Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lục Kiến Thân đi tới, cười nói: “Thế thì e là không được rồi, thân phận thật của cô trong nguyên tác là em gái của ma tôn, cho dù có kẻ khiến Kinh Tuyết nhập ma, cô và cậu ấy cũng không thể có tuyến couple”.
Lương Mạn như bị sét đánh, nhìn Trần Sương: “Chị Trần à! Sao chị lại đối xử với em như thế chứ!”
Trần Sương tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Lúc trước khi em tới thử vai đã bảo là thích nhất kiểu nhân vật sẽ trở nên độc ác như nữ chính Đinh Thi Hoài mà”.
Lương Mạn đau lòng khôn tả: “Nếu em biết trước anh trai diễn vai Kinh Tuyết đẹp trai thế này, em chẳng thèm đóng Đinh Thi Hoài đâu!”
Trần Sương cười hỏi: “Đây không phải anh trai, em chưa xem Weibo à?”
Lương Mạn vuốt tóc, đáp: “Đừng nói nữa, tối qua em chụp ảnh tạp chí đến tận bốn giờ sáng, em vừa mới ngủ dậy thôi”.
Lục Kiến Thân nhịn cười: “Vậy có lẽ tình cảm của cô đã trao nhầm rồi”, anh ta nhìn về phía Tống Nhã Đình: “Nhã Đình, anh có thể gọi em như thế này không?”
“Đương nhiên được ạ”, Tống Nhã Đình gật đầu.
Nghe thấy giọng nữ nhẹ nhàng và ngọt ngào này, Lương Mạn ngây người, trợn to mắt: “Anh trai à anh…”
“Ảnh hậu Lương, chào chị ạ”, Tống Nhã Đình chào hỏi: “Em là Tống Nhã Đình”.
Lương Mạn nhìn cô bằng ánh mắt như đang nhìn kiểu đàn ông phụ bạc: “Em… Sao em lại không biết cách đầu thai thế hả! Nếu em là con trai, giờ chị sẽ lấy em liền luôn!”
Mọi người: “…”
Tống Nhã Đình nghĩ một lúc, sau đó hạ giọng trả lời: “Em xin lỗi”.
Giọng nói này trầm thấp, lành lạnh như ngọc nát Côn Sơn, êm ái dễ nghe, hoàn toàn khác biệt với chất giọng ngọt ngào mềm mại trước đó, Lương Mạn khiếp sợ: “Em… Em còn biết cả cái này ư?”
“Vâng, đơn giản lắm ạ”, Tống Nhã Đình đáp.
Quách Khánh Chí vỗ tay một cái: “Vậy thì tốt rồi, cả việc lồng tiếng cũng đã được giải quyết!”
Lương Mạn đau lòng nói: “Mọi người đều là người xấu! Tại sao lại nói cho tôi biết em ấy là con gái chứ! Để tôi ôm ấp tình yêu không được sao?!”
Lục Kiến Thân nói với Tống Nhã Đình: “Em đừng để ý tới cô ấy, hễ gặp người nào đẹp là đứng hình à, chắc bây giờ mọi người thường gọi kiểu người này là… mê cái đẹp?”
Tống Nhã Đình không nhịn cười được, cô không ngờ ảnh hậu Lương Mạn tiếng tăm lẫy lừng lại đáng yêu như vậy.
Cô bỗng nhớ ra gì đó, bèn nói với Lục Kiến Thân: “À đúng rồi, ảnh đế Lục, em muốn nhờ anh chút việc ạ”.
Lục Kiến Thân dịu dàng hỏi: “Chuyện gì thế?’
Tống Nhã Đình lấy hai bức ảnh cô mang tới trong túi ra, hỏi: “Em muốn nhờ anh ký tặng cho hai người bạn học của em, được không ạ?”
“Đương nhiên là được”, Lục Kiến Thân cười đáp, anh ta nhận lấy bút, hỏi: “Em muốn ký gì?”
Tống Nhã Đình đáp: “Một cái ký cho Huyên Huyên đáng yêu, một cái ký cho TuếTuếđáng yêu nhất, Huyên trong hoa huyên thảo, Tuế trong tuổi mới bình an”.
Lục Kiến Thân ký tặng xong, đưa ảnh cho Tống Nhã Đình, cười bảo: “Cảm ơn các bạn học của em đã thích anh”.
Tống Nhã Đình nói: “Em phải cảm ơn anh mới đúng”.
Quách Khánh Chí lên tiếng: “Mọi người đừng cảm ơn qua cảm ơn lại nữa, mau đi chụp ảnh đi, nhiếp ảnh gia đã đợi lâu lắm rồi”.
Lưu Tiểu Lan cùng đi đến chỗ background chụp ảnh, cô ta biết Tống Nhã Đình còn là một học sinh cấp ba, chưa được học diễn xuất một cách bài bản, có lẽ đến cả cách nhìn ống kính cũng chẳng biết. Chụp ảnh tạo hình rất khó, cần phải thế hiện ra tính cách của nhân vật, cô ta đặc biệt tới để xem Tống Nhã Đình diễn hề.
Lần thử val trước có thể chỉ là do Tống Nhã Đình nhất thời bùng nổ khả năng diễn xuất thôi!
Người phụ trách chụp ảnh là một lão làng rất nổi tiếng trong giới tên là Lôi Đình.
Người này có tính cách y hệt cái tên, vô cùng nóng tính.
Ngay cả ảnh đế hay ảnh hậu cũng đều đã từng bị anh ta mắng khóc tại chỗ, anh ta nhìn Tống Nhã Đình, rất hài lòng với ngoại hình của cô.
Nhưng vừa nghĩ tới lời dặn của Quách Khánh Chí, anh ta lại sa sầm mặt.
Quách Khánh Chí nghĩ Lôi Đình nóng tính nên mới dặn riêng với anh ta, nói Tống Nhã Đình là người mới, lại còn nhỏ tuổi.
Nếu như có chỗ nào làm không tốt thì bảo anh ta khoan dung cho, đừng hở một tí lại mắng người ta, dù sao con gái người ta cũng dễ mếch lòng.
Đạo diễn Quách vốn có ý tốt, nhưng Lôi Đình lại ghét nhất là người mới, vừa tệ vừa ngu, dạy rất phiền phức.
Tuy Tống Nhã Đình trông cũng không tệ, nhưng điều này cũng chẳng thể thay đổi được sự thật cô là một người mới.
Lôi Đình không kìm được thúc giục: “Nhanh lên! Đừng lãng phí thời gian của tôi!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");