Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thông Thiên Đại Thánh
  3. Chương 1275
Trước /1739 Sau

Thông Thiên Đại Thánh

Chương 1275

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chu Báo dùng một kiếm bổ ra không gian, tấm bia đá này đã bị tổn thương một ít nguyên khí, chỉ chiếm một ít ưu thế địa lợi, mới có thể miễn cưỡng đấu ngang tay với Thanh Trúc Trượng, chuyện này giống như hai cao thủ võ lâm so đấu nội lực, lúc triều đấu vào thời khắc mấu chốt, đột nhiên có một phương buông lỏng, kết quả đương nhiên là bi thảm, nguyên khí đại thương, chỉ nguyên khí đại thương thì bỏ đi, sau khi rời khỏi, còn chịu một chiêu nguyên kiếm của Lưỡng Nghi Thông Thiên Kiếm, đây không phải là Lưỡng Nghi Thông Thiên Kiếm Khí bình thường, mà là một chiêu kiếm khí ẩn chứa tiên thiên sát cơ của Quân Thiên tiên khí Hồng Hồ Lô, uy lực cực lớn, căn bản là không thua gì một kích của Chí Tôn tiên khí.

Cái này hai tướng nghiền ép phía dưới, Trấn Ngục Thần Bi rốt cục hiện ra vẻ mệt mỏi, đại bại thiếu (thiệt thòi) thua, ngay tiếp theo cùng hắn thần hồn tương liên Thái Nguyên thượng nhân cũng nhận được trọng thương.

- Không tốt, tính sai rồi!

Đối mặt với cục diện này, Thái Nguyên thượng nhân chấn động, nhưng hắn cũng không có lộ ra chút kinh hoàng nào, trái lại, hắn còn quyết định mượn uy lực của một kiếm này, phẫn nộ quát một tiếng, trên mặt nổi lên một màu huyết sắc trắng xanh, Bạch Liên Lưu Ly Châu đang cùng Thất Khiếu Thăng Tiên Lô giao thủ, đột nhiên bắn ra một hào quang hình hoa sen và nổ tung một cái, đem Thất Khiếu Thăng Tiên Lô và nguyên thần thứ hai của Chu Báo cấu thành Vạn Long Phần Thiên đại trận của Chu Báo chấn ra ngoài, sau đó hóa thành một đạo bạch quang, chui vào mi tâm của Thái Nguyên thượng nhân.

- Tiểu tử, chuyện hôm nay ta sẽ nhớ kỹ, ngươi chứ chờ đấy!

Thái Nguyên thượng nhân đã quyết ý rời đi, nhưng lời nói lúc rời đi vô cùng vụng về, dùng Trấn Ngục Thạch Bi hộ thân, không gian chung quanh chấn động một cái, trong nháy mắt, liền xuyên qua vô số thời không, biến mất không thấy gì nữa.

- Muốn đánh thì đánh, muốn chạy thì bỏ chạy, nào dễ dàng như vậy được!

Chu Báo cười lạnh một tiếng, chỉ thấy một bàn tay lớn màu đen trống rỗng xuất hiện, trảo liệt hư không, bàn tay lớn màu đen này đã không như trước kia, năm ngón tay ẩn hiện màu đen, quỷ dị không nói thành lời.

- A!

Trong hư không, Thái Nguyên thượng nhân tưởng rằng đã trốn đi đủ xa thì nhìn thấy bàn tay lớn màu đen này chộp tới, không chút nghĩ ngợi, liền đem Trấn Ngục Thạch Bi tế ra ngoài, giống như biến Trấn Ngục Thạch Bi thàh một tấm chấn vạn năng.

Ầm ầm!

Bàn tay lớn màu đen hung hăng chộp lấy tấm bia đá vào hư không, lúc này đã bắt lấy tấm bia đá, tấm bia đá phát ra từng đợt gào thét, rung rung, nhưng cho dù thế nào thì nó cũng không thể thoát khỏi sự khống chế của bàn tay màu đen nay, nếu như mất một kiện tiên khí mà Thái Nguyên thượng nhân có thể đào tẩu được, thì tổn hại một kiên tiên khí cũng đáng, nhưng đáng tiếc, Thái Nguyên thượng nhân cũng không cách nào trốn được bàn tay này, mà vào lúc bàn tay màu đen này bắt lấy tấm bia đá, hào quang quỷ dị tử nằm đầu ngón tay hiện ra, hóa thành một đạo châm khí màu bích sắc, đâm thẳng vào Thái Nguyên thượng nhân.

Lúc này Thái Nguyên thượng nhân tuy đã mở Bản Tôn Thiên Địa, nhưng quỷ dị chính là, cái Bản Tôn Thiên Địa này cũng không cách nào ngăn cản được châm khí màu bích sắc, Thái Nguyên thượng nhân cảm thấy da đầu tê rần, sau đó, một cổ đau đớn kịch liệt tràn ra khắp toàn thân, loại đau đớn này cả đời này hắn chưa từng chịu qua, cũng không muốn cảm thụ chút nào, chỉ cảm thấy toàn thân không chỗ nào không đau nhức, kỳ kinh bát mạch không nơi nào không ngứa, cốt cách kinh mạch không chỗ nào không đau xót, cổ đau đớn này không phải là người có thể thừa nhận được, cho dù hắn là Thất Kiếp Thiên Quân, cũng không khỏi kêu đau một tiếng, từ trong trạng thái xuyên qua hư không cũng dừng lại, thân thể giống như đang bị ngàn vạn con kiến cắn.

Mà ở trong hư không, bàn tay lớn màu đen lúc này hóa thành vô số đạo hắc khí, đem Trấn Ngục Thạch Bi đang đại thương nguyên khí cuốn đi, lập tức bị Chu Báo thu vào trong túi, trong lòng Chu Báo vô cùng vui mừng, lần này, hắn đi ra ngoài lấy được hai kiện tiên khí, nhưng tâm tình vui mừng còn chưa tan hết, lúc này, hắn lại tiến thêm một bước, muốn giải quyết dứt điểm tên Thái Nguyên thượng nhân.

Lại nghe một tiếng, một sợi thiết xích hiện ra trong hư không, đánh lên bàn tay lớn màu đen, lập tức đanh tan bàn tay lớn màu đen, tuy trong nháy mắt nó đã ngưng tụ lại, kiện Trấn Ngục Thạch Bi đã biến mất không thấy gì nữa.

- Người nào?

Bỗng nhiên nhìn thấy sợi thiết xích này, sắc mặt Chu Báo đại biến, bởi vì con vịt đang đun sôi bay đi, cho dù là người nào cũng cảm thấy nổi giận, mà làm cho hắn kinh dị nhất là, bỗng nhiên sợi thiết xích này xuất hiện, hắn không phát giác một chút nào, hiển nhiên trên phương diện lý giải không gian pháp tắc của đối phương, cũng không thua kém gì mình, về phần thực lực, hắn chỉ đập một cái là đánh tan bàn tay lớn màu đen của mình.

- Tiểu bằng hữu, chơi một chút là được rồi, không nên nổi lòng tham như vậy, cũng không nên nghĩ tới chuyện đuổi tận giết tuyệt, nơi này là Vạn Tinh Hải, không phải Thiên Giới, lại càng không phải là Thất Thần Vực của ngươi, chơi quá mức không vui đâu, sẽ rất phiền toái!

Một âm thanh lười biếng vang lên trong lỗ tai của hắn, sau đó, một đạo hòa quang trong hư không lóe lên, một bóng người cổ quái xuất hiện trong hư không, đối mặt với Chu Báo, trong tay cần lấy khối Trấn Ngục Thạch Bi, lộ ra vẻ thập phần tùy ý, lại nhìn trang phục của hắn, cũng quá cổ quái, không có một chút phong phạm của thế ngoại cao nhân chút nào, bộ dáng giống như một tay ăn chơi trong hồng trần, gương mặt đầy râu không được cạo và nó đã mọc lên cao, trong đôi mắt mang theo vẻ đùa giỡn, nhìn về phía Chu Báo, nói.

- Ngươi tiểu tử này, không phải đã rời khỏi Vạn Tinh Hải sao? Tại sao lại quay trở lại?

- Ngươi là người nào?

Nói ra lời này trong lòng Chu Báo rất căng thẳng, sắc mặt lập tức biến thành khó nhìn.

- Ta là ai không trọng yếu, trọng yếu là tiểu tử ngươi!

Nam tử kia cười hắc hắc, khoát tay, nhưng cái khoát tay này lại hấp Thái Nguyên thượng nhân đang đau đớn vào trong tay, giống như mang theo một con chó chết, trong tay cầm Trấn Ngục Thạch Bi, dùng nó nện vào ót của hắn.

Ba một tiếng, máu tươi văng khắp nơi, nhưng Trấn Ngục Thạch Bi đã nhạt nhòa đi không ít.

- Đảo Mã Độc Thung, hắc hắc, cũng không biết bao nhiêu năm rồi không thấy, không thể tưởng được là ngươi lại có thể luyện thành thứ đồ vật này, trừ Đảo Mã Độc Thung ra, còn có Cửu Anh Đan Nguyên, còn có Tổn Nguyên Đào Hoa Chướng, nếu không phải biết rõ chi tiết của ngươi, ta còn cho rằng ngươi là truyền nhân của lão độc vật đấy.

Nói đến đây, hắn dừng lại một cái.

Quảng cáo
Trước /1739 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chuyện Thấp Hèn Nhất Trên Đời

Copyright © 2022 - MTruyện.net