Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dù Trác Khiêm không thấy mặt Thẩm Gia Lan cũng có thể đoán được y đang cạn lời cỡ nào.
Thẩm Gia Lan lặp lại: “Lại đây đã.”
Không ngờ Kiều Kiệt sợ đến mức liên tục lùi về sau, hận không thể biến đầu mình thành cần gạt nước: “Không! Tôi không qua đó đâu!”
Tề Hạo Miểu cũng cảnh giác: “Bọn tôi đứng đây, không đi đâu hết.”
Thẩm Gia Lan: “…”
Thẩm Gia Lan thở dài, nói muốn sao thì tùy, sau đó ôm Trác Khiêm đang giả vờ làm đà điểu trốn trong ngực mình đi về.
Lúc này, Kiều Kiệt và Tề Hạo Miểu mới hiểu ra, hóa ra Thẩm Gia Lan bảo bọn họ qua đó là để cùng nhau về, chứ không có ý định xử lý bọn họ.
Nhưng dù cho tạm thời Thẩm Gia Lan không có ý định muốn diệt khẩu bọn họ thì cũng không được thiếu cảnh giác!
Thẩm Gia Lan nổi tiếng là sáng nắng chiều mưa, ai biết được lỡ bữa nào ngẫm lại rồi lật mặt đòi giết người diệt khẩu thì sao?
Hơn nữa, Thẩm Gia Lan đâu phải là người mà bọn họ có thể chọc vào? Lần trước, mẹ Thẩm Gia Lan chỉ tiện đường đến trường một chuyến đã ép hiệu trưởng phải đuổi học bọn Kỳ Kim rồi kia kìa.
Nghĩ theo hướng này, Kiều Kiệt và Tề Hạo Miểu đồng thời thấy ớn lạnh. Bọn họ không dám theo sát, vẫn duy trì khoảng cách vừa phải với hai người đang đi phía trước.
Trong lúc đó, bọn họ cũng thấy hối hận thúi ruột. Biết vậy đã không đi tìm rồi. Bọn họ cứ tưởng Trác Khiêm và Thẩm Gia Lan xảy ra chuyện gì đó. Sao mà ngờ được người ta đang trốn trong rừng hôn nhau nồng cháy!
Bọn họ hoàn toàn không ngờ sẽ được xem miễn phí mấy cảnh trả phí này!
May mắn thay, chưa đi được bao xa đã gặp những bạn khác cũng đang đi tìm người. Có nhiều người như vậy, có lẽ Thẩm Gia Lan sẽ không ra tay với bọn họ.
Nhóm người trở về khu vực tiệc BBQ lộ thiên. Nhân viên phục vụ của bên khách sạn đã dọn dẹp tàn cuộc nhưng ở đó vẫn còn rất nhiều bàn ghế. Lạc Trạch và Lý Gia Nhiên đang ngồi đợi trên ghế, thấy bọn họ đi ra, vội chạy ra đón.
“Không sao chứ?” Lạc Trạch hỏi.
Bây giờ Trác Khiêm đã bình tĩnh lại, nhưng khi bắt gặp ánh mắt lo lắng của Lạc Trạch thì cậu vẫn thấy chột dạ và áy náy. Cậu lắc đầu nói: “Không sao. Tôi mải lo tìm thẻ gỗ, không để ý đã lỡ đi quá xa.”
“Không sao là được.” Lạc Trạch nói xong, nhìn sang mấy vết bầm trên mặt Thẩm Gia Lan, cậu ta khựng lại, không nói gì mà chuyển sang Tề Hạo Miểu, “Cậu điểm danh đi, nếu đủ người thì về thôi.”
“Ok.” Tề Hạo Miểu nói.
Thật ra đa số mọi người đã về hết rồi, ngoại trừ vài người bên lớp 11-1 đi tìm Yến Thư Dương thì còn lại đều là người khá thân với Trác Khiêm.
Đúng lúc này, lớp 11-1 cũng dẫn theo Yến Thư Dương quay lại. Nghe Lạc Trạch nói mặt mũi hắn bầm dập, còn đang chảy máu mũi, có hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì cũng không chịu kể. Thành viên lớp 11-1 tính đi tìm hộp y tế gì đó với Yến Thư Dương.
Khi Lạc Trạch nói những lời này, ánh mắt luôn vô tình liếc nhìn Thẩm Gia Lan. Thẩm Gia Lan không có phản ứng gì, Trác Khiêm thì im lặng cúi đầu.
Không lâu sau, Tề Hạo Miểu đã điểm danh xong, bảo mọi người nhanh chóng về phòng, giọng điệu có hơi sốt ruột.
Trở lại khách sạn, Lạc Trạch và Lý Gia Nhiên đều không có ý định về phòng mà đi thẳng đến phòng Trác Khiêm và Thẩm Gia Lan——Phòng hai người nằm ở cuối dãy hành lang bên phải, cách xa thang máy nhất, giả dụ cách âm kém cũng không sợ bị ai nghe lén.
Kiều Kiệt và Tề Hạo Miểu định lẻn chạy về phòng.
Lý Gia Nhiên nhanh tay nhanh mắt, một tay túm Kiều Kiệt, một tay túm Tề Hạo Miểu, bắt được hai người đang tính chuồn êm.
Lạc Trạch cau mày nhìn bọn họ: “Các cậu chạy làm gì?”
Kiều Kiệt khoa trương ngáp một cái: “Tôi thấy hơi mệt, muốn về ngủ sớm.”
Tề Hạo Miểu vội gật đầu hùa theo: “Tôi cũng thấy hơi mệt. Hôm nay đến đây thôi. Có gì thì mai hẵng nói.”
Nghe vậy, Lạc Trạch càng nhíu chặt mày hơn, ánh mắt nghi ngờ quét từ mặt Kiều Kiệt sang Tề Hạo Miểu.
Dù là trên mặt hay trong ánh mắt Kiều Kiệt lẫn Tề Hạo Miểu đều đầy sự chột dạ. Bọn họ giống như hai chú gà con bị Lý Gia Nhiên tóm lấy, co rúm bả vai, trông cực kỳ đáng thương.
“Nói xong rồi đi ngủ cũng không muộn.” Lạc Trạch không cho phép từ chối, sau đó hất cằm bảo Trác Khiêm, “Có mang theo thẻ phòng chứ? Mở cửa đi.”
Thật ra, người thấy chột dạ đang có mặt ở hiện trường không chỉ mỗi Kiều Kiệt, Tề Hạo Miểu mà còn có cả Trác Khiêm. Đến tận bây giờ mà rặn đỏ trên mặt cậu vẫn còn chưa tan đi.
Nghe Lạc Trạch nói thế, Trác Khiêm im lặng lấy thẻ phòng từ trong túi áo ra mở cửa.
Điều hòa trong phòng bắt đầu vận hành, hệ thống sưởi dần xua tan đi cái lạnh trên người.
Thẩm Gia Lan mới lăn lộn trên tuyết với Yến Thư Dương cách đây không lâu. Quần áo trên người bị nước tuyết tan làm ướt sũng.
Trác Khiêm vừa vào cửa đã bắt Thẩm Gia Lan đi thay quần áo. Nếu như do đang có mặt những người khác thì cậu còn định kêu Thẩm Gia Lan đi tắm nước ấm ngay.
Lúc Thẩm Gia Lan vào phòng tắm thay đồ, Trác Khiêm gọi điện thoại xuống bàn lễ tân, nhờ nhân viên phục vụ mang cồn và thuốc tiêu sưng đến.
Suốt cả quá trình, bốn người còn lại ngồi thẳng hàng trên sô pha, nhìn Trác Khiêm bận bịu tới lui với những biểu cảm khác nhau.
Trác Khiêm cúp cuộc gọi mới muộn màng để ý tới vẻ mặt của bốn người kia, không cầm lòng được thấy mắc cỡ. Cơ mà nghĩ lại, kiểu gì lát nữa cũng sẽ thú nhận thôi mà. Cậu thở phào nhẹ nhõm, tựa như cuối cùng cũng hất bỏ được hòn đá đè nặng trong lòng.
Kiều Kiệt và Tề Hạo Miểu vẫn sợ sệt như cũ, dáng vẻ như muốn hòa làm một với chiếc ghế sô pha sau lưng.
Phải nói là cái vẻ sợ hãi, hèn nhát gắn trên thân xác to đùng của hai người trông buồn cười thật sự.
Đến nước này mà Lạc Trạch còn không nhận ra gì đó thì đúng là đồ ngốc. Cậu ta nhìn Kiều Kiệt và Tề Hạo Miểu đang né tránh ánh mắt, lại nhìn sang Trác Khiêm đang ngại ngùng, lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng: “Các cậu bị gì vậy?”
Kiều Kiệt và Tề Hạo Miểu không dám phát biểu.
Trác Khiêm đang định nói, tiếng gõ cửa bỗng vang lên, cậu đành đi mở cửa trước.
Bên ngoài là nhân viên phục vụ đưa đồ tới.
Trác Khiêm nói cảm ơn, cầm đồ quay vào, Thẩm Gia Lan đã thay đồ xong cũng đúng lúc ra khỏi phòng tắm.
Trác Khiêm hỏi y: “Rửa mặt chưa?”
Thẩm Gia Lan nói rửa rồi.
Trác Khiêm bảo Thẩm Gia Lan ngồi bên mép giường, đặt cồn, thuốc và mấy thứ linh tinh lên tủ đầu giường. Cậu lục tìm trong vali một lát, nhanh chóng tìm được một chiếc băng đô.
Chiếc băng đô này là hàng nguyên chủ để lại. Trác Khiêm thấy vẫn xài ngon nên giữ lại xài.
Vấn đề là chiếc băng đô này có hơi lòe loẹt, không chỉ là màu xanh lá mà còn có hai chú ếch nhỏ quai quái.
Dĩ nhiên, ba người bạn cùng phòng của Trác Khiêm đã từng thấy chiếc băng đô này. Bọn họ còn lén chê bai chiếc băng đô này không chỉ một hai lần. Làm gì có thằng con trai nào lại tự đội màu xanh lá lên đầu? Kỳ cục hết sức!
Nhưng tự nhiên Trác Khiêm lấy băng đô ếch xanh này ra chi?
Bọn họ vừa mới khó hiểu xong, Trác Khiêm lập tức trả lời bằng hành động.
Trác Khiêm cầm băng đô ếch xanh, thuận tay tròng lên đầu Thẩm Gia Lan vuốt một cái. Thế là chiếc băng đô xanh lè kia đã được đội lên đầu Thẩm Gia Lan.
“…”
Bốn người có mặt ở đây đều chìm vào im lặng.
Tóc mái của Thẩm Gia Lan bị băng đô vuốt ngược ra sau, để lộ vầng trán trơn bóng. Thẩm Gia Lan đẹp trai sẵn, dù để lộ trán cũng không hề ảnh hưởng đến giá trị nhan sắc. Nhưng cái thứ màu xanh lè kia…
Ầy, ngoại trừ Trác Khiêm còn có người dám đội cái đó lên thật à?
Sự thật chứng minh rằng có người dám đội cái đó thật. Ít nhất là Thẩm Gia Lan không hề có ý định sẽ tháo chiếc băng đô ếch xanh xuống.
Trác Khiêm mở túi tăm bông, nhìn dáng vẻ này của Thẩm Gia Lan còn không nhịn được nói: “Không ngờ anh đội cái này cũng khá đẹp đấy.”
Thẩm Gia Lan ngồi trên giường, ngước mắt nhìn cậu, nói lời thâm thúy: “Màu xanh em đưa mà, đương nhiên là đẹp.”
Trác Khiêm: “…”
Cậu hiểu được hàm ý trong lời Thẩm Gia Lan, lập tức biết điều ngậm miệng.
Hóa ra đã qua bao lâu rồi mà Thẩm Gia Lan vẫn còn đang ghim chuyện Yến Thư Dương suýt hôn cậu.
Lúc bôi thuốc cho Thẩm Gia Lan, trong phòng không có ai nói chuyện, yên lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi. Trác Khiêm bị mấy đôi mắt phía sau nhìn mà thấy mất tự nhiên, cất lời: “Phải rồi, tôi có chuyện muốn nói với các cậu.”
Kiều Kiệt và Tề Hạo Hiểu nghe vậy, biểu cảm lập tức trở nên căng thẳng.
Lý Gia Nhiên vẫn trơ mặt như cũ.
Vẫn là Lạc Trạch hỏi: “Chuyện gì?”
“Chuyện là…” Nói rồi, Trác Khiêm cúi đầu hôn phớt lên môi Thẩm Gia Lan. Rõ ràng tay chân vẫn còn lạnh nhưng mặt lại nóng hầm hập. Cậu cố gắng ép bản thân giữ bình tĩnh, “Chuyện là thế này.”
Làm xong hành động này, Trác Khiêm lập tức thấy căng thẳng. Cậu quay lưng về phía mấy người bạn cùng phòng, không dám quay đầu quan sát phản ứng của bọn họ.
Một lúc lâu sau, Lạc Trạch mới ồ một tiếng.
Trác Khiêm ngẩn người.
So sánh Kiều Kiệt và Tề Hạo Miểu thì phản ứng của Lạc Trạch và Lý Gia Nhiên quá bình thản. Thậm chí cậu cũng không rõ đây là tốt hay xấu.
Ngay khi Trác Khiêm còn đang lưỡng lự, giọng Lạc Trạch đã vang lên lần nữa: “Vết thương trên mặt Yến Thư Dương là sao vậy?”
Nhắc đến chuyện này, Trác Khiêm thấy rất xấu hổ, cậu ngại kể ra chuyện Yến Thư Dương tính cưỡng hôn mình, chỉ nói: “Lúc về chạm mặt Yến Thư Dương, bọn tôi cãi nhau rồi đánh một trận.”
“Ừ.” Lạc Trạch nói, “Đã rõ.”
Lý Gia Nhiên hỏi: “Yến Thư Dương cũng biết quan hệ của hai người?”
Trác Khiêm gật đầu.
Sau đó, Lạc Trạch và Lý Gia Nhiên không nói gì nữa.
Trác Khiêm dọn đồ đạc, quay đầu lại, thấy quả thực là Lạc Trạch và Lý Gia Nhiên rất thản nhiên, chẳng thèm giả vờ ngạc nhiên.
Nhưng Kiều Kiệt và Tề Hạo Miểu ngồi cạnh thì bày ra dáng vẻ ngạc nhiên cực kỳ rõ ràng. Bọn họ sững sờ nhìn Lạc Trạch và Lý Gia Nhiên, Kiều Kiệt hỏi: “Các, các cậu đã biết lâu rồi?”
Lý Gia Nhiên không đáp.
Lạc Trạch nói: “Ừ.”
“Cái gì?!” Kiều Kiệt lập tức nổi giận, đứng bật dậy khỏi sô pha, cảm giác cắn rứt vừa rồi đã biến mất tăm, chỉ còn lại cảm xúc ấm ức vì bị giấu giếm, “Trác Khiêm! Cậu đã kể chuyện này cho hai người họ thế mà lại giấu tôi!”
Tề Hạo Miểu cũng tủi thân gào: “Tôi nữa!”
Trác Khiêm cũng rất ngạc nhiên vì Lạc Trạch và Lý Gia Nhiên đã nhận ra quan hệ của cậu với Thẩm Gia Lan. Trước sự căm giận bất bình của Kiều Kiệt và Tề Hạo Miểu, cậu vội xua tay: “Tôi chưa từng kể với bọn họ. Cũng chưa từng kể với bất cứ ai. Vì giờ vẫn chưa phải lúc nên vốn dĩ tôi định đợi ổn định rồi mới kể với mọi người.”
Kiều Kiệt oan ức như một đứa bé nặng năm chục ký: “Không biết đâu không biết đâu! Bọn họ biết hết! Chỉ có tôi không biết!”
Tề Hạo Miểu: “Tôi nữa!”
Lạc Trạch cạn lời: “Trác Khiêm không có kể, là tự bọn tôi đoán ra.”
Kiều Kiệt quằn tới quằn lui: “Hu hu hu không biết đâu…”
Lạc Trạch đứng dậy đập một phát lên lưng Kiều Kiệt: “Mặc dù bọn họ không nói rõ, nhưng biểu hiện đã đủ lộ liễu rồi. Là cậu mắt mù không nhận ra, đừng có khóc lóc om sòm.”
Kiều Kiệt tiếp tục quằn: “Hu hu hu…”
Trác Khiêm thấy tình thế đang mất kiểm soát, vội lảng sang chuyện khác: “Phải rồi, trò chơi thì sao? Cuối cùng là lớp mình thắng hay lớp 11-1 thắng? Tôi còn đang giữ một tấm thẻ gỗ của lớp 11-1 đây. Sau khi tìm được chưa kịp đưa cho các cậu.”
Lạc Trạch từ bỏ giao lưu với Kiều Kiệt, trả lời: “Lớp mình thắng.”
Trác Khiêm yên tâm: “Vậy là tốt rồi.” Không thì cậu sẽ có mặc cảm tội lỗi.
Nào ngờ cậu vừa cảm thấy nhẹ nhõm được nửa chừng thì Lạc Trạch đột nhiên bổ sung một câu: “Chúng ta đánh thắng.”
Trác Khiêm: “?”
Lý Gia Nhiên nói: “Vốn dĩ định mai phục bọn họ trong đêm, không ngờ bọn họ cũng có ý tưởng y chang, sau khi chạm mặt thì đánh một trận.”
Trác Khiêm: “??”
Lạc Trạch nói: “Về sau đánh dữ quá, còn thu hút cả nhân viên khách sạn kéo đến.”
Trác Khiêm: “???”
Lý Gia Nhiên nói: “Chắc là ngày mai nhân viên khách sạn sẽ kể chuyện tối nay với các thầy cô. Không biết ngày mai chúng ta sẽ phải đối mặt với chuyện gì đây.”
Lạc Trạch sực nghĩ tới: “À phải rồi, có một đứa lớp 11-1 té gãy chân lúc đuổi theo lớp mình. Hình như khá nghiêm trọng đấy.”
Trác Khiêm: “…”
Thảo nào trên đường không đụng mặt bao nhiêu người, còn thường xuyên nghe thấy vài tiếng động kỳ lạ. Hóa ra là tiếng bọn họ nhào vô đánh nhau.
Trác Khiêm ngơ ra: “Chuyện quan trọng như thế sao không kể với tôi?”
“Hầy.” Lạc Trạch phất tay, “So với chuyện cậu công khai thì chẳng quan trọng.”
Trác Khiêm: “…”
Chẳng quan trọng chỗ nào!!
Đúng như dự đoán, quả nhiên nhân viên khách sạn đã báo cho các thầy cô.
Sáng sớm hôm sau, học sinh hai lớp nhận được thông báo tập hợp dưới đại sảnh tầng một.
Đám đông tụ tập chen chúc ở đại sảnh. Nhìn bao quát thì hơn một nửa đều bị bầm dập, nhưng không phải do bị đánh mà là lúc đuổi theo hoặc bị truy đuổi bất cẩn vấp ngã mà ra.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");