Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Biên tập: Rosa
Nghê Già còn chưa ngồi dậy khỏi giường, Trần Kính Sinh đã xông đến, mấy tên đàn ông bao vây xung quanh, trong cổ họng cậu phát ra tiếng gầm nhẹ, hai tay bắt lấy một tên ở trước mặt, rõ ràng xách cả người y lên, nặng nề quăng ra.
Không biết dùng bao nhiêu sức, y nằm trên mặt đất kêu thảm, không đứng lên được nữa.
Những người khác không dám vội vàng lao tới, chủ tiệm cầm lấy gạt tàn trên bàn đập vào người Trần Kính Sinh, cậu không tránh, đi thẳng tới giường, gạt tàn đập trúng lưng cậu, chắc là đụng đến xương cốt, “Đông” một tiếng trầm đục, sau đó rơi xuống đất.
Nghê Già dùng mu bàn tay lau qua loa hai hàng nước mắt, cuối cùng cũng thấy rõ cậu.
Hai mắt cậu đỏ lừ, không phải lạnh tanh hay tối đen, lúc này đỏ đến đáng sợ, trên trán hiện đầy gân xanh, trong cổ họng liên tục phát ra tiếng gầm nặng nề.
Lần cuối cùng nhìn thấy cậu như vậy, đúng là buổi chiều hỗn loạn của ba năm trước.
“Trần Kính Sinh…”
Cô lên tiếng, cổ họng khàn như cái chuông bị vỡ.
Cậu cởi áo sơ mi của mình ra, che lấy cơ thể gần như trần trụi của cô, giây tiếp theo, Tiếu Tử Cường cầm thanh sắt trong tay đánh thật mạnh vào gáy cậu.
Trần Kính Sinh bị đánh lùi vào tường, tự chống đỡ không ngã, cậu lắc lắc đầu, tầm mắt lúc hư lúc thực, sau khi hồi phục lại, cậu xoay người, đưa chân đạp thẳng vào cái bụng đầy thịt của Tiếu Tử Cường.
Cú đá kia dùng sức rất ngoan độc, Tiếu Tử Cường ngã ào xuống bàn trà, mấy thứ đồ lung tung bên trên vỡ hết.
Mảnh thủy tinh cắt đứt tay hắn.
Trần Kính Sinh xông lên như dã thú, đè lên người hắn, liên tục đấm mạnh.
Tiếu Tử Cường bỗng lấy một vật ra.
Là một con dao gọt hoa quả.
…
Nghê Già luôn cảm thấy, giây phút ấy thế giới đã mất đi âm thanh.
Cô chẳng nghe thấy bất kì tiếng động gì, mọi thứ trước mắt biến thành hai màu đen trắng.
Sau đó một màu đỏ tươi xuất hiện.
Đẹp đến chói mắt.
Từng chút từng chút, biến thành một đóa hoa đỏ rực, nở ra, lấp đầy mắt cô.
Bữa tiệc của tuổi trẻ, liên tục được thêm vào những câu chuyện mới, tình tiết mới, dù thời gian có trôi qua thế nào, linh hồn cũng sẽ không thay đổi, vì đó là của riêng chúng ta, mà chúng ta, ăn sâu bén rễ.
Vì thế mọi gay gắt, bùng nổ, không ngừng quấy nhiễu mọi người. Đến tận đây, kết thúc tuyệt đối bi kịch.
Mà những người trông trẻ trung lại trộn lẫn với vòng tròn xấu xa của xã hội, luôn luôn tươi mới cả ngày lẫn đêm.
Kết thúc chưa?
Chưa.
Đây là kết cục cô không muốn nhìn đến nhất.
…
Nghê Già gần như là lăn từ trên giường xuống, dùng hai tay hai chân bò tới bên cạnh Trần Kính Sinh, ôm cậu vào lòng, máu của cậu lập tức dính khắp người cô.
Nghê Già không dám chạm vào vết thương của cậu, cô đặt đầu cậu lên đầu gối của cô, run tay xoa nhẹ khuôn mặt lạnh lẽo của cậu.
Cô muốn nói gì đó, lại phát hiện mình đã đánh mất chức năng nói chuyện, cô há miệng, chỉ có thể nghẹn lại, một chữ cũng không phát ra.
Trần Kính Sinh giơ tay, lòng bàn tay phủ lên mu bàn tay cô, đầu ngón tay khép lại, nắm thật chặt, mắt cũng nhắm chặt.
“Cô không bị bọn nó ăn hiếp chứ?”
Nghê Già liều mạng lắc đầu.
Nước mắt rơi trên mặt cậu, đọng lại những bọt nước thật nhỏ.
Cô dùng sức thở, từng hơi từng hơi, phát ra tiếng thở bén nhọn, ép mình phải nói chuyện.
Cô xoay nửa người qua, một tay vẫn đỡ cậu, một tay mò mẫm tìm di động trên giường, “Tôi gọi xe cứu thương, cậu phải chờ tôi, tôi gọi xe cứu thương.”
Cô quên di động đã nằm trong nồi lẩu.
Cảm giác được cô rời khỏi, Trần Kính Sinh càng nắm chặt tay cô, “Đừng đi.”
“A Sinh!”
Ngoài cửa phát ra tiếng la thảm thiết của Tống Chương.
Cậu ta không tin người đầy máu nằm ở kia là Trần Kính Sinh.
Hai cảnh sát chậm rì rì đi vào, quét qua Trần Kính Sinh, sau đó nhìn về phía Nghê Già mặt bẩn tóc rối, hỏi: “Gọi xe cứu thương chưa?”
“Bây giờ tôi gọi.” Tống Chương chịu đựng sự tức giận và khủng hoảng ùn ùn kéo đến, nhanh chóng gọi điện thoại.
Một vị cảnh sát hơi mập đi một vòng trong phòng, cuối cùng dừng tầm mắt trên người Nghê Già, “Em định đến bệnh viện với cậu ấy trước hay là về cục chung với chúng tôi?”
Nghê Già không trả lời, ý thức của Trần Kính Sinh đã bắt đầu tan rã, mơ hồ nghe được cái gì, vô thức nắm chặt tay Nghê Già lần nữa.
Tống Chương gọi điện xong, hai mắt sắp bốc hỏa, “Tiếu Tử Cường đâu?”
Nghê Già cúi đầu, “Chạy rồi.”
Tống Chương muốn bùng nổ: “Chạy?! Các người không đuổi theo sao?!” Cậu ta trừng mắt với hai vị cảnh sát.
“Đúng, bên này khá nghiêm trọng, có người bị đâm, hiện tại đang đợi xe cứu thương, lát nữa hãy khơi thông từ đường XX đến bệnh viện nhân dân giúp bọn tôi.” Một vị cảnh sát gầy nói qua bộ đàm xong, sau đó nhìn sang Tống Chương – người đang tức đến đỏ bừng mặt, thở dài, an ủi một câu, “Yên tâm, chúng tôi sẽ bắt được.”
Xe cứu thương rất nhanh tới, Trần Kính Sinh đã hoàn toàn hôn mê, cậu bị nâng lên cán y tế, bị đưa ra khỏi căn phòng hỗn loạn này.
Thật vất vả tách tay cậu ra khỏi tay Nghê Già, cô y tá còn nhìn cô nhiều hơn.
Nghê Già mặc áo của Trần Kính Sinh, cài xong từng nút, sau đó đi theo ra ngoài.
Lúc ra khỏi tiệm, cô trông thấy một cái lỗ lớn trên cánh cửa kính, xung quanh cái lỗ là những vết nứt như mạng nhện, cho thấy nó đã bị một lực thật mạnh đập vỡ.
Là Trần Kính Sinh cứng rắn xông vào.
Nghê Già phát ra tiếng nức nở cực kì đau đớn.
…
Ngoài phòng phẫu thuật.
“Hai người ai là người nhà bệnh nhân? Lại đây ký tên đi.”
Nghê Già vừa định đứng dậy, Tống Chương đã ung dung đi qua, đoạt lấy giấy phẫu thuật trước mặt cô, “Em là em trai của anh ấy.”
Hộ sĩ không hoài nghi, hơi thở côn đồ trên người cậu ta và Nghê Già rất nặng, cộng thêm người bên trong là bị dao đâm, trông thế nào cũng giống một đám lưu manh hơn hai mươi tuổi.
“Đi nộp viện phí đi.”
Tống Chương gật đầu nói được.
Nghê Già hỏi cậu ta: “Cậu có tiền sao?”
“Có, mẹ cậu ấy vừa mới chuyển tiền cho tôi.”
“Vậy bà ấy đâu?”
“Ba mẹ cậu ấy không ở trong nước, sớm nhất là ngày mai mới có thể đến.” Tống Chương nói xong, cũng không nhìn cô, “Cô ở đây trông cậu ấy, tôi xuống dưới lầu nộp tiền.”
Nói xong, nhấc chân bước đi.
Từ lúc xe cứu thương đến, cậu ta không hề liếc mắt nhìn cô.
Cô hiểu, Tống Chương đang giận cô, giận cô hại Trần Kính Sinh thành bộ dạng này.
Người anh em cậu ta cực khổ bảo vệ, hiện tại sinh tử không rõ nằm trong phòng phẫu thuật, cậu ta tức giận, phát hỏa, tất cả đều nên làm.
Cô hiểu.
Nghê Già ngồi trên ghế chờ ngoài phòng phẫu thuật, ngẩng đầu, ánh mắt trợn to, nhìn chằm chằm trần nhà. Cô cảm thấy ánh sáng trắng ở bệnh viện luôn mang cho người ta một cảm giác đè nén, chiếu cái gì đều là bóng chồng, không hề chân thực.
Khắp nơi đều lạnh tanh, kim tiêm, giường bệnh, dụng cụ, ngay cả mùi nước tiêu độc cũng lạnh như băng.
Đã trễ thế này, ở đây vẫn có người đến người đi.
Duy trì quy luật sinh-tử của cuộc sống, chẳng phân biệt được ngày đêm.
Tống Chương rất mau trở lại, cậu ta mua hai bình nước, đưa cho cô một bình, sau đó ngồi xuống hàng ghế dựa đối diện cô, hai mắt đều đỏ hoe.
Nghê Già vặn nắp uống mấy ngụm, cổ họng khô rát đến phát đau cuối cùng cũng được thông nhuận, không còn cảm giác buồn nôn nữa.
Cô hồi phục lại, nhẹ giọng nói: “Thực xin lỗi.”
Tống Chương cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm mũi giầy, “Đừng nói với tôi.”
Nghê Già: “Tôi sẽ nói với cậu ấy.”
“Cậu ấy nhất định sẽ tha thứ cho cô.” Tống Chương nâng mắt, lần đầu tiên thấy cậu trút đi dáng vẻ bất cần đời thường ngày, giọng điệu bằng phẳng, nhưng không hề có độ ấm, “Lời xin lỗi của cô rất vô dụng, lúc này hãy bớt nói nhảm đi.”
Nghê Già cắn môi, không lên tiếng.
Vô dụng vì, không thể khiến Trần Kính Sinh an toàn, không thể vãn hồi cục diện, thậm chí, không thể trấn an bất luận cảm xúc của ai.
“Nghê Già, bây giờ tôi mới phát hiện tôi sai rồi. Nếu ngay từ đầu không liều mạng tác hợp hai người thì Trần Kính Sinh sẽ không vì cô mà mạng cũng không cần.” Giọng nói của Tống Chương đã không nhịn được mà run rẩy, cậu ta cố kiềm lại, nói tiếp:
“Tôi hi vọng cậu ấy có thể sống bình thường, dù Tống Chương tôi không phải bạn của cậu ấy, nhưng tôi muốn giúp cậu ấy, tôi đã thấy thời điểm cậu ấy nghiêm trọng nhất, suốt một kì nghỉ hè không ra khỏi nhà, ba mẹ cậu ấy cái gì cũng không quản, gọi điện hỏi hai câu liền xong việc, nếu ngày đó tôi không đến nhà tìm cậu ấy, tôi thật sự hoài nghi cậu ấy sẽ chết trong nhà mình, còn cmn không ai phát hiện ra.”
Tống Chương nghẹn ngào hai giây, nhanh chóng ngửa đầu, ép nước mắt chảy ngược về.
“Chuyện trước đây khiến cậu ấy bị đả kích quá lớn, một người kiêu ngạo như vậy, các người làm chuyện đó với cậu ấy, chính là muốn đánh nát xương cốt khiến cậu ấy chịu thua, hiện giờ cậu ấy rất mâu thuẫn, ai cũng kêu cậu ấy một câu “Anh Sinh”, nhưng trong lòng lại tự ti hơn người khác, tâm lý và tin tức thu được bên ngoài đều là tương phản, cho nên càng ngày càng cố chấp, càng ngày càng điều tiết không được.”
Tống Chương cầm lấy bình nước, uống mấy hớp, lau miệng sơ qua.
“Nghê Già, tôi không thể nhìn cậu ấy thụt lùi, cách sống đó chỉ dành cho chó, không phải cho người. Cố Nam Minh gọi cho Trần Kính Sinh là tôi bắt máy, tôi nói với cậu ấy không có việc gì, nhưng cậu ấy không tin. Tôi đã nói rồi, cô không lừa được cậu ấy đâu, tôi cũng không lừa được. Rất nhiều chuyện cậu ấy mẫn cảm hơn chúng ta. Cảnh ngộ hôm nay của cô, tôi rất đồng tình, nhưng hiện tại người nằm ở bên trong là Trần Kính Sinh, tôi không thể không hận cô.”
Nghê Già nghe hết, chỉ im lặng, không đáp.
Cô sờ sờ túi tiền, phát hiện cái gì cũng không có.
Cô khàn giọng hỏi: “Có thuốc không?”
Tống Chương mò túi tiền, ném cho cô.
Nghê Già bắt được, lại hỏi: “Có thể cho tôi mượn di động không? Của tôi… Hỏng rồi.”
Tống Chương không hỏi nhiều, di động cũng ném qua cho cô.
Nghê Già nói “Cám ơn”, sau đó kéo thân thể như nhũn ra đứng lên, cô đi về trước vài bước rồi lại quay đầu.
“Tống Chương, tôi không muốn so ai thảm hơn ai. Sau khi ba tôi chết, nhà tôi phá sản, thân thích phản bội, hai mẹ con tôi lưu lạc đầu đường, còn phải trả nợ, lên tòa, bị người mắng, cuối cùng dựa vào luật sư của tôi đến cứu tế mới ăn no mặc ấm. Tôi trải qua những thứ kia, chết là cách tốt nhất để giải quyết, tôi cũng thử rồi, nhưng không thành công.”
“Ai cũng đau khổ hết, cậu ấy sống không tốt, tôi cũng chưa hẳn là hạnh phúc.”
Cô ngừng một giây, từ từ nhắm mắt lại, “Dù cậu có tin hay không, tôi thà là người hôm nay bị đâm, tôi muốn chuộc tội, không muốn liên lụy đến cậu ấy.”
“Dù gì, cậu ấy có cậu ở bên, cậu sẽ thay cậu ấy nhớ kĩ nỗi đau này, cậu sẽ đau lòng cho mọi cảnh ngộ của cậu ấy.”
“Mà tôi, tôi chỉ có một mình, cho nên, không một ai nhìn thấy những đau khổ của tôi.”