Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tâm tư của anh ta không thể nói là không âm độc, cho dù Tần Diệc xem thấu mục đích âm hiểm của anh ta, cũng chẳng có biện pháp nào có thể phản kháng.
Hoặc là kiên trì đi tiếp, hoặc là đóng sầm cửa rời đi.
Cho dù chọn cách nào, chịu thiệt vẫn là mình.
Nghĩ tới đây, Tần Diệc liếc mắt nhìn Hạ Vũ, người này vẫn chăm chú nghiên cứu hoa văn trên sàn nhà như cũ. Chỉ lui một bước nhỏ lại khiến mình lâm vào hoàn cảnh bị động như thế mà nói là trùng hợp? Quỷ cũng không tin.
Nếu không phải trùng hợp…..
Tần Diệc thầm cười lạnh, tư thái đi bộ càng thêm hiên ngang.
Như thể không hề mệt mỏi, hắn đi mãi nhưng vẫn duy trì tốc độ bước, khoảng cách giữa mỗi bước đều là tiêu chuẩn 20cm, dáng người cao ngất, nhìn không chớp mắt, coi huấn luyện viên như không khí, coi học viên ngồi dưới đài trở thành người xem.
Trong đầu hắn nghĩ về nhịp điệu và kỹ xảo mà Bùi Hàm Duệ từng nhấn mạnh, coi trừng phạt thành triển lãm, đi mà không thèm coi ai ra gì, khí thế mười phần.
Vốn dĩ, Hạ Hà còn đang nghiền ngẫm, soi mói tư thế đi đứng của hắn để nói cho các học viên, kết quả nhìn xong liền cạn lời, bởi vì động tác của Tần Diệc đã tiêu chuẩn chẳng khác nào sách giáo khoa, đi bộ, tạo hình, xoay người, vẫy tay….. mỗi một động tác đều không sai một ly, cho dù anh ta khó chịu với Tần Diệc đến mức nào, cũng không thể không thừa nhận, nếu đổi lại là mình, cũng chưa chắc làm tốt hơn Tần Diệc.
“Xem chú mày có thể làm được bao nhiêu lâu……” Hạ Hà thầm nói, không thèm để ý tới hắn nữa.
Anh ta thanh thanh cổ họng, bắt đầu giảng giải với các học viên khác, vốn anh ta cần làm mẫu về tư thế, động tác tiêu chuẩn, nhưng bây giờ đã có Tần Diệc, anh ta cũng bớt việc.
Bởi vì là huấn luyện đội hình đi bộ, đương nhiên cần mọi người phối hợp cùng nhau, Hạ Hà nhìn chung quanh một hồi liền gõ nhịp: “Bây giờ mọi người xếp thứ tự ngay tại chỗ đi.”
Sau đó, Hạ Vũ ngồi ở chỗ đầu tiên đương nhiên đứng đầu.
Không có bất luận kẻ nào cảm thấy có gì không ổn, Hạ Hà tự mình cầm tay sửa đúng tư thế của ba người, giọng điêu ôn hòa hơn so với lúc nói chuyện với Tần Diệc.
Ngoại trừ Tần Diệc, còn có một người tương đối thảm, đó chính là người ngồi vị trí cuối cùng, Thẩm Hựu.
Kỳ thật về vị trí, dưới mọi tình huống thì đều là càng đi trước càng có lợi.
Ngoại trừ việc hấp dẫn sự chú ý, có nhiều cơ hội được huấn luyện viên tự tay chỉ đạo ra, thì còn có một điều rất quan trọng nữa, đó chính là khi đi phối hợp đội hình, bởi vì tốc độ của mỗi người là không giống nhau. Với những người mới học làm người mẫu có một tuần này, đương nhiên không thể mong bọn họ nắm giữ kỹ xảo tự điều chỉnh tốc độ bình quân, cho nên, nếu đi sau, thì phải chú ý tới tốc độ của người trước, còn phía sau thì không cần.
Bạn học Thẩm Hựu của chúng ta, vóc người cao lớn, lưng rộng eo nhỏ, bình thường đi đường đều là mạnh mẽ, dứt khoát, nhưng bây giờ, lại chỉ có thể ăn hôi sau mông thằng phía trước, cái này còn chưa tinh, cố tình cái thằng đi trước lại chính là Triệu Dương thấp hơn cậu ta cả cái đầu.
Trong mắt Thẩm Hựu, Triệu Dương bước đi chẳng khác nào mấy cô tiểu thư khuê các, khiến cho cậu ta đi một bước lại phải cúi nhìn chân, sợ không cẩn thận đạp trúng chân thằng kia.
Đi hết một vòng bó tay bó chân, căn bản không hề thoải mái.
“Thẩm Hựu! Ngẩng đầu ưỡn ngực! Tầm mắt nhìn thẳng phía trước! Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, cậu đang nhìn chỗ nào vậy!” Hạ Hà đã gầm lên lần thứ ba với cậu ta, không ít học viên bị Thẩm Hựu thắng tiền đang cười thầm trong lòng.
Thẩm Hựu đành phải ngẩng đầu, kết quả chưa đi được mấy bước, Triệu Dương đã bị cậu ta đạp cho kêu oai oái.
Hạ Hà tức giận lại mắng một trận.
“Cậu, cậu cố ý đúng không?” Triệu Dương nhân lúc đi xa khỏi huấn luyện viên liền quay lại nói Thẩm Hựu một câu.
Thừa dịp huấn luyện viên đưa lưng về phía bọn họ, Thẩm Hựu nghiêm túc hạ giọng trả lời: “Nếu chú mày còn không chịu đi nhanh thì anh đây sẽ đá chú mày ra khỏi hàng đấy.”
“Có giỏi thì làm đi.”
Triệu Dương không tin, cũng lười không thèm quay đầu lại, ai dè vừa mới dứt lời, đột nhiên thấy mông bên trái bị đạp mạnh, sau đó cả người cậu ta như con quay bay ra khỏi hàng, ngã “ruỳnh” xuống đất rồi lăn một vòng.
Thằng ôn Thẩm Hựu này lại thật sự dám đá cậu, Triệu Dương bị đá được choáng váng, đầy mặt không tin nổi đứng dậy, sắc mặt vừa hồng vừa xanh.
“Sao thế này?” Hạ Hà chạy về phía bọn họ, ánh mắt nghiêm khắc quét qua hai người, cuối cùng dừng lại trên người Thẩm Hựu, “Cho tôi một lời giải thích, nếu hai người không muốn cút khỏi đây!”
Thẩm Hựu dùng một tay tóm lấy Triệu Dương như diều hâu bắt gà, nhìn thẳng Hạ Hà, mặt không đổi sắc nói: “Cậu ta không cẩn thận vấp té.”
“Tôi…..” Triệu Dương đang định phải bác, kết quả áo bị tóm càng ngày càng chặt, chặt đến mức sắp thở không nổi, đành phải thảm thiết gật đầu nói, “Rất xin lỗi, là tại tôi không cẩn thận vấp té…..”
Triệu Dương đầy mặt đau khổ nhận lỗi với huấn luyện viên, vừa nói vừa than thở khóc lóc, Hạ Hà nhiều lần cảnh cáo bọn họ, lúc này mới bỏ qua hai người.
Nhanh buông tay ra, ông đây sắp bị siết chết rồi!
Trời thương xót, vẻ mặt cậu ta thật sự không phải giả vờ!
Sau đó, Triệu Dương lại tiếp tục tìm chết, lạnh giọng nói: “Cậu biết tôi ghét cậu chỗ nào nhất không?”
Thẩm Hựu rất nghiêm túc lắc đầu: “Sao mà tôi biết được suy nghĩ của học sinh tiểu học chứ.”
“…………”
Triệu Dương bị tức đến tận giờ cơm trưa vẫn chưa nguôi.
Một buổi sáng chỉnh chỉnh bốn giờ, Hạ Hà như là cố ý quên đi Tần Diệc vậy, một từ tạm dừng cũng chưa nói qua, thậm chí có một vài học viên nhịn không được xin hộ hắn, cũng bị Hạ Hà lạnh lùng quát lại.
Tần Diệc cảm thấy chân của mình có chút cương cứng, cho dù với thể lực của hắn, liên tục đi bộ cả buổi sáng cũng có chút ăn không tiêu.
Nhưng mà, có thể có đối sách gì đâu……
Thực tập sinh chưa ký hợp đồng, thật sự là một chút nhân quyền cũng không có.
Hắn thoáng liếc qua đồng hồ treo tường, sắp đến giờ ăn trưa, chỉ cần chịu đựng qua cửa hôm nay, sau khi kí hợp đồng, ít nhất loại gây khó dễ cấp thấp như hình phạt thể xác là không có khả năng lại xuất hiện.
Lại đi hết một vòng, rốt cuộc đến 12h. Hình như làm động tác quay người quá nhiều lần, một trận choáng váng khiến hắn bước sai vị trí, may mà Thẩm Hựu đứng một bên đỡ được hắn.
“Có vẻ vẫn rất nhẹ nhàng, buổi chiều lại tiếp tục.” Khi Hạ Hà đi lướt qua hắn, sờ sờ cái còi trước ngực, cười lạnh ném lại một câu, cũng không thèm nhìn hắn, thản nhiên đi ra cửa.
Các học viên đều tốp năm tốp ba rời đi phòng huấn luyện.
Thẩm Hựu nhíu mày: “Chiều nay anh còn chịu được không?”
“Thời thế mạnh hơn người, tạm thời nhịn đi.” Tần Diệc dựa vào vách tường, trực tiếp ngồi xuống đất, ngón tay nhéo nhéo mi tâm, thở dài nói, “Ai bảo bây giờ tôi là thực tập sinh, anh ta là huấn luyện viên công ty phái tới cơ chứ.”
Thẩm Hựu nắm tay kêu răng rắc, mắt lộ hung quang nói: “Chờ khi anh ta đi vệ sinh, tôi sẽ đi giáo dục anh ta.”
Tần Diệc ngạc nhiên: “Giáo dục thế nào?”
“Đương nhiên là bảo với anh ta, nếu buổi chiều vẫn bắt anh đi, tôi sẽ dẫm cho chân anh ta nát như tương!”
“……” Tần Diệc trầm mặc một lát, cực kì cảm động, sau đó từ chối.
Hai người chậm rãi bò đến phòng ăn, Tần Diệc kéo cái chân tàn ra nằm sấp lên bàn, ah, gặp quỷ, món điểm tâm hôm nay lại là bánh puddinh vị sầu riêng.
Tần Diệc vốn tâm tình không tốt lại càng là họa vô đơn chí, hắn nhét thịt băm vào miệng, trơ mắt nhìn Thẩm Hựu đầy mặt chính nghĩa làm công tác giải quyết tránh lãng phí cho hắn.
“Ai nha, anh họ của tôi, anh làm sao rồi? Buổi sáng tôi thấy anh đi rất hăng hái nha, sao bây giờ lại thành như vậy? Nếu chịu không nổi, không bằng để tôi đi xin huấn luyện viên, vạn nhất đi hỏng chân, tôi biết nói sao với mẹ đây?”
Tần Diệc quay đầu nhìn Triệu Dương đầy mặt sung sướng khi người gặp họa, thoáng nhướn mày, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Không cần, anh đây sợ mày vừa tới trước mặt huấn luyện viên, lại tự do xoay người 360 độ giống lúc sáng.”
Việc cậu ta bị Thẩm Hựu đạp một phát, những người khác không biết, nhưng Tần Diệc vẫn đứng trên chịu phạt lại thấy rõ ràng.
Sắc mặt Triệu Dương nhất thời trở nên khó coi: “Anh đắc ý cái gì? Anh có biết huấn luyện viên kia là anh trai Hạ Vũ hay không? Vì sao anh ta lại coi anh trở thành cái đinh trong mắt?”
“A, vì sao?” Tần Diệc chép miệng, lười biếng hút một ngụm sữa, trên mặt viết rõ ràng dòng chữ “Tuy rằng anh đây không có hứng thú, nhưng nể tình chú mày ân cần như thế, anh vẫn sẽ cố gắng nghe một chút”.
Triệu Dương hừ lạnh một tiếng:“Bởi vì anh không chỉ cản đường, còn không có chỗ dựa.”
Cậu ta thấy Tần Diệc không nói gì, còn tưởng rằng hắn bị choáng, hừ hừ cười, lại vênh váo nói: “Anh biết rõ người như anh chênh lệch với tôi chỗ nào không?”
Tần Diệc vừa nghe lời này liền nở nụ cười, hắn gật gật đầu:“Đương nhiên, rất rõ ràng.”
“Hả?” Triệu Dương lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Cậu ta thấy Tần Diệc thản nhiên nói: “Đương nhiên là sự chênh lệch giữa nam thần và người thường.”
“Nam thần nha, giống như vừa bị P.” (Cái chỗ này thật sự mình không hiểu TT^TT ai biết thì giúp mình với) Không đợi Triệu Dương phản ứng lại, Tần Diệc dùng ngón cái chỉ chỉ mình, lại dùng ngón út chỉ chỉ cậu ta, “Còn dân thường, thì giống như vừa bị sét đánh.”
“…….”
Mặt Triệu Dương như vừa ăn phải phân, tức giận muốn chết, nói cũng không nên lời, nghiến răng nhiến lợi nói “Tôi với anh chưa xong đâu!” rồi chạy đi nhanh như chớp.
Thẩm Hựu nghiêm túc hỏi: “Bình thường anh đều dạy dỗ em họ như thế sao? Nhỡ đâu ngày mai không phát huy tốt thì làm thế nào?”
Tần Diệc không để ý xỉa răng: “Yên tâm đi, cậu ta dù có thất thường hay không thì cũng chỉ có từng đó trình độ.”
Thời gian nghỉ trưa rất ngắn, chớp mắt đã qua đi.
Trong thời gian đó, Hạ Hà tìm đến hắn một lần, nói tới nói lui chính là ngầm bảo, nếu không chủ động buông tay hợp đồng quảng cáo cho bộ sưu tập mùa thu của NL, vậy buổi chiều cứ đi cho tới gãy chân đi!
Tần Diệc đương nhiên không thèm để ý tới anh ta.
Chỉ yên lặng ghi nhớ trong lòng, âm thầm mài móng, lão hổ không phát uy, lại tưởng anh đây là hellokitty chắc!
Chân của hắn nếu vẫn vận động thì không đến mức không chịu nổi, nhưng một khi trầm tĩnh lại, nỗi đau cơ lập tức càn quét hệ thần kinh của hắn, từ lòng bàn chân cho đến đùi, chỗ nào cũng nhức bưng bưng.
Nhưng Hạ Hà hoàn toàn không có ý bỏ qua cho hắn, buổi chiều vừa vào học lại tiếp tục bắt hắn đi catwalk, rõ ràng là làm khó dễ đến cùng.
Tần Diệc kéo chân, chậm rãi đứng lên đi về phía trước, biểu tình trên mặt vừa lạnh lùng lại trầm tĩnh, khi đi qua bên người Hạ Vũ, hắn buông mi nhìn cậu ta một cái, nhìn chằm chằm đến khi người kia phát sợ mới thôi.
“Đừng chậm trễ thời gian! Không đi thì cút đi!” Hạ Hà nheo mắt, nhíu mày thúc giục một câu.
Tần Diệc thu hồi ánh mắt, sửa sang quần áo, vẫn duy trì phong độ và biểu cảm như cũ, không nói một lời liền bắt đầu công việc “làm mẫu” buổi chiều.
Vừa không oán giận cũng không có biện bạch, dù cho những học viên vốn không thích hắn cho lắm, cũng nhịn không được mà khâm phục nghị lực và sức chịu đựng của hắn.
Hạ Hà đã đạt được mục đích, nhưng sắc mặt lại không hề dễ nhìn, lăn lộn mấy năm trong giới, anh ta gặp qua không thiếu loại người, trong lòng mơ hồ có cảm giác, loại người giống như Tần Diệc, hôm nay hắn có thể nhẫn nhịn như vậy, sau này chỉ sợ sẽ trả lại anh ta gấp mười!
Mấy tiếng buổi chiều, dài tựa như cả thế kỉ.
Huấn luyện cả ngày chấm dứt, nếu không phải Tần Diệc túm chặt lấy vách tường, hắn gần như đã ngã khụy xuống đất, hai chân vừa đau vừa nhức mỏi.
Hắn cảm cảm giác, sự chán ghét đi bộ của hắn, sau ngày hôm nay lại đạt tới cảnh giới mới.
“Anh thành thế này có đi được không?” Thẩm Hựu ngồi xuống chỉ chỉ chân hắn.
Tần Diệc vốn muốn gọi điện thoại cho Kỷ Hàng Phong, thế nhưng vừa nghĩ tới, nếu anh ta biết việc này, chỉ sợ lỗ tai mình sẽ điếc, về phần Bùi Hàm Duệ, đem nay nhất định không đi được, nhắn tin báo cho anh ta một tiếng là được.
Hắn đành phải nhờ Thẩm Hựu: “Cậu đỡ tôi có được không?”
“Không thành vấn đề.” Thầm Hựu sảng khoái đồng ý.
Vốn Tần Diệc chỉ muốn cậu ta đỡ mình thôi, không nghĩ tới Thẩm Hựu dễ dàng cõng hắn, Tần Diệc nhịn không được hoài nghi, liệu có phải tên này ăn rau chân vịt mà lớn không?
Cuối cùng, Tần Diệc ra vẻ đạo mạo dùng một bữa cơm chiều thu mua Thẩm Hựu, nhờ cậu ta đưa thẳng về nhà, nhìn bộ dạng khoái trá đầy mặt viết “nếu anh có đồ ăn thì muốn sai gì cũng được, đừng ngại”, Tần Diệc quả thực cảm giác mình giống như một ông chú đáng khinh dụ dỗ thanh thiếu niên ngây thơ.
Bởi vì lý do tính hướng, Tần Diệc cũng không thích tiếp xúc thân thể quá nhiều với những người đồng giới, nếu không phải thật sự đau tới không đi được, hắn tuyệt đối sẽ không để Thẩm Hựu cõng mình. Nhưng may mà Thẩm Hựu không phải loại hình hắn thích, hơn nữa ngây thơ cực kì, tính tình lại có chút hài hước, miễn cưỡng có thể xếp vào hàng ngũ bạn bè vậy.
Tần Diệc vừa ghé vào lưng Thẩm Hựu vừa nghĩ như vậy, lại nhớ tới đống lá trà đen thui duy nhất còn lại trong phòng bếp là có thể đãi khách, Tần Diệc nhất thời cảm thấy ngại ngùng.
Để báo đáp ơn giúp đỡ, Tần Diệc tính toán trong lòng, đợi lát nữa pha trà cho cậu ta sẽ cố chọn ra mấy chỗ không bị dính vào nhau.
Thẩm Hựu cõng hắn lên lầu, đặt lên sô pha, lại bê ra một chậu nước ấm.
Tần Diệc miễn cưỡng khom lưng xuống, cảm giác cứng ngắc, tê mỏi, đau đớn này khiến cho hắn gập chân lại cũng khó, dưới sự giúp đỡ của Thẩm Hựu mới khó khăn tháo giày ra.
“Bình thường, lượng vận động của anh có lớn không?” Thẩm Hựu hỏi.
“Cũng bình thường, người mẫu nam chú trọng rèn luyện cơ bắp thân trên hơn, nếu không hôm nay cũng không mệt mỏi như thế.” Tần Diệc để chân vào trong nước, thần kinh đã đơ đến mức phải mất một lúc lâu mới cảm nhận được độ nóng của nước.
Sự mệt nhọc của cả tinh thần và thân thể cùng nhau tràn ra, hắn hận không thể nhuyễn thành một bãi nước, ngủ thẳng 24 tiếng.
“Nếu không mát xa giảm bớt áp lực, di chứng chỉ sợ kéo dài vài ngày.” Thẩm Hựu cuộn ống quần của hắn lên, nói.
“Cậu cõ vẻ rất hiểu biết về chuyện này?”
Cơ mặt Thẩm Hựu hơi rung rung, có thể coi như đang cười, nhưng lại cười khá ngạo ngùng nói: “Từ lúc bé, nếu không phải tôi đuổi đánh người khác, chính là bị người đuổi theo đánh, mỗi ngày chạy mấy km là bình hường, bị nhức mỏi cơ như cơm bữa.”
Tần Diệc không nói gì, khó trách cả người đầy khí thế thổ phỉ, quả nhiên từ nhỏ đã là tên bất lương, nhưng giọng điệu đầy vinh dự tự hào là sao thế này hả đại ca?
“Ngày mai, phần kiểm tra catwalk nhất định quan trọng nhất, anh chịu nổi không?”
Tần Diệc bất đắc dĩ nhíu nhíu mày, thử nâng lên một chân, lại biến sắc, thiếu chút nữa ngã ra đằng trước!
May nhờ có Thẩm Hựu nhanh tay đỡ lấy hắn: “Anh làm sao vậy?”
“ Chuột, chuột rút!” Tần Diệc đau đến chảy mồ hôi hột, đùi non bên trái, còn cả ngón chân nữa, đều là những chỗ rất dễ bị chuột rút, vậy mà hắn bị một phát cả hai chỗ!
“Chỗ này? Hay là chỗ này?”
Thẩm Hựu quả nhiên rất có kinh nghiệm trong việc này, cậu để Tần Diệc nằm thẳng trên sô pha, nâng chân hắn lên, chậm rãi cho hắn hoạt động khớp xương, bắt đầu xoa bóp từ ngón chân, lên đến tận đùi.
Lực tay không nhẹ không nặng, vị trí xoa bóp cũng rất chuẩn, chỉ nhấn một cái đã thấy thoải mái.
Thẩm Hựu vén ống quần hắn lên đến đầu gối, còn cậu ta ngồi xổm trên sô pha, nâng đầu gối đối phương đặt trên vai, vừa mát xa vừa dịch xuống phía đùi.
“Như vậy đỡ hơn nhiều đúng không?”
“Hô…… đỡ hơn nhiều, cám ơn cậu.” Tần Diệc phát ra một tiếng rên rỉ sảng khoái từ trong lỗ mũi, nhắm mắt lại, mềm nhũn nằm trong sô pha.
Ngay khi hắn đang thoải mái muốn ngủ, cửa ra vào gần hành lang đột nhiên truyền đến tiếng cửa mở dọa hai người nhảy dựng, cả hai đều dừng lại động tác.
Thẩm Hựu thân là giai thẳng, hoàn toàn không phát giác ra tư thế hiện tại của hai người bọn họ có bao nhiêu mờ ám.
Bùi Hàm Duệ đứng ở cửa, bộ âu phục cắt may tinh xảo tôn lên dáng người cao ngất thon dài của anh, dù cho anh chỉ trầm mặc đứng đó không nhúc nhích, cũng vẫn mang theo khí thế mạnh mẽ.
Ánh mắt anh lướt nhanh qua Thẩm Hựu, cuối cùng đối mắt với tầm mắt của Tần Diệc, sau một lúc lâu, ánh mắt dần dần trở nên thâm trầm, chậm rãi mở miệng hỏi: “Hai người….. đang làm cái gì?”
Rõ ràng không làm chuyện xấu, nhưng khi ánh mắt chạm nhau, mí mắt Tần Diệc nhảy dựng, đột nhiên tim đập thình thịch, cảm giác như thể bị bắt gian tại giường, thật là kì cục.