Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Vậy thì được!
Vương Xà yên tâm gật gật đầu, không cần phải nhiều lời nữa, sau khi nói hai câu chuyện phiếm với Chu Báo, liền cáo từ rời đi, hóa thành một đoàn ánh sáng màu xanh, biến mất phía chân trời.
- Năm đại tông môn, hắc hắc, năm đại tông môn, các ngươi muốn tính toán ta, ta sẽ cho các ngươi phải uống nước rửa chân của ta a!
Vương Xà đi rồi, Chu Báo đi đi lại lại trong phòng, trong lòng tính toán được mất, cuối cùng, hắn giống như đã quyết định, trên mặt lộ ra một nụ cười âm lãnh, rời khỏi phòng.
Trong hai tháng kế tiếp, Chu Báo một mực ở lại trong Vũ Dương Lĩnh, phần lớn thời gian đều ở trong nội phủ vui đùa với hai nữ nhi của mình, bộ dáng hưởng thụ niềm vui gia đình, một mặt khác, thỉnh thoảng hắn cũng lộ diện, tiếp kiến Tây Bắc, thậm chí tất cả những lãnh chúa lớn nhỏ ở phương bắc này, phong làm Vương.
Phong Vương, trên thế giới này là chuyện cực nhỏ, vương triều trong thế tục, có rất ít người khác họ được phong Vương, cho nên, đây là chuyện chấn động lòng dân, nhưng mà, không có ai phản đối.
Chu Báo phong Vương, như vậy, trong các lãnh chúa phương bắc, địa vị của hắn cao nhất, hơn nữa thực lực của hắn cường hoành, Vũ Dương Lĩnh lại được ủng hộ tài chính trực tiếp từ Vân Châu đi thông Vũ Dương Đạo, cho nên nắm chặt mạch máu của tất cả lãnh địa, ai dám phản đối, ai dám trêu chọc.
Vốn là người ngoài còn cảm thấy khó hiểu khi Chu Báo hao tài tốn của tu kiến con đường dài như vậy, cảm thấy là vẽ vời cho thêm chuyện, nhưng sau khi hoàn thành con đường này, tất cả lãnh chúa của Tây Bắc đều được lợi cực lớn, đồng thời cũng hiểu ý nghĩa của con đường này, nhưng khi biết quy củ của nó, không ai dám nhúng chàm, tuy Chu Báo chưa từng thu tiền mãi lộ, nhưng con đường này đi tới Vũ Dương Lĩnh của Chu Báo, điều này đã khiến cho Vũ Dương Lĩnh trở thành nơi tập kết thương phẩm và trung chuyển hàng hóa trọng yếu của Tây Bắc địa vực, ngắn ngủn mấy năm thời gian, cho nên lấy Vũ Dương Lĩnh làm trung tâm, hình thành các thành trấn chung quanh.
Phàm là thương phẩm đi qua Tây Bắc, vật tư, thậm chí cả nhân khẩu, đều phải đi qua Vũ Dương Lĩnh một lần, đợi đến lúc giải quyết nhu cầu của Vũ Dương Lĩnh xong, mới đến phiên các lãnh địa khác, mà Tây Bắc chi địa sản xuất tất cả tài nguyên, khoáng sản và các đồ vật trân quý, cũng đều phải đi qua Vũ Dương Lĩnh mới có thể vận chuyển tới Trung Nguyên, mà trong quá trình này, tất cả đều phải xem sắc mặt của Vũ Dương Lĩnh, nếu rêu chọc Chu Báo. Hoặc là không cung kính với Chu Báo, Chu Báo không cần ra tay làm gì, chỉ nói một câu xuống cho thuộc hạ, đã có thể làm cho lãnh địa của bọn họ chết đói, thử nghĩ, dưới tình huống như vậy, ai dám không không cho Chu Báo mặt mũi, Chu Báo phong Vương, ai dám không đến ăn mừng, chúc mừng chứ?
Trước kia, gặp được chuyện như thế này, Chu Báo sẽ không để ý, nhưng lúc này, Chu Báo cũng không biết phát điên thế nào, hắn nghe theo lời lão Chu đầu, trắng trợn ăn mừng, ở trong phủ lãnh chúa ăn mừng mười ngày mười đêm, hắn cũng lộ mặt mấy lần, tiếp kiến mấy lãnh chúa lớn, thấy thái độ và cách làm khác thường của Chu Báo làm cho không ít người khẩn trương.
Cái thằng này muốn làm cái gì?
Không phải hắn say mê tu luyện sao? Tại sao đột ngột học cách xã giao xã hội? Chẳng lẽ hắn có tâm tư, cảm thấy hứng thú với cái ghế ở Tây Kinh, hoặc là nói, hắn muốn ăn luôn phần đất phong, chiếm đoạt cả Tây Bắc thậm chí cả phương bắc? Đúng vậy, thằng này đã là Vương tước, lại có thực lực lớn như vậy, nếu như hắn muốn tiến tới một bước cuối cùng cũng không phải là không có khả năng!
Trong khoảng thời gian ngắn, có đủ loại suy đoán về Chu Báo vang lên không dứt, nhưng không có một cái nào được chứng minh là đúng cả.
Chính là vào lúc này, ở phía nam của Đại Tấn, một thân ảnh mặc hắc y, xuất hiện ở một tiểu thành Chúc Chiếu.
Chúc Chiếu là một tiểu thành ở phía nam.
Thành không lớn, cũng không phải là nơi hiểm yếu chiến lược gì, là vùng binh gia giao tranh, giáp biên giới với Nam Man, có thể nói, là một vùng khỉ ho cò gáy, nhân khẩu cũng không nhiều, một tiểu thành, nhiều nhất là có hai ba vạn nhân khẩu, trừ một ít dân bản địa ra, nơi này chỉ có một ít khách điếm, dù sao ở đây giáp biên giới với Nam Man, trong vùng núi lớn ở Nam Man có sản xuất một ít tài liệu và tài nguyên mà Trung Nguyên không có, mà những tài liệu này trong mắt của người Nam Man mất đi giá trị và chúng còn thấp kém hơn cả muối ăn, tuy số lượng giao dịch không quá lớn, nhưng cũng đủ cho một ít thương nhân kiếm lời, mà so với những tiểu thành khác, Chúc Chiếu thành cũng được coi là phồn vinh, một loại phồn vinh trong bình tĩnh.
Nhưng vào đầu năm nay, loại bình tĩnh này đã bị phá hủy.
Ánh sáng mặt trời chiếu xuống thành, giống như được khảm một đạo ánh sáng màu vàng, từ trên cao chiếu xuống, bày ra cảnh tượng tươi đẹp, hào khí an bình, Mã Nhị Đông là tiểu nhị của Hoa Khách Lai, Hoa Khách Lai là khách sạn lớn nhất trong Chúc Chiếu thành, cái gọi là lớn, cũng chỉ là một khách điếm có ba lầu nhỏ mà thôi.
Với tư cách là tiểu thành nằm gần rừng rậm Nam Man, sinh ý của Hoa Khách Lai không tệ, tuy thời điểm này khách khứa không nhiều lắm, nhưng trong hậu viện của Hoa Khách Lai, cũng không còn bao nhiêu căn phòng trống.
Một ngày này, Mã Nhị Đông tiếp một vị khách nhân cổ quái.
Đây là một khách nhân trẻ tuổi, đương nhiên, Mã Nhị Đông với cảm giác khi làm tiểu nhị mười ba năm, hắn không cách nào nhìn rõ bộ dáng của khách nhân này, toàn thân của vị khách nhân này được một áo choàng màu đen che phủ, mà chất liệu cái áo choàng này thập phần cổ quái, không phải bố cũng không phải tơ lụa, nhìn ở phía trên thì bóng loáng như tơ lụa, nhưng lại ẩn ẩn khói đen a.
Mặc dù trong lòng của Mã Nhị Đông không tốt, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, bởi vì phương nam này là thiên hạ của Bái Hỏa Huyền Giáo.
Mấy ngàn năm qua, Bái Hỏa Huyền Giáo là thế lực hùng bá phía nam, mà khái niệm địa lý của Đại Tấn, phía nam, lấy Tam Giang làm giới hạn, Tam Giang, chính là ba đầu sông lớn của Đại Tấn chảy về nam, thông Hoa Giang, Hắc Thủy Giang và Thiên Ninh Giang, ba con sông lớn này vốn không có tiếp giáp nhau, nhưng cũng không cách nhau quá xa, phân trọn Đại Tấn thành hai phương nam bắc rõ rệt, trong đó lấy vị trí Hoa Giang làm phía nam, mà thông qua phía nam của Hoa Giang, có bảy châu, mà bảy châu này, đều là địa bàn của Bái Hỏa Huyền Giáo, đương nhiên, cái gọi là địa bàn, cũng không phải là Bái Hỏa Huyền Giáo thống trị, bảy châu này đều do quan viên của Đại Tấn thống trị, nhưng hầu hết cư dân ở đây, đều thờ phụng Bái Hỏa Huyền Giáo, làm tín đồ của Bái Hỏa Huyền Giáo, ở đất này mà làm tín đồ của Bái Hỏa Huyền Giáo, có được địa vị, nói theo cách nói kiếp trước của Chu Báo là, lực lượng và địa vị trong quần chúng cực cao.