Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mưa không ngừng rơi giống như vĩnh viễn sẽ không bao giờ ngừng lại.
Gió lạnh thổi qua, ngay cả Hạ Thiệu Minh vẫn ở trong phòng cũng nhịn không được rụt cổ kêu lạnh, Hạ Nhạc vội vàng trốn vào trong phòng, đóng cửa lớn lại.
Tiếng mưa rơi bị ngăn cách ở ngoài cửa, Hạ Thiệu Minh lại quẹo bước đi vào phòng, trốn vào trong chăn.
Trong phòng truyền đến giọng nói lười biếng của cậu.
“Vẫn là ở trong chăn thoải mái hơn.”
Hạ Nhạc đứng ở cửa phòng nhìn Hạ Thiệu Minh gác chân bên giường, cô nhịn không được đến gần thêm chút để quan sát.
Ngày hôm đó cậu ngã trên sân bóng phải đến bệnh viện ở thị trấn, bác sĩ nói xương không sao, chỉ là cơ bắp bị căng cần phải nghỉ ngơi.
Vậy mà cậu ấy dám cho là không có việc gì, ngày hôm đó chỉ khập khiễng đi đã muốn tự mình đi về.
May mắn ngày đó khi chú Liên – quản gia nhà họ Thẩm ở bệnh viện khám chân đã nghe nói cậu ấy ngã bị thương, vì thế chú ấy đã tìm một người lái xe kéo đưa Hạ Thiệu Minh về Tiêu Viên.
n tình này là Hạ Nhạc thiếu nợ người ta.
Hạ Thiệu Minh này đã khiến cô nợ một đống ân tình.
Hạ Nhạc có hơi tức giận, cô vỗ vỗ cái chân đang quấn một lớp băng gạc của Hạ Thiệu Minh, hỏi: “Sau này còn có thể lên tỉnh không?”
“Ai dô!” Vẻ mặt Hạ Thiệu Minh dữ tợn, cậu ngồi dậy: “Nhạc Nhạc, nhẹ một chút.”
Cậu ấy nhìn mắt cá chân sưng tấy của mình: “Không đi lên tỉnh nhanh như vậy đâu, mà tôi chỉ là bị thương nên tạm thời không có cách nào đi lại mà thôi, xương cốt cũng chưa bị gãy, còn kịp.”
Nghe cậu nói như thế, Hạ Nhạc cũng thấy yên tâm.
“Cậu cần phải đi thi đấu cho thật tốt, tôi còn đang chờ cậu kiếm thật nhiều tiền về cho tôi tiêu đấy.”
Không đợi Hạ Thiệu Minh trả lời, Hạ Nhạc đóng cửa phòng lại, đi ra ngồi trên băng ghế ở đại sảnh.
Thời tiết như này nên trong phòng cũng chẳng khác buổi tối là bao, cố gắng lắm mới có thể thấy bóng dáng người trong cái đại sảnh này.
Thỉnh thoảng lại có một tia chớp trắng xoá xẹt qua, khiến cho hết thảy mọi thứ xung quanh loé lên trong khoảnh khắc, một lát sau lại tiêu tan không thấy gì cả.
Cảnh tượng làm cho người ta lo âu hoảng hốt.
Mưa rơi càng lúc càng nhỏ, tiếng mưa vây quanh căn phòng, ngay cả tiếng sấm cũng trở nên không rõ.
Hạ Nhạc nhìn trần nhà, đếm giây chờ đợi, mong Hạ Thiệu Hoa nhanh chóng trở về.
Thiết nghĩ ắt hẳn Hạ Thiệu Hoa lo lắng cho an nguy của chú Trương hoặc những người khác nên mới chạy ra ngoài.
Hạ Nhạc biết Hạ Thiệu Hoa là người như thế nào.
Cho nên cô cũng chưa từng nghĩ tới chuyện ngăn cản, chỉ nghĩ anh có thể làm xong chuyện mình muốn làm rồi bình an trở về là tốt rồi.
Trong tiếng mưa rơi thật lâu, dường như Hạ Nhạc nghe được một số âm thanh kỳ lạ.
Nặng nề, ồn ào, như là có con quái vật to lớn nào đó đang hướng về nơi này, cuối cùng âm thanh đó như hóa thành tiếng vang ù tai kéo dài không thôi.
Lại giống như là ảo giác của riêng bản thân cô.
Hạ Nhạc gõ cửa phòng bên cạnh, nghiêng đầu hỏi: “Hạ Thiệu Minh, cậu có nghe thấy âm thanh gì không?”
Hạ Thiệu Minh rúc ở trong chăn, cậu thò đầu ra trả lời: “Hình như nghe thấy…”
Hạ Nhạc vội vàng đứng dậy, khoác áo tơi, đội nón, mở cửa đi ra ngoài.
Gió bão như là lưỡi dao sắc bén xẹt qua khuôn mặt cô, mưa ngoài cửa bay đến đáp dưới mái hiên, trong màn mưa xối mù mịt, Hạ Nhạc như đã nhìn thấy trước cửa có thêm một con sông chảy xiết.
Sao lại có thể như vậy?
Cánh đồng trống trải này sao lại có thể có thêm một con sông?
Là ảo giác của cô sao…
Hạ Nhạc một bên an ủi mình như vậy, một bên vượt gió gian nan đi về phía con sông kia.
Còn chưa đi được mấy bước mà con sông kia đã bành trướng thêm, chớp mắt đã chảy đến bên chân cô.
Không có căn phòng ngăn trở tầm nhìn nên cho dù màn mưa xối xả làm cho khả năng quan sát trở lên mơ hồ thì Hạ Nhạc vẫn có thể thấy rõ.
Trên núi cao, lũ quét từ trên cao đổ xuống vô cùng kịch liệt, mặt sông càng lúc càng rộng, dòng nước càng lúc càng xiết.
Con sông nhìn không thấy điểm cuối chảy từ trên núi xuôi về phía hạ nguồn ở phương xa, cho dù nhà họ Hạ ở nơi có vị trí cao thì dòng nước lũ vẫn tập kích về căn phòng nho nhỏ này.
Nước mưa lạnh như băng vỗ vào mặt cô, Hạ Nhạc dường như có thể nghe thấy nhịp tim của mình và tiếng hít thở nặng nề hoà lại với nhau.
Cô vội vàng quay đầu chạy về phía nhà nhưng vì bước chân không vững nên ngã nhào trên mặt đất.
Cô không để ý đến đau đớn mà bò dậy khỏi mặt đất, lảo đảo chạy về phía căn nhà, miệng điên cuồng gào thét: “Hạ Thiệu Minh! Hạ Thiệu Minh!”
Hạ Thiệu Minh vừa mới nhảy tới cửa đã nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cậu cả kinh choáng váng vội hỏi: “Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc, làm sao vậy… Tại sao có thể như vậy?”
Nói xong cậu quay đầu đi vào trong nhà.
Lúc này rồi mà còn nghĩ tới chuyện trốn đi!
Hạ Nhạc vọt tới mái hiên, dùng sức đá văng cửa, cô chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà kéo Hạ Thiệu Minh bên giường chạy ra ngoài.
“Nhạc Nhạc, cậu nhẹ tay chút…”
Hạ Nhạc căn bản không thèm nhìn cậu, cô tức giận kéo Hạ Thiệu Minh đi vào trong màn mưa.
Mưa lớn đến mức làm cho người ta không mở mắt ra được, cô tháo nón xuống đội lên đầu Hạ Thiệu Minh, miệng rống giận: “Hạ Thiệu Minh, nếu không chạy trối chết sẽ chết thật đấy!”
Hạ Thiệu Minh bị cô lôi kéo, đồng thời bị mọi thứ trước mắt dọa đến mức không dám nói gì.
Mà lúc này dòng sông đã chảy đến trước nhà.
Nước sông ồ ạt tràn tới, liếc mặt một cái là có thể thấy chỗ sâu nhất đã vượt qua chiều cao của những đứa trẻ trong độ tuổi như bọn họ.
Hạ Nhạc ý thức được lúc này hai đứa nhỏ như bọn họ đã cách cửa tử gần tới cỡ nào.
Trong lúc hoảng hốt, bờ bên kia có người đang gọi tên cô.
Cô giống như tìm được một tia sáng trong đêm tối, Hạ Nhạc không biết mình có khóc hay không, cô chỉ biết bản thân đã vui mừng đáp lại: “Chú Trương! Chúng cháu ở đây! Ở đây này!”
–
Dòng lũ bất ngờ ập đến vô cùng đáng sợ, Hạ Nhạc lo lắng đứng tại chỗ, từ trong cơn mưa cô thấy được chú Trương đang gian nan dùng một tấm ván gỗ bơi về phía bọn họ.
Nước sông tràn đến ngực của chú ấy, có lúc người đàn ông này sẽ bám vào những tảng đá bị xói mòn trôi xuống từ trên núi, có lúc sẽ dốc toàn lực bơi về phía trước. Khoảng cách nhỏ như vậy nhưng chú ấy lại dùng hết sức lực mới đến được trước mặt bọn họ.
Cả người chú Trương ướt đẫm, chú ấy kéo quần áo xuống, trên mặt, trên cánh tay, ở đùi bị cứa rách vài nhát nhưng người đàn ông này lại không phát hiện ra, chú ấy chỉ dùng sức vuốt mặt Hạ Nhạc và Hạ Thiệu Minh: “Không sao chứ? Không bị thương chứ?”
Sau khi thấy hai người đáp lại không có việc gì thì chú Trương mới thở phào nhẹ nhõm, không nhiều lời, chú ấy lôi hai người bọn họ đi xuống sông.
Nhưng chú ấy đã đánh giá thấp trận lũ đến bất ngờ khiến người ta kinh sợ này, tấm ván gỗ chỉ có thể dẫn theo một người.
Hạ Thiệu Minh không kịp phản ứng mà Hạ Nhạc lại hiểu được sự sửng sốt của chú Trương.
“Chú, chân cháu vẫn ổn, chú dẫn Thiệu Minh qua trước đi!”
Chú Trương cúi đầu nhìn Hạ Nhạc nho nhỏ bên cạnh, trong cơn mưa to chẳng thể thấy rõ vẻ mặt của đối phương.
Mà giờ này khắc này chú ấy há miệng nhưng lại như đã quên phải nói chuyện như thế nào.
“Không kịp nữa rồi! Chú! Cháu ở chỗ này chờ chú, chú mau dẫn cậu ấy đi trước, cháu vẫn có thể đi đứng nên nước lũ tới còn có thể chạy!”
“Chú Trương! Xin chú đấy! Không còn kịp rồi!”
Chú Trương không biết sao mình lại dẫn theo Hạ Thiệu Minh lên tấm ván gỗ bơi tới giữa sông, tiếng khóc oa oa của Hạ Thiệu Minh khiến chú ấy lấy lại tinh thần.
Nước lũ từ trên núi đổ xuống giống như là thú dữ hung ác nhất trong trần gian, chú ấy không dám lơ là, thậm chí ngay cả việc quay đầu lại nhìn Hạ Nhạc một cái cũng không dám.
Chú ấy chỉ có thể liều mạng bơi về phía trước, mà mỗi một lần bơi cũng cảm giác được sức lực đang dần khô kiệt, dù vậy cũng chỉ mới bơi được một đoạn.
Thậm chí suýt nữa chú ấy và Hạ Thiệu Minh cũng bị cuốn đi, nhiều lần bị va vào tảng đá, khó lắm mới ổn định lại, ngay cả cảm giác đau đớn cũng không để tâm.
Chú ấy như tê dại, chỉ biết bơi đi như một cái máy.
Cuối cùng cũng lên đến bờ, chú Trương nằm sấp xuống đất, ngay cả đứng cũng không đứng dậy nổi.
Nón trên đầu Hạ Thiệu Minh đã rơi xuống từ lâu, cậu quỳ rạp trên mặt đất ôm hộp sắt trong ngực khóc rống.
“Chú Trương, chú Trương, chú mau đi cứu Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc…”
Chú Trương đã sức cùng lực kiệt, ý thức cũng sắp trôi dạt đi, khi nghe thấy Hạ Thiệu Minh gọi Nhạc Nhạc lại khiến chú ấy đột nhiên lại tỉnh táo lại.
Trong tiếng nước chảy xiết, chú ấy chống người đứng dậy khỏi mặt đất, quay đầu lại cầm theo tấm ván gỗ đi về phía dòng nước lũ chảy xiết.
Lũ tới bất ngờ không chút thương hại, chú Trương vừa trở lại sông mà thế nước đã dâng cao qua vai chú ấy.
Chú ấy không nhìn thấy Hạ Nhạc ở đầu bên kia nhưng lại mơ hồ nhìn thấy căn nhà kia của nhà họ Hạ đang ầm ầm sụp đổ, hóa thành một đống hỗn độn ở trong nước lũ, hoà vào với dòng nước xiết.
Khu vực này hoàn toàn bị nước lũ bao phủ, đã không còn thấy bóng dáng của Hạ Nhạc.
Một tảng đá khổng lồ trôi tới đập vào lưng chú Trương, chú ấy đau nhức dữ dội.
Chú ấy giống như một chiếc lá tàn bị nước lũ cuốn đi.
Đột nhiên, một bàn tay túm lấy chú Trương.
“Mau tới hỗ trợ! Mau!”
“Ai da! Đây là ông Trương này!”
“Ông Trương, ông Trương tỉnh lại đi!”
“Ông trời tạo nghiệp rồi, căn phòng nhỏ của nhà họ Hạ không còn…”
Rất nhiều người xuất hiện ở nơi này, trong cơn mưa to, Hạ Thiệu Minh cũng không nhận ra người đến là ai.
Cậu ấy khóc đến không còn sức lực, ngón tay ngâm trong nước đến mức trắng bệch, trong lòng vẫn ôm chặt cái hộp sắt.
Mấy người hợp lực kéo chú Trương lên, xem xét tình huống của chú ấy.
Không ít người cảm thán về căn nhà đã biến mất của nhà họ Hạ nhưng cũng không ít người chú ý tới Hạ Thiệu Minh.
“Bạn nhỏ, cháu là con cái nhà ai?”
Cả khuôn mặt Hạ Thiệu Minh đã hoàn toàn mất đi dáng vẻ thường ngày của cậu, trên mặt chỉ còn lại nước mắt và nước mưa, cậu ấy giơ hộp sắt lên nói: “Cháu là Hạ Thiệu Minh, em gái cháu còn ở bên kia sông, cầu xin các người hãy cứu em ấy… Cháu có tiền, tiền sẽ cho các người, cầu xin các người cứu em ấy…”
Cậu bối rối mở hộp sắt trong tay, bàn tay sưng húp mất sức phải cố mãi mới mở được chiếc hộp ra.
Bên trong là lá cờ đỏ năm sao nho nhỏ, một tờ giấy gấp lại, một chiếc kẹp tóc bươm bướm, còn có rất nhiều tiền lẻ.
Trong nháy mắt, khuôn mặt ghét bỏ cậu mà Hạ Nhạc trưng ra mỗi ngày dường như lại xuất hiện ở trước mặt cậu.
“Cho các người cả, cầu xin các người cứu em ấy…”
Mọi người bị cậu làm cho xúc động, nhưng khi nhìn vào nơi đã bị dòng nước nhấn chìm, chỉ còn lại một biển nước mênh mông, tất cả những gì họ có thể nhìn thấy chỉ là sự hoang tàn và đau đớn vô tận.
“Thiệu Minh, em gái cháu, chỉ sợ là…”
“Đừng nói nữa!”
Chú Trương đột nhiên tỉnh lại, còn chưa hoàn toàn khôi phục ý thức nhưng vừa mở miệng đã phẫn nộ cắt đứt lời người khác.
Chú ấy ôm ngực, sắc mặt tái nhợt chẳng còn chút sức nhưng lại gắng gượng đứng lên.
“Các người nói những thứ này với trẻ con làm gì, dẫn nó vào trong thôn trước đi, còn tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ sinh bệnh!”
Mọi người ngẩn ngơ nhìn chú Trương, tính tình chú ấy từ trước đến nay luôn rất tốt, bọn họ chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của chú ấy.
Cho dù mưa to không ngừng rơi xuống thì vết máu loang lổ trên lưng chú Trương vẫn còn nguyên, như là ngay cả nước mưa cũng không rửa sạch được đau đớn đó.
Chú Trương ho khan vài tiếng, ôm ngực nói: “Thất thần cái gì, mau dẫn nó đi đi, gọi Hạ Thiệu Hoa trở về giúp!”
“Mấy người các người ở lại cùng tôi đi tìm… Phía đối diện còn có một đứa nhỏ!”