Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nếu phải miêu tả cảm xúc của Trác Khiêm lúc này thì chính là tựa như trong một không gian trống rỗng, từng đợt pháo hoa nối đuôi nhau bắn lên không trung, bùm bùm nở rộ.
Ôi, pháo hoa đẹp tuyệt vời.
Nhưng tại sao ngắm pháo hoa lại thấy đau miệng? Hóa ra ngắm pháo hoa sẽ hao tổn cái miệng như vậy.
Hệ thống nói: “Đứa bé ngốc nghếch, không nhìn xem ai đang gặm mỏ cậu.”
Trác Khiêm quen biết quả hệ thống chuyên đào hố bao lâu nay, lần đầu tiên nghe thấy nó nói chuyện với giọng điệu dịu dàng thế này, nổi hết da gà.
“Cậu vẫn là Vương Tử cũ chứ hả!”
“Tiểu Vương của cậu đây chứ ai.”
“Cậu thay đổi rồi.”
“Phải, tôi đã thay đổi.” Vương Tử đột nhiên cất giọng lạnh lẽo, “Tôi quyết định khiến Thẩm Gia Lan biến mất khỏi thế giới này. Tất cả hãy cùng diệt vong đi!”
Trác Khiêm: “…” Ồ.
Quả nhiên Vương Tử đã bị cậu chọc tức điên rồi.
Trác Khiêm hồi thần, nhìn kỹ lại, trông thấy gương mặt Thẩm Gia Lan gần ngay trước mắt.
Thẩm Gia Lan nhắm chặt mắt, hàng mi dài như chiếc quạt nhỏ khẽ run rẩy, lông mày nhíu chặt. Nếu không phải y còn đang gặm miệng mình, Trác Khiêm còn tưởng tên nhóc này đang thực hiện một dự án khó khăn gì lắm.
Phải thừa nhận kỹ năng hôn của Thẩm Gia Lan tệ hết chỗ chê. Chẳng có chút kỹ thuật nào, toàn dựa vào cơn bốc đồng không biết đào từ đâu ra.
Thẩm Gia Lan cắn gặm môi Trác Khiêm một cách vô tổ chức, động tác vụng về, ngây ngô, ngay cả cách khống chế sức lực cũng không biết.
Bị gặm chưa được bao lâu, Trác Khiêm cảm giác môi mình đã đau đến tê liệt.
Thời khắc này, thậm chí cậu còn có ảo giác như chó gặm xương. Cậu là khúc xương, Thẩm Gia Lan chính là con chó kia.
Mãi đến khi cậu chịu hết nổi, đẩy Thẩm Gia Lan ra, y còn thở hổn hển bên tai cậu, dựa cả nửa thân trên lên người cậu.
Sức nặng đè lên khiến Trác Khiêm khó mà đứng vững. Cậu cố nghiêng mặt sang một bên để tránh hơi thở Thẩm Gia Lan đang phà lên cổ mình.
Mỗi lần Thẩm Gia Lan thở ra đều khiến da gà cậu nổi lên.
“Thẩm Gia Lan, có phải cậu…” Trác Khiêm vội vàng sờ lên trán Thẩm Gia Lan, quả nhiên, nóng hừng hực, “Cậu bị sốt rồi!”
Thẩm Gia Lan nheo mắt, giống như đang cố chịu đựng, nhưng đầu y không ngừng gật gù lên vai Trác Khiêm hệt như một chú gà con, mơ màng đáp: “Ừ.”
Trác Khiêm: “…”
Đại ca, anh bị bệnh mà còn một thân một mình đánh nhau với cả đám người. Anh không muốn sống nữa hả?
Hồi trước Trác Khiêm còn thấy Thẩm Gia Lan đã hỏng thiết lập thụ chính bạch liên hoa. Giờ xem ra, Thẩm Gia Lan OOC chỗ nào? Vốn dĩ từ trên xuống dưới chả dính dáng gì đến bạch liên hoa cả!
Cậu lú đầu rồi nên mới nghĩ Thẩm Gia Lan là kiểu bạch liên hoa ẩn hình.
Trác Khiêm hỏi y: “Còn đi được không?”
Thẩm Gia Lan tựa trán lên vai Trác Khiêm, không gật đầu cũng không lắc đầu.
Trác Khiêm bất lực thở dài, vừa chấp nhận số phận vừa bảo Vương Tử: “Nhanh! Giúp tôi!”
Vương Tử: “Ha ha.”
Trác Khiêm còn đang lo lắng với sự kiêu ngạo của Thẩm Gia Lan sẽ không chịu để cậu cõng. Không ngờ cậu vừa mới cong lưng, Thẩm Gia Lan đoán ra cậu định làm gì, cực kỳ biết điều mà leo lên lưng cậu.
Tục ngữ có câu trước lạ sau quen. Thẩm Gia Lan từng được Trác Khiêm cõng một lần, đã biết cách tìm được tư thế thoải mái trên lưng Trác Khiêm.
Vương Tử mạnh miệng mềm lòng, cuối cùng vẫn giúp đỡ Trác Khiêm, nhưng vẫn không nhịn được phàn nàn một phen.
“Cậu còn dám nói cậu ta không phải bạch liên hoa! Tôi thấy chắc mắt cậu bị ghèn bịt kín rồi thì có. Rõ ràng cậu ta tự đi được, còn bắt cậu cõng. Không phải bạch liên hoa thì ai đời làm vậy?”
Có Vương Tử giúp đỡ, Trác Khiêm nhẹ nhàng cõng được Thẩm Gia Lan. So ra thì cãi nhau với Vương Tử còn tốn sức hơn: “Cậu ấy bị sốt. Bắt cậu ấy tự đi kiểu gì?”
Vương Tử cười khẩy: “Ồ thế à? Cậu ta bị sốt, đánh nhau thì được, đi thì không đi nổi.
Trác Khiêm: “…”
Cậu có quyền nghi ngờ Vương Tử đang đục nước béo cò, xả nốt phần mấy vụ cũ.
Vương Tử lải nhải phàn nàn một lúc lâu, cuối cùng mới vào trọng tâm: “Nói đi. Cậu tính làm gì bây giờ?”
Trác Khiêm giả ngu: “Làm gì bây giờ là làm gì?”
“Cậu bị cậu ta hôn đến mất não rồi hả!” Vương Tử nghiến răng nghiến lợi, “Đương nhiên là tôi đang hỏi cậu tính giải quyết quan hệ giữa cậu và cậu ta như thế nào? Chẳng lẽ cậu không làm nhiệm vụ nữa? Không muốn về thế giới cũ?”
Trác Khiêm bình tĩnh đáp: “Muốn.”
Vương Tử nói: “Muốn mà còn làm bậy làm bạ!”
Trác Khiêm thở một hơi dài: “Cảm xúc là thứ thường không thể khống chế được. Ây da, cậu là một hệ thống không có tình cảm, cậu không hiểu đâu.”
Vương Tử suýt bị Trác Khiêm chọc tức chết.
Cho đến cuối cùng, Trác Khiêm cũng không nói cho Vương Tử biết dự định của cậu. Bởi vì chính cậu cũng không biết nên làm sao. Não cậu như hóa thành bùn nhão, không thể nghĩ thông được bất cứ điều gì.
Trác Khiêm cõng Thẩm Gia Lan về phòng y tế của trường. Không biết có phải dựa trên người cậu thoải mái quá hay không, mà Thẩm Gia Lan đã nhắm mắt ngủ mất rồi.
Cô y tá bảo Trác Khiêm đặt Thẩm Gia Lan lên giường bệnh, đo nhiệt độ cơ thể, sau đó cau mày nói: “Sao lại để sốt cao đến mức này?”
Trác Khiêm đứng bên giường bệnh, lo lắng hỏi: “Cô ơi, có cần đưa cậu ấy đến bệnh viện không ạ?”
Cô y tá bận chuẩn bị thuốc, không quay đầu lại, trả lời: “Chưa đến mức đó, truyền nước biển là được. Nhưng mấy đứa học sinh các em đấy nhé, đừng ỷ mình còn trẻ mà không chăm lo sức khỏe. Mùa đông sắp đến rồi còn ăn mặc mỏng tênh, thời trang phang thời tiết.”
Nói xong, cô y tá quay đầu thấy chiếc áo phao che cổ với phần nón áo đính lông trên người Trác Khiêm, rõ ràng nghẹn họng, nói thêm, “Em mặc rất dày, cô đang nói bạn em.”
Trác Khiêm buồn cười, nhìn về phía Thẩm Gia Lan.
Đúng là Thẩm Gia Lan ăn mặc rất mỏng manh, chỉ mặc một chiếc áo hoodie rộng thùng thình, nhìn thôi đã thấy lạnh.
Trác Khiêm nhân lúc cô y tá đang bận rộn, lén vén vạt áo Thẩm Gia Lan lên nhìn thử. Bên trong không mặc thêm gì, chỉ thấy cái bụng trắng ngần, cùng với cơ bụng ẩn hiện.
Cậu đang định buông vạt áo, cổ tay đã bị tóm lấy.
Trác Khiêm hết hồn, mặt lập tức tái nhợt, cậu còn tưởng cô y tá đã phát hiện mình giở trò sàm sỡ bệnh nhân. Nhưng khi cậu ngẩng đầu lên thì đã rơi vào một đôi mắt đen nhánh.
Không biết Thẩm Gia Lan đã tỉnh dậy từ khi nào. Y đang ghiêng đầu, nhìn cậu chăm chú.
Không hiểu sao Trác Khiêm lại thấy nhẹ nhõm, đi kèm ngay sau đó chính là sự xấu hổ không hề nhẹ, cậu giãy giụa hai lần, không thể thoát khỏi sự trói buộc của Thẩm Gia Lan.
“Buông ra.” Trác Khiêm lặng yên dùng khẩu hình bảo Thẩm Gia Lan.
Thẩm Gia Lan chẳng những không buông ra mà còn có ý đồ muốn kéo Trác Khiêm lên người mình.
Mặt Trác Khiêm từ trắng hóa đỏ, có tật giật mình nhìn sang cô y tá.
May là cô y tá vẫn đang quay lưng về phía họ, đang mò mẫm dụng cụ truyền nước biển, không để ý đến hành động của hai học sinh phía sau lưng.
Trác Khiêm bị kéo lên, dựa hờ vào người Thẩm Gia Lan, thêm một chút nữa thôi là chóp mũi cậu có thể chạm phải gương mặt đỏ bừng của Thẩm Gia Lan. Cậu nôn nóng dùng khẩu hình hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
Thẩm Gia Lan nheo mắt, dù có thể nhận ra bây giờ y đang khó chịu, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến ý cười đong đầy trong đôi mắt hẹp dài kia. Ánh mắt y lượn quanh khuôn mặt Trác Khiêm, tựa như ngắm mãi cũng không thấy đủ.
Trác Khiêm chưa từng bắt gặp Thẩm Gia Lan biểu lộ cảm xúc ra ngoài rõ ràng thế này. Phải nói, đôi mắt chất chứa ý cười của Thẩm Gia Lan thật sự rất đẹp.
Trong giây phút ấy, dường như tất cả ánh sáng chiếu xuyên qua cửa sổ đều đang tụ lại trên người Thẩm Gia Lan.
Cậu ngẩn ngơ ngắm nhìn, không nhận ra bản thân đã bị Thẩm Gia Lan kéo đến trước ngực, đến tận khi Thẩm Gia Lan nhỏ nhẹ nói bên tai cậu: “Còn nhớ lời cậu vừa nói không?”
Hơi thở ấm áp phà lên tai Trác Khiêm, cậu không nhịn được run rẩy, co rụt bả vai trong vô thức: “Hả? Nói gì?”
Thẩm Gia Lan nói: “Cậu nói cậu thích tôi.”
Trác Khiêm: “…”
Ban đầu cậu chỉ định thử xem thái độ của Thẩm Gia Lan mà thôi, không ngờ Thẩm Gia Lan đáp trả mãnh liệt đến vậy. Cảm giác như thể cậu chỉ mong mỏi một chiếc thuyền nhỏ, nhưng Thẩm Gia Lan lại trực tiếp lái cả một con tàu khổng lồ đến.
Mạnh quá.
Trận bão quá dữ dội!
Sau khi bình tĩnh lại, Trác Khiêm nghĩ mình cần phải suy xét thật kỹ càng. Không bàn đến chuyện giữa cậu và Thẩm Gia Lan còn rất nhiều rào cản, mà riêng chuyện cậu và Thẩm Gia Lan cùng một vị trí cũng cần phải nghĩ cho kỹ.
Thẩm Gia Lan vẫn luôn đợi Trác Khiêm trả lời, đợi nửa ngày trời, chỉ thấy Trác Khiêm cau mày, giống như đang rối rắm chuyện gì đó.
Dần dà, ý cười trong mắt Thẩm Gia Lan cũng nhạt đi.
“Sao? Cậu tính nuốt lời?” Giọng nói cũng lạnh lẽo theo.
“Không phải tôi tính nuốt lời. Chỉ là tôi cần thêm thời gian để suy nghĩ thêm.”
“Suy nghĩ cái gì? Còn gì đáng phải suy nghĩ nữa?” Thẩm Gia Lan không hiểu, thậm chí cho rằng Trác Khiêm thả bả xong muốn xách đít chạy, đang ngụy biện lấy cớ.
“Đợi cậu khỏi bệnh rồi hẵng nói. Đến lúc đó chúng ta hãy bàn bạc với nhau.” Trác Khiêm định xoa dịu Thẩm Gia Lan trước đã. Bây giờ họ đang ở trong phòng y tế, cô y tá ở ngay bên cạnh, nói gì cũng không tiện.
Nhưng Thẩm Gia Lan đang đinh ninh Trác Khiêm muốn bỏ chạy, giống như một đứa trẻ thiếu cảm giác an toàn, giọng điệu lạnh ngắt lặp lại câu nói kia: “Trác Khiêm, cậu đang định nuốt lời.”
Cô y tá nghe tiếng xoay người. Học sinh nằm trên giường bệnh mặt mũi trắng bệch tóm lấy cổ tay của em học sinh còn lại. Học sinh còn lại vô cùng hoảng loạn, ngập ngừng muốn nói, giống như muốn giải thích nhưng lại có điều băn khoăn.
Cuối cùng vẫn là cô y tá ngắt lời bọn họ.
“Em còn đang sốt đấy. An phận chút đi, nằm đàng hoàng.” Cô y tá đặt mâm lên bàn, xụ mặt đẩy thanh truyền dịch đến trước giường bệnh.
Bị cô y tá phụ trách răn dạy vài câu, Thẩm Gia Lan yên phận đi một chút, nhưng tay y vẫn nắm chặt tay Trác Khiêm không chịu buông.
Khi cô y tá phụ trách chuẩn bị châm kim tiêm truyền nước nước biển mới phát hiện ra hai em học sinh này vẫn còn đang nắm tay, bực mình bật cười, hỏi Thẩm Gia Lan: “Em tính truyền nước biển kiểu gì?”
Thẩm Gia Lan giơ cánh tay còn lại: “Dùng tay này ạ.”
Cô y tá xụ mặt nói: “Dù em dùng tay nào đi nữa thì cũng phải thả tay bạn ra. Vừa nãy đùa giỡn thế nào không nói, bây giờ truyền nước biển mà còn nắm tay là sao?”
Trác Khiêm cứ tưởng nghe cô y tá nói xong thì Thẩm Gia Lan sẽ ngoan ngoãn chịu buông ra, không ngờ Thẩm Gia Lan bỗng siết chặt hơn, giống như sợ cậu sẽ tranh thủ cơ hội tránh mất.
Sau đó, Thẩm Gia Lan từ chối nói: “Không ạ.”
Trác Khiêm thấy cô y tá tức giận nhăn mặt, vội vàng đứng ra giảng hòa: “Thẩm Gia Lan, cậu buông ra trước đi. Tôi sẽ ở đây trông cậu. Không đi đâu hết.”
Thẩm Gia Lan liếc cậu bằng ánh mắt lạnh lùng.
Trác Khiêm rụt cổ, không dám hé răng.
Thẩm Gia Lan ngẩng đầu nhìn cô y tá, y bị sốt khá nặng, khuôn mặt đỏ bừng, khóe mắt lẫn chóp mũi đều ửng đỏ. Khi y dịu giọng nói chuyện, nghe còn có vẻ vô cùng đáng thương.
“Cô ơi, em sợ.” Thẩm Gia Lan nói, “Cô để em nắm tay cậu ấy nhé.”
Thực tế chứng minh, cô y tá rất dễ mềm lòng, nhất là với một đứa nhóc có vẻ ngoài xinh đẹp thế này.
Cô y tá ngẩn ra trong giây lát, lắc đầu, bất lực thở dài: “Được rồi, được rồi. Giơ tay kia đây.”
Thẩm Gia Lan nói: “Em cảm ơn cô.”
Cô y tá thắt ga-rô lên tay Thẩm Gia Lan, nói: “Biết ơn thật thì đừng hành cô, nghỉ ngơi cho tốt, đến truyền nước biển đúng giờ, nghe chưa?”
Thẩm Gia Lan trả lời dạ nghe rồi.
Lúc này, Vương Tử đột nhiên tặc lưỡi trong đầu Trác Khiêm: “Ngửi thấy mùi bạch liên hoa chưa?”
Trước kia Vương Tử thích nói sao thì kệ, nhưng bây giờ Trác Khiêm nghe thấy ba chữ “bạch liên hoa” thì cảm thấy rất khó chịu, nói: “Đây mà cũng là bạch liên hoa?”
Vương Tử ngạc nhiên: “Đây mà còn chưa phải bạch liên hoa sao?”
“Cậu bớt nói vài câu đi.” Trác Khiêm nói, “Nói câu nào ngứa tai câu đó.”
Vương Tử: “…”
Nó nhận ra, Thẩm Gia Lan không chỉ là bạch liên hoa, mà còn là bạch liên hoa cao cấp. Chứ không tại sao ngay cả một người thật thà như Trác Khiêm cũng bị thao túng đến ngoan ngoãn như thế này?
Không nhìn ra, đúng là không nhìn ra nha.
Nó đã khinh thường Thẩm Gia Lan rồi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");