Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cuối cùng Thẩm Gia Lan chuyển qua Alipay, bởi vì chuyển khoản WeChat phải kết bạn, y thấy rắc rối.
Trác Khiêm kiểm tra lịch sử giao dịch, phát hiện Thẩm Gia Lan chuyển cho cậu tận năm nghìn tệ.
“À này…” Trác Khiêm cầm điện thoại không biết phải làm sao, “Cậu chuyển nhiều quá.”
Thẩm Gia Lan không thèm nâng mí mắt, yếu ớt nói: “Còn lại là phí vất vả.”
Trác Khiêm nghĩ đến bộ đồ trên người còn phải giặt khô để trả lại cho Liễu Nhứ, quần áo không rẻ, hẳn là phí giặt giũ cũng tốn kha khá, không khách sáo với Thẩm Gia Lan nữa, dạt dào niềm vui nói: “Cảm ơn ông chủ!”
Thẩm Gia Lan: “…”
Y còn đang bận đắm chìm trong cú sốc bàn chải đánh răng một tệ, không có tâm trạng phản ứng Trác Khiêm.
Nhưng Trác Khiêm im lặng không được bao lâu, lại lặng lẽ đến trước giường bệnh, “Tôi định mua đồ ăn sáng. Cậu có đói bụng không? Có muốn ăn gì không?”
Cuối cùng Thẩm Gia Lan cũng chịu nâng mắt lên, ánh mắt thơ ơ liếc Trác Khiêm tự dưng trở nên nhiệt tình một cách kỳ lạ.
Người ta nói tiền có thể sai khiến cả ma quỷ. Giờ đây xem như y đã hiểu thấu hãm nghĩa của câu nói này.
“Tôi không ăn.” Thẩm Gia Lan nhắm mắt lại, rõ ràng là không muốn nói nhiều, “Cậu ăn một mình đi.”
Nếu không phải do hồi nãy Thẩm Gia Lan chuyển nhiều tiền đến thế thì có lẽ bây giờ Trác Khiêm đã xoay người đi rồi. Nhưng ăn ké chột dạ, của cho là của nợ, cậu nhớ đến Thẩm Gia Lan cũng cả đêm chưa uống một giọt nước, do dự hỏi: “Cậu ăn bánh bao thịt không?”
“Không ăn.”
“Vậy cậu ăn mì sợi hay bún gì không?”
“Không ăn.”
“Ăn bánh tương hương không?” Trác Khiêm vừa nhìn thấy trên điện thoại, gần đây có một cửa hàng nhỏ bán bánh tương hương. Có vẻ là một cửa hàng nổi tiếng trên mạng, phải xếp hàng nửa tiếng mới tới lượt, “Nghe nói bánh tương hương của tiệm đó rất ngon!”
Hình như Thẩm Gia Lan thấy phiền, mở choàng mắt, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Trác Khiêm.
Trác Khiêm bị nhìn đến sững người, im lặng một lúc, sau đó đưa tay để bên miệng, nhỏ giọng nói: “Lần này tôi không lấy tiền của cậu.”
Thẩm Gia Lan: “…”
Y không nhịn được nhớ lại bàn chải đánh răng và khăn lông rẻ tiền đó khó xài thế nào, không khỏi nghiến răng nghiến lợi. Cứ thấy mặt Trác Khiêm khó ưa kiểu gì ấy, thậm chí y còn nghi ngờ Trác Khiêm cố ý chơi mình.
Trác Khiêm đợi nửa ngày, Thẩm Gia Lan vẫn không đáp một câu, đành từ bỏ, “Vậy cậu nghỉ tiếp đi. Tôi đi mua đồ ăn sáng.”
Cậu mới vừa xoay người, từ sau bỗng vang lên tiếng Thẩm Gia Lan, “Ngoại trừ mấy thứ cậu nói ra, còn gì nữa?”
Trác Khiêm lấy điện thoại ra, xem qua mấy cửa tiệm bán đồ ăn sáng gần đây, đọc tên các cửa tiệm cho Thẩm Gia Lan nghe.
Thẩm Gia Lan lắc đầu như trống bỏi, tính nết thích bới móc lộ ra ngoài.
Trác Khiêm buông điện thoại, hít thở sâu, cố gắng kiềm nén sự mất kiên nhẫn trong lòng, “Cứ tìm như vậy cũng không phải cách, cậu cứ nói muốn ăn cái gì đi.”
Lần này Thẩm Gia Lan thẳng thắng hẳn ra, không thèm suy nghĩ: “Cậu tìm quán đắt nhất.”
Trác Khiêm: “…”
Nhìn Trác Khiêm đứng hình tại chỗ, không biết tại sao, Thẩm Gia Lan lại cảm thấy hơi sung sướng, “Sao? Không muốn tìm?”
Trác Khiêm đau khổ nhăn mặt, khóe mắt đuôi mày đều viết mấy chữ “không cam tâm không tình nguyện”. Hai nghìn tệ nóng bỏng tay vừa mới nhận được khiến cậu trở nên vô cùng hèn mọn, “Không nhưng đại ca, tôi nghèo lắm, cậu như này không phải chính là khiến gia đình vốn đã nghèo khó của tôi càng thêm khó khăn hay sao?”
Thẩm Gia Lan cũng không biết bản thân bị cái gì, Trác Khiêm càng xoắn xuýt, y càng thấy thoải mái, “Không phải cậu nói không lấy tiền ăn sáng của tôi à? Cậu tính nuốt lời?”
“Ài, không thể nói thế.” Cậu đâu ngờ Thẩm Gia Lan đòi ăn quán đắt nhất? Cậu vốn định bánh tương hương giá mấy tệ để tống cổ Thẩm Gia Lan mà.
Thẩm Gia Lan không chịu bỏ qua, “Cậu muốn nuốt lời chứ gì.”
“Ài, nếu cậu đã nói vậy…” Trác Khiêm chậm rãi ưỡn ngực, “Vậy tôi làm theo ý cậu, tôi nuốt lời đó.”
Thẩm Gia Lan: “…”
Sao cái tên này còn hùng hồn được hay vậy?
Trác Khiêm thấy sắc mặt Thẩm Gia Lan bỗng chốc trở nên khó coi, liên tục xua xua tay, cười nói mình mới vừa nói giỡn thôi, ngay sau đó tìm một tiệm Cha Chaan Teng có giá khá đắt.
Thẩm Gia Lan liếc nhìn giá các món ăn được đề xuất, sắc mặt khó ở mới dịu đi đôi chút, rốt cuộc cũng chịu gật cái đầu cao quý của y xuống, “Chốt cái này đi, đi nhanh về nhanh.”
Trác Khiêm thầm niệm mấy lần “hơn hai nghìn tệ”, sau đó ráng nhịn cơn xúc động muốn đánh Thẩm Gia Lan một trận xuống, xoay người nhanh chóng đi ra khỏi phòng bệnh.
Mãi đến khi ra khỏi bệnh viện, cậu mới chợt nhận ra một chuyện——không phải Thẩm Gia Lan mắc chứng chán ăn à?
Mịa.
Ăn đồ của mình thì chán ăn, ăn đồ của cậu thì hết chán ăn? Kiểu người gì vậy chứ!
–
Tiệm Cha Chaan Teng đó cách bệnh viện khá xa, Trác Khiêm tiếc tiền bắt xa nên quét một chiếc xe đạp công cộng bên đường, đạp một mạch đến tiệm Cha Chaan Teng.
Thẩm Gia Lan gọi không nhiều món, nhưng hầu như đều là món đề xuất của tiệm Cha Chaan Teng này, khẩu phần nhỏ thì thôi, giá còn khá đắt, được đóng gói bằng một túi giấy nhỏ.
Trác Khiêm thanh toán hóa đơn, trái tim như rỉ máu.
Lúc về cũng bằng xe đạp công cộng, Trác Khiêm sợ trà bánh nguội mất ăn không ngon nên không xếp hàng đi mua bánh tương hương nữa, tùy tiện mua hai cái bánh bao cải thảo đã nguội từ một quán nhỏ cạnh bệnh viện.
Một tay xách túi giấy một tay xách bịch nilon đựng bánh bao cải trắng, chạy nhanh quay về phòng bệnh.
Cửa phòng bệnh khép hờ, Trác Khiêm cũng không nghĩ nhiều, sải bước đẩy cửa bước vào, cửa đập vào tường tạo ra tiếng vang, giây kế tiếp, cậu nhìn thấy đám người trong phòng bệnh đồng loạt quay đầu nhìn cậu.
Trác Khiêm sững sờ một chốc.
Ngay kế đó như bị đám người đột ngột quay người lại dọa sợ, phản xạ có điều kiện lui về sau một bước.
Liễu Nhứ cũng có mặt ở đó, ngạc nhiên vẫy tay với Trác Khiêm: “Sao em lại tới đây?”
Trác Khiêm nghẹn lời, đảo mắt phát hiện Yến Thư Dương ở một góc khác trong đám người, lặng im quan sát cậu.
Trác Khiêm theo bản năng giấu đồ trên tay ra phía sau, cậu cười một cái, vừa định mở lời thì nghe thấy Thẩm Gia Lan nói, “Cậu ấy đưa tôi tới bệnh viện.”
Nghe vậy, biểu cảm trên mặt Liễu Nhứ chợt trở nên thâm sâu khó đoán, ánh mắt đưa qua liếc lại giữa Thẩm Gia Lan và Trác Khiêm một lúc, như phải nhìn ra cái gì đó cho bằng được.
Trác Khiêm không thoải mái khi bị Liễu Nhứ nhìn, nhỏ giọng nói cậu đợi bên ngoài, nhanh chân chuồn ra khỏi phòng bệnh.
Cậu ngồi trên dãy ghế dài ngoài phòng bệnh, vừa chờ đợi vừa nhớ lại những người đã bắt gặp trong phòng bệnh. May là trong số đó chỉ có hai người trẻ là Liễu Nhứ và Yến Thư Dương, nếu Ninh Phong cũng đi theo Yến Thư Dương tới thì chắc chắn sẽ lại gây sự với cậu.
Cơ mà nói mới thấy lạ…
Thẩm Gia Lan mất tích cả đêm, còn nhập viện, kết quả người đến bệnh viện đón y hình như đều là mấy người không quan trọng, ngược lại ba mẹ Thẩm Gia Lan lại không đến.
Dù sao thì cũng là con trai mình bị bệnh, thân làm cha mẹ lại không ra mặt.
Trác Khiêm lắc đầu, vứt những suy nghĩ không liên quan đến mình, rũ mắt nhìn bữa sáng đặt trên đùi, lập tức thấy sầu muộn.
Biết sớm đã không mua nhiều thế này, ăn không hết đúng là lãng phí, quan trọng là mấy món trà bánh còn đắt như vậy!
Cậu thở dài.
“Sao vậy?” Đột nhiên có một giọng nói ôn hòa vang lên trước mặt cậu, “Thấy cậu than ngắn thở dài.”
Trác Khiêm bị tiếng nói làm làm giật mình, ngẩng đầu lên, Yến Thư Dương đang đứng chắn sáng trước mặt cậu.
Yến Thư Dương đã thay đồ, mặc một chiếc áo sơ mi xanh nhạt, quần kaki nhung, trên đầu đội mũ lưỡi trai màu đen. Hắn híp mắt cười trông vừa dịu dàng vừa ân cần, giống như cơn gió ấm áp đầu xuân, cảnh sắc tươi đẹp khiến người ta không nỡ rời mắt.
Trác Khiêm ngẩn người, lấy lại tinh thần.
Cậu nhận thức bản thân vừa mới làm gì, vội cúi đầu: “Không có gì, đang nghĩ vài chuyện thôi.”
Yến Thư Dương ngồi xuống bên cạnh cậu, “Nghĩ chuyện gì?”
Trác Khiêm: “…”
Cậu phát hiện Yến Thư Dương có một thói quen xấu, đó chính là thích dò hỏi tới cùng. Hơn nữa, dưới tình trạng hai người vốn không hề thân thiết đến mức đó, hỏi như vậy cỏ vẻ rất ỷ thế, rất bất lịch sự.
Ngay cả tính nết khiến người ta không ưa nổi như Thẩm Gia Lan cũng không phải kiểu hăm dọa như thế.
Cơ mà, vì Yến Thư Dương là công chính nên cậu cố xem nhẹ cảm giác không thoải mái đó đi.
“Tôi đang nghĩ bữa sáng mua nhiều quá, một mình tôi chắc chắn ăn không hết.” Trác Khiêm vừa nói vừa mở túi giấy ra, “Cậu ăn với tôi không?”
Yến Thư Dương nhìn túi giấy đang mở ra, lại nhìn hai cái bánh bao đã nguội lạnh trên đùi Trác Khiêm, bỗng hiểu ra, “Đây là bữa sáng cậu mua cho Gia Lan?”
Trác Khiêm không phủ nhận, “Bây giờ chắc là cậu ấy không ăn hết.”
Yến Thư Dương cười nói, “Gia Lan không có thói quen ăn sáng.”
Trác Khiêm thầm nghĩ Thẩm Gia Lan không có thói quen ăn cơm mới đúng. Không biết Yến Thư Dương có biết Thẩm Gia Lan mắc chứng chán ăn hay không. Cậu cầm một đôi đũa đưa cho Yến Thư Dương.
Dường như Yến Thư Dương hơi khó hiểu, hắn nhìn đôi đũa trong tay Trác Khiêm, hồi lâu vẫn không nhận lấy.
Trác Khiêm quơ quơ đôi đũa về phía trước, “Sao không cầm?”
Vẻ mặt Yến Thư Dương trộn lẫn sự không tin nổi, hắn do dự mở miệng, “Ăn ở đây?”
Trác Khiêm hỏi lại, “Không thì sao?”
Yến Thư Dương ngẫm nghĩ, “Ngồi ăn ở hành lang có hơi kỳ, chắc là bệnh viện có căng tin chứ?”
Trác Khiêm lập tức bị lời Yến Thư Dương nói chọc cười. Bệnh viện này nhỏ, ngay cả phòng bệnh còn ít ỏi thì lấy đâu ra căng tin? Cậu ra ngoài mua bữa sáng còn thấy nhiều người nhà bệnh nhân ngồi xổm bên bồn hoa ăn cơm hộp kia kìa.
Xem ra đôi công thụ chính này đều không dính khói lửa nhân gian giống nhau.
Cậu thật sự rất hâm mộ, cậu đã tưởng tượng được bọn họ còn chưa từng thấy tờ tiền dưới trăm tệ rồi cơ.
“Bệnh viện không có căng tin, chúng ta chỉ có thể ăn ở đây.” Trác Khiêm khựng vài giây, “Còn không thì ra ngoài bệnh viện ngồi xổm bên bồn hoa mà ăn.”
“…”
Vẻ mặt Yến Thư Dương dần trở nên quái dị.
Trác Khiêm nghĩ Thẩm Gia Lan trước đó dù miệng chê nhưng vẫn ngoan ngoãn đi súc miệng rửa mặt. Nên cũng đinh ninh rằng Yến Thư Dương cũng là kiểu miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo như vậy.Vì thế trực tiếp nhét đôi đũa vào tay Yến Thư Dương, sau đó mở hộp há cảo tôm ra, “Nếm thử xem?”
Không ngờ Yến Thư Dương nhét đũa vào túi giấy, cười với cậu, “Cậu ăn đi, tôi không ăn.”
Trác Khiêm hết cách, thầm nghĩ không ăn thì thôi, còn dư thì cậu xách về cũng được, thế là bưng hộp yên lặng ăn.
Yến Thư Dương cũng không rời đi, ngồi bên cạnh nhìn Trác Khiêm ăn.
Trác Khiêm ăn hết nửa hộp há cảo tôm, cứ thấy tầm mắt Yến Thư Dương đảo quanh mặt mình, khiến cậu khó mà nuốt trôi. Cậu quay đầu đối diện ánh mắt trắng trợn của Yến Thư Dương, ngượng nghịu lên tiếng, “Cậu vào trong với Thẩm Gia Lan đi. Không cần đợi tôi.”
“Không sao, có nhiều người ở trong đó với Gia Lan rồi, thiếu tôi cũng không sao.” Yến Thư Dương như vô tình nhắc đến, “Gia Lan nói là cậu đưa cậu ấy đến bệnh viện.”
Trác Khiêm đáp phải.
Yến Thư Dương hỏi, “Tối qua Gia Lan xảy ra chuyện gì sao? Anh Liễu Nhứ gọi tôi qua nói vài lời, quay đầu đã không thấy Gia Lan đâu.”
“Tôi gặp cậu ấy trong vườn.” Trác Khiêm cảm thấy nói càng nhiều càng dễ lộ, nhặt lựa, thật thật giả giả, “Lúc tôi gặp cậu ấy thì cậu ấy đã đau đến mức đi không nổi nữa. Kêu bảo vệ gọi một chiếc xe đưa cậu ấy đến bệnh viện.”
Yến Thư Dương ồ một tiếng, sau đó cười rộ lên, “Hình như cậu càng ngày càng thân thiết với Gia Lan. Lúc trước chỉ có tôi ở bên cạnh cậu ấy, bây giờ có thêm cậu, khiến tôi thấy không quen.”
Nghe thế, Trác Khiêm hơi chột dạ.
Nếu không phải cậu chen một chân vào, người canh cả đêm trước giường bệnh của Thẩm Gia Lan phải là Yến Thư Dương.
“Nhưng không sao.” Yến Thư Dương nói, “Gia Lan có thể kết được bạn mới, tôi rất mừng cho cậu ấy.”
Trác Khiêm muốn nói cậu và Thẩm Gia Lan không phải quan hệ bạn bè. Nhưng ngẫm nghĩ, vẫn nuốt mấy lời này xuống.
Yến Thư Dương thấy Trác Khiêm vẫn luôn giữ im lặng, nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, đột nhiên nhớ ra gì đó, bỗng dưng phun ra một câu, “Nói đi phải nói lại, cậu không thích Gia Lan đấy chứ?”
Trác Khiêm đang ăn há cảo tôm chợt nghẹn họng, nửa cái há cảo tôm mắc ngay cổ, cậu vội buông đũa và hộp xuống, vỗ ngực đau khổ ho khan.
Yến Thư Dương vội vàng vỗ vỗ sau lưng cậu, thấy cậu ho khan tới mức hai tai đỏ bừng, nhất thời dở khóc dở cười, “Tôi chỉ nói đùa thôi, cậu đừng coi là thật.”
Trác Khiêm suýt rơi nước mắt, hai má nóng bừng, khó khăn lắm mới nuốt được nửa miếng há cảo xuống. Hai mắt cậu ngấn lệ mông lưng trừng Yến Thư Dương, giọng nói khàn khàn, “Trò đùa này chẳng buồn cười xíu nào!”
“Phải phải phải.” Yến Thư Dương nhìn sườn mặt đỏ chót của Trác Khiêm, giọt nước mắt vương trên hàng mi, và nốt ruồi cuối đuôi mắt bị nước mắt tẩm ướt kia, ma xui quỷ khiến, hắn nói, “Người ta đều nói người cậu thích là tôi.”
Trác Khiêm: “…”
Cậu đứng hình vài giây, đột ngột quay đầu nhìn Yến Thư Dương.
Yến Thư Dương dừng động tác vỗ lưng cậu, biểu cảm vẫn như cũ nhìn cậu.
Trác Khiêm thầm hét thấy mịa rồi.
Quả nhiên Yến Thư Dương đã biết nguyên chủ thích hắn từ lâu, chỉ là vẫn luôn giả ngu mà thôi. Nhưng đã giả ngu rồi thì giả cho trót đi chứ, tự nhiên nói ra làm gì?
Nhục muốn chết!
Trác Khiêm tạm thời quên mất cả cách nói chuyện, một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình, “À chuyện đó… không ngờ truyền tới tai cậu.”
Hình như Yến Thư Dương không ngờ Trác Khiêm thừa nhận một cách dễ dàng như vậy, sững người ra rõ rệt.
Cùng lúc đó, nội tâm Trác Khiêm điên cuồng hét lên: “Vương Tử mau ra đây!! Xem thử thanh tiến độ đã bao nhiêu rồi! Nhanh lên!!”
“Đây đây!!” Vương Tử cũng không ngờ một người hèn như Trác Khiêm lại tạo ra một quả bom tấn, đánh một phát tới đích luôn, cực kỳ hưng phấn, “Để tôi coi thử!!”
Nhưng chẳng lâu sau, giọng nói hưng phấn của Vương Tử bỗng im bặt.
Trong đầu Trác Khiêm rơi vào sự im lặng đáng sợ.
Trác Khiêm hỏi: “Thế nào?”
Vương Tử lúng túng nói: “Vẫn là 8%.”
“…” Trác Khiêm nhân lúc Yến Thư Dương chưa kịp hồi hồn, cười ha ha, “Tin đồn kiểu này mà cậu cũng tin sao? Cậu dễ lừa quá đi ha ha ha ha ha ha!”
Vương Tử: “…”
Yến Thư Dương: “…”
Trác Khiêm đang cười dở thì thấy Yến Thư Dương cởi mũ lưỡi trai trên đầu xuống, kế đó trước mắt tối sầm lại, chiếc mũ lưỡi trai đã nằm trên đầu cậu. Vành nón bị Yến Thư Dương đè xuống, chặn khuất phần lớn tầm nhìn của cậu, chỉ có thể thấy đôi chân dài thẳng tắp của Yến Thư Dương.
Cậu không thấy được biểu cảm của Yến Thư Dương, chỉ có thể nghe tiếng Yến Thư Dương nói, “Đúng vậy, tôi tin.”
Trác Khiêm nuốt nước bọt, ngoại trừ im lặng thì chẳng biết phải làm sao.
Cậu định cởi mũ lưỡi trai xuống trả Yến Thư Dương, nhưng vừa mới nâng tay lên, đã bị Yến Thư Dương đè xuống.
Yến Thư Dương hỏi: “Cậu chạy xe đẹp đi mua bữa sáng cho Gia Lan?”
Trác Khiêm yên lặng rụt tay, “Sao cậu biết?”
“Trên túi giấy có viết tên cửa tiệm, chi nhánh Tam Nguyên không ở gần khu này.” Yến Thư Dương đứng lên, nhẹ nhàng vỗ đầu Trác Khiêm, “Tóc cậu bị gió thổi rối tung lúc đạp xe, đội mũ lên trông gọn gàng hơn.”
Dứt lời, Yến Thư Dương xoay người đi vào phòng bệnh.
Cuối cùng, Trác Khiêm chỉ ăn mỗi món há cảo tôm rồi thu gọn đồ đạc. Cậu vốn định trả mũ lưỡi trai lại cho Yến Thư Dương, nhưng chưa kịp bước vào phòng bệnh thì đã nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía thang máy.
Trác Khiêm lập tức trốn vào phòng bệnh bên cạnh, dè dặt ló đầu ra, nhìn thấy Ninh Phong và ba người trẻ tuổi từng có cơ hội gặp mấy lần ở nhà họ Thẩm vừa nói chuyện vừa bước vào phòng bệnh của Thẩm Gia Lan.
Đợi bọn họ đóng cửa lại, Trác Khiêm nhanh chóng rời đi.
–
Gần nhà họ Thẩm không có phương tiện công cộng, Trác Khiêm đành phải bắt xe về nhà họ Thẩm.
Cậu vừa mới thu dọn xong, Hướng Giai Tư đã đến gõ cửa.
Có vẻ như Hướng Giai Tư không biết chuyện Thẩm Gia Lan và Trác Khiêm mất tích cả đêm. Cô chơi tới rạng sáng mới ngủ, bấy giờ vẫn còn buồn ngủ, ngáp một cái, bảo Trác Khiêm: “Chiều nay chị phải về nhà một chuyến. Em ở lại ăn trưa với chị rồi hẵng về, chị nhờ tài xế tiện đường đưa em về luôn.”
Trác Khiêm không muốn ở lại đây lâu, khéo léo từ chối ý tốt của Hướng Giai Tư, cũng nói sau đó sẽ giặt ủi quần áo đã mượn rồi trả lại cho Liễu Nhứ.
Hướng Giai Tư thờ ơ phất tay: “Không cần phiền phức vậy đâu. Nhà bọn họ hay gửi quần áo đi giặt ủi và bảo quản theo định kỳ, em đưa đây cho chị là được, lát nữa chị đưa lại cho cậu ấy.”
Trác Khiêm hơi ngại, nói mấy lần cảm ơn Hướng Giai Tư.
Hướng Giai Tư ôm quần áo rời đi, Trác Khiêm cũng không ở lại thêm một giây nào.
Cả đêm không ngủ, sáng nay chỉ mới chớp mắt bên mép giường một lúc. Trước đó còn thấy không sao, lúc ngồi trên tàu điện ngầm cảm giác mệt mỏi nặng trĩu mới ùa đến như cơn thủy triều. Cậu mê mang về đến nhà, không thèm thay đồ, ngủ thẳng cẳng.
Trong lúc mơ màng, dường như cậu nghe thấy tiếng chuông điện thoại, nhưng cậu quá mệt, ngay cả sức móc điện thoại từ túi quần cũng không có.
Không biết đã ngủ bao lâu.
Khi Trác Khiêm mở mắt ra, sắc trời bên ngoài cửa sổ đã tối đen.
Tiếng gõ cửa vang lên, đi kèm với giọng nói mất kiên nhẫn của Trác Phi: “Trác Khiêm, anh còn chưa ngủ đủ hả? Đã đến giờ ăn rồi, đừng bắt mọi người phải đợi một mình anh.”
Trác Khiêm bò dậy, dụi mắt.
Tiếng gõ cửa tiếp tục vang lên, “Trác Khiêm dậy đi!”
Trác Khiêm xuống giường, bước qua, vặn mở cửa phòng.
Bàn tay Trác Phi lơ lửng giữa không trung, vẫn còn đang giữ tư thế gõ cửa. Cánh cửa trước mặt đột ngột mở ra, bất thình lình xuất hiện một người. Động tác của nhỏ cứng đơ, ngẩng đầu nhìn mái tóc vàng tro rối bù của Trác Khiêm, mày nhăn nhó, trong mắt hiện lên vẻ cọc cằn vì thiếu ngủ vẫn chưa phai, nhỏ sợ đến mức lập tức rụt tay lại, giấu ra sau lưng.
Trác Khiêm không bị khó dậy, chỉ là thiếu ngủ và mệt mỏi khiến tâm trạng cậu không tốt. Cậu hất tóc lên, không quên đâm chọc Trác Phi, “Mặt trời mọc hướng Tây, ngay cả cô cũng biết gọi tôi đi ăn.”
“Anh có ý gì hả?” Trác Phi đỏ mặt vì tức giận, “Tôi tốt bụng gọi anh dậy ăn cơm còn phải nghe anh nói móc.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");