Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngô Mạn ngồi ở hàng ghế cạnh cửa sổ. Buổi tối bà ta còn phải tham gia một bữa tiệc, bởi vậy bà ta định rời đi ngay khi buổi họp vừa kết thúc——Vả lại, thành tích thằng con trai Trịnh Thiện quá kém, ở lại cũng chỉ mang nhục thêm.
Bà ta ngồi ở phía trong, cần phải đợi vị phụ huynh ngồi phía ngoài đứng dậy trước mới đi ra được.
Ngay khi bà ta vừa đi ra, lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc xuất hiện trên bục giảng.
Đột nhiên, trong lòng bà ta có linh cảm xấu.
Các vị phụ huynh xung quanh không biết Trác Khiêm muốn nói gì, đồng loạt quay đầu, tò mò nhìn về hướng Trác Khiêm.
Trác Khiêm lấy một mảnh giấy được gấp thành hình vuông ra từ túi áo, sau đó đứng trên bục giảng mở ra. Ánh mắt cậu lướt qua những gương mặt không hay biết gì của các vị phụ huynh bên dưới, cuối cùng dừng trên mặt Ngô Mạn.
Thời khắc này, sắc mặt Ngô Mạn hết sức khó coi, bà ta loáng thoáng đoán được Trác Khiêm muốn làm gì.
Quả nhiên, bà ta vừa nghĩ xong, Trác Khiêm lập tức mở miệng nói: “Dì Ngô Mạn, cháu đã gửi mail cho dì rồi, cháu thấy dì cũng đã mở mail. Số tiền mà Trịnh Thiện nợ cháu ấy, có thể trả cho cháu được không ạ?”
Ngô Mạn: “…”
Trác Khiêm nói huỵch toẹt, các vị phụ huynh ngạc nhiên, hình như không ngờ cái lớp này lại có một học sinh dám đòi nợ ngay trước mặt giáo viên.
Cô Trương sốc hơn bất cứ ai, vừa hồi hồn lập tức vội hét tên Trác Khiêm. Cô vừa định bước tới thì đã bị Trịnh Thiện từ ngoài phòng học giành trước.
“Trác Khiêm!” Trịnh Thiện nôn nóng đến đỏ cả mắt, thậm chí cậu ta còn không dám nhìn mặt Ngô Mạn và những vị phụ huynh khác, nghiến răng nghiến lợi đi về phía Trác Khiêm, “Mày đang làm gì đó!”
Trác Khiêm chống một tay lên bục, mỉm cười vô tội: “Tôi tìm cậu tận mấy lần, lần nào cậu cũng trốn tôi. Tôi đành phải dùng cách này để đòi tiền thôi.”
Trịnh Thiện hung hãn nhìn chòng chọc Trác Khiêm, nghiến răng ken két, móng tay đang đâm sâu vào da thịt cũng không cảm nhận được cơn đau.
Cậu ta cảm thấy nụ cười của Trác Khiêm quá sức giả dối, đáng bị ăn đập. Nếu không phải đang ở trước mặt bao nhiêu người, có thể cậu ta đã không kiềm chế nổi mà tàn nhẫn đánh Trác Khiêm một trận.
Cậu ta thừa nhận khoảng thời gian này vẫn luôn cố tình trốn Trác Khiêm. Cậu ta không muốn trả số tiền đó, định để cho nó chìm vào quên lãng.
Về sau, Trác Khiêm cũng không tìm cậu ta nữa, cậu ta còn mừng thầm, tưởng rằng Trác Khiêm cứ thế từ bỏ, không ngờ tên Trác Khiêm ranh ma này lại đào một cái hố to tặng cậu ta trong buổi họp phụ huynh.
Cậu ta tức muốn điên đầu, nhưng không thể ra tay với Trác Khiêm. Các vị phụ huynh và cô Trương đều đang có mặt, ra tay tức là đuối lý.
Trịnh Thiện ức chế đến mức đỏ mặt, nhưng không thốt nổi một chữ.
Lúc này, Ngô Mạn xanh mặt trong tiếng bàn tán của các vị phụ huynh bước tới gần. Bà ta đứng dưới bục giảng, ngẩng đầu nhìn Trác Khiêm, dùng âm lượng chỉ có vài người xung quanh mới có thể nghe thấy nói: “Dì sẽ trả số tiền đó cho cháu. Nhưng cháu không cảm thấy bản thân quá đáng sao? Dù gì cháu và con trai dì cũng là bạn học cùng lớp thêm một khoảng thời gian nữa. Cháu có biết cháu làm như vậy sẽ khiến con trai dù nhục nhã cỡ nào hay không!”
Trác Khiêm thong thả ung dung đổi tư thế, khoanh tay đứng trên bục giảng, cậu cười nửa miệng nói: “Thưa dì Ngô Mạn, cháu chỉ biết nếu cháu không làm thế này thì chắc cả đời cũng không lấy lại tiền được.”
Ngô Mạn nổi nóng: “Cháu…”
Trác Khiêm giơ tay ngăn lời Ngô Mạn, cậu đứng thẳng người dậy, búng búng vào tờ giấy, hướng về phía các vị phụ huynh khác: “Cháu đã lập danh sách những người đã từng mượn tiền cháu, hơn nữa cháu vẫn còn giữ chứng cứ. Trước tiên cháu sẽ đọc tên của các bạn và số tiền đã mượn, Nếu vị phụ huynh nào nghi ngờ thì cháu có thể cung cấp chứng cứ cho các vị bất cứ lúc nào.”
Ngô Mạn: “…”
Các vị phụ huynh: “…”
Trác Khiêm hắng giọng: “Người thứ nhất là Trịnh Thiện không cần phải nói, thứ hai là Nhậm Thiên, thứ ba là…”
Trác Duệ đứng ở rìa hàng cuối cùng, biểu cảm hoang mang nhìn các vị phụ huynh bị điểm tên con như bị thầy cô gọi tên thời đi học, xấu hổ bước đến bên bục giảng nói chuyện với Trác Khiêm.
Có vẻ các vị phụ huynh đều bị chứng cứ trong lời Trác Khiêm dọa sợ, thậm chí còn không nhận thức được rằng đây là một sự kiện vô cùng vô lý, ngoan ngoãn hợp tác với yêu cầu trả tiền của Trác Khiêm.
Trác Duệ đứng đó một lúc, thấy mẹ Lạc Trạch định bắt chuyện với anh ta nữa, vội vàng đi ra khỏi lớp.
Ngoài phòng học, Lạc Trạch và vài nam sinh mà anh ta không quen biết đang vây quanh cô Trương đang nổi khùng.
Cô Trương bị hành vi của Trác Khiêm chọc tức, muốn can ngăn trò hề vô lý này, nhưng đám Lạc Trạch ngăn cản không cho cô bước vào.
“Cô Trương ơi, mấy vị phụ huynh đó cũng đâu có ý kiến gì, cứ kệ đi cô.” Lạc Trạch nói.
“Nợ tiền thì phải trả, đây là đạo lý hiển nhiên. Nếu mấy bạn đó không có tiền thì để người nhà trả giùm thôi. Em thấy Trác Khiêm không làm gì sai hết.” Kiều Kiệt nói.
“Vả lại Trác Khiêm không đi rêu rao ra ngoài là đã nể mặt bọn họ lắm rồi ạ.” Tề Hạo Miểu nói, “Chắc là cô Trương không biết, trong trường có nhiều học sinh gây nhau trên diễn đàn trường, còn vào tận đồn Cảnh sát. So với bọn họ thì Trác Khiêm đã đỡ lắm rồi.”
Ba người thay phiên líu ra líu rít, không ngờ cô Trương trực tiếp bỏ qua Lạc Trạch và Kiều Kiệt, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tề Hạo Miểu.
Tề Hạo Miểu đang nói cũng phải cứng họng, nhìn trái Lạc Trạch nhìn phải Kiều Kiệt, gãi đầu nói: “Cô Trương, cô nhìn em làm gì ạ? Hai bạn cũng nói mà, sao cô không nhìn hai bạn?”
Cô Trương tức tức vừa buồn cười, giơ tay gõ trán Tề Hạo Miểu: “Hồi học kỳ 1, em và Trác Khiêm đã từng đánh nhau một trận, nói lớp này có em thì không có bạn. Sao giờ lại nói đỡ giúp bạn rồi?”
Tề Hạo Miểu kiêu ngạo ưỡn ngực: “Đàn ông con trai sao có thể thù dai được ạ.”
Cuối cùng, đám Lạc Trạch thấy phía Trác Khiêm đã xử lý gần xong, mới buông tha để cô Trương vào lớp. Quay đầu lại thấy Trác Duệ như bị mộng du đứng bên cạnh, bọn họ họ nhao nhao bước đến.
“Chào anh họ ạ!”
“Em chào anh họ, cuối cùng cũng được gặp người nhà của Trác Khiêm.”
“Nghe nói anh họ vẫn còn là học sinh. Anh họ đang học ở đâu thế ạ?”
Trác Duệ ngơ ngác nhìn ba khuôn mặt vô cùng nhiệt tình trước mặt, nhớ đến mấy bài viết châm chọc, mỉa mai đã thấy trên điện thoại Trác Phi. Tự dưng cảm thấy ký ức của mình bị hỏng rồi.
Dường như Trác Khiêm ở trường này càng… như cá gặp nước hơn anh ta tưởng tượng?
Dù Trác Duệ không biết có nên dùng cụm từ này hay không, nhưng đúng là không phải ai cũng ghét Trác Khiêm.
Đợi thêm vài phút, Trác Khiêm mới bị cô Trương lôi đầu từ trong lớp ra.
Vốn dĩ cô Trương định nói chuyện riêng với Trác Duệ, nhưng nhờ trò hề này mà cô đã vứt Trác Duệ ra sau đầu từ lâu, không nói gì lôi Trác Khiêm đến văn phòng giáo viên dạy dỗ một phen.
Rốt cuộc đã lấy lại được tiền, Trác Khiêm bị dạy dỗ cũng không để tâm, vui mừng hớn hở tiễn Trác Duệ ra cổng trường.
Trác Duệ để ý đến niềm vui lồ lộ trên mặt Trác Khiêm, nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định dặn dò: “Em làm vậy quá mạo hiểm, lỡ như mấy vị phụ huynh đó tố ngược lại em vu khống bọn họ thì sao?”
“Bằng chứng thuyết phục, bọn họ không có cách chống chế.” Trác Khiêm nói.
Thật ra cậu biết rất rõ thân phận của Ngô Mạn. Hoa Cao không phải là một ngôi trường bình thường, các vị phụ huynh đều quen biết nhau ở một mức độ nào đó, thậm chí còn có liên lạc thông qua công việc. Dưới tình huống có chứng cứ rõ ràng, bọn họ sẽ không lãng phí thời gian và sức lực gây qua cãi lại làm gì để cuối cùng cũng nhận được cùng một kết quả.
Những người đó có thói quen giải quyết vấn đề bằng tiền.
Trác Duệ nhìn biểu cảm chắc nịch của Trác Khiêm, bỗng nhiên thấy hoảng hốt.
Trong cái nháy mắt ấy, hình như anh ta có quen biết Trác Khiêm, lại giống như không biết Trác Khiêm là ai.
Cái cảm giác xa lạ đó lướt qua, khi anh ta nhìn kỹ lại, vẫn là khuôn mặt quen thuộc như cũ, vẫn là Trác Khiêm mà anh ta biết.
Có lẽ nhận thấy ánh mắt của Trác Duệ, Trác Khiêm chợt quay đầu: “Sao vậy?”
Ánh mặt trời mạ một lớp vàng nhạt lên mái tóc Trác Khiêm, đôi mắt kia hiện lên màu hổ phách rất nhạt. Khi cậu nhìn ai đó, biểu cảm sẽ chuyển từ vẻ cà lơ phất phơ sang vô cùng chú tâm, đồng thời đưa tai ra nghe ngóng.
Trác Khiêm này, quả thật đã khác xưa.
“Không có gì.” Trác Duệ lắc đầu, “Em về đi, anh sẽ tự mình đi tàu điện ngầm về trường.”
–
Buổi họp phụ huynh này gây ra rất nhiều cuộc tranh cãi trên diễn đàn. Ở Hoa Cao, ngoại trừ cạnh tranh điểm số, còn có một phép so sánh chính là phụ huynh học sinh.
Là hai người được bàn tán nhiều nhất trên diễn đàn, ba mẹ Thẩm Gia Lan và Yến Thư Dương chính là đối tượng được mọi người tò mò nhất, dù sao thì ai mà chẳng muốn chiêm ngưỡng người giàu đích thực có dáng vẻ trông như thế nào.
Đáng tiếc rằng phụ huynh của hai người vẫn vắng họp như mọi khi.
Trác Khiêm cũng hiểu sơ qua về ba mẹ Thẩm Gia Lan, cậu cũng đã đoán trước họ sẽ vắng mặt. Nhưng cậu không hiểu tại sao ba mẹ của Yến Thư Dương cũng vắng mặt.
Nguyên tác không nhắc nhiều đến gia đình của Yến Thư Dương. Trác Khiêm đọc cả bộ cũng chỉ biết gia đình Yến Thư Dương rất giàu có, là một phú tam đại chẳng cần phải làm gì cũng sẽ được gia đình thu xếp sẵn đường lui.
Hay là trong nhà Yến Thư Dương có vấn đề? Hình như các tác giả đều thích xây dựng thiết lập mỹ cường thảm cho nhân vật chính. Hoàn cảnh gia đình có thể khốn khổ bao nhiêu thì khốn khổ hết bấy nhiêu, ba mẹ có thể tồi bao nhiêu thì tệ hết bấy nhiêu.
Vốn dĩ Trác Khiêm không quan tâm đến Yến Thư Dương lắm, nhưng suy cho cùng thì Yến Thư Dương cũng là người cậu phải công lược, nên cậu vẫn hỏi Vương Tử: “Ba mẹ Yến Thư Dương làm công việc gì?”
Vương Tử nói: “Ba Tiểu Yến đã mất vì bệnh khi cậu ấy còn rất nhỏ. Mẹ dẫn cậu ấy về nhà họ Yến, ăn nhờ ở đậu, tìm đường sống từ trong kẽ.”
Trác Khiêm sực hiểu ra.
Thảo nào Yến Thư Dương lại biến thành cái tính cách như bây giờ, xem ra là ảnh hưởng từ môi trường trưởng thành.
Nhưng có liên quan gì đến cậu đâu?
Sự thương cảm của Trác Khiêm dành cho Yến Thư Dương chỉ kéo dài vài giây rồi biến mất. Với cậu mà nói, thay vì thương cảm cho Yến Thư Dương giàu có kia thì thương cảm cho chính mình còn hơn.
Bọn người mà nguyên chủ nợ tiền đó không biết đã nghe ngóng được số điện thoại của Lạc Trạch từ đâu, thường xuyên gọi điện làm phiền Lạc Trạch, bảo Lạc Trạch hối Trác Khiêm mau trả tiền, không thì sau này đừng mong có thể bước ra khỏi Hoa Cao.
Đóa hoa nhỏ Lạc Trạch này lớn lên trong nhà kính, chưa từng trải qua mưa gió, bị lời nói đe dọa của bọn người đó dọa sợ chết khiếp, quíu đít bảo Trác Khiêm báo cảnh sát.
Nhưng hình như bọn người đó đoán được Lạc Trạch sẽ suy nghĩ như vậy, nhắn tin cảnh cáo nếu dám báo cảnh sát thì sẽ đánh gãy chân bọn họ.
Lạc Trạch cầm điện thoại, sắc mặt tái nhợt.
Trác Khiêm rất áy náy vì đã làm liên lụy đến Lạc Trạch, quyết định không trốn tránh nữa, sớm giải quyết dứt điểm chuyện này. Cậu gọi điện cho người đó, hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt——ngay buổi tối cuối tuần này.
Thứ bảy, cậu cũng phải ra ngoài, đến núi Thanh Bạch với Thẩm Gia Lan.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");