Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");
Dù sao đêm khuya cũng là thời điểm đế giết người phóng hoả.
Tống Nhã Đình cuống quýt hỏi: “Cậu ba… Sao anh lại ở đây?”
Thật ra Thời Minh Quang cũng không biết vì sao mình lại ở đây, anh thường xuyên ngủ không ngon giấc, cũng không biết có phải do trùng hợp hay không mà hai ngày Tống Nhã Đinh ngủ trong phòng anh, anh đều ngủ rất ngon.
Đêm nay khi nằm trên giường không ngửi thấy mùi hoa lan Nam Phi thoang thoảng kia, anh lại mất ngủ.
Trước đây anh cũng bị mất ngủ nhưng không hề có cảm giác không buồn ngủ chút nào thế này, cứ như thể không được ngửi mùi hoa kia, anh sẽ không ngủ được vậy.
Lúc mất ngủ anh nghĩ tới dáng vẻ Tống Nhã Đình hết sức đáng thương nói mình bị đau hồi sáng, ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại lấy thuốc đi tới phòng cô, muốn bôi thuốc cho cô.
Đừng hỏi tại sao cậu ba lại làm như vậy, bản thân cậu ba còn cảm thấy đầu óc mình bị lừa đá rồi kìa.
Thời Minh Quang trả lời với vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt: “Cô nói bị sưng cơ mà? Tôi tới xem cô chết chưa”.
Tống Nhã Đình nghĩ thầm, anh tới không phải để xem em chết hay chưa, mà là đến để giết em luôn chứ gì!
Cô chớp mắt: “Em rất ổn”.
Thời Minh Quang bảo: “Nằm sấp xuống, để tôi bôi thuốc cho cô”.
Tống Nhã Đình:”…”
Cô cười giả tạo: “Không cần đâu cậu ba, em thấy đã ổn rồi, không còn…”
Cụm “đau chút nào” còn chưa nói ra, Tống Nhã Đình đã cảm nhận được vị trí vừa bị đánh hôm nay bị anh véo một phát, cô đau tới mức nước mắt rưng rưng: “Đau đau đau!”
Màn đêm quá tối tăm, Thời Minh Quang ngồi quay lưng với ánh trăng, Tống Nhã Đình không thể xác định liệu anh có đang cười hay không, anh nói: “Xem ra vẫn chưa ổn”.
Tống Nhã Đình mắng thầm tên đàn ông chết tiệt này ba nghìn lần, nhưng ngoài miệng lại nói: “Em tự bôi thuốc là được rồi”.
Thời Minh Quang nói không nhanh cũng không chậm: “Tôi không biết sau đầu cô còn có cả mắt, có thể tự bôi thuốc cơ đấy”.
Tống Nhã Đình buồn bực: “Em có thể soi gương để bôi”.
Thời Minh Quang cụp mi mắt xuống, giọng lạnh hơn mấy phần: “Cô tự cởi hay để tôi cởi giúp cô?”
n J#
Tống Nhã Đình cảm thấy nếu như hôm nay cô không nghe lời, cô sẽ thật sự phải viết di chúc ngay tại đây luôn. Dù sao bản chất của người đàn ông trước mặt này cũng là một con thú dữ xem thường sinh mạng, hoàn toàn không thể phán đoán theo lẽ thường.
Cô ấm ức trả lời: “Em tự cởi”.
Dứt lời, cô nằm sấp trên giường kéo quần ngủ của mình xuống, mặt mày đỏ bừng.
Thời Minh Quang lẳng lặng nhìn.
Ánh trắng lờ mờ, nhưng cảnh sắc trước mắt lại khiến người ta rung động hơn cả ánh trăng.
Mấy dấu tay đỏ chói hằn trên đó trông cực kì chói mắt.
Mặt Tống Nhã Đình đỏ đến mức sắp rỉ máu, cô nói: “Anh báo muốn bôi thuốc mà?”
Thời Minh Quang hờ hững đáp: “Cô mỏng manh thật đấy, tôi còn chẳng dùng lực nữa kìa”.
Tống Nhã Đình:anh còn bảo
mình không dùng lực ư?!
Cô quyết định không nói nữa, làm một người câm.
Thời Minh Quang chấm một ít thuốc mỡ màu tím lên ngón tay, sau đó chậm rãi bôi lên dấu bàn tay đỏ chói kia.
Toàn thân Tống Nhã Đình chợt run lên như bị điện giật, cô cảm thấy đau như bị nấu chín, lắp ba lắp bắp hỏi: “Anh… Anh bôi thuốc thì bôi thuốc thôi, véo em làm gì thế hả?!”
Thời Minh Quang nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Làm thuốc mỡ tan ra mới có thể hoạt huyết hoá ứ”.
Tống Nhã Đình:
Cô cảm thấy tất cả các giác quan của mình đều chạy theo ngón tay của Thời Minh Quang, cảm giác trên da cứ như bị phóng đại gấp trăm nghìn lần, khiến tim Tống Nhã Đình đập nhanh hơn, trên trán cũng rịn mồ hôi.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Thời Minh Quang cũng rút tay về, nói: “Xong rồi, đêm nay nằm sấp ngủ nhé”.
Tống Nhã Đình thớ phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đã vượt qua được rồi.
Thời Minh Quang đứng dậy: “Tôi đi đây”.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");