Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi Lục Minh tỉnh lại đã hơn 9 giờ sáng, thân thể vẫn còn quấn quít một chỗ với Diêu Cẩn Hi, xung quanh giường biến thành một bãi chiến trường, đêm qua hai người quần quật gần sáng mới chịu đi ngủ, Diêu Cẩn Hi ngày thường dậy sớm bây giờ không hề nhúc nhích, cũng may hôm nay là thứ bảy, có thể lười biếng ngủ nướng.
Cẩn thận rút lại tay chân để Diêu Cẩn Hi không tỉnh giấc, Lục Minh rời giường, vào phòng tắm cho tỉnh táo xong, lại ngó nhìn Diêu Cẩn Hi vẫn còn say giấc, có lẽ phải 1 giờ nữa mới tỉnh, hắn liền đi qua đi lại phòng khách, sau đó bước vào nhà bếp, kiểm tra đồ dự trữ trong tủ lạnh, nghĩ lại thì rất lâu rồi hai người chưa ăn cơm nhà, liền lấy áo khoác, cầm chìa khóa rời khỏi nhà, thắng tiến siêu thị.
Hai người đã sống chung được vài tháng, khi cao hứng Lục Minh sẽ đích thân vào bếp trổ tài, Diêu Cẩn Hi mỗi lần như vậy đều sắm vai fan cứng, càn quét bàn ăn không sót chút nào, cho dù bình thường anh ăn rất ít, nhưng vì sĩ diện của Lục đại thiếu, không thể không nể mặt tâng bốc, chỉ cần một điểm này đã khiến Lục Minh sướng nổ mũi, chỉ tiếc hai người đều bận rộn, cơ hội ăn chung cực kì ít.
Đến khi Lục Minh xách theo bao to bao nhỏ trở về, lúc chờ thang máy lại đụng phải một vị khách không mời mà đến.
Lục Minh đứng trước cửa, đương mải mê suy nghĩ nên nấu món gì, thang máy ting một tiếng mở ra, nhìn thấy hai người ở bên trong, có vẻ họ đều không ngờ sẽ đụng độ, người đang mắt chạm mắt với hắn chính là thằng em tốt Lục Minh Viễn lúng túng xấu hổ hận không thể đóng cửa thang máy xem như hai người chưa từng chạm mặt.
Lục Minh Viễn biết Lục Minh và Diêu Cẩn Hi đang sống chung, cũng biết địa chỉ nhà họ nhưng trước giờ chưa bao giờ đến, bây giờ đột nhiên xuất hiện, bên cạnh còn dư thêm Angus nhìn mặt đã tụt mood, trực giác Lục Minh biết có chuyện chẳng lành, thêm tên Angus đứng cạnh vẻ mặt như xem kịch vui, Lục Minh càng khẳng định suy đoán của mình.
Cuối cùng, Lục Minh Viễn chủ động phá vỡ bầu không khí quái đản này: “Anh … Trùng hợp a…”
Lông mày Lục Minh nhíu chặt, hỏi cậu: “Sao chú mày lại ở đây?”
Lục Minh Viễn ấp úng không dám nói, Angus như chỉ chờ cơ hội này: “Lục tổng, về sau chúng ta sẽ trở thành hàng xóm lầu trên lầu dưới rồi, nhà của tôi ở trên một lầu, cùng một khu, nếu anh có thời gian, hoan nghênh đến chơi.”
Đầu óc Lục Minh tức khắc bắt được điểm mấu chốt, không thèm để ý Angus, hỏi Lục Minh Viễn: “Các người ở chung?”
Lục Minh Viễn bị áp bức gật đầu, thừa nhận: “Phải.”
“Mày lên đây, anh có chuyện cần nói.”
Angus nãy giờ luôn dán bên người Lục Minh Viễn, Lục Minh không tiện đuổi hắn đi, đành phải để cả hai vào nhà, cửa phòng Diêu Cẩn Hi vẫn đóng, hẳn là chưa tỉnh ngủ, như vậy càng tốt, Lục Minh không hi vọng anh chạm mặt Angus.
Ra hiệu cho Lục Minh Viễn ngồi xuống đàng hoàng, không đếm xỉa Angus nãy giờ liếc ngang liếc dọc, còn cố ý nhìn chằm chặp vào cửa phòng Diêu Cẩn Hi, Lục Minh nghiêm giọng hỏi Lục Minh Viễn: “Mày dọn nhà lúc nào? Tại sao không nói một tiếng? Còn nhà cũ thì sao?”
“Nơi này là nhà của Angus … Căn nhà cũ đã cho thuê.”
Lục Minh cảm thấy mình không sớm thì muộn cũng bị thằng em tốt làm cho tức chết, hắn vốn cho rằng quan hệ giữa Lục Minh Viễn và Angus chỉ là qua đường, không ngờ đã phát triển thành sống chung, mà lại còn … “Cho thuê? Mày cho ai thuê? Thiếu tiền đến thế sao?”
Lục Minh Viễn ngập ngừng không nói, Angus lúc này mới chuyển ánh nhìn sang phía Lục Minh, lên giọng: “Minh Viễn thiếu tiền anh không biết sao? Hắn thế này không phải do anh à? Nếu anh đồng ý trả lại số cổ phần thuộc về Minh Viễn, hắn cũng không bị dồn đến mức cho thuê nhà ăn nhờ ở đậu …”
“Câm miệng, cậu chớ nói hươu nói vượn.” Lục Minh Viễn tức giận cắt ngang, hắn không chấp nhận được cách nói chuyện đó của Angus với Lục Minh.
Tuy nhiên cậu ta nói không phải không có lý, Lục Minh và Lục Minh Viễn đều có cổ phẩn do ông cụ phân chia, nhưng Lục Minh Viễn không hề đáng tin cậy, trước khi Lục Minh Viễn tề gia lập thất số cổ phần sẽ do Lục Minh quản lý, chuyện lần trước ở bãi đỗ xe đã khiến hai người tan rã trong không vui, trong lúc tức giận Lục Minh đã khóa thẻ tín dụng của Lục Minh Viễn, đại công tử tiêu tiền như nước từ đó phải dựa vào đồng lương ít ỏi sống qua ngày, thực là đáng thương.
Angus lầm bầm “Tôi cũng chẳng nói sai” rồi im hẳn.
“Mày cũng nghĩ như vậy?” Lục Minh chau mày, hỏi Lục Minh Viễn, vốn hắn đã có dự định chờ Lục Minh Viễn cứng chân ở công ty sẽ trả lại toàn bộ chứ không cần đợi Lục Minh Viễn kết hôn, nhưng những lời Angus vừa nói, làm hắn càng khẳng định chắc nịch Lục Minh Viễn đúng là không đáng tin, liền gạt phăng suy tính này, thẻ tín dụng cũng đừng hòng mở lại, nếu Lục Minh Viễn có bất mãn thì sao chẳng phản ứng gì với hắn, lại để con ruồi Angus từ đâu chạy tới chỉ trỏ, Lục Minh nộ khí xung thiên, Lục Minh Viễn mày thế lại kể hết chuyện riêng của hai anh em cho Angus.
“Không, em không có.” Lục Minh Viễn hốt hoảng giải thích: “Anh giúp em quản lý mấy cái cổ phần gì gì tốt hơn em, em không bất mãn, chỉ có điều gần đây tài chính … không ổn, Angus nói nhà cậu ta còn trống, nên mới chuyển tới ở chung …”
“Mày ở nhà của hắn? Mày chấp nhận bị người bao?”
“Lục tổng cũng đang ở nhờ nhà anh tôi.” Angus hùng hồn đáp trả.
Lục Minh nhìn Angus như nhìn con ruồi, nói: “Tôi và Arthur là vợ chồng hợp pháp.”
“Tôi cũng có thể kết hôn cùng Minh Viễn”
“Khụ——” Lục Minh Viễn hoảng sợ ho khan, không biết là vì kinh ngạc hay bị hù dọa.
Mặt Lục Minh càng ngày càng đen, hỏi Angus: “Cậu cố tình mua nhà ở đây, chỉ vì chuyện này?”
“Trùng hợp thôi.” Angus nhún vai. “Sau khi mua lại mới biết Arthur cũng ở đây.”
Trùng hợp? Có ngu Lục Minh mới tin, nhưng nhìn Angus trưng ra bộ mặt hống hách không ai làm gì được mình, Lục Minh cũng lười đôi co, cùng lắm thì từ nay về sau hắn và Diêu Cẩn Hi đi đường vòng là được, lại hỏi Lục Minh Viễn: “Mày cho ai thuê nhà cũ?”
Lục Minh cực kỳ thích nhà cũ của mình, hơn nữa hắn còn hơi khiết phích, không thích nhà mình bỗng nhiên bị một kẻ xa lạ trú ngụ, chính vì vậy hắn càng bực với hành vi tiền trảm hậu tấu của Lục Minh Viễn.
Lục Minh Viễn nghe hắn hỏi, vẻ mặt lại càng kỳ quái, hình như rất không muốn trả lời, Angus lại một lần nữa cướp lời: “Một người đàn ông tên là Tề Thụy, nghe nói là bạn học cũ của Lục tổng và anh họ.”
Nhân lúc Lục Minh còn chưa nổi bão, Lục Minh Viễn liền trừng mắt với Angus, phủi sạch trách nhiệm: “Chuyện này là Angus tự ý làm, đến khi em biết, cậu ta và Tề Thụy đã ký hợp đồng, em không hề liên quan.”
“Tề Thụy người này không tệ, nho nhã lễ độ lại thích sạch sẽ, anh ta giúp Lục tổng trông nhà cũng không có gì bất ổn.” Angus dường như rất thích châm dầu vào lửa, cười híp mắt nói: “Hơn nữa anh ta còn khẳng định sẽ giữ gìn ngôi nhà thật tốt, cho người quen thuê cũng yên tâm hơn một người xa lạ, trừ phi Lục tổng không xem người ta là bạn cũ.”
Angus vừa dứt lời, Diêu Cẩn Hi đột nhiên đẩy cửa bước ra, trên người chỉ khoác một chiếc áo choàng lỏng lẻo, tóc vẫn đang còn ướt, hiển nhiên là vừa tắm rửa xong, đôi mắt lạnh lùng đảo qua những vị khách trong nhà, cuối cùng anh ngồi xuống cạnh Lục Minh, hỏi Angus: “Cậu đem nhà Lục Minh cho Tề Thụy thuê?”
Angus nhìn thấy những dấu vết mờ ám trên cổ anh, khựng lại một chút rồi nhanh chóng chuyển tầm mắt: “Minh Viễn nhờ em tìm khách trọ, không có nói Tô Thụy không được.”
Diêu Cẩn Hi nghiêng đầu hỏi Lục Minh: “Trực tiếp hủy hợp đồng tống cổ đi có được không?”
Lục Minh Viễn và Angus hình như không thể tin anh có thể nói như vậy, cả hai ngốc lăng tại chỗ, Lục Minh cong mắt cười: “Miễn anh vui đều được.”
Diêu Cẩn Hi tỏ ra rất hài lòng với thái độ của Lục Minh, khóe môi nhếch lên: “Được rồi, đừng giận, ai thích ở cứ ở, dù sao kể từ bây giờ anh cũng sống cùng tôi mà.”
“Anh quyết định sao cũng được hết.” Giọng nói của Lục Minh dung túng mười phần.
Lục Minh Viễn còn ngơ ngác nãy giờ cảm thấy da gà da vịt rụng đầy đất, còn Angus thì không thể tin, anh họ cũng có thể cười dịu dàng đến vậy sao, nhưng chỉ đối với Lục Minh…
Chính hắn cố ý cho Tề Thụy thuê nhà để hai người không thoải mái, không ngờ, người không thoải mái nhất chính là mình.
Lục Minh liếc thấy biểu cảm khó chịu của Angus, nhẹ nhàng vỗ tay Diêu Cẩn Hi: “Vào trong mặc thêm quần áo đi, đừng để cảm lạnh, tôi vừa đi siêu thị mua đồ, đợi lát nữa có thể ăn.”
Lục Minh Viễn kéo Angus dậy, chào Lục Minh: “Vậy bọn em về trước đây.”
Biết rõ anh mình và Diêu Cẩn Hi chẳng chào đón Angus, hắn cũng không tiện ngồi lâu, chào hỏi xong liền kéo người đi.
Ra khỏi cửa, Lục Minh Viễn hất tay Angus, chất vấn: “Cậu cố ý có phải không? Đem nhà cho Tề Thụy thuê, mua nhà trên lầu nhà anh Diêu, tất cả đều cố ý hết đúng chứ? Trước kia cậu nói đã hoàn toàn chặt đứt suy nghĩ của mình với Diêu tổng cũng là nói dối đúng không?”
Angus giật giật khóe miệng, cười lạnh: “Anh đã biết còn ngấm ngầm đồng ý, nói những lời thừa thãi này làm gì?”
******
Diêu Cẩn Hi thay quần áo xong, những vị khách không mời đã rời đi hết, liền tiến vào phòng bếp, nhìn Lục Minh đang bận rộn bên trong liền xắn tay giúp đỡ một phen, hỏi: “Em trai anh gặp chuyện gì vậy? Cậu ấy và Angus không phải mới quen biết hồi ở London sao? Đột nhiên lại dính thành một khối?”
“Tôi làm sao biết được.” Nhắc đến việc này Lục Minh lại tức giận, hơn nữa nhìn thái độ của tên thần kinh thì còn chưa chết tâm với Diêu Cẩn Hi, Lục Minh càng bực mình: “Thôi, tôi cũng không muốn quản nữa, bây giờ tôi nói hắn cũng chẳng để vào tai, nói nhiều hắn càng bất mãn.”
Diêu Cẩn Hi bật cười: “Sao tôi nghe lời nói của anh có vẻ chua thế? Em trai anh có người anh thế này đúng là có phúc.”
“Hắn đúng là có phúc không biết hưởng, người anh tốt như tôi biết đi đâu tìm.”
Diêu Cẩn Hi gật gù: “Sự ôn nhu dịu dàng của anh trước giờ đến dùng sai người.”
Lục Minh giật mình, sửng sốt 3 giây đồng hồ mới hiểu ý tứ trong câu nói của anh, quay đầu nhìn Diêu Cẩn Hi cười trêu: “Uây, tôi cứ tưởng tối hôm qua anh bị người đào góc tường khó chịu mà thôi, không ngờ anh ăn giấm nhiều như vậy nha.”
Diêu Cẩn Hi thừa nhận: “Đúng thì sao nào?”
“Rất tốt, quá tốt, để trưa nay tôi làm nhiều đồ ăn ngon khen thưởng anh.”
Trong mắt Lục Minh toàn là ý cười, Diêu Cẩn Hi nhìn bếp lò ở bên chép miệng: “Vậy anh nhanh cái tay lên.”