Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");
Cô ta vốn tưởng Cư Sơn Tinh đích thân ra mặt là đế lấy lại công bằng cho mình, nhất định ả đê tiện Tống Nhã Đình sẽ phải quỳ xuống cầu xin tha thứ, ai ngờ chính cô ta lại là người bị dạy dỗ.
“Chị đắc ý cái gì?”, Thời Vân Chi cả giận nói: “Giờ chị dựa vào Thời Minh Quang, nhưng cái tên điên Thời Minh Quang đó có thể sống được bao lâu hả? Chị cứ hống hách đi, đợi Thời Minh Quang chết rồi, để xem tôi có giết chị không?”
Tống Nhã Đình bóp mạnh cằm Thời Vân Chi khiến cô ta thét lên một tiếng, từ sâu trong lòng cô ta, nổi sợ đã lan tràn đến cưc han.
Hệt như ngày đó đối mặt với Thời Minh Quang vậy, đó chính là nỗi sợ xuất phát từ bản năng khi đối mặt với sống chết.
Tống Nhã Đình nhìn chằm chằm vào Thời Vân Chi, thì thầm: “Thời Vân Chi, chị không biết Thời Minh Quang có thể sống bao lâu, nhưng anh ấy nhất định sẽ sống lâu hơn em, có hiểu không?”
Thời Vân Chi liều mạng gật đầu.
Thật đáng sợ! Sao Tống Nhã Đình lại đáng sợ như vậy? Rõ ràng cô ta chỉ là thứ vô dụng thôi mà!
Tống Nhã Đình buông tay, rồi lấy từ trong túi ra một cái khăn lau tay, sẳc mặt cô lạnh lùng, giọng càng thêm rét lạnh: “Cút!”
Thời Vân Chi hoảng hốt bỏ chạy.
Sau khi lau sạch tay, Tống Nhã Đình lại lần nữa nớ nụ cười, rồi mới từ từ quay về sân của Thời Minh Quang.
Vừa vào cửa đã thấy Thời Minh Quang và Mộ Thừa Vọng ngồi trong sân đánh cờ.
Nói thật thì cảnh tượng trước mẳt rất xinh đẹp, hoa cỏ trong sân vừa đúng kỳ nở rộ, giữa một khoảng sân đầy hương sắc là hai thanh niên có vẻ ngoài điển trai, tuấn tú khó có ai sánh bằng.
Đáng tiếc, một trong hai người lại không biết nói chuyện.
Thời Minh Quang thấy Tống Nhã Đình đứng ở cửa thì lạnh lùng nói: “Còn đứng đó làm gì? Không mau vào đây!”
Tống Nhã Đình ung dung đi vào sân, Mộ Thừa Vọng đánh giá cô một lượt rồi bỗng vỗ tay nói: “À! Em gái, anh vừa nhớ ra một chuyện!”
Anh ta lộ vẻ tò mò: “Em đã gia nhập ngành giải trí rồi, đúng không? Hôm nay anh có xem quảng cáo, cái người quái dị kia rất giống em…”
người quái dị Tống Nhã Đình nở một nụ cười vô cùng “thân thiện”, thiếu điều muốn giết anh ta đến nơi.
Nhưng ngay lúc này, Thời Minh Quang lại trừng mắt nhìn Mộ Thừa Vọng: “Cậu bảo ai là người quái dị?”
Mộ Thừa Vọng thờ ơ nói: “Chính là cô ta…”
Thời Minh Quang cười khẩy: “Anh thấy cậu mớl là xấu đấy!”
Mộ Thừa Vọng: “???”
Anh ta khiếp sợ nhìn thời Minh Quang: “Anh ba? Nếu anh bị nhập hồn thì nháy mẳt với em mấy cái nhé!”
Thời Minh Quang: “Cút!”
Mộ Thừa Vọng sờ cằm, lại đi dò xét Tống Nhã Đình, nói: “Lớp hóa trang này của em… rất có cá tính đấy!”
Tống Nhã Đình nở nụ cười dối trá, đáp: “Tôi xấu quá nên phải trang điểm cho tự tin”.
Mộ Thừa Vọng: “…”
Em trang điếm chỉ để dọa người thôi em gái à!
Anh ta nhớ rõ, lần trước khi nhìn thấy Tống Nhã Đình, cô nhóc này đã đế kiểu đâu Sadoko, tuy nhìn cũng chẳng đẹp đến đâu, nhưng so với dáng vẻ xấu hết chỗ nói hiện tại thì vẫn xịn hơn rất nhiều. Rốt cuộc anh ba của anh ta sao phải nói chuyện thay cô nhóc này chứ?
Mộ Thừa Vọng nhìn chằm chằm Tống Nhã Đình, rời vào trầm tư, mãi đến khi bên tai vang lên âm thanh lạnh lùng: “Nhìn thích không?”
“Không thích!”, Mô Thừa Vọng vô thức đáp.
Thời Minh Quang hừ hạnh, nói: “Không thích mà cậu còn nhìn?”
Nói xong lại quay sang mắng Tống Nhã Đình: “Suốt ngày chỉ biết dụ dỗ đàn ông!”
Tống Nhã Đình:
Nếu như theo anh ba, dụ dỗ đàn ông chính là bị tên đàn ông này mắng là người quái dị thì… coi như em đang câu dẫn đàn ông đi!
Mộ Thừa Vọng lộ vẻ khiếp sợ: “Anh ba! Anh có thể sỉ nhục nhân cách của em, nhưng không thế sỉ nhục thẩm mỹ của em! Nếu em mà bị cô ấy dụ dỗ thì em cũng chẳng tốt đẹp đến đâu!”
Thời Minh Quang lạnh lùng nói: “Giờ cậu cũng chẳng có gì tốt đẹp”.
Mộ Thừa Vọng:
Thời Minh Quang nói với Tống Nhã Đình: “Lại đây!”
Tống Nhã Đình không hiếu ý nghĩ của tên đàn ông khốn này, cô chỉ cho rằng anh ta muốn làm trò trước mặt anh em của mình, nên đã thuận theo, nhanh chóng bước qua, lại còn ỏn ẻn ngồi lên đùi Thời Minh Quang.
Thời Minh Quang:
Mộ Thừa Vọng:
Thời Minh Quang cắn răng nói: “Tôi bảo cô đến châm trà, cô làm gì vậy hả?”
Tống Nhã Đình thầm nghĩ: Má nó, sao không nói rõ từ đầu đi, giờ trách tôi sao được? Nhưng ngồi trên đùi Thời Minh Quang cũng khá là thoải mái!
Cô cầm binh trà lên, rót cho anh ta một tách: “Xong rồi!”
Mặt Thời Minh Quang càng đen hơn: “Đứng dậy!”
Tống Nhã Đình không nghe theo. Anh bảo tôi đến đây, tôi đến, anh bảo tôi châm trà, bà cô này cũng đã làm theo rồi, giờ tên khốn kiếp nhà anh định dùng xong rồi ném tôi đi à?
Cô hơi híp mắt, duỗi tay ôm cổ Thời Minh Quang, cá người như nhũn ra: “Anh ba, người ta muốn ngồi trên chân của anh à… Đêm qua lúc ở trên giường, anh đối xử với người ta hổng có giống như vậy…”
Mộ Thừa Vọng: “…”
Miệng Mộ Thừa Vọng đã có thể nhét được một quả trứng ngỗng luôn rồi.
Anh ta vốn tưởng rằng không đến vài ngày, Tống Nhã Đình sẽ bị Thời Minh Quang tìm cớ giết chết, nhưng giờ xem ra, anh ba của anh ta và Tống Nhã Đình đã tiến triển đến… loại quan hệ kia rồi!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");