Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Biên tập: Rosa
Trần Kính Sinh giữ chặt cánh tay cô rồi kéo ra cửa phòng bao, lúc này Nghê Già mới phát hiện có vài người đàn ông cao lớn mặc đồ đen đang đứng ở cửa, trông như vệ sĩ.
Bước chân của Trần Kính Sinh rất lớn, thong thả bước đến cửa quán bar, anh mở cửa ghế phụ ra rồi đẩy Nghê Già vào.
Nghê Già ấn cửa sổ xe xuống, hỏi: “Anh định xử lý thế nào?”
Trần Kính Sinh không trả lời, đưa tay vào, không nhẹ không nặng xoa xoa cái ót của cô, “Anh bảo tài xế đưa em về.”
Trước kia anh sẽ không tỉnh táo nhanh như vậy, một giây trước cả người vẫn còn cáu kỉnh, bây giờ, trông anh càng bình thường, cô càng lo lắng, “Anh…”
Cô không nói gì, Trần Kính Sinh thò nửa người vào, không coi ai ra gì mà hôn cô.
Nghê Già im lặng.
Nụ hôn của anh vừa vội vã vừa mạnh mẽ, gần như là phát tiết, đầu lưỡi tìm tòi đến cùng, ngăn lại toàn bộ hơi thở và nỗi lo của cô. Anh vây hãm cô, anh muốn chứng minh, cô không xảy ra chuyện gì, cô vẫn là của anh.
Nghê Già bị hôn đến nỗi phải thở gấp, trước khi cô giơ tay đẩy anh ra, anh đã lùi lại, cuối cùng ra sức cắn một cái lên cánh môi của cô.
“Nghe lời, về nhà đi.”
…
Trần Kính Sinh quay lại, ép giá lên một nửa, buộc Trương Việt phải ký hợp đồng.
Tang vật lấy được, anh lại mang theo một đám “Xã hội đen” đến, đáy lòng Trương Việt đã trống rỗng, nhưng chết đến nơi vẫn không quên nói điều kiện, hắn muốn Trần Kính Sinh xóa bỏ những chuyện đã xảy ra với hắn, chuyện của vợ hắn, chuyện của Sở Lê hôm nay, một chuyện bù lại một chuyện, không truy cứu lẫn nhau.
Trần Kính Sinh đồng ý, bảo người tiêu hủy những tấm ảnh không đứng đắn của Sở Lê ngay tại chỗ.
Hợp đồng ký xong, mảnh đất đã tới tay, Trần Kính Sinh lái xe, tự mình đưa hắn về nhà.
Hôm sau, những tấm ảnh ngoại tình của vợ Trương Việt bị phát tán, tuy người trong vòng cơ bản đã biết, nhưng chưa từng bị người ta bàn bạc công khai trên mạng, trở thành trò cười trong một đêm, trở thành đề tài trà dư tửu hậu, vô cùng mất mặt.
Trí mạng hơn, hóa đơn trốn thuế của công ty nhà họ Trương được đăng lên rõ ràng, những lỗ hỏng trong công ty, giao dịch xám [1], từng khoản kim ngạch nhìn thấy mà giật mình, những vụ lên án công khai trên mạng ùn ùn kéo tới, các bộ phận liên quan đã nhanh chóng can thiệp vào cuộc điều tra, Trương Việt xem như là hết đường sống.
[1] chỉ những cuộc giao dịch không bị pháp luật nghiêm cấm nhưng không có đạo đức. Nghĩa là giao dịch hàng hóa thông qua các kênh phân phối không được ủy quyền bởi nhà sản xuất ban đầu hoặc chủ sở hữu nhãn hiệu thương mại. Sản phẩm thị trường màu xám (hàng hóa màu xám) là sản phẩm được giao dịch bên ngoài kênh nhà sản xuất được ủy quyền. (Wiki)
Tốt xấu gì cũng là xí nghiệp đầu sỏ ở thành phố A, nói chết liền chết, những người trong nghề đều thấy rõ, chuyện này có người đứng sau ra tay, thủ đoạn độc ác và trực tiếp, mục đích muốn đẩy người khác vào chỗ chết vô cùng rõ ràng.
Trước đây, những gì người ta biết về Trần Kính Sinh chỉ là tin đồn nhảm, bây giờ, sau khi đánh một trận vừa tàn nhẫn vừa khiến người ta sợ hãi, mọi người chỉ biết trơ mắt nhìn anh hủy diệt nhà họ Trương mà không dám nói gì.
Trương Việt tổn thất rất nhiều mới trải qua làn sóng công kích nặng nề của giới truyền thông và dư luận.
Về kết quả cuối cùng, Nghê Già không rõ lắm, nhưng những tấm ảnh Sở Lê bị chụp đã bị tiêu hủy, sau đó cô cũng đã xóa video trong di động.
Cô lại đến văn phòng của Trần Kính Sinh, kính viễn vọng còn đặt tại chỗ cũ, hướng ra ngoài cửa sổ như hổ rình mồi.
Nghê Già đi đến bên cạnh, sờ dọc theo lớp kim loại lạnh lẽo trên kính viễn vọng.
“Trần Kính Sinh, chuyện Sở Lê bị bọn họ bỏ thuốc, anh không biết trước sao?”
Tất cả phương hướng phát triển và phản ứng của anh đều rất giống một kế hoạch được trù tính tỉ mỉ, anh không hề che giấu dã tâm của mình, thủ đoạn máu lạnh, như một tên tư bản ăn thịt người không nhả xương, vô nhân tính.
Ngay từ đầu, thứ anh muốn không chỉ là mảnh đất kia.
“Biết.” Đối mặt với cô, Trần Kính Sinh không giấu diếm bất kì chuyện gì.
“Từ khi nào thì bắt đầu?”
“Ngay từ đầu.”
Ngay từ đầu?
Vậy nên, anh sớm biết sẽ có ngày này.
Nghê Già hỏi: “Anh không nói cho cô ấy?”
Anh không đáp.
“Không sợ cô ấy gặp nguy hiểm?”
“Không xảy ra chuyện gì đâu.” Trần Kính Sinh đứng dậy khỏi bàn làm việc, “Tống Chương ở phòng bao đối diện, nếu không phải vì em đang ở đó, anh căn bản sẽ không đến.”
Anh đi ra sau lưng cô, vòng tay ôm chặt eo cô, nhẹ nhàng đặt cằm vào hõm gáy của cô:
“Nghê Già, em điểm mấu chốt của anh, ai dám đụng đến em, anh sẽ giết kẻ đó.”
Giọng anh rất nhẹ, nhẹ như không có ngữ khí, nhưng ngực Nghê Già vẫn cứ mạnh mẽ co rút.
Anh không biết nói đùa, khi nói chuyện tức là đang trần thuật sự thật.
Cô thật sự sợ rằng một ngày nào đó anh sẽ đánh mất chính mình.
“Nhưng cô ấy có thể bị chụp ảnh.”
Cô từng trải nghiệm loại cảm giác bị người ta khinh rẻ, sống không bằng chết.
“Đã xóa.”
Nghê Già nhăn mày, “Trước kia anh không như vậy.”
“Anh luôn như vậy.” Trần Kính Sinh không đứng dậy, vừa nói, vừa chọc cằm vào lớp thịt trong bả vai cô, “Nghê Già, đừng nói đạo lý với anh, em không có tư cách.”
Cô đúng là không có tư cách.
Anh từng nói với cô, nếu nói đạo lý anh đã sớm chết.
Vẫn là cô động tay.
Nghê Già nói: “Chuyện công ty, không nên liên lụy người vô tội.”
“Vô tội?” Anh cười bên tai cô, “Trên thế giới này, không có ai vô tội.”
“Trần Kính Sinh.” Cô đẩy cằm anh ra, xoay người, đối mặt với anh, “Anh đừng cực đoan như vậy.”
Anh rũ mi nhìn cô, ánh mắt tối đen.
“Không phải em muốn nói đạo lý với anh…” Cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen kia, chậm rãi nói:
“Em chỉ hy vọng anh có thể bình bình thản thản.”
Anh nhìn cô, xương cằm siết chặt, không nói một lời.
“Em biết các anh không tránh được danh lợi gì đó, nhưng em hi vọng anh sống một cách vô tư nhất. Em chả phải người lương thiện gì, anh làm mấy chuyện kia, em có thể hiểu, nhưng anh không thể sống một cách vô nguyên tắc như vậy. Tên bụng bự kia, vợ hắn ngoại tình rồi bị chụp, hay là khiến vợ hắn ngoại tình rồi bị chụp, tính chất không giống nhau. Thủ đoạn có thể có, nhưng ít ra, không phạm pháp, không trái với đạo đức.”
Nghê Già không muốn anh bị biến chất.
Anh không nên hại người.
Người không phải thần, không thể sống một đời rộng rãi. Dù địa vị cao hay thấp, chúng ta cần bao dung cho những mặt tối của thế giới này, có thể dã tâm bừng bừng, khát vọng vươn tới đỉnh cao, có thể vì thế mà không thể tử tế, đi tranh, đi đoạt, nhưng chúng ta phải hiểu rõ, mỗi bước tiến về phía trước, là để nhận được, mà không phải mất đi.
Sở dĩ làm người, bởi vì họ có tư duy riêng, có năng lực, có hành động, quan trọng hơn là họ đủ khả năng kiềm chế, đường đường chính chính làm người.
Có thể bé nhỏ như hạt bụi, nhưng không thể vặn vẹo như giòi bọ.
Cô không muốn nhìn thấy anh vi phạm đạo đức, nhân tính mất hết, chỉ vì một vụ giao dịch, một vụ làm ăn.
Trần Kính Sinh nói: “Được, anh đồng ý với em.”
***
Gặp lại Sở Lê, đã là một tuần sau.
Cô ta không mặc quần trắng nữa mà đổi thành áo sơmi quần jeans, mang giày bệt, ăn mặc như vậy, hơi có cảm giác quay về cô gái ngoan hiền năm đó.
Đáng tiếc, bọn họ đều không còn trẻ nữa.
Sau khi Nghê Già quen tay rút ra một điếu thuốc, mới nhớ là mình đang định cai.
Cô hút một hơi rồi nghĩ rằng, cai thuốc thực sự cmn quá khó.
Sở Lê vẫn luôn im lặng, từ lúc bắt đầu thấy cô liền im lặng, cô ta đẩy tách cafe ra, ngẩng đầu nhìn Nghê Già, hỏi: “Có thể cho tôi một điếu không?”
Nghê Già nhấc mi, đáy mắt chứa nghi hoặc, nhưng không nói gì, đẩy hộp thuốc lá tới trước mặt cô ta.
Sở Lê nói cám ơn, run rẩy rút ra một điếu, sau đó lấy bật lửa.
Thật vất vả mới bắt lửa, nhưng không thấy khói đâu, cô ta cũng không biết cầm thuốc như thế nào, tay run cực kỳ.
Nghê Già mở miệng: “Ngậm thuốc trong miệng đi, lúc bật lửa thì hút vào.”
Sở Lê nghe theo, khom lưng, dáng vẻ cẩn thận.
Như một đứa bé trộm đồ của người lớn.
Tàn thuốc cháy lên, cô ta ra sức hút vào, cứ như hít một ngụm khí độc vậy, nhanh chóng nhổ ra.
Một làn sương khói mềm mại, không qua phổi.
Sở Lê mở to mắt nhìn cô.
Nghê Già dạy cô ta: “Như hít sâu như vậy, mở cổ họng ra.”
Sở Lê lại nghe theo.
Cô ta nghiêm túc hút vào, sau đó bị sặc, mạnh mẽ ho khan.
Sau khi ngừng ho, lại bắt đầu hút.
Sở Lê vẫn luôn khom lưng, duy trì một tư thế hút hết một điếu thuốc.
Giống như người mới bắt đầu, lúc hút điếu đầu tiên, không dám động đậy.
Nghê Già hỏi: “Không phải không thích phụ nữ trên người có mùi khói thuốc à?”
“Đúng là không thích.” Có nhân viên phục vụ đi tới đặt một cái gạt tàn xuống bàn, Sở Lê dập tắt tàn thuốc, nói: “Tôi sẽ không thử lần nữa.”
Nghê Già thản nhiên nhìn cô ta.
Trạng thái của cô ta ổn hơn cô nghĩ, tuy rằng hai mắt sưng húp lên.
Xem ra khóc không ít.
Sở Lê ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào cô, thong thả nói: “Nghê Già, tôi từ bỏ anh ấy rồi.”
Thật ra đã sớm từ bỏ, khi cô ta gặp nguy hiểm, tuy anh đã tới nhưng chưa từng nhìn cô ta lấy một lần, mà dễ dàng vì Nghê Già mà không khống chế được, khoảnh khắc anh đưa cô đi, Sở Lê đã tỉnh mộng.
Giấc mộng mà cô ta tự suy diễn ra, cuối cùng cũng nên tỉnh lại.
Cô ta vốn không phải người mù quáng như vậy, làm sao có thể đi theo một người, cam tâm tình nguyện dành trọn cả tuổi thanh xuân?
“Còn có, dù cô có tha thứ hay không, tôi cũng phải nói một câu xin lỗi với cô.”
Tạo hóa trêu người, cô ta không ngờ tối đó sẽ đụng phải Nghê Già, lúc cô ta cầu cứu cô, trong lòng thật ra cũng không ôm hi vọng quá lớn, nhưng cô ta không ngờ, Nghê Già thật sự chọn cứu cô ta.
Châm chọc biết bao, cô ta từng thấy chết không cứu, còn đâm ngược lại cô một dao.
Cô ta thật sự, làm sai nhiều lắm.
Sở Lê nói: “Tôi không ngờ cô sẽ cứu tôi, tôi nghĩ cô sẽ trả thù…”
Nghê Già cắt ngang, “Trả thù là trả thù, cứu người là cứu người. Dù có ghét cô, tôi cũng sẽ cứu cô trước rồi cho cô hai cái tát.”
Sở Lê mím môi, tuy Nghê Già không phải người tốt, nhưng cho tới bây giờ cô luôn quang minh chính đại, cô càng không thẹn với lương tâm, Sở Lê càng thẹn hơn.
“Vậy cô muốn tát tôi không?”
Nghê Già cong môi, “Trông tôi rảnh vậy à?”
Cô ta lại muốn khóc: “Thật sự rất xin lỗi…”
“Dừng.” Nghê Già thấy cô ta khóc, đầu cũng đau theo, hỏi: “Sau này có tính toán gì không?”
“Tôi định về quê.” Sở Lê lau nước mắt, nói: “Nơi này để lại kỷ niệm không tốt, tôi có bóng ma, tôi muốn về quê tìm việc, sống chung với ba mẹ tôi.”
Nghê Già gật đầu: “Rất tốt.”
Cô rất lạnh nhạt, cũng rất hiểu lý lẽ, không điều tra chuyện ngày đó, cũng không tuyên dương hành động của mình khắp nơi, càng không tiếp tục truy hỏi tương lai của cô ta.
Không để lộ sự khinh thường và châm chọc mà người thắng nên có.
Sở Lê nghĩ, có lẽ, chỉ có cô ta vẫn luôn coi Nghê Già là đối thủ.
“Nghê Già, hồi cấp 3 tôi thực sự coi cô là bạn, chỉ là sau này…”
“Không cần nói chuyện này với tôi.” Nghê Già bình tĩnh nhìn cô ta, nhàn nhạt nói: “Từ khi làm bạn với cô, tôi tự nhận là mình chưa từng bạc đãi cô. Ân oán giữa chúng ta cũng nên kết thúc, qua hôm nay, tôi sẽ không nhắc lại nữa. Về sau, hãy làm người xa lạ đi, đó là sự tôn trọng lớn nhất chúng ta dành cho nhau.”
Nghê Già nói xong, bưng tách cafe của mình lên, đụng nhẹ vào tách của cô ta.
“Sở Lê, từ nay về sau, tự giải quyết cho tốt.”