Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khâu Trừng uống canh xương sườn nấm trà mà anh ấy đưa tới, vừa suy nghĩ miên man.
Vốn dĩ cô đã không cho phép mình có bất kỳ kỳ vọng nào.
Nhưng như Trình Tri nói, anh ấy đã đích thân mời cô đến dự sinh nhật của mình.
Trình Tri nói, những người quan trọng thường được mời cuối cùng.
Cô, đối với anh là người quan trọng sao?
Khâu Trừng cụp mắt xuống, khẽ nhấp một ngụm canh, ấm áp, thơm ngon mà không béo ngậy.
Chắc là không phải đâu.
Anh ấy mời cô chắc là bởi vì bây giờ bọn họ đang là cặp đôi yêu nhau trên danh nghĩa, sinh nhật mời bạn bè mà không mời ‘bạn gái’, lại còn ở gần nhà nhau thì không còn gì để nói.
Khi còn đi học, anh ấy thường cùng bạn bè tổ chức sinh nhật vào ngày 16 tháng 8 dương lịch.
Lúc ấy, vào ngày 07 tháng 07, là sinh nhật theo lịch âm của anh ấy, thì chỉ có một mình cô ở bên cạnh.
Năm đó cô cũng chịu ảnh hưởng từ anh, cũng chỉ tổ chức sinh nhật dương lịch bên bạn bè, và chỉ đón sinh nhật âm lịch với anh ấy.
Mà trùng hợp chính là, sinh nhật của bọn họ chỉ kém nhau có hai tháng.
Sinh nhật dương lịch cùng là ngày 16, chỉ là tháng sinh khác nhau, một người là tháng 8, một người là tháng 10.
Sinh nhật âm lịch của anh là dịp lễ Thất Tịch, còn cô là dịp tết Trùng Dương.
Khi đó nàng còn nói với anh hai người các cô chính là duyên phận trời định, không chỉ tên phát âm giống nhau, mà ngay cả ngày sinh của hai người cũng giống nhau.
Anh liền cười nói, cô chỉ toàn nói linh tinh, nguỵ biện.
“Không phải 7 thêm 9 chính là 16 sao!” Cô không hài lòng nói.
“Đúng đúng đúng, “ anh bất đắc dĩ, ngữ khí cưng chiều nói: “ Quả cam nhỏ của anh nói gì cũng đúng.”
Ngoại trừ “ Chia tay đi “.
Miên man suy nghĩ cả ngày, đột nhiên nhận ra một vấn đề.
Cô nên tặng anh ấy quà sinh nhật là gì mới tốt đây?
Không thể tặng cà vạt, thắt lưng, những cái đó quá mức thân mật, cũng không thể tặng anh ấy thứ mà anh ấy không cần.
Khâu Trừng mở điện thoại di động ra, lướt trên mạng cả nửa ngày, càng xem càng lưỡng lự, nên tắt di động và để đầu óc trống rỗng.
Canh đã uống gần hết, Khâu Trừng mang bình giữ nhiệt đi rửa sạch sẽ, sau đó mang sang gõ cửa nhà đối diện.
Khi Thu Trình mở cửa, trên tay anh mang găng tay dùng một lần, trên găng tay dính đầy nước xoài và cặn bã.
Cô sững người một lúc rồi đưa cho anh bình giữ nhiệt, nói: “ Em mang trả anh cái này”.
Thu Trình nghiêng người để cô đi vào nhà, giọng nói thẳng thắn và tự nhiên nói: ” Anh không tiện cầm, em giúp anh đặt nó vào phòng bếp đi.”
Khâu Trừng khẽ mím môi,do dự chốc lát, không còn cách nào khác đành phải gật đầu đồng ý.
Sau khi cô đi vào, Thu Trình ở phía sau chỉ đường giúp cô: “Rẽ phải”.
Khâu Trừng vào phòng bếp, nhìn thấy trên thớt còn đang đặt quả xoài, bên cạnh còn có sữa bò.
Thu Trình đi vào theo phía sau cô.
Anh gỡ xuống găng tay bỏ vào thùng rác, rồi mở vòi nước ra rửa tay.
Cô đặt bình giữ nhiệt xuống, đi ra khỏi phòng bếp, vừa muốn nói câu tạm biệt, Thu Trình cũng vừa từ phòng bếp ra, đi đến bên cạnh rót ra một ly nước ấm đưa cho cô, nhẹ nhàng nói: “Uống chén nước đi.”
Khâu Trừng hơi căng thẳng, chậm rãi nhận lấy chiếc cốc, nhẹ giọng nói: “ Cảm ơn.”
Anh tự rót cho mình một ly đầy, nhưng Khâu Trừng quá xấu hổ chả có nhẽ uống được một nửa rồi bỏ đi, vì vậy liền chỉ có thể cưỡng ép chính mình uống từng ngụm nhỏ.
Trong lúc uống nước, ánh mắt cô không tự chủ được mà đánh giá phòng khách nhà anh.
Thoạt nhìn nó trông rộng rãi hơn nhiều so với phòng khách nhà cô đang ở.
Khâu Trừng chợt nhớ rằng, tòa nhà này có hai phòng nhỏ hơn ở một bên, và ba phòng ở bên kia.
Cô sống ở bên có hai phòng, trong khi Thu Trình sống ở bên ba phòng rộng rãi.
Khâu Trừng cầm ly nước, đi đến bể cá nhỏ trên tủ, bên trong có một chú cá vàng nhỏ xinh đang vẫy đuôi tung tăng bơi lội.
Nó trông rất đáng yêu.
Khóe miệng Khâu Trừng vô thức giật giật.
Thu Trình cũng theo lại đây, tuỳ ý mà dựa vào cạnh tường, khoanh tay, uể oải nhìn cô.
Bắt gặp nụ cười trên môi cô, anh trầm giọng hỏi: “ Em cười cái gì?”
Khâu Trừng như là bị chú cá vàng nhỏ thu hút mà quên mất xấu hổ, cũng tạm thời hạ thấp cảnh giác, cô vươn ngón tay mảnh khảnh, chọc chọc vào thành bể cá thuỷ tinh, cười nói: “ Chú cá vàng nhỏ này thật đáng yêu.”
Đôi mắt của người đàn ông tối sầm ngay lập tức.
Trong lòng không kiểm soát được cơn ghen tuông mạnh mẽ.
Mấy ngày nay, cô chưa cười vui vẻ với anh như vậy.
Anh cụp mắt nhìn chằm chằm vào con cá nhỏ đang ra sức phe phẩy cái đuôi bơi qua bơi lại trong bể. Trong mắt có một tầng sương mù, khóe miệng hiện lên một nụ cười.
Khâu Trừng chỉ nhìn cá vàng, không phát hiện Thu Trình đang ghen tị đến mức suýt phát điên.
Nước trong cốc không còn nhiều lắm, cô khẽ ngẩng mặt lên uống một hơi cạn sạch.
Đúng lúc này, Khâu Trừng đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
__có thể tặng anh ấy bình giữ nhiệt.
Sau khi khai giảng, anh ấy đến trường giảng bài khẳng định giọng nói sẽ bị khàn, vì vậy mua cái bình giữ nhiệt là thích hợp.
Bản thân cô cũng không nhận ra, trong khoảnh khắc cô cười, đôi mắt có những tia sáng nhỏ lóe lên.
Khâu Trừng uống nước xong, đem ly nước cho Thu Trình, nói: “ Em về đây.”
Sâu trong đôi mắt Thu Trình, sự lưu luyến như là muốn tràn ra, anh cụp mắt xuống, hàng mi rậm rạp trong nháy mắt run lên, che đi cảm xúc sắp trào ra.
Cuối cùng, anh bóp ly nước mà cô đưa, thản nhiên đáp: “Ừ.”
“Ngủ ngon.” Anh nhẹ nhàng nói.
Khâu Trừng ngừng bước, nhanh chóng nói: “ Ngủ ngon.”
Ngày 16 là thứ tư, ban ngày Khâu Trừng còn phải quay phim.
Bởi vì trong lúc quay, máy ảnh có chút vấn đề, chậm trễ chút thời gian, nên công việc kết thúc muộn hơn dự kiến.
Sáng sớm, Thu Trình đã hỏi cô địa điểm làm việc, nói rằng anh sẽ tới đón cô.
Kết quả là, anh vừa đỗ xe bên ngoài trường quay thì nhận được tin nhắn Wechat của cô.
Quả cam nhỏ: [ Xin lỗi, công việc của em vẫn chưa xong, anh đừng đến đón em, lát nữa tự em đến đó sau, anh cùng bọn Tri Tri ăn trước đi.]
Anh ngồi ở trong xe, khẽ mím môi rồi trả lời cô: [ không sao, anh đợi em.]
Khâu Trừng gửi tin nhắn cho anh xong liền đặt điện thoại xuống để chụp ảnh, sau khi cô chụp xong bộ cuối cùng, cô cầm đến điện thoại, thì thấy tin nhắn của anh được gửi đến gần một tiếng trước.
Trái tim Khâu Trừng đông cứng lại, vội vàng nhắn tin lại hỏi: [ Anh vẫn ở đó chứ?]
Rất nhanh liền nhận được tin nhắn trả lời của anh.
[QC: Anh đây.]
Cô nhìn chằm chằm vào hai từ anh trả lời này trong vài giây, trái tim không thể khống chế mà đập nhanh hơn.
Khâu Trừng cầm túi xách, cùng với quà đã chuẩn bị cho anh, trước khi rời đi, như thường lệ cảm ơn các nhân viên công tác hiện trường đã làm việc chăm chỉ, rồi sau đó bước nhanh ra khỏi trường quay.
Cô vừa mới đi ra, nhìn thấy Thu Trình đang dựa vào cửa xe, phía sau liền có người gọi cô lại.
“ Khâu Trừng!”
Khâu Trừng quay đầu lại nhìn.
Thì ra là Hạ Dương.
« Anh Dương, » Khâu Trừng hỏi: « Làm sao vậy, có việc gì sao anh? »
Hạ Dương đem một cái túi giấy đựng ảnh đưa cho cô, cười nói: « Em bảo anh rửa cho em mấy tấm ảnh mà, em quên à?»
« Rửa xong rồi ạ? « Khâu Trừng ngạc nhiên mỉm cười và lập tức nhận lấy.
Cô lấy ảnh chụp từ trong túi ra, nhìn nhanh, rồi sau đó lại bỏ vào túi giấy.
Bởi vì hôm nay cô dùng túi xách quá nhỏ, không cách có cách nào để bỏ ảnh chụp vào, nhưng vẫn luôn cầm trên tay lại không tiện, Khâu Trừng tạm thời đem túi giấy đựng ảnh bỏ vào túi quà tặng.
Sau đó nàng đối với Hạ Dương cảm kích nói: « Cảm ơn anh Dương”.
Hạ Dương cười cười nói, ‘Không có gì.’
Trong khi hai người đang nói chuyện, một bóng người cao lớn và ngỗ nghịch dừng lại bên cạnh Khâu Trừng.
Cô quay mặt lại nhìn Thu Trình, cô còn chưa kịp nói chuyện, Hạ Dương liền nhận thấy có manh mối, cười hỏi Khâu Trừng: ‘Đây là….’
Trước khi Khâu Trừng kịp trả lời, Thu Trình đã tự giới thiệu nói: ‘ Xin chào, tôi là bạn trai của Khâu Trừng. ‘
Thái dương Khâu Trừng bỗng dưng nhảy dựng, trái tim trong lồng ngực cũng đập lệch vài nhịp.
Hơi thở ngưng trệ, người có chút hoảng hốt.
Tuy rằng đồng ý là ứng phó với cha mẹ hai gia đình, nhưng… Không cần thiết ở trước mặt những người khác cũng giả vờ là người yêu.
Nhưng hiện tại anh ấy đều đã nói ra, Khâu Trừng căn bản không còn lựa chọn nào khác.
Chỉ có thể thừa nhận anh ta là ‘bạn trai’ của cô.
Trong lòng Hạ Dương cũng đoán được người đàn ông đẹp trai và lạnh lùng này là bạn trai của Khâu Trừng, anh cũng tự giới thiệu. cười nói: ‘ Xin chào, tôi là bạn của Khâu Trừng, cũng là nhiếp ảnh gia đã hợp tác với cô ấy nhiều lần, Hạ Dương.’
Thu Trình khẽ giật giật khóe miệng, và chỉ đơn giản gật đầu đáp lại.
Rồi sau đó quay sang cô, nhẹ nhàng hỏi: ‘ Em nói chuyện xong rồi sao?’
Khâu Trừng tâm trí đang hỗn loạn, nghe được câu hỏi của anh, theo bản năng gật gật đầu.
Sau đó, tay cô bất ngờ bị anh nhẹ nhàng nắm lấy.
‘Anh Hạ, chúng tôi xin phép đi trước.’ Thu Trình lịch sự mà xa cách nói, lôi kéo Khâu Trừng đi đến xe của mình.
Khâu Trừng bị hắn nắm tay thì ngơ ngẩn, ngước mặt lên nhìn anh, ngay sau đó lại thu lại ánh mắt, nhìn chằm chằm bàn tay đang giao nhau, ánh mắt dần mất đi tiêu cự.
Lòng bàn tay anh rộng và ấm áp, đem tay cô hoàn toàn bao vây ở trong lòng bàn tay anh.
Hơi nóng xâm chiếm từ làn da, và tiếp tục lan tỏa khắp cơ thể cô.
Bắt đầu đốt lửa thảo nguyên từng chút một.
Tiếng tim đập của cô ồn ào đến mức muốn làm vỡ màng nhĩ của cô.
Khi họ lên xe, Thu Trình mở cửa cho cô, lịch sự mà dùng tay che ở nóc xe để cô ngồi vào.
Hai người bọn họ ai cũng không nói chuyện trong suốt quãng đường còn lại.
Khâu Trừng vốn dĩ muốn nói rõ ràng với anh không cần đóng vai người yêu ở trước mặt người ngoài, nhưng… Cô cảm giác không khí hôm nay có điều không đúng.
Cụ thể không đúng ở đâu thì cô không nói ra được, nhưng trực giác cho cô biết rằng anh ấy đang không được vui, giống như đang kìm nén cảm xúc của mình.
Tới nhà hàng đã hẹn trước, Thu Trình đỗ xe.
Trước khi xuống xe, Khâu Trừng cầm theo túi quà hỏi anh: ‘ Đây là quà em tặng anh, có muốn mang lên không?’
Thu Trình nói: ‘ Không cần, em để ở trong xe đi.’
Vì thế, cô để túi quà ở trên ghế phụ lái.
Cùng những tấm ảnh chụp của cô mới được in ra.
Khi hai người bọn họ đi vào bàn đã hẹn trước, Trình Tri cùng Trần Chu Lương đã ngồi ở bên trong, đang nói chuyện phiếm với nhau.
Sau khi nhìn thấy họ, Trần Chu Lương nói đùa: ‘ Hai người làm người ta chờ lâu lắm rồi đấy.‘
Khâu Trừng nhẹ giọng giải thích: ‘Xin lỗi, là tớ tan ca muộn.’
Trần Chu Lương khẽ nhíu mày, hắn không nghĩ tới Khâu Trừng sẽ khách sáo như vậy.
Trước đây, cô tuyệt đối sẽ không nghiêm túc, đứng đắn mà xin lỗi giải thích.
Anh nghĩ lại, cảm thấy Khâu Trừng rất có thể là cảm thấy xấu hổ.
Rốt cuộc thì cũng đã cùng anh Trình chia tay một lần rồi, hiện tại lại ở bên nhau.
Trần Chu Lương không để ý, cười chào hỏi: ‘ Chào quả Cam, đã lâu không gặp.’
Khâu Trừng cười nhạt, trả lời anh: ‘ Ừ, đã lâu không gặp.’
‘ Đừng nói chuyện nữa, mau ngồi đi, tớ sắp chết đói rồi.’
Bàn đặt trước này hình chữ nhật, Trình Tri cùng Trần Chu Lương đã lựa chọn một bên ngồi xuống, cho nên Khâu Trừng chỉ có thể ngồi bên cạnh Thu Trình.
Sau khi đã đến đông đủ, thức ăn cũng rất nhanh đã được đưa lên.
Trần Chu Lương khui rượu, rót lần lượt mỗi người một ly, đến lượt Khâu Trừng, Thu Trình duỗi tay ngăn cản Trần Chu Lương, giọng điệu tự nhiên nói: ‘Cô ấy không uống.’
Ngay cả Khâu Trừng cũng khó hiểu mà quay đầu nhìn anh.
Vì cái gì mà không cho cô uống?
Rất nhanh cô liền nghe thấy anh nói: ‘ Mấy ngày hôm trước cô ấy mới bị đau dạ dày, không cho cô ấy uống. ‘
Khâu Trừng sửng sốt một lúc, mí mắt run rẩy, chợt rũ xuống, che khuất cảm xúc chợt lóe.
Trái tim có chút mất khống chế mà tràn lan,
Trần Chu Lương cười đầy ẩn ý, và nói ‘Này’ với giọng điệu đầy khó chịu.
Trình Tri cười mà nhìn hai người đối diện, trong lòng càng khẳng định Thu Trình đối với Khâu Trừng còn chưa từ bỏ.
Cái gì mà giả vờ là yêu đương để đối phó bố mẹ chứ, chắc chắn là lấy cớ.
Sau khi trò chuyện, Khâu Trừng biết được năm nay Trần Chu Lương mới vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh đang công tác ở bệnh viện.
Trần Chu Lương hỏi Khâu Trừng: ‘ Tớ nghe Trình Tri nói bây giờ cậu là người mẫu?’
Khâu Trừng gật đầu, trả lời: ‘ Ừ.’
‘ Vậy bạn du học, học chuyên ngành gì?’
Khâu Trừng mím môi, thản nhiên nói: ‘Học viện hí kịch, chuyên ngành diễn xuất.’
Câu trả lời của cô làm Trần Chu Lương kinh ngạc, Thu Trình cũng thật ngoài ý muốn.
Không ngờ, cô thế mà lại thực sự chọn chuyên ngành khác hoàn toàn với kiến thức chuyên môn đã học trước đây.
Đúng lúc này, Thu Trình nhận được một cuộc điện thoại từ nước ngoài.
Mới vừa bắt máy, một giọng nói vui vẻ truyền tới: ‘ Sinh nhật vui vẻ nhé anh Trình! ‘
Thu Trình cười nhẹ, nói:’ Ngươi thế nhưng tỉnh rồi sao.’
Đối phương trả lời với giọng nói bất mãn: ‘ Ở trong mắt anh em lại lười như vậy sao? ‘
‘Em đây năm sáu giờ sáng đã dậy chạy bộ buổi sáng, tập thể hình đấy’
‘Không cùng cậu nói chuyện nữa, anh đang ăn cơm,’ Thu Trình vô tình nói: ‘Tắt máy đi’.
‘Ấy, anh, người này!’ Giọng nam tăng lên, sau đó lại bát quái nói: ‘Không đúng, mấy năm trước cũng chưa có cứ như vậy vội tắt điện thoại, năm nay làm sao vậy? Có phải năm nay có người cùng anh ăn sinh nhật?’
Thu Trình trả lời: ‘Ừ’
Đối phương càng tò mò:’ Ai vậy.’
‘Khâu Trừng,’ Thu Trình nói tên cô trước tiên, sau đó mới tiếp tục nói:’ Còn có hai bạn học cùng cấp hai ngày trước nữa.’
‘Ai?!’ Đối phương kinh ngạc, ‘ Khâu Cam sao? Ngươi đừng gạt ta, các ngươi như thế nào lại ở bên nhau?’
‘Ai cần ngươi lo.’ Thu Trình nói xong liền tắt điện thoại.
Trần Chu Lương bát quái hỏi: ‘ Anh Trình, ai vậy.’
‘Lâm Đông Tự.’ Thu Trình nó.
Lâm Đông Tự là bạn cùng phòng hồi đại học với Thu Trình, sau khi tốt nghiệp thì xuất ngoại.
Trần Chu Lương biết Lâm Đông Tự, năm đó anh đi đại học Thẩm Dương tìm Thu Trình, còn cùng Lâm Đông Tự cùng nhau ăn cơm.
Khâu Trừng tự nhiên cũng biết Lâm Đông Tự.
Chỉ có Trình Tri vẻ mặt ngốc, nàng quay đầu nhẹ giọng hỏi Trần Chu Lương: ‘Đó là ai?’
Trần Chu Lương cười nói: ‘ Bạn cùng phòng thời đại học của anh Trình, một thiếu gia nhà giàu, soái ca có tiền.’
Trình Tri chớp chớp mắt, ‘ A’ một tiếng.
‘Anh Trình,’ Trần Chu Lương thuận miệng hỏi: ‘ em nhớ rõ, hắn tốt nghiệp đại học xong liền ra nước ngoài đúng không?’
Thu Trình nhàn nhạt trả lời.’ Ừ.’
‘Hắn thuộc loại thiếu gia con nhà giàu, lại có tiếng là xuất ngoại du học, trở về chắc phải tiếp nhận gia sản rồi.’ Trần Chu Lương nói
Thu Trình đáp: ‘ Không sai biệt lắm.’
Khâu Trừng trước sau không nói xen vào, im lặng mà nghe, chỉ vùi đầu vào ăn.
Bữa cơm này ăn đến về sau, Trần Chu Lương cùng Thu Trình đều có chút say.
Trình Tri không uống nhiều như vậy, còn chưa tới nông nổi say.
Trước khi tan cuộc, mấy người lần lượt đi vệ sinh.
Chờ Khâu Trừng cùng Trình Tri tay trong tay trở lại ghế lô, Thu Trình dựa vào chỗ ngồi, nhắm hai mắt, giống như ngủ rồi.
Trần Chu Lương thấy các cô trở về, đứng dậy mà dăn dò Khâu Trừng: ‘ Quả Cam, bạn không phải là ở đối diện nhà Thu Trình sao, cô đưa anh Trình về nhà đi, ta cùng… ta cùng Trình Tri đi về trước.’
Trình Tri cũng rất hiểu ý, đi theo Trần Chu Lương.
Thoáng chốc, ghế lô chỉ còn lại mình cô và anh.
Khâu Trừng đi qua đi lại, do dự có nên gọi hắn dậy không.
Chủ yếu là không biết nên gọi hắn là gì.
Gọi là ‘Thu Trình’, nghe thật xa lạ
Gọi ‘ Anh Trình’, lại không thích hợp, quá thân mật.
Vào lúc cô đang rối rắm, chính anh lại chậm rãi mở mắt.
Khâu Trừng liền nói: ‘Trần Chu Lương cùng Tri Tri đã về rồi.’
Thu Trình giơ tay véo véo giữa mày, nhẹ nhàng trả lời: ‘Ừ.’
Anh không có ý đi về, mà cầm lấy bình rượu tự rót cho mình ly rượu, ngửa đầu uống cạn.
Anh cũng không phải người thích uống nhiều rượu.
Trên đường đến nhà hàng, Khâu Trừng đã nhạy bén phát hiện tâm tình anh không tốt, mãi đến bây giờ, cô vẫn cảm thấy— tâm tình của anh không tốt.
Nhưng nàng cũng không biết nguyên nhân.
Anh uống rượu không ngừng, Khâu Trừng liền ngồi ở bên cạnh chờ hắn.
Mãi đến khi anh lần nữa dựa lưng vào ghế dựa, thân thể nghiêng ngả muốn ngã.
Khâu trừng chỉ có thể duỗi tay đỡ lấy anh.
Cô đứng lên, đem cánh tay anh vòng qua cổ mình, đỡ anh đứng dậy.
Khâu Trừng khó khăn đỡ anh đi từng bước ra khỏi phòng bao.
Khi cô định mở cửa, bước chân không cẩn thận mà mất đi cân bằng.
Trong nháy mắt, cô bị anh đẩy vào bức tường cạnh cửa ra vào. Bởi vì sau lưng chạm vào công tắc điện, nên trong phòng đột nhiên một mảnh đen nhánh.
Cùng lúc đó, cô bị anh chặn lại.
Người đàn ông cúi xuống, trọng lượng cơ thể phần lớn đè lên người cô.
Khâu Trừng miễn cưỡng chống lại, dùng tay đẩy anh ra, lại không đẩy được.
Cô không còn cách nào khác là khẽ ngẩng đầu lên, rõ ràng là đèn tắt, không có ánh sáng gì, nhưng cô lại cảm thấy chóng mặt.
Trong bóng đêm, tất cả các giác quan đều rất nhạy cảm.
Hơi thở nóng bỏng dừng phả vào cổ cô, Khâu Trừng thân thể mẫn cảm run rẩy, theo bản năng nghiêng đầu tránh né.
Giây tiếp theo, cô lại đột nhiên cứng đờ.
Bởi vì, câu hỏi trầm thấp lo lắng của anh vang lên bên tai cô: ‘ Em sẽ quên anh sao? ‘
Giọng nói của anh nghe thật khổ sở.
Khâu Trừng quen biết anh lâu như vậy, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy một mặt yếu ớt đấy của anh.
Kết quả là trái tim cô không khỏi rung động trước tình cảm của anh.
Như là rơi vào động không đáy, không có điểm dừng, vĩnh viễn không trọng lượng.
“Anh làm sao thế?” Khâu Trừng nhẹ nhàng hỏi.
Thu Trình không trả lời, chỉ duỗi tay đem cô ôm vào trong ngực, giọng điệu cố chấp mà gần như cầu xin: “Đừng quên anh.”
Vừa nói, cánh tay của người đàn ông lại khóa chặt lấy cô, như muốn đem cô nghiền nát thành máu thịt của chính mình.
Anh giống như đứa trẻ bị lạc lối, không ngừng mà nỉ non cầu xin: “Đừng quên anh.”