Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Rửa bát xong, Hạ Nhạc vẫn ở lại phòng bếp ngồi đun nước nóng cùng với Hạ Thiệu Hoa.
Tiếng Hạ Thiệu Minh chơi bắn bi vang lên ngoài phòng bếp.
Bếp lửa bùng lên nhanh chóng, Hạ Nhạc vừa châm thêm củi vào thì tiếng ngoài phòng im bặt.
Cô quay đầu nhìn lại thấy cái đầu Hạ Thiệu Minh lấp ló ngoài cửa, cậu ngoắc ngoắc tay thần bí với cô.
Hạ Nhạc ngẩng đầu lên nhìn Hạ Thiệu Hoa một chút, anh vừa mới lau sạch nồi xong, đang múc từng gáo, từng gáo nước một, không chú ý tới động tĩnh của Hạ Thiệu Minh.
Hạ Nhạc lặng lẽ chạy ra ngoài cửa.
Hạ Thiệu Minh kéo Hạ Nhạc chạy vào phòng.
Sau khi đóng cửa lại, cậu đút tay vào túi làm bộ làm tịch, trong lúc Hạ Nhạc nghi hoặc nhìn thì cậu lấy một phong thư bị vò dúm dó ra đưa cho Hạ Nhạc.
Hạ Nhạc mơ hồ nhưng nhìn gương mặt đầy mong đợi và phấn khích của cậu, cô vẫn cầm lấy phong thư.
Khi mở nó ra, cô sợ đến ngây người.
“Năm mươi đồng?!”
“Xuỵt, nói nhỏ chút,” Hạ Thiệu Minh sợ bị Hạ Thiệu Hoa trong phòng bếp nghe được, ánh mắt của cậu sáng ngời ngời, nói: “Tưởng tiền thưởng chỉ có mười đồng, không ngờ được những năm mươi đồng! Nhạc Nhạc, cậu được bao nhiêu tiền?”
Hạ Nhạc ngạc nhiên nhìn Hạ Thiệu Minh, Hạ Thiệu Minh biết tỏng cô dạy học cho Hà Băng Băng nhưng trước giờ cậu chưa từng hỏi cô về chuyện kiếm tiền này.
Bây giờ đột nhiên hỏi vậy làm cô nhất thời không biết trả lời như thế nào.
“Cậu muốn làm gì?”
“Không phải cậu thích chiếc áo đó à?” Thấy Hạ Nhạc hình như không muốn nói với mình, Hạ Thiệu Minh có hơi nóng nảy: “Là chiếc áo treo trong cửa hàng đó ý.”
Lúc cậu nhắc đến điều này, chiếc áo màu nâu được trưng bày trong tủ kính của cửa hàng ngay lập tức hiện lên trong đầu Hạ Nhạc.
Cô muốn chiếc áo ấy từ lâu, không ngờ Hạ Thiệu Minh vẫn còn nhớ.
“Cậu muốn…”
Hạ Nhạc còn chưa nói hết câu thì thấy Hạ Thiệu Minh gật đầu như gà mổ thóc.
Thế là cô không chút do dự, đi đến góc tường lấy chiếc hộp sắt đựng tiền của Hạ Thiệu Hoa ra.
Từ ngày cô bắt đầu để tiền vào hộp sắt này thì tiền bên trong vẫn còn nguyên vẹn, dường như Hạ Thiệu Hoa nghĩ đây đều là tiền của riêng cô.
Khi Hạ Nhạc đếm, ngoại trừ mười đồng mà Hạ Thiệu Hoa nhờ chú Trương đưa cho cô vào thời điểm đó, học phí cô kiếm được đã là mười một đồng.
Cộng thêm năm mươi đồng trong tay Hạ Thiệu Minh, số tiền bọn họ có bây giờ có thể dễ dàng mua hai bộ quần áo.
Chỉ là, nghĩ đến dì béo của nhân viên bán hàng nói chiếc áo ấy không phải để bán, Hạ Nhạc do dự một chút.
Hạ Thiệu Minh đoán ra được sự lo lắng của Hạ Nhạc, vì vậy cậu ấy nói: “Từ giờ trở đi, nếu không có việc gì thì chúng ta sẽ đến cửa hàng đó, chúng ta có tiền, tôi không tin họ sẽ đuổi chúng ta ra ngoài nữa.”
Có tiền rồi đúng là cứng rắn hơn.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt Hạ Nhạc, Hạ Thiệu Minh càng thêm tự tin.
“Tôi không tin rằng chúng ta không thể gây ấn tượng với họ… Ngay cả khi chúng ta không thể gây ấn tượng với họ, chúng ta có thể làm phiền họ cho đến khi họ đồng ý bán cho chúng ta chiếc áo đó!”
Hạ Thiệu Minh giơ nắm đấm lên, vẻ mặt tự tin.
Bây giờ, vẻ mặt của cậu tựa như hợp lại thành một với người đàn ông rạng rỡ trên sân bóng, tự tin, vui vẻ, như thể cậu có thể làm bất cứ điều gì mà cậu muốn đạt được.
Hai người bọn họ đập tay nhau, sự việc này cứ thế mà được quyết định.
–
Thời tiết gần đây có vẻ hơi bất thường, trời nhiều mây liên tiếp mấy ngày liền.
Sáng sớm, các nhân viên của tiểu đội trong xã đã đi đến từng nhà để thông báo có thể có sắp tới sẽ có mưa lớn, yêu cầu mọi người chú ý an toàn và cố gắng không ra ngoài.
Ba người nhà họ Hạ còn đang ăn sáng thì thấy chú Trương chạy vội đến báo tin về chuyện này.
Hạ Nhạc nhìn thời tiết u ám bên ngoài, nghĩ rằng ở vùng núi này nếu có mưa lớn thì sẽ gặp rắc rối lớn, nên cô vừa nghiêm túc ăn cháo vừa gật đầu.
Nhưng mà phải đi học thì vẫn nên đi học.
Trước khi Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Minh mang hộp cơm ra ngoài, họ nhìn thấy chú Trương vẫn đang ngồi trò chuyện với Hạ Thiệu Hoa về chuyện làm mai.
Hạ Thiệu Hoa dường như hoàn toàn không để ý đến cô gái chú Trương nhắc đến mà chỉ nhìn chằm chằm vào hai đứa trẻ vừa đi ra khỏi nhà, vừa dọn dẹp bát đĩa và đũa.
“Về nhà sớm nhé.” Giọng của Hạ Thiệu Hoa phát ra từ trong nhà.
“Vâng!” Sau khi Hạ Nhạc nghiêm túc đồng ý thì bước đi cùng với Hạ Thiệu Minh.
Thời gian học luôn trôi qua nhanh chóng, khi tan học vào buổi tối, Hạ Nhạc mơ hồ nghe thấy những người xung quanh đang thảo luận về hai học sinh mới.
Học sinh mới chuyển lên lớp cũng là chuyện bình thường, dù sao bản thân Hạ Nhạc tạm thời được xếp vào lớp bốn, chưa kể thời đại của bọn họ, học sinh chuyển trường còn phổ biến hơn.
Tưởng chỉ là một sự việc nhỏ thôi, nhưng cô lại nghe có người ở gần nói rằng cậu học sinh cuối cấp mới có gì đó đặc biệt.
“Tớ nghe nói người đó 17 tuổi. Bây giờ vẫn còn đi học!”
“Hả? Lớn hơn cả Lâm Hoa Hoa ở lớp 6 nữa á, có khi nào cũng sẽ học dốt y chang Lâm Hoa Hoa không?”
“Cô gái đó cũng khá ưa nhìn, 17 tuổi mà chưa chịu lấy chồng đi, chạy đến đây đi học, vừa nhìn đã biết không phải người tốt.”
…
Hạ Nhạc nghe câu được câu mất, lông mày cau lại.
Quả nhiên, cho dù ở đâu thì cũng sẽ có một số người chẳng biết hết toàn bộ câu chuyện nhưng vẫn cứ đồn đoán ác ý với người khác.
Cô lười nghe cho nên thu dọn đồ đạc nhanh chóng rồi tan học cùng với Hạ Thiệu Minh.
Thời tiết u ám, không có ánh nắng, thỉnh thoảng còn thấy tia chớp xẹt qua chân trời.
Mặc dù mấy ngày nay thời tiết đều như vậy nhưng không hiểu sao Hạ Nhạc vẫn cảm thấy bất an trong lòng nên không khỏi tăng tốc độ lên.
Vừa bước chân ra khỏi trường, Hạ Nhạc đột ngột dừng lại, quay đầu nhìn về phía xa xa.
Ở góc tường vắng vẻ hình như có mấy bạn nữ đang vây lại thành vòng tròn, cãi lộn gì đó.
Trong đó có một bóng lưng cực kỳ quen thuộc.
Hạ Nhạc lập tức quay lại, đi về phía đó.
Bỏ lại Hạ Thiệu Minh đang la ó phía sau: “Nhạc Nhạc, cậu đi đâu thế?”
Hạ Nhạc trả lời mà không quay đầu lại: “Cậu về trước đi.”
Hạ Thiệu Minh nhìn bóng lưng đang dần xa của Hạ Nhạc nhất thời ngạc nhiên.
Một lát sau cậu đuổi theo về phía Hạ Nhạc đang đi.
–
“Lớp chúng ta từ trước đến giờ chưa có mất đồ, cậu vừa mới chuyển tới thì cây kéo của Hồng Anh biến mất, không phải cậu thì ai?”
“Mỗi lần đến giờ thủ công, Hồng Anh sẽ mang kéo đến, cả lớp đều mượn kéo của cậu ấy, trước giờ chưa từng có chuyện như thế này!”
“Tôi khuyên cậu nên thừa nhận sớm đi, nếu không bọn tôi báo cho thầy biết.”
Hạ Nhạc vừa chạy đến sau lưng mấy người đó thì nghe thấy mấy bạn nữ kia nổi giận đùng đùng nói.
Bọn họ đừng thành một hàng, Lâm Hoa Hoa cầm đầu đứng ở giữa lên tiếng: “Nếu cậu cầm, chỉ cần trả lại, bọn tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, cũng không tố cáo với thầy.”
Mấy người họ bao vây thành vòng tròn, nói với bạn nữ trước mặt.
“Tôi không cầm, tôi không làm chuyện này tại sao phải nhận?”
Giọng nói của cô ấy vô cùng dịu dàng, hoàn toàn khác xa với nhóm nữ sinh hung dữ, cho dù bị nhiều người tra hỏi như vậy nhưng cũng không hề tỏ ra hoảng sợ, tự nhiên khiến người khác không khỏi tin tưởng vào cô ấy.
Hạ Nhạc tiến lên một bước, trước ánh mắt kinh ngạc của nhóm nữ sinh, cô đứng cạnh cô gái kia.
“Mấy người nói chị ấy cầm đồ của mấy người thì lôi bằng chứng ra,” Hạ Nhạc nhìn những người trước mặt rồi nói: “Không có bằng chứng mà dám buộc tội người ta ăn cắp à?”
Thấy Hạ Nhạc xuất hiện, sự khó chịu trong mắt Lâm Hoa Hoa càng nhiều lên.
Bầu không khí đột nhiên trở nên cứng ngắc, bọn họ không ngờ rằng có người đột nhiên đến nói giúp.
“Bọn chị cũng có biết hôm nay Hồng Anh mang kéo đến đâu,” một nữ sinh trong nhóm lên tiếng nói: “Cậu ta ngồi ở phía sau Hồng Anh chắc chắn biết Hồng Anh mang kéo đi!”
“Đúng vậy, ngoại trừ cậu ta ra thì còn có thể là ai chứ.” Một nữ sinh khác phụ họa nói.
Lại im lặng một hồi lâu.
“Tôi không thấy.” Nữ sinh đứng cạnh Hạ Nhạc đáp lại.
“Cây kéo đó rất quan trọng với Hồng Anh, là của cha cậu ấy để lại, nếu cậu cầm thật thì trả lại đi, chuyện lần này coi như không có gì xảy ra.” Lâm Hoa Hoa nói: “Chung Cửu Hương, cậu suy nghĩ cho kỹ đi.”
Hạ Nhạc khẽ giật mình, trong đầu như có một chùm pháo hoa nở rộ, đầu cô ong lên.
Cô vội vã quay đầu nhìn lại cô gái bên cạnh.
Gương mặt trắng noãn, đôi mắt trong suốt như nước mùa thu, cô ấy thắt hai bím tóc giống Lâm Hoa Hoa nhưng mang lại cảm giác hoàn toàn trái ngược.
Cho dù đang ở thế yếu nhưng không hề thấy cô gái ấy mảy may thất thố.
Chung Cửu Hương…
Người mà cô nhớ đến mỗi ngày…
“Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc,” Lúc này Hạ Thiệu Minh chạy đến, nhìn thấy nhóm người mặt mày khó chịu, ánh mắt của cậu hơi né tránh: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Đồng tử của Hạ Nhạc khẽ run, cô há miệng nhưng lại không thốt thành lời.
Bà nội của cô không thể nào trộm đồ của người khác được!
Nhìn đôi mắt ngây thơ trong sáng của Chung Cửu Hương, trái tim của Hạ Nhạc chợt nhói đau, cô kéo tay Chung Cửu Hương, trong đầu chỉ có một câu: Không thể để bà nội bị ấm ức được.
Hạ Nhạc chợt kéo tay Chung Cửu Hương rồi chạy mà không nói một lời.
Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Hạ Nhạc quay đầu hét với Lâm Hoa Hoa: “Lâm Hoa Hoa, chuyện này giao cho chị, nhất định phải trả lại trong sạch cho bọn em.”
Lâm Hoa Hoa hoài nghi, rõ ràng không thể tin được.
Nói như vậy chẳng khác nào khiến cô ta trở thành người cùng phe với Chung Cửu Hương.
Hạ Nhạc lại quay đầu hét lên: “Hạ Thiệu Minh, về nhà bảo với anh trai cậu hôm nay tôi về muộn.”
Chỉ còn lại Chung Cửu Hương bị Hạ Nhạc kéo đi với ánh mắt kinh ngạc, và hơn hết là sự cảm động chưa bao giờ có.
–
“Chị mới chuyển tới đây đúng không? Trước giờ em chưa từng gặp chị.”
“Mới chuyển đến mấy ngày.”
“Nghe nói chị mười bảy tuổi, sao vẫn còn học tiểu học thế ạ?”
“Hai năm trước trong nhà xảy ra chuyện nên bị trễ, trước đây không muốn đi học nhưng Ngọc Quế sắp lên lớp 1, chị không đi học thì con bé cũng không chịu đi,” Chung Cửu Hương ngừng lại một chút: “Em gái của chị, Chung Ngọc Quế, hồi nãy sợ dọa đến con bé nên chị kêu nó về trước.”
Hạ Nhạc gật đầu hiểu rõ.
“Sao em lại giúp chị?” Chung Cửu Hương đột nhiên quay đầu nhìn Hạ Nhạc: “Không hiểu sao chị có cảm giác chúng ta đã từng gặp.”
“Em không quen nhìn bọn họ vu oan cho người tốt.” Hạ Nhạc cười hì hì: “Cũng có thể coi như chúng ta có duyên đi.”
Gương mặt luôn luôn không có nhiều biểu cảm khẽ nở nụ cười, mới cười nhẹ thôi mà như bông hoa nở rộ.
Hạ Nhạc thấy vậy khẽ giật mình.
Thì ra lúc còn trẻ bà nội xinh đẹp như hoa thế này!
Chẳng trách lại khiến ông nội thanh tâm quả dục từ trước đến nay rung động, một cô gái như vậy, thử hỏi người nào gặp rồi mà không rung động, không muốn che chở cho cô ấy?
Nghĩ như vậy, Hạ Nhạc không nhịn được mà hỏi: “Chị Cửu Hương, nghe nói có một người tên Hạ Thiệu…”
Đùng!
Tiếng sấm vang rền nơi chân trời, cắt đứt lời Hạ Nhạc đang định nói.
Hai người không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên nhìn mây đen dày đặc, còn chưa kịp phản ứng lại thì mưa rào rơi xuống tầm tã.
Những hạt mưa to như hạt đậu thi nhau rơi xuống, chạm vào da là đau. Lúc này, Chung Cửu Hương kéo tay Hạ Nhạc chạy về phía trước.
Giờ đổi lại là Hạ Nhạc trợn mắt há hốc mồm.
“Nhà chị ở ngay phía trước, về nhà chị tránh mưa đi.”