Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vừa nhìn thấy Yến Thư Dương, nụ cười nhẹ trên mặt Thẩm Gia Lan biến mất trong nháy mắt. Mấy giây sau, y lại tròng lớp vỏ lạnh lẽo lên.
“Cậu tới đây làm gì?”
Câu này không khách sáo xíu nào, ngay cả dì Thẩm cũng ngại giùm.
Nhưng Yến Thư Dương dường như không cảm thấy gì, mỉm cười dịu dàng: “Tớ đến với dì Thẩm.”
Dì Thẩm vội nói thay Yến Thư Dương: “Phải, Tiểu Dương chờ con ở nhà, dì vừa nhận được cuộc gọi thì thằng bé cũng rất lo cho con nên dì bảo đi cùng.”
Yến Thư Dương gật đầu, ánh mắt mong đợi nhìn Thẩm Gia Lan. Cứ như thể trên thế giới này, trong mắt hắn chỉ chứa mỗi mình Thẩm Gia Lan.
Tiếc thay, không biết Thẩm Gia Lan bị làm sao, ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn Yến Thư Dương, mặt vô cảm quay đầu đi.
Yến Thư Dương không hề tức giận, vẫn nhìn Thẩm Gia Lan không chớp mắt, giống như một chú chó lớn đáng thương đang cố lấy lòng chủ nhân.
Trác Khiêm nhìn cảnh tượng này, trong lòng chậc một tiếng: “Cậu nhìn xem bọn họ có giống đôi tình nhân đang giận dỗi nhau không?”
Vương Tử xì, nói: “Ứa mắt.”
Trác Khiêm nhàn nhã nói: “Cậu đang hâm mộ, đố kỵ, ghen ghét. Tiểu Yến của cậu toàn tâm toàn ý nhớ thương một người khác.”
Vương Tử bị thọc trúng chỗ đau, im lặng một lúc, chợt phát ra tiếng cười tà ác: “Cậu cũng đừng xem bản thân là người ngoài chớ. Người cần công lược Tiểu Yến không phải tôi, mà là cậu. Nếu cậu không công lược thành công thì phải ở lại chỗ này mãi mãi ó.”
Trác Khiêm: “…”
Mịa, xuýt nữa thì quên mất vụ này.
Nghĩ như thế, tự nhiên Trác Khiêm cũng thấy cảnh tượng Yến Thư Dương bám dính Thẩm Gia Lan cũng quá là ứa mắt, to đầu rồi, bớt õng a õng ẹo lại đi!
Đúng là ngứa mắt!
Lúc này, cảnh sát bước đến, sau khi xác nhận danh tính của dì Thẩm, kể lại đầu đuôi sự việc cho bà nghe.
Đang nói, bỗng nghe thấy tiếng giày cao gót lộp cộp, từ xa đến gần, gấp ga gấp gáp.
Ngước mắt nhìn, hai người phụ nữ ăn mặc gọn gàng vẻ mặt nôn nóng đi về phía này.
Hai người phụ nữ chưa kịp đến nơi, Trịnh Thiện nín nhịn sắp thành người câm đột nhiên òa khóc. Cậu ta đứng dậy nhào vòng lòng người phụ nữ đi trước: “Mẹ ơi, con đau quá! Mẹ nhìn tụi nó đánh con nè hu hu hu, đau chết mất…”
“Khóc cái gì mà khóc? Lấy lại tinh thần cho mẹ!” Người phụ nữ cau mày, giữa lông mày có nếp nhăn mờ nhạt, lớp trang điểm tỉ mỉ cũng không che lấp được sự hung ác trên mặt bà ta.
Bà ta đẩy nhẹ Trịnh Thiện, “Cho mẹ xem tay con.”
Trịnh Thiện thút thít giơ đôi tay quấn băng gạc ra.
Người phụ nữ nắm lấy bàn tay của Trịnh Thiện, nhìn kỹ một lúc lâu, nỗi đau lòng trong mắt như tràn ra, kèm theo đó là cơn phẫn nộ không thể kiềm chế được. Bà ta vịn hai tay lên vai Trịnh Thiện, đột ngột quay Trịnh Thiện nửa vòng.
“Đứa nào hại con thành ra như vầy? Chỉ ra đi!” Giọng nói người phụ nữ sắc nhọn, “Xã hội này có còn pháp quyền hay không? Con tôi vẫn còn là trẻ vị thành niên, mới ra ngoài một buổi trưa đã biến thành thế này. Hôm nay cảnh sát mấy người phải trả lại công lý cho tôi! Cho dù có theo trình tự cũng phải bắt hung thủ làm hại con tôi lại!”
Trịnh Thiện nghe mẹ cậu ta nói vậy, lập tức tràn đầy tự tin, giơ tay chỉ qua lại giữa Trác Khiêm và Thẩm Gia Lan: “Mẹ, là tụi nó đánh con!”
Người phụ nữ nhìn về phía Trác Khiêm trước, chỉ một cái liếc mắt đã như muốn lột một lớp da của cậu xuống. Thế nhưng, khi bà ta nhìn về phía Thẩm Gia Lan, biểu cảm chợt có chút biến đổi.
“Cháu là…”
“Bà Ngô?” Dì Thẩm bước đến từ bên cạnh, ngạc nhiên nhìn người phụ nữ, “Sao bà lại ở đây?”
Thời khắc này, Ngô Mạn cũng kinh ngạc không thua gì dì Thẩm, bà ta nhìn dì Thẩm, lại nhìn Thẩm Gia Lan được dì Thẩm che chắn phía sau, bỗng nhiên hiểu ra gì đó: “… Thằng bé là?”
Dì Thẩm nói: “Gia Lan, đây là dì Ngô, lúc trước từng đến nhà ta uống trà vài lần.”
Thẩm Gia Lan vô cảm chào hỏi với bà ta: “Cháu chào dì Ngô.”
“À, chào cháu Gia Lan…” Nỗi oán hận trong mắt Ngô Mạn biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại sự lúng túng vô tận. Rõ ràng bà ta đang cười, nhưng trông còn khó coi hơn cả khóc, chuyến biến đột ngột khiến não bà ta trống rỗng, “Vậy đây là…?”
Thẩm Gia Lan nói: “Con dì và đồng lõa hùa nhau bắt nạt bạn cháu. Cháu không nhịn được nên xảy ra ẩu đả với con dì. Sau đó cậu ta lấy bình hoa định đập đầu cháu. Cháu tự vệ chính đáng đá ra, bình hoa bể nát, cậu ta tự cắt trúng tay mình.”
Ngô Mạn: “…”
Thẩm Gia Lan bình tĩnh nhìn bà ta: “Dì còn muốn biết gì không ạ?”
Trong nháy mắt, Ngô Mạn không kịp phản ứng.
Thẩm Gia Lan nói tiếp: “Nhân viên đã đưa video camera an ninh đến rồi, họ còn chưa đi đâu, đang đợi bàn bạc bồi thường. Nếu dì muốn ra tòa nói chuyện thì sau khi hoàn tất quá trình bồi thường, cứ kiện cháu lúc nào cũng được.”
“…” Ngô Mạn sốt ruột, lắc đầu như trống bỏi, “Không, không, không, dì không có ý đó, lời dì vừa nói cháu đừng để tâm…”
Ngô Mạn nhớ tới những lời hung ác mình vừa phun ra, cảm thấy trước mắt tối sầm.
Bà ta hối hận xanh ruột!
Làm sao bà ta biết người đánh nhau với con trai mình lại là cậu chủ nhỏ nhà họ Thẩm? Muốn trách thì trách thằng con không biết cố gắng này của bà ta!
Hồi trước bà ta đã tặng bao nhiêu quà cáp mới đưa con trai vào Hoa Cao được. Bà ta đã dặn đi dặn lại bao nhiêu lần, mong con trai ở Hoa Cao có thể kết bạn với cậu chủ nhỏ nhà họ Thẩm. Kết quả thì sao? Đã không làm bạn được mà còn thành kẻ thù!
Ngô Mạn càng nghĩ càng bực bội, giơ tay tát thẳng vào mặt Trịnh Thiện.
Một tiếng chát giòn tan.
Mọi người có mặt đều bất ngờ.
Chỉ có Thẩm Gia Lan như đã đoán trước được Ngô Mạn sẽ làm như vậy, trên mặt không có một chút ngạc nhiên nào, giống như người qua đường đang hóng trò vui hơn.
Cảnh sát thấy tình hình không ổn, vội tiến đến can ngăn Ngô Mạn còn định đánh Trịnh Thiện.
Trịnh Thiện cũng ngu người vì bị mẹ đánh, che mặt, nước mắt tủi thân chảy ra: “Mẹ, sao mẹ đánh con? Tụi nó đánh con, mẹ cũng đánh con!”
“Mẹ bảo mày ngoan ngoãn học hành, đừng có đi gây chuyện. Kết cục thì mày quậy vào tận đồn cảnh sát. Mày không thấy mình phụ lòng mẹ và ba cực khổ kiếm tiền cho mày đi học hay sao!” Ngô Mạn đẩy cảnh sát ra, đánh bộp bộp vào Trịnh Thiện.
Bà ta nhớ lại bà ta đã đến thăm hỏi nhà họ Thẩm bao nhiêu lần, bị chặn cửa bao nhiêu lần, rồi chỉ có thể ngồi uống trà chiều với bà dì xử lý công chuyện của nhà họ Thẩm vài ba lần. Đến cả tài liệu hạng mục hợp tác cũng không có mặt mũi lấy ra. Bà ta vứt bỏ danh dự làm bao nhiêu chuyện. Kết quả, còn chưa có mở đầu đã kết thúc trên tay thằng con trai của bà ta.
Nghĩ đến đây, nước mắt bà ta cũng trào ra.
Hai mẹ con khóc như thùng nước mắt, một người vắt giò lên cổ trốn, một người đuổi đánh, khiến đồn cảnh sát náo loạn. Mặt khác, mẹ của bạn của Trịnh Thiện đến cùng Ngô Mạn cũng đã rơi vào trạng thái thiền cùng con trai mình.
Chỉ có mình Yến Thư Dương mang biểu cảm phức tạp, hắn do dự có lời muốn nói Thẩm Gia Lan một lúc lâu, cuối cùng mới chuyển ánh mắt lên người Trác Khiêm.
Trác Khiêm được sủng mà sợ, cậu còn tưởng bản thân trong mắt Yến Thư Dương là người vô hình cơ.
“Các cậu…” Yến Thư Dương gượng cười, “Hình như có quan hệ rất tốt nhỉ.”
Hắn lớn lên cùng Thẩm Gia Lan, hiểu rõ Thẩm Gia Lan là người rất ngại phiền. Một lần nọ, có một người theo đuổi hắn tìm Thẩm Gia Lan xin ID WeChat của hắn, kết quả là không chỉ người đó bị Thẩm Gia Lan ghim, mà ngay cả hắn cũng bị cho ăn bơ cả tháng trời.
Thẩm Gia Lan như thế sao có thể vì Trác Khiêm mà đánh nhau với bọn Trịnh Thiện? Thậm chí vào tận đồn cảnh sát…
Không hề giống Thẩm Gia Lan mà hắn quen biết.
Trác Khiêm nghe thế, theo bản năng lắc đầu, nhận ra ánh mắt lạnh băng của Thẩm Gia Lan, lại nhanh chóng gật đầu: “Cũng bình thường.”
“Thật sao?” Yến Thư Dương nói, “Duyên phận đúng là thứ kỳ diệu, tôi nhớ rõ các cậu đã từng…”
Đang nói nửa chừng, đã bị Thẩm Gia Lan ngắt lời: “Không phải cậu hơi lắm mồm à?”
Yến Thư Dương cứng đờ, nụ cười dần trở nên cay đắng, hắn lắc đầu, không nói nữa.
Bầu không khí chợt trở nên yên tĩnh.
Trác Khiêm nhìn Yến Thư Dương, lại nhìn sang Thẩm Gia Lan, bỗng cảm thấy hai người này có hơi sai sai.
Trông hiện trạng, có vẻ như Yến Thư Dương thích Thẩm Gia Lan, nhưng Thẩm Gia Lan không có tình cảm với Yến Thư Dương, thậm chí còn thường xuyên khó ở ra mặt với Yến Thư Dương.
Yến Thư Dương thật tội nghiệp, chưa kịp vào giai đoạn thích nhau đã phải truy thê sấp mặt rồi.
À không.
Người tội nghiệp nhất là cậu. Người cậu cần công lược đã thích người khác. Công lược thế nào đây? Thẳng tay chia rẽ cp chính? Thế có khác gì bé ba đâu?
Trác Khiêm rơi vào vòng luẩn quẩn.
Trịnh Thiện và Ngô Mạn rượt đuổi mười mấy phút, cuối cùng thở hổn hển bị mấy chú cảnh sát kéo ra. Trên mặt Trịnh Thiện, vết thương mới đè vết thương cũ, rực rỡ sặc sỡ như vỉ pha màu.
Bấy giờ, Ngô Mạn đã lấy lại bình tĩnh, sửa sang tóc tai lộn xộn và cổ áo. Sau khi xem xong video, bà ta tự mình gánh toàn bộ phí bồi thường tổn thất của trung tâm bảo hành, đồng thời ấn đầu Trịnh Thiện xin lỗi Trác Khiêm.
Trịnh Thiện nhịn đến mức mặt đỏ kè, nhưng mặt cậu ta vốn đã xanh xanh tím tím, trông vào cũng không khác là bao.
Cho dù cậu ta có không cam tâm cỡ nào đi nữa, cũng không dám chống lại uy quyền của Ngô Mạn, không thể không cúi đầu: “Trác Khiêm, tao xin lỗi mày vì chuyện lúc trước, tao nhận lỗi với mày, sau này sẽ không ăn hiếp mày nữa.”
Sự việc đi đến nước này đã vượt khỏi dự đoán của Trác Khiêm, cậu hào phóng xua tay: “Đều là bạn học, chuyện đã qua thì cứ cho qua đi.”
Trịnh Thiện thì thầm cảm ơn, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Trác Khiêm móc một tờ giấy gấp thành hình vuông từ trong túi ra.
Cậu ta có linh cảm xấu.
Trác Khiêm mở tờ giấy ra, đầu ngón tay điểm theo những cái tên có trên đó, nhanh chóng tới chỗ Trịnh Thiện. Cậu cười xán lạn đưa tờ giấy cho Ngô Mạn: “Dì ơi, chuyện cũ cho qua, chúng ta cũng nên thanh toán cái này đi ạ. Trên đây có ghi số tiền Trịnh Thiện nợ cháu, tổng cộng 3652.6 tệ.”
Ngô Mạn ngơ ngác nhận tờ giấy, ánh mắt quét qua hàng chữ nhỏ dài ghi sau tên Trịnh Thiện, sắc mặt đen còn hơn đáy nồi.
“Dì ơi, mấy cái này đều có lịch sử chuyển khoản, nhưng điện thoại cháu hỏng rồi. Đợi cháu sửa lại điện thoại sẽ gửi ảnh chụp màn hình lịch sử chuyển khoản đến hòm thư của dì. Đến lúc đó dì xác nhận không sai rồi hẵng trả tiền cho cháu ạ.” Trác Khiêm lại móc ra một tờ giấy nhớ và cây bút, “Xin hỏi địa chỉ email của dì là?”
Ngô Mạn đen mặt nhìn về phía Trịnh Thiện.
Trịnh Thiện suy sụp, hai tay nắm tóc, tuyệt vọng hét lên: “Tao đâu có mượn nhiều tiền như vậy! Còn lẻ.6 tệ kia là sao nữa!”
Trác Khiêm cười nói: “Tính từ ngày cậu mượn tiền tôi, tôi tính cho cậu mức lãi suất thấp nhất của ngân hàng, vốn là 3652.67 tệ. Nhưng chúng ta là bạn học lên tôi xí xóa cho cậu 0.07 tệ rồi, khỏi cảm ơn.”
Trịnh Thiện: “…”
Cậu ta đột nhiên cảm thấy, đại trà xanh giỏi trụy trang là Trác Khiêm ngay trước mặt, còn ngốc bạch ngọt trong phim truyền hình chính là cậu ta.
Tại sao hồi trước cậu ta lại nghĩ Trác Khiêm là đứa ngu ngốc không có não? Giờ xem ra, đứa không có não là cậu ta mới đúng!
Cuối cùng, Trịnh Thiện lại bị Ngô Mạn đánh không trượt phát nào.
Có lẽ là e ngại dì Thẩm và Thẩm Gia Lan đang có mặt ở đây. Ngô Mạn không cần ảnh chụp màn hình lịch sử chuyển khoản, nói muốn trả tiền cho Trác Khiêm ngay tại chỗ. Nhưng Trác Khiêm không muốn, chỉ cần địa chỉ email của Ngô Mạn, nói là đối chiếu xong rồi sẽ đòi tiền sau.
Sau khi Trịnh Thiện và bạn cậu ta xin lỗi Trác Khiêm, hai người mẹ cũng không dám chọc Thẩm Gia Lan, thế là coi như không giải quyết được gì.
Lúc đến đòi ra tòa Ngô Mạn mặt xám mày tro kéo con trai ra khỏi đồn cảnh sát.
Khi Trác Khiêm bước ra đồn cảnh sát, trời bên ngoài đã sập tối. Ngô Mạn lái BMW nhanh chóng biến mất giữa dòng xe cộ, bạn Trịnh Thiện và mẹ mình cũng được tài xế riêng rước đi.
Chỉ còn mình Trác Khiêm xách bịch thuốc cảm đứng bên đường. Cậu không có điện thoại, cũng không biết đường khu này, không biết làm sao để gọi xe về.
Bên kia, Thẩm Gia Lan đứng trước cửa xe, Yến Thư Dương gọi mấy lần mới hồi hồn.
“Phải về thôi.” Yến Thư Dương nói xong, thấy Thẩm Gia Lan còn nhìn về hướng Trác Khiêm, không nhịn được nói, “Có phải cậu ấy thay đổi nhiều quá hay không? Nghe nói trước kia không so đo tính toán, coi trọng mặt mũi, nên mới bị bạn bè coi như cái máy ATM.”
Thẩm Gia Lan nhíu mày, không đáp lời, khom lưng ngồi vào trong xe.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");