Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); cảnh Lãng nói: “Tốt nhất là Photoshop thêm mấy bức ảnh, dù sao trên mạng cũng là nơi phạm pháp, nhân cơ hội này xử luôn con ả xấu xí đó là tốt nhất!”
Vương Lượng đáp: “Được, tôi biết rồi, anh cứ yên tâm chờ tin tốt đi”.
Hai người nhìn nhau cười.
Tống Nhã Đình bị nghi đang trùm chăn khóc lóc thậm chí còn có ý định tự tử, lúc này cô đang ngồi trên chiếc Maybach màu đen đi đến chỗ đoàn làm phim.
Hôm nay cô phải đi chụp ảnh tạo hình.
Không biết cậu ba Thời nổi cơn gì mà lại muốn đưa cô qua đó.
May mà anh không định vào, chỉ đưa cô đến cửa.
Tống Nhã Đình xuống xe, bỗng nhớ ra gì đó, bèn quay người lại gõ cửa xe.
Cửa kính hạ xuống lộ ra khuôn mặt người chết của Thời Minh Quang: “Làm gì thế?’
Tống Nhã Đình nhét thứ gì đó vào trong miệng Thời Minh Quang thật nhanh, sau đó quay đầu bỏ chạy, vừa cười vừa nói: “Cậu ba, ăn chút đồ ngọt cho tâm trạng vui vẻ nhé!”
Thời Minh Quang:
Đầu lưỡi anh nếm được vị sữa bò và vị ngọt, Tống Nhã Đình cho anh ăn một viên kẹo sữa.
Tang Du dè dặt hỏi: “Cậu ba, hay là bây giờ tôi đi đưa cô Tống quay lại nhé
ạ?”
Thời Minh Quang lạnh mặt không đáp, hồi lâu sau mới bảo: “Anh về nhà lấy hết toàn bộ kẹo trong phòng cô ấy đi’.
Tang Du trả lời: “Vâng! Cậu ba! Tôi nhất định sẽ ném hết chúng vào thùng rác!”
Thời Minh Quang lạnh lùng nhìn Tang Du: “Ý tôi là mang hết số kẹo đó qua phòng tôi”.
Tang Du:
Đúng là lòng dạ đàn ông, bạn đừng đoán, đoán tới đoán tui cũng không đoán được đâu.
Tống Nhã Đình vừa đến đoàn làm phim, Trần Sương lập tức đi qua, lo lắng hỏi: “… Em đã đọc tin hot search chưa?”
“Em đọc rồi ạ”, Tống Nhã Đình trả lời.
Trần Sương bảo: “Em đừng để bụng nhé, mấy người đó chỉ không biết tài năng thật sự của em, bị những blogger đó dắt mũi thôi…”
Cô ta thở dài: “Em đừng lướt Weibo, bực mình lắm”.
Tống Nhã Đình biết Trần Sương đang lo lắng cho mình, cô cười đáp: “Không sao đâu chị Trần, em sẽ không quan tâm đến những bình luận đó, nói chung em có tài hay không thì em tự biết mà .
Nhìn cô thế này, Trần Sương cũng cười: “Vậy thì tốt rồi. Khi nào ảnh tạo hình được công bố, chân tướng tự nhiên sẽ rõ ràng thôi”.
Điều cô ta lo lẳng nhất là Tống Nhã Đình bị cư dân mạng làm cho suy sụp, dù sao những bình luận đó thật sự quá xéo xắt và độc địa.
Tống Nhã Đình là hạt giống tốt, cô ta không muốn con đường ngôi sao của thiếu nữ này bị huỷ hoại nhanh như thế.
May là cô bé này mạnh mẽ, không quá để bụng những bình luận đó.
Quách Khánh Chí cũng tới an ủi vài câu, thấy Tống Nhã Đình không sao, ông ta bèn vỗ vai cô, bảo: “Tới phòng hoá trang trang điểm đi”.
Tống Nhã Đình gật đầu.
Lúc này trong phòng hoá trang đã có người, là Lưu Tiểu Lan – người đóng vai Thải Liên. Nhân vật Thải Liên này không cần chụp ảnh tạo hình, cô ta đến để thử trang phục.
Vừa nhìn thấy Tống Nhã Đình, Lưu Tiểu Lan lập tức đứng dậy, cười nói: “Xin chào, cô là người đóng vai Kinh Tuyết phải không? Tôi tên là Lưu Tiểu Lan, cô tên gì vậy?”
“Tống Nhã Đình”, Tống Nhã Đình trả lời: “Chào cô”.
Lưu Tiếu Lan tỏ ra lo lắng: “Tôi cũng có đọc tin hot search rồi, cô đừng buồn nhé, tuy việc nữ đóng vai nam rất táo bạo, nhưng tôi tin cô! Cô nhất định có thể làm tốt!”
Tống Nhã Đình cảm thấy lời người này nói cứ là lạ, vì không có ý định làm thân, cô chỉ trả lời qua loa mấy câu rồi bảo thợ trang điểm bắt đầu.
Ban đầu thợ trang điểm không hiểu vì sao Quách Khánh Chí lại làm lơ sự phản đối của mọi người, chọn Tống Nhã Đình diễn vai Kinh Tuyết. Đến lúc nhìn thấy gương mặt sau khi tẩy lớp phấn son, cô ấy mới hiểu.
Đây là gì? Đây là tiên nữ! Đây là gương mặt nên tồn tại trên thế giới này ư?!
Giọng điệu của cô ấy lập tức trở nên tha thiết, cô ấy nói: “Em xinh đẹp thế này mà còn trang điểm gì nữa? Mấy món đồ trang điểm này không xứng với em đâu!”
Tống Nhã Đình cười đáp: “Chị cũng đẹp gái lắm ạ”.
Thợ trang điểm lập tức vui như mở cờ trong bụng, điều vui vẻ nhất trên thế giới này là gì?! Đương nhiên là được người đẹp khen đẹp gái rồi!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");