Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nửa đêm đi vào rừng, người có não đều hiểu kẻ đưa ra đề nghị chơi trò này có âm mưu gì. Nhưng chẳng những các học sinh lớp 11-1 đều đồng ý mà còn tích cực để ban cán sự lớp vào trừng giấu thẻ gỗ.
Những người còn lại đều hào hứng mong chờ, tuyên bố nhất định sẽ tìm ra tất cả thẻ gỗ của lớp đối phương.
Hình phạt cho lớp thua cuộc là sau khi về trường sẽ phải chạy hai mươi vòng quanh sân thể dục, mỗi vòng tám trăm mét, chạy một phát hai mươi vòng thì chắc liệt luôn.
Phải nói là hình phạt này cực kỳ quá đáng. Nhưng mọi người đang hứng khởi, không bận tâm có thi hành được hình phạt hay không, miễn sao không để thua khí thế trước đối phương là được.
Đương nhiên, cũng có người phản đối.
Trịnh Thiện không muốn chạy hai mươi vòng sân thể dục giữa mùa đông. Hơn nữa, tuy lớp 11-6 bọn họ học ngu nhưng hiếm khi thua lớp 11-1 ở môn thể dục. Nếu lần này thua trò chơi thì đúng là nhục mặt chết.
Vì thế Trịnh Thiện giơ tay, cương quyết bày tỏ ý kiến phản đối của mình: “Muốn chơi thì tụi mày tự đi mà chơi. Tao không tham gia. Nếu thua thì tao cũng không nhận hình phạt.”
Nếu là người khác thì không tham gia cũng chẳng sao, nhưng vừa quay đầu thấy người phát biểu là Trịnh Thiện thì Kiều Kiệt lập tức không vui, cậu ta rống: “Trịnh Thiện, mày không phải thành viên lớp 11-6 đúng không? Sao không có tinh thần đồng đội gì hết vậy?”
Lúc trước Trịnh Thiện là tên ngang bướng số một, ít ai trong lớp dám trêu chọc cậu ta, nếu cậu ta lên tiếng phản đối thì chắc chắn sẽ có một đám nhao nhao phản đối theo. Nhưng bây giờ Trịnh Thiện đã không còn là Trịnh Thiện của quá khứ nữa. Sau sự kiện bị Trác Khiêm đòi tiền ngay trong buổi họp phụ huynh thì Trịnh Thiện im như thóc, cảm giác tồn tại gần như bằng không.
Bởi vậy, khi Trịnh Thiện bị Kiều Kiệt mắng xong thì ngay cả vài người ngồi cạnh cậu ta vẫn không hé răng, giả điếc làm người vô hình.
Trịnh Thiện không ngờ có ngày Kiều Kiệt dám giở giọng với cậu ta, vừa tức vừa sốt ruột: “Tụi mày muốn chơi thì mắc gì lại kéo người khác vào? Vài đứa bây đã đại diện cho cả lớp rồi à?”
Kiều Kiệt chẳng có ấn tượng tốt lành gì về Trịnh Thiện, không thèm nói khách sáo, cậu ta chỉ vào bản thân rồi chỉ vào những người khác: “Vài? Mày nói chừng này người là vài hả? Có mắt không đấy? Có cần tao nhờ thầy cô dạy mày học đếm không?”
Trịnh Thiện nổi điên: “Mày!”
Kiều Kiệt cười khẩy, đang định bước về phía Trịnh Thiện thì bị Tề Hạo Miểu đứng sau kéo lại.
“Kệ đi. Nó không muốn chơi cũng đừng ép làm gì.” Tề Hạo Miểu nói, “Lớp mình đông người thế này cơ mà, sợ gì thiếu một mình nó.”
Nói xong, Tề Hạo Miểu lôi Kiều Kiệt đi. Trước khi đi còn liếc Trịnh Thiện đứng cách đó không xa với ánh mắt lạnh lùng, thờ ơ. Dù rằng trong đó không hề đan xen thêm bất cứ một loại cảm xúc dư thừa nào nhưng vẫn như đang đâm kim nhọn vào tim Trịnh Thiện.
Trịnh Thiện ngu người đứng yên tại chỗ, mãi đến khi vài người ngồi cùng bàn với cậu ta cũng đứng lên mới chợt tỉnh táo lại. Mấy người đó lần lượt đi về hướng Tề Hạo Miểu, không thèm nhìn ngó ngàng gì đến cậu ta.
Tề Hạo Miểu đang đứng đó dặn dò những việc cần chú ý. Mặc dù có nhân viên khách sạn canh chừng, khu rừng kia cũng không sâu lắm nhưng vẫn nhắc mọi người phải chú ý an toàn.
Mọi người vây quanh chỗ đó, chỉ có mình Trịnh Thiện lẻ loi đứng đằng sau.
Trịnh Thiện nghiến răng, do dự một lát, cuối cùng xanh mặt đi theo.
–
Để đảm bảo không xảy ra tình trạng chen chúc khi vào rừng, lớp trưởng hai lớp đã thống nhất sẽ tiến vào theo mã số học sinh.
Đương nhiên, để đảm bảo tính công bằng, nhóm cán bộ lớp đã giấu thẻ gỗ phải đợi bên ngoài.
Mã số Trác Khiêm xếp cuối cùng với Kiều Kiệt, đành bất lực trông theo Thẩm Gia Lan có mã số là một vào rừng đầu tiên.
Kiều Kiệt cười hì hì choàng vai Trác Khiêm: “Đừng trông ngóng nữa. Chỉ tách ra một lúc thôi mà? Coi cậu trông mòn con mắt kìa.”
Trác Khiêm mắc cỡ quay mặt đi, bắt đầu tự ngẫm lại có phải bản thân biểu hiện rõ ràng quá rồi không.
Kiều Kiệt nhìn xung quanh, thấy không ai để ý đến cuộc trò chuyện giữa cậu ta và Trác Khiêm mới cười dâm tặc kề sát tai Trác Khiêm, nháy mắt thủ thỉ: “Cậu và Thẩm Gia Lan phát triển nhanh dữ ha. Mới hồi học kỳ I còn như nước với lửa mà giờ đã có thể thẩm du với nhau rồi.”
“…” Trác Khiêm sặc nước miếng ngay lập tức, “Khụ khụ khụ——”
Kiều Kiệt hết hồn, vội vỗ vai Trác Khiêm: “Có sao không?”
Trác Khiêm ho sặc sụa, mặt đỏ thè lè, không biết có phải vì nhột hay không mà còn chẳng dám nhìn mặt Kiều Kiệt.
“Trời, cũng đã làm hết rồi, có gì phải mắc cỡ nữa?” Kiều Kiệt nói lung tung xong, giọng điệu bỗng chua lè lòm, “Nói đi phải nói lại, bình thường cậu thay mỗi cái quần thôi cũng trốn vào nhà vệ sinh. Vậy mà tại sao lại có thể thẩm du với Thẩm Gia Lan? Đều là bạn bè cả, cậu không được phân biệt đối xử như thế chứ.”
Trác Khiêm: “…”
Cậu tuyệt vọng nghĩ bụng, rồi tính sao? Chẳng lẽ bắt cậu rủ Kiều Kiệt thẩm du chung không? E là vừa đưa ra lời mời thì đứa nhỏ đơn bào này sẽ sốc bay màu luôn mất.
“Đừng nói tào lao.” Trác Khiêm đành nói dối phủ nhận, “Bọn tôi không có làm chuyện đó.”
Kiều Kiệt không thèm tin: “Xạo chó. Tôi đã ngửi được mùi đó rồi.”
Trác Khiêm ngạc nhiên: “Mùi gì?”
Kiều Kiệt thấy hơi ngại: “Mùi hoa thạch nam.”
Vừa dứt câu, mặt Trác Khiêm phụt đỏ trong một giây, nóng như sắp bắt lửa. Cậu vội lao tới bịt miệng Kiều Kiệt, cuối cùng cũng để lộ sự hoảng loạn: “Cậu nói nhỏ thôi.”
Trác Khiêm căng thẳng nhìn xung quanh, may là không có ai nghe thấy.
Kiều Kiệt vô tội chớp mắt, tiếng rầm rì chui ra từ khe hở ngón tay của Trác Khiêm: “Khiêm Nhi à, tôi cũng là bạn cậu mà, cậu không được phân biệt đối xử giữa tôi với Thẩm Gia Lan.”
Trác Khiêm vừa tức giận vừa buồn cười trừng Kiều Kiệt: “Vậy cậu muốn sao?”
Kiều Kiệt ngẫm nghĩ, không nghĩ ra bản thân muốn gì, vì thế chỉ lặp lại một cách chua loét: “Dù sao thì, Thẩm Gia Lan là bạn cậu, tôi cũng là bạn cậu, Thẩm Gia Lan có cái gì, tôi cũng muốn có cái đó.”
Trác Khiêm nhìn chằm chằm Kiều Kiệt vài giây, bỗng nói: “Hay là tôi dẫn cậu vào nhà vệ sinh tuốt một phát?”
Quả nhiên Kiều Kiệt sợ tới mức trợn mắt, lắc đầu như trống bỏi.
Trác Khiêm thả tay ra, bực mình nói: “Tôi biết cậu là bạn tôi, nhưng Thẩm Gia Lan khác cậu. Đừng tự so sánh mình với cậu ấy nữa. Bớt ghen tị linh tinh đi.”
Kiều Kiệt tính hỏi cậu ta và Thẩm Gia Lan khác chỗ nào, kết quả còn chưa nói ra thì đã bị câu nói tiếp theo dắt mũi đi chỗ khác, cậu ta hừ nhẹ: “Tôi không có ghen tị linh tinh!”
Những người phía trước tiến vào rừng cây theo thứ tự, khoảng mười phút sau mới đến lượt Kiều Kiệt và Trác Khiêm. Bọn họ cùng hai thành viên lớp 11-1 đi dọc theo con đường lát đá xanh vào rừng.
Bên cạnh con đường lát đá có đèn đường soi sáng, nhưng mỗi cái cách nhau khá xa. Mặc dù đèn có sáng thì hiệu quả vẫn hữu hạn.
Trác Khiêm và Kiều Kiệt đồng loạt lấy điện thoại ra bật đèn pin. Hai thành viên lớp 11-1 đề phòng bọn họ, sau khi cùng đường một quãng ngắn thì biến mất hút.
Trước đó, Trác Khiêm có nghe nhân viên khách sạn nói khu rừng này không có nguy hiểm, cứ tưởng diện tích khu rừng này không rộng lớn lắm. Vào rồi mới biết khu rừng này rộng lớn một cách bất thường. Bọn họ đi dọc theo con đường lát đá một lúc lâu vẫn không chạm mặt bất cứ ai.
Cây cối trong rừng đều cực kỳ cao lớn. Giờ là đầu mùa đông, lá cây đã rụng hết, chỉ còn sót lại những thân cây trơ trọi phủ đầy tuyết. Ngẩng đầu nhìn lên, xuyên qua những cành cây đan xen vào nhau như móng vuốt ma quái, có thể trông thấy bầu trời đêm thăm thẳm, tĩnh mịch, không một ánh sao.
Nếu một mình vào khu rừng này vào ban đêm thì công nhận là hơi hãi thật.
Trác Khiêm đi theo Kiều Kiệt thêm một quãng đường nữa, con đường lát đá ở chỗ này vẫn chưa được dọn sạch. Trên lớp tuyết dày đang che lấp con đường đầy những dấu chân hỗn độn, chạy hướng về bốn phương tám hướng.
Xem ra mọi người đều đang rất tích cực tìm thẻ gỗ của phe đối thủ.
Gió đêm vù vù thổi qua, khiến Trác Khiêm run bần bật. Cậu quấn chặt áo khoác, giơ đèn pin chiếu lên trên, sau đó nói với Kiều Kiệt đang bận gửi tin nhắn: “Cây cối ở đây đều rất cao, bọn họ không giấu lên trên được đâu. Chắc là chôn dưới tuyết hoặc trong bụi cỏ.”
“Ừ, cậu tìm kỹ xem.” Kiều Kiệt không ngẩng đầu, hai ngón cái gõ lên màn hình.
“Cậu nhắn tin cho ai vậy?” Trác Khiêm hỏi.
“Tề Hạo Miểu…” Kiều Kiệt nói, nhăn mặt quơ quào điện thoại khắp nơi, “Sóng chỗ này yếu thật chứ. Mới nãy còn ngon lành cơ mà.”
Sau khi xác nhận trong rừng không có sóng, Kiều Kiệt sốt ruột nói với Trác Khiêm: “Khiêm Nhi, tôi đi tìm Tề Hạo Miểu đây. Cậu cứ đi tìm thẻ gỗ đi. Nếu thấy sợ thì cứ đi tìm mấy người khác trước, Lạc Trạch và Lý Gia Nhiên vào ngay trước chúng ta nên chắc ở gần đây đó.”
Nói xong, Kiều Kiệt nhanh chân chạy mất.
Trác Khiêm đoán chắc chắn Kiều Kiệt và Tề Hạo Miểu đang âm mưu gì đó. Nhưng nhìn vẻ hào hứng của Kiều Kiệt thì cậu cũng không định ngăn cản, tiếp tục tiến sâu vào rừng.
Trác Khiêm đi đi dừng dừng dọc theo con đường. Càng đi sâu vào trong thì càng gặp được nhiều người, có cả lớp 11-1 lẫn 11-6. Nhưng mãi không thấy bóng dáng Thẩm Gia Lan đâu, cũng không gặp Lạc Trạch và Lý Gia Nhiên.
Vì thế Trác Khiêm ghép nhóm đại với hai bạn cùng lớp. Có lẽ là do may mắn, bọn họ tìm được tận hai thẻ gỗ, một thẻ gỗ to và một thẻ gỗ nhỏ.
Hai bạn kia đưa thẻ gỗ to cho Trác Khiêm giữ, một người trong số họ thì giữ thẻ gỗ nhỏ còn lại.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt chỉ còn mười lăm phút nữa là trò chơi kết thúc. Để thử vận may, Trác Khiêm và hai bạn kia quyết định tách ra tìm kiếm.
Trác Khiêm tiếp tục đi sâu vào rừng, trong lúc không để ý thì người ở gần đó càng ngày càng ít.
Cho đến khi không còn thấy ai nữa, Trác Khiêm vẫn chưa đi được đến điểm cuối của khu rừng, dọc đường cũng không tìm được tấm thẻ gỗ nào khác.
Trác Khiêm lấy điện thoại ra nhìn thời gian, còn năm phút nữa là đúng nửa đêm, chắc mọi người đều đã quay về rồi.
Vừa nãy còn nghe thấy tiếng tiếng xì xầm, bây giờ mới nhận ra, ngoại trừ tiếng gió rít ra thì không còn nghe thấy âm thanh nào nữa.
Tuy là Trác Khiêm khá bạo gan nhưng bấy giờ cũng thấy hơi sợ, cậu nắm chặt điện thoại, quay người chuẩn bị quay về.
Đúng lúc này, gần đó có tiếng sột soạt như tiếng giày ai đạp lên tuyết.
Trác Khiêm sợ tới mức còng cứng người, chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng cạnh thân cây.
Ánh đèn pin chiếu vào mặt người đó, người đó nheo mắt, giơ tay chắn ánh đèn.
“Yến Thư Dương?” Trác Khiêm ngạc nhiên nói, đồng thời thở phào nhẹ nhõm, “Hóa ra là cậu à.”
“Là tôi.” Yến Thư Dương nói, hắn đi về phía Trác Khiêm, giày đạp lên tuyết tạo ra tiếng loạt xoạt.
Không lâu sau, hắn tới trước mặt Trác Khiêm, cười nói: “Không ngờ cậu cũng đi xa thế này.”
“Ừ.” Trác Khiêm nói, “Lỡ đâu thành viên lớp các cậu giấu ở chỗ sâu thì sao?”
Yến Thư Dương gật đầu nói: “Đúng là bọn họ giấu rất sâu. Tiếc là cậu vẫn không tìm được.”
“Vậy không tìm nữa. Nửa đêm rồi, phải về thôi.” Trác Khiêm lạnh đến mức giọng nói run theo. Nếu không phải vì hai mươi vòng chạy kia thì cậu đã về từ đời nào rồi.
May là tối nay không có tuyết rơi, nếu không cậu sẽ bị đông chết ở chỗ này.
Trác Khiêm đi mấy bước, nhanh chóng phát hiện ra Yến Thư Dương không đi theo, nhưng chẳng sao, cậu đã lạnh đến mức nói chuyện cũng phải hà hơi, chỉ muốn về lẹ lẹ.
“Trác Khiêm.” Yến Thư Dương gọi cậu từ phía sau.
“Ừ.” Dù Trác Khiêm đáp lời, vẫn không có ý định quay đầu lại.
Hình như Yến Thư Dương cũng không để tâm, giọng điệu bình thản nói: “Vết thương trên tay tôi, là do ông nội tôi đánh bằng roi. Bởi vì tôi không hoàn thành nhiệm vụ ông giao.”
Trác Khiêm không nói gì, cậu không muốn nghe mấy chuyện này lắm, cũng không muốn làm người anh tri kỷ của Yến Thư Dương.
Trác Khiêm không nói, Yến Thư Dương tiếp tục nói: “Cậu biết nhiệm vụ ông nội giao là gì không? Ông muốn giành lấy một mảnh đất ở phía tây thành phố. Nhưng để giành được mảnh đất đó cần phải liên hệ với nhà họ Thẩm. Cho nên ông đặt hy vọng lên người tôi, ông muốn thuyết phục ông nội Thẩm qua Gia Lan. Ông nội Thẩm rất thương Gia Lan, chỉ cần Gia Lan gật đầu, việc giúp ông nội tôi giành được mảnh đất kia đối với ông nội Thẩm chỉ là việc dễ dàng như ngoắc một ngón tay.”
Trác Khiêm dừng bước, đợi Yến Thư Dương bước đến bên cạnh, cậu quay đầu nhìn Yến Thư Dương: “Cậu kể chuyện này với tôi làm gì?”
Nụ cười trên mặt Yến Thư Dương rất nhạt, càng giống như đang cười tự giễu hơn. Giọng hắn nhẹ nhàng: “Từ nhỏ tới lớn, mọi người chỉ nhìn vào dòng họ nhà tôi, nhìn vào xuất thân của tôi, mà không hề quan tâm tôi đã trải qua những gì.”
Trác Khiêm cau mày.
Yến Thư Dương khẽ cười: “Thật ra chính tôi cũng chưa bao giờ ngờ tới, người đầu tiên bảo tôi đi khám bác sĩ lại là cậu.”
Trác Khiêm cảm thấy lời Yến Thư Dương nói có ẩn ý, cậu hỏi: “… Vậy thì sao?”
“Vậy cho nên——” Yến Thư Dương nói, “Tôi muốn xác nhận một chuyện.”
Khi lời vừa dứt, Yến Thư Dương đột nhiên giơ tay nắm cằm Trác Khiêm. Trong ánh mắt hoảng hốt của Trác Khiêm, hắn hạ cái hôn xuống môi cậu.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");