mắt mệt mỏi nhìn về phía đám nhóc.
Cuối cùng tầm mắt của ông ấy rơi vào người Hạ Nhạc còn chưa rời đi đang ở trước cửa.
Hai người nhìn nhau một lát, hai mắt đầy tơ máu của ông ây cong cong lên rồi phất tay nói: “Đi đi.”
Hạ Nhạc cúi chào ông ấy rồi chạy ra ngoài.
Phía xa là bóng hình các thiếu niên vui sướng rời đi, cùng với theo tiếng hoan hô của bọn họ là những tia sáng đầu tiên của buổi sớm mai làm cho tâm trạng người ta an vui.
Gần đó, dưới tàng cây bưởi là Hạ Thiệu Hoa đang đứng chờ.
Hạ Nhạc chạy đến bên cạnh anh, hai người nhìn nhau cười rồi sóng vai rời đi.
–
Lúc đi ngang qua nhà Lâm Hoa Hoa, Hạ Nhạc giả vờ gọi vài câu.
Không nghĩ tới vừa gọi hai câu mà Lâm Hoa Hoa đã vọt ra, thậm chí cô ta còn cài hai đóa hoa tươi ở trên hai bím tóc.
Thấy ánh mắt Lâm Hoa Hoa nhìn về phía Hạ Thiệu Hoa khiến lòng Hạ Nhạc vang lên tiếng chuông cảnh báo.
Rõ ràng người này đang yên ổn làm bà dì sao lại muốn thành bà nội của cô vậy!
Đến cuối cùng thì bà nội của cô đang ở nơi nào? Nếu không xuất hiện thì ông nội sẽ bị người ta cướp mất thật đấy.
Lúc này chú Trương cũng đi ra khỏi nhà.
Hạ Thiệu Hoa gật đầu với chú Trương.
Quả nhiên giống như Hạ Nhạc đoán, vừa tới thị trấn đã gặp thím Yến.
Ánh mắt thím Yến nhìn về phía chú Trương cũng giống như với ánh mắt Lâm Hoa Hoa nhìn về phía Hạ Thiệu Hoa.
Hạ Nhạc lắc lắc cái não sắp không đủ dùng của mình.
Thế giới này thật phức tạp!
Trước khi trận đấu sắp bắt đầu thì đoàn người cũng nối gót nhau tới sân thi đấu.
So với ngày hôm qua thì sân thi đấu trong hôm nay đã rầm rộ hơn, náo nhiệt hơn.
Họ vẫn ngồi ở vị trí của ngày hôm qua.
Sau khi ngồi xuống, Hạ Thiệu Minh vỗ vỗ bả vai Lý Húc rồi dẫn theo các đội viên ngẩng cao đầu sải bước đi lên sân thi đấu.
Không qua bao lâu cô Hà cũng dẫn theo Hà Băng Băng đi tới.
Hôm nay Hà Băng Băng mặc một chiếc váy nhỏ, cô bé vẫn muốn Hạ Nhạc ôm.
Hạ Nhạc nhìn Hà Băng Băng mặc chiếc váy nhỏ khá là giống chiếc váy lúc cô xuyên qua thì không khỏi cảm thán tay nghề cao siêu của thợ may.
Chỉ là mô phỏng theo làm mà người ở thời đại này lại có thể làm ra chiếc váy giống như thời đại của cô.
Hà Băng Băng nhảy nhót hỏi đi hỏi lại Hạ Nhạc rằng cô bé có đẹp không.
“Đương nhiên là đẹp, Băng Băng chúng ta là đẹp nhất.”
Được Hạ Nhạc khen, Hà Băng Băng cảm thấy thỏa mãn mà cười cười bám vào người cô.
Cô Hà nói chiếc váy kia của Hạ Nhạc ở nhà bọn họ, đợi khi trận đấu kết thúc có thể tiện đường một chuyến đi qua lấy.
Hạ Thiệu Hoa nhìn xung quanh một lượt.
Hạ Nhạc nhìn thấy bèn hỏi: “Cô Hà, Chú Hà và Hạ cục đang ở phòng khách quý sao, sao mà không thấy bọn họ?”
Cô Hà lắc đầu nói: “Trong tỉnh có nhiệm vụ nên Hạ cục không thể không chạy về xem, ba Băng Băng đi tiễn chú ấy. Lúc này… Hẳn là đã lên xe lửa.”