Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giám đốc đã nói đến nước này, tức là tạm thời Trác Khiêm không thể đi ngay, ít nhất là phải hoàn thành công việc tối nay.
Trác Khiêm trở lại sau bếp, thấy Thái An đang đứng nhìn ngó xung quanh, thấy cậu, Thái An mang vẻ mặt phức tạp bước đến.
“Anh Hạo đang tìm em.”
“Tìm em làm gì?”
“Không rõ lắm.” Thái An lắc đầu, lại hỏi, “Giám đốc đồng ý cho em từ chức chưa?”
“Giám đốc nói hiện tại đang thiếu người, không tự quyết định được, phải hỏi ý kiến của anh Hạo trước.” Trác Khiêm trả lời đúng sự thật.
Thái An nghe nói vậy, biểu cảm phức tạp dần hóa vi diệu. Sau khi tốt nghiệp cấp ba anh đã bắt đầu làm thêm ở đây, tuy ít khi gặp Thạch Hoành Hạo nhưng từng nghe qua lịch sử tình trường của gã từ những người khác.
Nghe nói Thạch Hoành Hạo kén chọn, thích ra tay với mấy đứa nhóc non nớt mới lớn. Một vài cậu nhóc còn chưa xác định được xu hướng tính dục đã bị viên đạn bọc đường của Thạch Hoành Hạo bắn phá.
Đương nhiên, Thạch Hoành Hạo vẫn có điểm mấu chốt, sẽ không xuống tay với trẻ vị thành niên.
Nghĩ đến đây, Thái An hỏi Trác Khiêm: “Em mười bảy tuổi?”
Trác Khiêm đáp vâng.
Thái An lại hỏi: “Khi nào tròn mười tám tuổi?”
Đây không phải lần đầu tiên Trác Khiêm nghe hỏi câu này. Lần trước Thạch Hoành Hạo hỏi cậu, cậu còn thấy kỳ lạ tại sao gã lại hỏi cụ thể đến vậy, giờ nghe Thái An hỏi lại, lập tức hiểu được ý của gã lúc đó.
Trong nháy mắt, cảm giác ghê tởm trào dâng lên đến cổ họng.
Mặt Trác Khiêm nhăn nhó như nuốt phải ruồi bọ.
Cuối cùng, cậu trả lời: “Sắp rồi.”
Thái An quan sát phản ứng của Trác Khiêm, muốn an ủi nhưng không biết phải nói từ đâu, nghĩ đi nghĩ lại rồi chỉ hỏi: “Vậy còn chuyện anh Hạo tìm anh thì em tính sao?”
Trác Khiêm thở dài: “Dạ đi.”
Dù sao cậu vẫn chưa thành niên, Thạch Hoành Hạo để ý tuổi tác của cậu, chứng tỏ gã kiêng kỵ vấn đề này.
Thái An nói: “Để anh đi với em.”
Trác Khiêm nói cảm ơn.
Tầng hai của quán bar đều là kiểu các phòng riêng, được thiết kế thoáng, vừa đảm bảo riêng tư vừa có thể ngắm cảnh tượng dưới dưới lầu.
Vì giá mắc hơn hẳn dưới sảnh nên ngoài cửa mỗi phòng riêng đều có một hoặc hai nhân viên đứng chờ, sẵn sàng nhận lệnh từ khách. Nếu khách có nhân viên yêu thích cũng có thể đưa ra yêu cầu.
Về điểm này, Trác Khiêm có cảm giác quán bar này đang hoạt động trái quy định.
Đi qua dãy hành lang dài, bọn họ đã đến trước cửa phòng riêng.
Thái An gõ cửa phòng.
Rất nhanh, bên trong truyền đến giọng của Thạch Hoành Hạo: “Mời vào.”
Thái An mở cửa bước vào, Trác Khiêm chậm rì theo sau.
Ánh đèn trong phòng riêng mờ ảo, phải dựa vào ánh sáng sân khấu nơi ca sĩ đang hát dưới sảnh rọi lên mới nhìn thấy rõ khung cảnh trong phòng.
Hai bên sô pha đều có người đang ngồi, ngoại trừ Thạch Hoành Hạo và hai người bạn của gã thì hình như có một người mới đến, nhưng người đó đang ngồi ở vị trí khuất phía trong, không thấy rõ mặt.
Thạch Hoành Hạo lúc này hoàn toàn không còn dáng vẻ ôn hòa, lễ độ thường ngày. Gã lười biếng dựa vào sô pha, bắt chéo chân, đầu ngón tay đang kẹp một điếu thuốc đang cháy.
“Trác Khiêm đâu?” Thạch Hoành Hạo nhìn Trác Khiêm đang trốn phía sau Thái An, biết rõ còn hỏi, “Em ấy không tới sao?”
Thái An nói: “Dạ tới rồi.”
Thạch Hoành Hạo hỏi: “Người đâu?”
Trác Khiêm bất lực, đành phải căng thẳng bước ra từ sau lưng Thái An. Cậu không ngẩng đầu nhưng vẫn có thể nhận thấy ánh mắt của bốn người, bao gồm cả người mới đến kia đồng loạt nhìn về phía cậu.
Trác Khiêm lén siết nắm đấm, nhỏ giọng gọi: “Anh Hạo.”
Thạch Hoành Hạo đáp ừ, sau đó vẫy vay: “Lại đây ngồi.”
Trác Khiêm: “…”
Thạch Hoành Hạo giống như không thấy vẻ mặt miễn cưỡng của Trác Khiêm, ngồi dậy, dập tắt tàn thuốc vào gạt tàn, thúc giục: “Sao không qua đây?”
Trác Khiêm thấy cực kỳ buồn nôn, cậu không muốn qua đó ngồi. Cậu đến đây đi làm kiếm tiền, không phải đến để bị quấy rối.
“Không được, anh Hạo.” Trác Khiêm từ chối, “Em đang trong giờ làm việc, làm vậy không hay cho lắm.”
Nghe vậy, Thạch Hoành Hạo cong môi cười, nụ cười bất cần đời khiến Trác Khiêm phát ói đến nơi, nổi hết cả da gà da vịt.
“Anh là ông chủ của em, giờ anh cho em hai giờ nghỉ có lương, được chưa?” Thạch Hoành Hạo lại vẫy tay, “Lại đây ngồi.”
Trác Khiêm kiên quyết không đi qua, đứng vững tại chỗ như núi Thái Sơn, cũng đã chuẩn bị tinh thần bỏ chạy bất cứ lúc nào. Dưới lầu có bao nhiêu khách khứa, cậu không tin Thạch Hoành Hạo dám làm gì cậu.
Vì thế cậu nói: “Em không cần nghỉ có lương.”
Thạch Hoành Hạo sững sờ.
Trác Khiêm hít một hơi, đang định nói ra chuyện muốn từ chức, bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Qua đây ngồi với anh đi.”
… Thẩm Gia Lan?!
Trác Khiêm còn tưởng mình nghe nhầm, cậu tìm nơi phát ra âm thanh, nhìn về phía người mới đến kia.
Mới nãy không nhìn kỹ nên không biết, giờ càng nhìn càng thấy quen——Đậu mòe, người ngồi phía trong sô pha là Thẩm Gia Lan chứ còn ai nữa!
Thẩm Gia Lan đến đây hồi nào? Sao không nói trước với cậu?
Với cả, Thẩm Gia Lan quen mấy người Thạch Hoành Hạo à?
Trong đầu Trác Khiêm nhảy ra hết dấu hỏi này đến dấu hỏi khác. Nhưng phải thừa nhận là, vừa biết được Thẩm Gia Lan cũng đang có mặt trong phòng này, tâm trạng căng thẳng của cậu chợt dịu đi.
Cảm giác đó giống như là người đang đứng cạnh vách đá, đột nhiên phát hiện ra phía dưới chỉ là một cái hố đất cao nửa mét.
Trác Khiêm ôm trái tim đang nhảy nhót tung tăng đi về phía Thẩm Gia Lan. Khi ngồi xuống cạnh Thẩm Gia Lan, tay cậu áp vào cánh tay y. Có Thẩm Gia Lan ở đây, dường như cậu chẳng sợ điều gì nữa.
Thạch Hoành Hạo bảo Thái An ngồi xuống, quay đầu nhìn Thẩm Gia Lan và Trác Khiêm đang ngồi sát nhau phía đối diện, vẻ mặt gã biểu lộ rõ sự không thoải mái: “Anh kêu em ngồi thì em không ngồi, bạn học kêu em ngồi thì em ngồi ngay. Dù sao anh cũng là ông chủ của em, em không cho anh mặt mũi quá rồi đó.”
Trác Khiêm nắm ngón tay, không biết nên đáp lời như thể nào, trực tiếp giả bộ câm điếc.
Thế nhưng Thẩm Gia Lan lại lên tiếng, giọng điệu lạnh ngắt hỏi: “Anh Hạo, người anh nói cảm thấy hứng thú chính là cậu ấy?”
Thạch Hoành Hạo không ngờ Thẩm Gia Lan sẽ hỏi huỵch toẹt ra như vậy. Nhưng nói ra cũng tốt, để Trác Khiêm hiểu rõ suy nghĩ của gã trước. Không thì lỡ đâu còn chưa theo đuổi được đã dọa con thỏ này chạy mất.
Nhắc đến thì cũng trùng hợp thật, vừa rồi Thạch Hoành Hạo nói chuyện phiếm với cậu chủ nhà họ Thẩm này vô tình biết được đối phương cũng cùng giới. Hơn nữa đối phương còn nhanh tay hơn gã, đang hẹn hò với một người.
Bởi vậy tự dưng đề tài cũng tăng thêm.
Hễ Thạch Hoành Hạo uống vài giọt rượu là không kiểm soát được bản thân. Gã kể hết ra chuyện gần đây đang chấm một cậu nhóc, còn kêu Thái An gọi Trác Khiêm đến, muốn cho Thẩm Gia Lan biết cậu nhóc mà gã để ý đáng yêu thế nào.
Không ngờ Thẩm Gia Lan nói y quen biết Trác Khiêm.
Cũng phải, cậu chủ nhà họ Thẩm này và Trác Khiêm đều là học sinh lớp 11 trường Hoa Cao, từng chạm mặt là bình thường.
Thạch Hoành Hạo cố ý trêu chọc Trác Khiêm, gã cười tủm tỉm quan sát phản ứng của Trác Khiêm, gật đầu: “Là em ấy. Lâu rồi anh chưa gặp ai đáng yêu như vậy.”
Trác Khiêm: “…”
Cậu sắp nghẹt thở chết rồi. Thạch Hoành Hạo bớt nhìn cậu cười đi được không? Dầu mỡ kinh khủng!
Thạch Hoành Hạo chính là thùng dầu trốn ra từ mỏ dầu Đại Khánh à?!
Thẩm Gia Lan ngồi bên cạnh Trác Khiêm nghe Thạch Hoành Hạo nói xong, sắc mặt vô thức tối đen vài tông.
Dưới ánh sáng mờ ảo của phòng riêng, hơn nữa sự chú ý của mọi người đều đang đặt trên người Trác Khiêm, không ai phát hiện ra sự biến hóa của Thẩm Gia Lan.
“Nghe thấy chưa?” Thẩm Gia Lan cười lạnh nhìn Trác Khiêm, “Ông chủ khen em đáng yêu kìa.”
Trác Khiêm: “…”
Cậu tiếp tục giả bộ câm điếc, cậu chẳng muốn nghe thấy gì hết.
Thạch Hoành Hạo hiểu rằng không thể ép người quá đáng, huống chi là một con thỏ gan bé xíu, bởi vậy gã dừng đúng chỗ, bình thản đổi chủ đề.
Hơn mười phút sau, ca sĩ dưới lầu hoàn thành buổi diễn, một người đàn ông cao lớn đẹp trai cầm micro lên sân khấu.
Người đàn ông nói bây giờ sẽ tổ chức một trò chơi hỏi đáp, câu hỏi là cụm từ nào xuất hiện nhiều nhất trong lời bài hát mà ca sĩ vừa trình bày.
Kế tiếp, người đàn ông đưa ra bốn đáp án lựa chọn, thứ nhất là anh yêu em, thứ hai là anh nhớ em, thứ ba là anh cần em, thứ tư là anh thích em.
Mỗi đáp án sẽ tương ứng với một thẻ màu. Trong mấy cái rổ đã được chuẩn bị sẵn một đống thẻ với bốn màu khác nhau, trên hai mặt của thẻ đều có khi con số khác nhau.
Nhân viên phục vụ dưới sảnh ôm rổ len lỏi đi đến từng bàn, không bao lâu sau đã để các vị khách lựa chọn thẻ xong theo từng bàn.
Sau đó, đến lượt khách hàng trên tầng hai.
Phòng riêng nơi Trác Khiêm đang ngồi cũng có nhân viên phục vụ gõ cửa. Nhân viên phục vụ ôm chiếc rổ còn thừa rất nhiều thẻ, nhưng nhân viên phục vụ không có ý định cho Thạch Hoành Hạo lực thẻ, mà chỉ nhỏ giọng hô anh Hạo.
Thạch Hoành Hạo dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn Trác Khiêm, đứng dậy đi về phía nhân viên phục vụ đứng bên cửa.
Từ góc độ của Trác Khiêm vừa hay nhìn thấy nhân viên phục vụ nhanh tay đưa một tấm thẻ màu đỏ cho Thạch Hoành Hạo.
Thạch Hoành Hạo bình thản ung dung nhận tấm thẻ.
Nhân viên phục vụ đã hoàn thành nhiệm vụ, im lặng ôm rổ rời đi.
Thạch Hoành Hạo ngồi xuống sô pha, ngắm nghía tấm thẻ trong tay.
Người bạn của gã thấy Thẩm Gia Lan không có biểu cảm gì khác lạ, đùa giỡn: “Mày cũng đỉnh đấy, bày trò gian lận trắng trợn.”
Thạch Hoành Hạo vô tội nhún vai: “Tao có ý xấu gì đâu? Tao chỉ muốn lấy được phần thưởng tặng người ta thôi mà.”
Bạn gã nói: “Không phải phần thưởng là do ông chủ là mày chuẩn bị sao? Mày trực tiếp tặng là được mà.”
Thạch Hoành Hạo lại nhìn về phía Trác Khiêm, lần này gã không thu hồi ánh mắt nữa, trong mắt chứa đầy cảm xúc nóng bỏng nào đó, giống như đang trả lời bạn mình, lại như đang nói với Trác Khiêm: “Tao từng tặng rồi, em ấy nói đắt quá không chịu nhận. Tao đành phải dùng cách này tặng lại thôi.”
Trác Khiêm rợn hết tóc gáy. Không cần nhìn mặt Thẩm Gia Lan cũng có thể đoán được chắc chắn biểu cảm trên mặt Thẩm Gia Lan bây giờ cực kỳ khó coi. Bởi vì bàn tay đang lén nắm tay cậu đang siết rất mạnh.
Đồng thời, Trác Khiêm cũng sực nhận ra.
Thạch Hoành Hạo đang nói đến… hộp sô cô la đó?
Hôm trước cậu bị Thạch Hoành Hạo gọi đến văn phòng. Sau khi gã hỏi han công việc của cậu xong thì lấy một chiếc hộp sô cô la được đóng gói rất đẹp ra. Còn bảo là hộp sô cô la này là do một nghệ nhân nổi tiếng hàng đầu ở Ý làm ra, bị đẩy giá lên rất cao.
Lúc ấy Trác Khiêm được sủng mà sợ, nói kiểu gì cũng không chịu nhận hộp sô cô la đó.
Cậu còn tưởng Thạch Hoành Hạo đã từ bỏ suy nghĩ tặng sô cô la cho cậu rồi chứ…
Quả nhiên, đợi tất cả nhân viên phục vụ ôm rổ quay lại, người đàn ông lấy ra phần thưởng của trò chơi, chính là hộp sô cô la mà Trác Khiêm biết.
Sau khi người đàn ông giới thiệu về hộp sô cô la xong, dưới lầu truyền đến một loạt tiếng ồn, mọi người hào hứng thúc giục người đàn ông nhanh công bố đáp án.
Bởi vì bài hát kia là ca khúc tự sáng tác lần đầu tiên được biểu diễn, mọi người chỉ có thể đoán đáp án bằng ký ức.
Lúc người đàn ông nói ra đáp án tương ứng với thẻ đỏ, một số người đã phấn khích hét lên, hứng khởi tiếp tục hối thúc người đàn ông nhanh rút thẻ.
Những vị khách đoán đúng không chỉ một bàn, nhưng phần thưởng chỉ có một. Người đàn ông sẽ phải rút thẻ có cùng con số từ trong một chiếc hộp khác, số lần rút không giới hạn, rút cho đến khi tìm ra người nhận giải thì thôi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");