Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 134: Ra mắt gia đình bạn gái (4)
Xe đi chầm chậm vào một biệt thự cực kì rộng lớn. Hàn Nhất Dương cũng bị choáng ngợp bởi khung cảnh trước mắt
Lúc bước xuống xe thì anh thấy một người phụ nữ trung niên đang đứng đợi trước cửa
"Cháu chào cô ạ" Hàn Nhất Dương cúi đầu lịch sự chào hỏi. Anh vừa nhìn qua là biết đây là mẹ cô
Mẹ Hàn vừa nhìn thấy người bạn trai của con gái mình là đã ưng rồi, bà đi lại dịu dàng nói "Vào nhà đi con. Mọi người đang đợi"
Sau đó mẹ Hàn lôi Hàn Nhất Dương đi vào nhà để hai người con đứng sau ngơ ngác
Lâm An Nhi: Đó là bạn trai con mà
Lâm Hạo: Mình đúng là con ghẻ rồi
Bà nội Hàn và bà ngoại Hạ vừa thấy cháu rể tương lai của mình thì đi lại ríu rít hỏi thăm, nào là đi đường mệt không, có đói không,...Hàn Nhất Dương đều rất lễ phép đáp
Hai lão gia tử đang ngồi chơi cờ thì nghe tiếng xe đi vào thì biết tò mò ngước ra nhìn xem. Nhưng nghĩ nghĩ dù gì mình cũng là nhà gái, bậc tiền bối nên phải bình tĩnh giữ thể diện
Lâm An Nhi không biết từ đâu xuất hiện nắm lấy tay anh đi lại giới thiệu với hai người đang ngồi chơi cờ
"Ông, đây là anh Dương bạn trai của con"
"Cháu chào hai ông ạ"
Ông ngoại Hạ giờ mới ngước lên nhìn, đánh giá trên xuống rồi mới ừm một tiếng. Còn ông nội Hàn thì lấy tách trà nhấm nháp nhưng trong lòng ông đã duyệt chàng trai này rồi. Mắt nhìn của cháu gái ông có khác
Hàn Nhất Dương nghĩ là hai người ông của cô không thích mình, mặt có hơi lúng túng. Anh chưa bao giờ lo lắng như bây giờ. Nhưng sau đó anh nghĩ đây toàn là trưởng bối của Nhi anh không thể làm mất điểm trước mặt họ được
"Ông sắp thua tôi rồi" Ông nội Hàn nhìn người bạn chí cốt kiêm ông thông gia cười đắc ý
"Hừ tôi mới không thua" Ông ngoại Hạ cũng không chịu thua kém
Hai người đánh một lúc nữa cũng không phân được thắng bại. Lâm An Nhi đứng nhìn hai người ông của mình mà cười, hai người này lúc nào cũng thế không bao giờ chịu nhường nhau, phải nói y như trẻ con ý
"Anh có biết chơi cờ tướng không?" Cô quay sang hỏi anh. Cô mặc dù biết chơi nhưng nếu đấu với hai người lão luyện này thì không bao giờ thắng
Anh nhìn cô, rồi quay sang nhìn bàn cờ một lúc rồi quay lại nói "Anh cũng biết một chút"
Động tác chơi cờ hai người dừng lại, nhìn chàng trai bên cạnh cô chái gái của mình hỏi "Vậy ngồi xuống đánh với hai ông già này một trận"
"Vâng"
Vậy là ông ngoại Hạ và ông nội Hàn chung một đội, cô và anh chung một đội. Cô bất bình lên tiếng "Hai ông chơi xấu. Anh ấy làm sao thắng nổi hai người"
Hai ông lão bị cháu gái mình nói thế chột dạ, nhưng vẫm ưỡn ngực biện minh "Hai người bọn ta già rồi đầu óc làm gì bằng mấy người thanh niên bọn cháu được"
Hàn Nhất Dương nghe cô gái nhỏ bất bình dùm mình cảm thấy vui vẻ, anh cười nắm lấy bàn tay nhỏ của cô đặt lên đùi mình "Em không tin anh sẽ thắng à"
"Em... nhưng mà" Cô có thể nói là không tin được không. Hai người ông toàn chơi cờ biết bao nhiêu năm rồi mà không ai thắng được đã thế hai người lại chơi ngang tài ngang sức nữa chứ
"Em muốn anh thắng không?" Anh cúi xuống nhỏ giọng hỏi vào tai cô. Cô gái không nghĩ mà gật đầu. Tất nhiên là muốn rồi
"Khụ" Ông nội Hàn giả vờ ho. Nhìn vào cô cháu gái mình, trên mặt ông như muốn nói "Hai người bớt show ân ái trước mặt hai người già bọn ta được không?"