Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mộ Thừa Vọng huýt sáo: “Anh ba. anh xem người ta đã nhõng nhẽo đến mức này rồi, anh đồng ý với người ta đi?”
Thời Minh Quang nhìn anh ta một cái: “Nếu đả không muốn đánh cờ thì cậu có thế cút rồi”.
Mộ Thừa Vọng cũng không đế tâm thái độ lạnh nhạt cúa anh, cười híp mắt đứng lẽn nói: “Em gái nhỏ, em cố gáng lẽn, xin thêm vài lần, không chừng anh ấy sẽ đồng ý đó?”
Minh Khư liếc mắt nhìn sang anh ta, cũng đứng lên theo, sau đó nói với Thời Minh Quang: “Vậy anh ba, chúng em đi trước đây”.
Thời Minh Quang ừ một tiếng.
Hai người ra khỏi khu nhà, Minh Khư thớ dài một hơi: “Cậu biết rõ anh ba ghét nhất bị người khác quấy rầy liên tục, cậu hà tất còn bảo cò bé kia nhảy vào hố lửa?”
Mộ Thừa Vọng đút hai tay trong túi quần, mỉm cười nói: “Em không có thương hoa tiếc ngọc như anh, thủ đoạn cúa người đàn bà Cư Sơn Tình kia như thế nào anh hiếu rất rõ, người mà bà ta đưa đến bên cạnh anh ba chắc chẳn sẽ có ý đồ xấu, Tổng Nhã Đình này vần nén giải quyết sớm đi thì hơn”.
Minh Khư lẳc đầu, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.
Bẽn trong phòng, ngón tay của Tống Nhã Đình vân nầm lấy tay áo của Thời Minh Quang.
Cô đoán không ra, rốt cuộc là Thời Minh Quang có bị chiêu này của cô làm cho động lòng khỏng?
Nếu như có, thì giờ anh lại chẳng có chút phản ứng nào.
Nếu như không, thì cũng chưa đấy cô ra.
Tống Nhã Đình nghĩ ngợi, rồi càng to gan hơn một chút, cơ thế từ từ dựa gần qua, ôm lấy eo cúa Thời Minh Quang: “Cậu Thời… anh đồng ý với em đi”.
Thời Minh Quang đang rũ mát nhìn xuống bàn cờ, sau đó đẩy mạnh Tống Nhã Đình ra. Tống Nhã Đinh ngây người ngã ngồi trên mặt đất, trẽn mặt đầy vẻ khó hiếu nhìn Thời Minh Quang.
Thời Minh Quang đứng dây, từ trẽn cao nhìn xuống cô: “Ai cho cô chạm vào người tôi?”
Tống Nhã Đình hơi khó hiếu, hành động này nghĩa là anh không bị cỏ làm cho động lòng?
“Em… em muốn làm cho anh đồng ý với em”.
Thời Minh Quang nói: “Ra ngoài”.
Tống Nhã Đình mẳng thầm, tẻn đàn ỏng thối thật khó hầu hạ, cỏ bò dậy khỏi mặt đất, phủi phủi bụi bám trẽn quần áo, xoay người đi thẳng ra ngoài, bổng nhiên lại nghe thấy giọng điệu lành lạnh của Thời Minh Quang: “Ngày mai tự cút đến trường học”.
Bước chân Tống Nhã Đình khựng lại.
Ngay sau đó vui như điên.
Thời Minh Quang đồng ý rồi?! Anh đồng ý thật rồi!
Nụ cười trên gương mặt Tống Nhã Đình gần như không kiềm được nữa, xoay người ôm chặt lấy Thời Minh Quang, hôn chụt một cái lẽn má anh: “Cảm ơn cậu Thời!”
Hôn xong bỏ chạy, động tác vỏ cùng dứt khoát.
Thời Minh Quang hơi khỏ tin sờ lẽn mặt của mình.
Bờ mỏi của thiếu nữ mềm mại, xúc cảm vản còn vương lại trẽn má, vừa lạ lẩm vừa dịu dàng, anh thoáng chốc không kịp phản ứng lại.
Mà ngay sau đó mặt anh đen lại.
Người phụ nữ này quả là to gan quá rồi! Lại… dám hôn anh!
Thời Minh Quang mím chặt môi, lạnh lùng dặn dò người làm: “Hôm nay không được cho cô ấy ăn cơm”.
Người làm cần thận đáp lại:”… Vảng ạ, cậu chủ”.
Tống Nhã Đình vần chưa biết việc bữa tối của mình đã bốc hơi, cô ra khỏi phòng đọc sách, cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, cô vốn cho rằng khiến Thời Minh Quang đồng ý cho cô quay trờ lại trường là một việc rất khó khản, bảy giờ xem ra, Thời Minh Quang cũng không khỏ nhằn lắm!
Tâm trạng của cô rất tốt, định đi ra ngoài dạo một chút, vừa mới đi không được bao xa, bồng nghe thấy phía sau có người gọi lại: “Cô đứng lại!”
Tống Nhã Đình dừng chân, quay đầu lại liền trỏng thấy một thiếu nữ cả người đẳp toàn đồ hiệu được cả đám người vảy quanh, diện mạo của thiếu nữ rất đẹp, chỉ là gương mặt đầy vẻ kiêu ngạo ngang ngược, vừa nhìn là
biết cô ta là một công chúa được chiều hư.
Cô không muốn gây rắc rối, xoay người muốn đi, thiếu nữ xéo xẳt nói: “Bảo cỏ đứng lại cô không nghe thấy à?! Tai điếc rồi à!”
Cò ta bước nhanh lẽn trước chặn đường đi cúa Tống Nhã Đình, dùng ánh mẳt xoi mói đánh giá cô từ trẽn xuống dưới một lượt: “Cô chính là Tống Nhã Đình đến đế xung hỷ cho anh cả nhà tôi!*
Tống Nhã Đình biết cô ta là ai rồi, công chúa nhỏ của nhà họ Thời, Thời Vân Chi, con gái của Cư Sơn Tình. Do bối cảnh của nhà họ Thời, cả thành phố Yến này hầu như khõng có ai dám động vào cô ta. Cô ta nối tiếng là kiêu căng hống hách ớ đây.
Tống Nhã Đình không muốn có xung đột gì với Thời Vản chi, cúi đầu nói: “Phải”.
Thời Vân Chi cười lạnh lùng: “Đồ xấu xí như cô phối với ông anh trai điên của tồi, tục ngữ nói rất hay, chối cùn đi với rế rách, hai người đúng là trời sinh một cặp!”
Mái tóc dài của Tống Nhã Đình lúc này chưa được chải chuốt gọn gàng nên che hết nửa gương mặt, nhìn trông giống như nữ quỷ, quả thực là rất xấu xí, nghe Thời Vân Chi mầng minh cô lại chẳng có cảm giác gì, chí là khi nghe thấy cô ta mâng Thời Minh Quang thì bồng nhiên cỏ chút khó chịu nên buột miệng nói: “Cô Thời, ngang nhiên mẳng anh trai và chị dâu mình, thím hai bình thường dạy dỗ cô như vậy hả?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");