Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trác Khiêm nhìn hai chữ “Đang nhập” mà căng thẳng chết đi được, thậm chí còn vô thức nín thở.
Trong bóng tối, chỉ có ánh sáng từ điện động chiếu rọi, mọi thứ quanh mình đều chìm trong bóng tối đen kịt.
Ký túc xá yên tĩnh đến mức nghe rõ cả tiếng hít thở nhịp nhàng của Kiều Kiệt, và cả tiếng tim đập ầm ĩ của chính cậu.
Thình thịch
Thình thịch thình thịch
Cậu nhìn chằm chằm vào màn hình như muốn ép nó nở ra hoa.
Cùng lúc Thẩm Gia Lan gửi tin nhắn tới, Kiều Kiệt bên giường đối diện bỗng trở mình.
Tiếng động nhỏ bé đột ngột vang lên khiến Trác Khiêm giật hết cả mình. Cậu tưởng ánh sáng từ điện thoại đã làm phiền Kiều Kiệt, luống cuống định bỏ điện thoại xuống. Ai ngờ vì không cầm chắc, chiếc điện thoại đập thẳng lên mặt cậu.
“Ối——”
Hai tay Trác Khiêm che mũi, đau đớn chảy nước mắt.
Tiếng của cậu đã làm những người khác trong phòng ký túc giật mình tỉnh dậy. Mọi người lần lượt bật dậy khỏi giường.
“Trác Khiêm?” Lạc Trạch hỏi, “Cậu sao vậy? Không bị sao chứ?”
Trác Khiêm hít hà, nửa ngày sau mới run giọng nói: “Tôi không sao, bị điện thoại đập vào mũi thôi.”
Kiều Kiệt tựa vào lan can giường, thò cái đầu nhìn sang giường Trác Khiêm, mơ màng nói: “Trác Khiêm về rồi? Về hồi nào vậy? Tôi cứ tưởng cậu không về ấy chứ.”
Trác Khiêm nói đã về được một lúc rồi.
Kiều Kiệt ngây ngô gật đầu, cậu ta có rất nhiều điều muốn nói với Trác Khiêm, ví dụ như Thẩm Gia Lan, ví dụ như thành tích thi giữa kỳ của Trác Khiêm. Nhưng bây giờ buồn ngủ quá rồi, xác định Trác Khiêm đã về, cậu ta an tâm ngủ tiếp.
Không lâu sau, phòng ký túc xá khôi phục sự yên tĩnh.
Trác Khiêm xoa xoa chiếc mũi vẫn còn hơi đau, mò mẫm tìm điện thoại bên gối. Màn hình điện thoại vẫn đang sáng, dừng ở giao diện khung trò chuyện WeChat với Thẩm Gia Lan.
Thẩm Gia Lan gửi đến hai tin nhắn.
[Ngủ sớm đi.]
[Chiều mai gặp.]
Trác Khiêm hơi ngẩn ra, đáp được.
Thế là cuộc trò chuyện ngắn ngủi kết thúc.
Trác Khiêm tắt màn hình, trong lòng thấy hơi mất mát. Cậu chưa từng yêu đương, không biết hai người yêu nhau sẽ cư xử ra sao. Nhưng theo bạn cậu nói thì hình như sẽ thường xuyên nấu cháo điện thoại với đối phương, dù lên lớp cũng thỉnh thoảng gửi tin nhắn cho nhau.
So ra thì, có phải cách cậu và Thẩm Gia Lan ở bên nhau có hơi khách sáo quá không? Cậu còn tưởng Thẩm Gia Lan muốn trò chuyện với cậu thêm một lúc nữa đấy.
Ài, xem ra thiếu kinh nghiệm yêu đương cũng là một bất lợi.
Trác Khiêm xoay người quay mặt vào tường, than thở trong lòng một lúc lâu. Nhưng sau đó lại nghĩ đến câu “Chiều mai gặp” thì tự dưng cảm thấy ngọt ngào, ngọt đến sắp sủi bọt.
Tốt quá. Chiều mai là được gặp nhau rồi!
Trác Khiêm tưởng bản thân sẽ sớm chìm vào giấc ngủ, nhưng thực tế, ngay đêm đầu tiên bắt đầu yêu đương——Cậu mất ngủ.
–
Ngày hôm sau, tin tức Trác Khiêm tiến bộ vượt bậc, đứng nhất lớp đã lan truyền khắp trường, diễn đàn Hoa Cao cũng bùng nổ.
【Không, không, không, Trác Khiêm phóng tên lửa hay gì? Không thể nào, coi như tên lửa bay với tốc độ cao cũng không nhanh cỡ này đâu. Có ai nhớ thứ hạng của cậu ta vào học kỳ trước không?】
【Tôi nhớ! Cậu ta đứng hạng chót lớp, cũng là hạng chót toàn khối. Lần này lại leo đến top đầu toàn khối, đúng là vô lý.】
【Mọi người có nghĩ Trác Khiêm gian lận không?】
【Mua đáp án còn đúng hơn.】
Trên diễn đàn thảo luận đủ thứ, chỉ riêng những bài có liên quan đến Trác Khiêm đã chiếm hết một nửa số bài viết trên trang đầu tiên.
So với việc sốc với thành tích của Trác Khiêm thì dĩ nhiên mọi người càng muốn biết rốt cuộc Trác Khiêm có gian lận hay không. Mức độ nghiêm trọng của gian lận không thua gì ẩu đả đánh nhau.
Nếu gian lận đến mức này thì cũng là nhân tài…
Trác Khiêm bước vào lớp, nhận ra ánh mắt bạn cùng lớp nhìn cậu đã hoàn toàn thay đổi, có tốt có xấu. Chắc là cũng có kha khá người cho rằng cậu thông qua con đường không chính đáng mới đạt được thành tích này.
Vì ấn tượng nguyên chủ để lại cho mọi người vốn chẳng tốt đẹp gì, Trác Khiêm lười giải thích, ngồi vào chỗ của mình.
Cả ngày bận học, Trác Khiêm không nhận được tin nhắn của Thẩm Gia Lan, cũng không chủ động tìm Thẩm Gia Lan trước.
Mãi đến tiết cuối của buổi chiều, cuối cùng cậu cũng hiểu câu “Chiều mai gặp” tối qua của Thẩm Gia Lan có ý gì.
Những ai tham gia đánh nhau mà không bị đuổi học đều bị gọi xuống sân. Thầy chịu trách nhiệm quản lý vệ sinh dẫn bọn họ đến nhà kho cất dụng cụ quét dọn.
“Chổi và giẻ lau các thứ đều cất ở đây. Các em tự mình lấy.” Thầy nói xong, bắt đầu phân công nhiệm vụ từng người.
Có năm người bị phạt, bốn người phòng ký túc xá của Trác Khiêm và Thẩm Gia Lan.
Mỗi người phụ trách quét dọn một khu vực khác nhau. Thầy điểm tên Thẩm Gia Lan trước, Thẩm Gia Lan sẽ quét dọn phần sân xa nhất phía bên trái kia. Tiếp đến là Kiều Kiệt, Lạc Trạch và Lý Gia Nhiên. Trác Khiêm là cái tên được gọi cuối cùng.
“Sân trường hết chỗ rồi, em đi dọn bể bơi đi.” Thầy nói.
Bể bơi nằm phía bên phải sân trường. Tức là khu vực quét dọn của Trác Khiêm và Thẩm Gia Lan cách nhau nguyên một cái sân trường.
Trác Khiêm muốn đổi với Kiều Kiệt.
Khi đi lấy dụng cụ quét dọn, thầy thấy Trác Khiêm còn đứng yên tại chỗ thì hỏi: “Sao đấy?”
Trác Khiêm gãi mũi, ấp a ấp úng: “Thầy ơi, em…”
Thầy nhìn cậu, Kiều Kiệt cách cậu gần nhất cũng quay đầu nhìn cậu.
Trác Khiêm loáng thoáng trông thấy ánh mắt tò mò Kiều Kiệt, nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định nuốt ngược những lời đã đến bên miệng, cậu nhỏ giọng nói không có gì ạ.
Cậu nghĩ, có phải cậu hơi dính người không? Rõ ràng mới xác định quan hệ yêu đương với Thẩm Gia Lan mà làm gì cũng muốn dính lấy người ta. Bọn họ bị phạt đi dọn vệ sinh, có phải đi hẹn hò đâu.
Trác Khiêm xách thùng nước và giẻ lâu, nhìn bóng dáng Thẩm Gia Lan đã đi xa, thở dài một hơi.
Kiều Kiệt và Lạc Trạch đi ngay phía sau Trác Khiêm. Kiều Kiệt lấy tay che miệng, thì thầm nói với Lạc Trạch: “Cậu có cảm thấy hôm nay Trác Khiêm hơi là lạ không?”
Lạc Trạch hỏi: “Lạ kiểu gì?”
Kiều Kiệt nói: “Tôi thấy cậu ấy thở dài tới mấy lần. Có lúc gọi cậu ấy cũng không để ý tới tôi. Nhìn giống như có nhiều tâm sự lắm.”
Lạc Trạch nhìn Kiều Kiệt một cách phức tạp, nói một câu thâm thúy: “Sau này cậu sẽ hiểu.”
Kiều Kiệt gãi đầu: “Hiểu cái gì?”
Lạc Trạch không đáp, xoay người đi về phía khu vực mình phụ trách.
Để lại Kiều Kiệt mông lung đứng tại chỗ. Kỳ lạ thật, không phải mọi người ở chung một phòng à? Tại sao Lạc Trạch lại có vẻ biết nhiều chuyện mà cậu ta không biết thế?
Hoa Cao có một hồ bơi trong nhà và một hồ bơi lộ thiên. Hồ bơi trong nhà chỉ mở ban ngày, còn hồ bơi lộ thiên thì mở cả ngày. Nhưng bây giờ đã vào đông, các học sinh chỉ đến hồ hơi trong nhà có hệ thống sưởi ấm, vậy nên hồ hơi lộ thiên đã bị bỏ hoang.
Nhà trường bố trí nhân viên vệ sinh đến quét dọn hồ bơi lộ thiên mỗi tháng một lần. Chắc vì lần này cách lần dọn dẹp trước khá lâu nên khi Trác Khiêm đến cạnh hồ hơi thì thấy trong hồ đã đóng một lớp cặn dày.
Dọn hồ hơi không giống sân trường. Ngày nào cũng có người quét sân, bởi vậy bọn Thẩm Gia Lan chỉ cần quét sơ qua là được, còn Trác Khiêm phải dọn dẹp hồ bơi sạch sẽ.
Trác Khiêm cởi áo khoác đặt trên ghế sạch, chấp nhận số phận đi quét dọn.
Tuy hồ bơi không lớn lắm, nhưng để một người quét dọn thì không phải chuyện dễ dàng.
Trác Khiêm thở hồng hộc cọ rửa nửa tiếng, mới chỉ xong một mặt trong đó.
Sắc trời lúc này dần chuyển, bầu trời vốn sáng sủa dần bị ráng đỏ bao trùm. Đèn quanh hồ bơi cũng đã bật sáng.
Trác Khiêm mặt ủ mày chau chà vách bể, đột nhiên bị ai đó vỗ nhẹ lên đầu.
Cậu giật mình, đột ngột ngẩng đầu, bỗng chạm phải ánh mắt của Thẩm Gia Lan.
Thẩm Gia Lan ngồi xổm bên cạnh hồ hơi, hai tay chống trên đùi, y cúi đầu mỉm cười dịu dàng nhìn Trác Khiêm: “Mệt không?”
Trác Khiêm nhất thời không kịp phản ứng, ngẩn ngơ nhìn Thẩm Gia Lan.
Cậu để ý thấy hôm nay Thẩm Gia Lan cũng mặc một chiếc áo khoác có mũ màu đèn, sau lưng là từng mảng mây phủ ráng đỏ mềm mại trải dài. Đường nét của y được nhuộm đỏ bởi ánh hoàng hôn, dường như trong đôi mắt xinh đẹp kia cũng đang bừng lên ánh lửa rực rỡ.
Trác Khiêm sực nhớ đến ngày đó, bên ngoài trường học, cảnh tượng cậu nhìn thấy cũng tương tự như thế này.
Cậu vẫn luôn biết Thẩm Gia Lan có ưu thế về ngoại hình, nhưng chưa từng có cảm nhận sâu sắc rằng y đẹp như lúc này đây.
Dường như chỉ cần Thẩm Gia Lan khẽ cong khóe môi là đã có thể dễ dàng câu mất linh hồn cậu.
Mãi đến khi Thẩm Gia Lan vỗ đầu Trác Khiêm một cái nữa, cậu mới như chợt bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội lắc đầu, vô thức nói dối: “Không mệt.”
Thẩm Gia Lan không nói gì, cười như không cười.
Mặt Trác Khiêm hơi nóng lên, ấp úng bổ sung: “Vẫn ổn, không đến nỗi nào.”
“Em thật là.”Thẩm Gia Lan thở dài một hơi, hình như muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không nói gì. Y chống một tay bên mép bể hơi, nhả xuống.
“Anh làm gì vậy?” Trác Khiêm kinh ngạc, vội vàng đưa tay ra đỡ Thẩm Gia Lan, “Xuống đây làm gì!”
Đương nhiên là Thẩm Gia Lan không cần cậu đỡ, đáp đất một cách dễ dàng. Nhưng khi cậu chuẩn bị thu tay lại, Thẩm Gia Lan đột nhiên tóm lấy tay cậu, tức thì nhăn mày: “Tay em lạnh quá.”
Trác Khiêm mở to mắt nhìn Thẩm Gia Lan bao lấy tay cậu, nhẹ nhàng xoa nắn. Gương mặt vốn đang nóng lên lập tức bốc cháy. Cậu mất tự nhiên, nhưng không nỡ rút tay lại, để mặc Thẩm Gia Lan cầm nắm.
“Chắc do mới ngâm nước lạnh.”Trác Khiêm khẽ nói, “Em mặc dày lắm, không lạnh đâu.”
Một lúc lâu sau, Thẩm Gia Lan mới buông tay Trác Khiêm ra, y nói: “Lên đi.”
Trác Khiêm sững sờ: “Hả?”
Thẩm Gia Lan lấy giẻ lau từ tay Trác Khiêm, nói với cậu: “Để anh làm cho, em lên kia chờ đi. Nhớ phải khoác áo vào đó.”
Trác Khiêm nói: “Vậy, vậy khu vực của anh thì sao? Nếu anh giúp em trước mà bị thầy thấy thì sẽ quở trách anh đó.”
Thẩm Gia Lan nhìn vẻ mặt ngơ ngác, ngỡ ngàng của Trác Khiêm, cả mặt lẫn vành tai đều đang đỏ bừng. Không hiểu tại sao, y nhớ đến con ngỗng ngu ngu từng thấy trên TV hồi nhỏ.
Trước đây không để ý, giờ càng ngày càng thấy Trác Khiêm giống mấy con vật nhỏ, mà toàn là mấy con vừa vô hại vừa ngốc nghếch.
Thẩm Gia Lan không cầm lòng được, bất ngờ bước về phía trước, cúi đầu hôn nhẹ lên môi Trác Khiêm.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");