Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thẩm Gia Lan xoay người đi về phía Trác Khiêm, nhỏ giọng ừ một tiếng.
Đột nhiên Trác Khiêm có cảm giác như mình bị lừa, muốn nổi đóa lại không nỡ giận Thẩm Gia Lan. Cuối cùng, cậu chỉ nhẹ nhàng đẩy Thẩm Gia Lan đã đi đến trước mặt mình: “Sao anh không nói sớm? Để em đưa anh đi lòng vòng lâu như vậy.”
Thẩm Gia Lan nắm lấy bàn tay Trác Khiêm đang đẩy y, nói: “Là vì anh lo em sẽ không muốn đến đây.”
“Tại sao em không muốn đến đây?” Trác Khiêm buồn cười nói, “Em không có chìa khóa nhà, kiểu gì chẳng phải lang thang bên ngoài?”
Nói xong, Trác Khiêm lại thấy tò mò, “Anh không có thẻ căn cước của em thì làm sao xử lý thủ tục thuê phòng được?”
“Đây là phòng Liễu Nhứ đã đặt. Anh ấy để lại thẻ phòng ở quầy lễ tân.”
Trác Khiêm ồ một tiếng, cậu có rất nhiều điều muốn nói, cậu muốn hỏi khoảng thời gian này Thẩm Gia Lan thế nào, muốn hỏi Thẩm Gia Lan chạy ra kiểu gì, muốn hỏi thái độ của người nhà Thẩm Gia Lan hiện tại ra sao.
Có lẽ bởi vì quá nhiều điều muốn hỏi, khiến cậu nhất thời không biết phải mở lời từ đâu.
Căn phòng này rất rộng, chia làm hai phía trong và phía ngoài. Phía trong đặt một chiếc giường rộng hai mét trông rất mềm mại và thoải mái. Phía bên ngoài đặt một chiếc bàn trà, sô pha và một khung cửa sổ sát đất lớn đến mức gần như bao phủ cả bức tường.
Tấm kính của cửa sổ sát đất được lau chùi sạch sẽ, bóng loáng. Đứng từ xa, bọn họ có thể trông thấy bóng dáng chính mình phản chiếu trên đó. Khi đến gần thì có thể ngắm nhìn khung cảnh thành phố lung linh ánh đèn dưới màn đêm.
Đêm đã khuya, cả thành phố như đang chìm trong giấc ngủ say, bầu trời đêm tối đen như một bức màn sân khấu vô tận, nặng nề đến mức như sẽ sập xuống bất cứ lúc nào.
Thẩm Gia Lan bật máy sưởi trong phòng, bảo Trác Khiêm mang dép trong nhà vào.
Trác Khiêm còn đang mặc bộ đồ ngủ xuân hè.
Cậu đã lục được bộ quần áo ngủ này từ trong tủ quần áo, bị nguyên chủ đè dưới cùng, hình như là do Chu Văn Nhã mua cho cậu.
Bộ quần áo có chất lượng kém, chỉ là một lớp vải mỏng, hơn nữa trên bộ quần áo thuần xám tự dưng lại in một con Pikachu phía ngực.
Thế nhưng vừa nãy bị gió thổi một trận tơi bời bên ngoài, đương nhiên không thể mặc bộ đồ này đi ngủ được nữa.
Vốn dĩ Trác Khiêm chẳng thấy bộ đồ này có vấn đề gì, song lúc này đứng dưới ánh đèn sáng sủa mới chợt nhận ra bộ đồ này của mình vừa xấu vừa quê.
Hiếm khi mới thấy mắc cỡ một lần, vô thức níu góc áo.
Thực tế, nếu không nhờ Thẩm Gia Lan, e rằng cả đời này cậu cũng không thể thuê được căn phòng này. Ở một góc độ nào đó thì Yến Thư Dương và Trác Phi nói không sai, chênh lệch giữa cậu và Thẩm Gia Lan quá lớn.
Một khi suy nghĩ này xuất hiện thì không cách nào loại bỏ được. Tựa như một giọt mực rơi xuống làn nước trong, nhanh chóng lan rộng khắp chốn.
Thẩm Gia Lan lấy đồ ngủ từ trong tủ ra, quay đầu thấy Trác Khiêm mất tự nhiên đứng trước giường, y bước đến hỏi: “Em muốn tắm không?”
Trác Khiêm tỉnh táo lại, vốn định nói mình đã tắm rồi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn nhận lấy đồ ngủ trong tay Thẩm Gia Lan: “Em đi tắm thêm lần nữa.”
“Sao thế?” Thẩm Gia Lan kéo ngược Trác Khiêm đi xoay người đi trở về, nắn nắn vành vai đã đỏ lên, “Nóng vậy? Em đang nghĩ cái gì?”
Trác Khiêm nắm chặt đồ ngủ, nhếch khóe miệng nói: “Em đang nghĩ hình như anh gầy đi rồi.”
“Ừm.” Thẩm Gia Lan vùi mặt vào cổ Trác Khiêm, thở dài một hơi, nói, “Anh bị ông nội nhốt trong phòng, cửa sổ bị bịt kín hết. Anh không ra ngoài được, không muốn ăn cơm, chắc là đã gầy đi một chút.”
Trác Khiêm lo lắng cau mày, đưa tay sờ bên eo Thẩm Gia Lan, phần thịt thà khó khăn lắm mới nuôi ra lại biến mất tiêu rồi.
Trác Khiêm cực kỳ đau lòng, nhớ tới những chuyện Thẩm Gia Lan phải đối mặt thì càng thấy khó chịu hơn, giống như cả trái tim đang bị một sợi dây thừng siết lấy.
“Thực xin lỗi.” Trác Khiêm nói, “Đáng lẽ ra em nên đi tìm anh sớm hơn.”
Thẩm Gia Lan cọ cọ bên cổ cậu: “May là em không đến tìm anh đó. Dù em có đến tìm cũng chưa chắc sẽ gặp được anh. Ông nội anh đang giận, có lẽ sẽ đánh em một trận.”
“Vậy cứ để ông ấy đánh đi.” Trác Khiêm xoa đầu Thẩm Gia Lan, ngón tay luồn vào mái tóc y, lòng bỗng dâng lên cảm giác an yên khó tả, cậu cười nói, “Em đã chiếm được cháu trai của ông ấy cơ mà, bị đánh một trận thì có sao?”
Thẩm Gia Lan ngẩng đầu lên, con ngươi đen như mực chăm chú nhìn Trác Khiêm, y nói: “Em sẵn lòng bị ông nội anh đánh một trận thật à?”
“Em chỉ sợ ông ấy không đánh em.” Trác Khiêm hôn nhẹ lên môi y, “Em sợ rằng còn chẳng thấy được mặt ông ấy.”
Dường như việc Trác Khiêm chủ động khiến Thẩm Gia Lan rất vui, cúi người hôn lên môi Trác Khiêm, môi cọ vào nhau mà nói: “Muốn đánh cũng phải là đánh anh. Anh không nỡ để ông nội đánh em.”
Trác Khiêm ngửa đầu, ngoan ngoãn để Thẩm Gia Lan hôn cậu.
Nhưng đang hôn được nửa chừng, đôi tay đang nâng má Trác Khiêm của Thẩm Gia Lan chợt trở nên ươn ướt. Y sững người trong giây lát, sau khi nhận ra mới vội vàng kéo giãn khoảng cách, trông thấy gương mặt Trác Khiêm đã đẫm nước mắt tự lúc nào.
Trác Khiêm khóc đến mức đôi mắt đỏ hoe, chẳng biết cậu đã nhịn thế nào mà không hề phát ra tiếng.
“Thực xin lỗi, đáng lẽ em nên đi tìm anh sớm hơn. Nhưng em sợ, em không dám đối mặt với người nhà của anh.” Dù sao cũng đã bị Thẩm Gia Lan phát hiện, Trác Khiêm không cố che giấu nữa, mặc cho từng giọt nước mắt to lăn dài bên má. Cậu nhìn Thẩm Gia Lan mà nói, “Em quá hèn nhát, bắt anh phải một mình đối mặt với tất cả.”
Nhìn Trác Khiêm khóc như thế, lần đầu tiên Thẩm Gia Lan cảm thấy bối rối, y không ngừng lấy tay lau nước mặt trên mặt Trác Khiêm, khẽ an ủi cậu: “Em không làm gì sai hết. Đây là chuyện nhà anh, anh cần phải tự mình đối mặt. Nếu anh là em thì chưa chắc sẽ làm tốt hơn em.”
Trác Khiêm nhắm mắt: “Thực xin lỗi.”
An ủi một hồi, Thẩm Gia Lan bỗng sáp đến hôn lấy nước mắt trên mặt Trác Khiêm, y nếm thử, sau đó nhăn mày: “Mặn quá.”
Trác Khiêm bật cười: “Nước mắt lúc nào chẳng mặn.”
Thẩm Gia Lan thấy thế, lập tức chụt một cái lên môi Trác Khiêm: “Cũng rất ngọt.”
Bị Thẩm Gia Lan hôn tới hôn lui mãi, Trác Khiêm không khóc nổi nữa, cậu mím môi, thở dài: “Chỉ có anh mới thấy nước mắt ngọt.”
“Không.” Thẩm Gia Lan nói, “Chỉ có nước mắt của em mới ngọt.”
Tiếp đó, y hỏi, “Đi tắm không?”
“Hả?” Trác Khiêm ngẩn người vì Thẩm Gia Lan chuyển chủ đề đột ngột, nhớ lại đúng là mới nãy mình định đi tắm thật, gật đầu, “Tắm.”
Kết quả, lần tắm này hơi khác so với Trác Khiêm tưởng tượng.
Cậu cứ tưởng là đi tắm một mình, nào ngờ Thẩm Gia Lan lại đi theo cậu vào phòng tắm như chuyện hiển nhiên.
Chuyện xảy ra tiếp theo đều thuận theo tự nhiên.
Trác Khiêm hoàn toàn là người mới trong chuyện này, không ngờ Thẩm Gia Lan còn mới hơn cả cậu, chẳng biết gì về lý thuyết cơ bản.
Sau đó, Trác Khiêm chỉ đành đè nén sự xấu hổ, dẫn dắt Thẩm Gia Lan từng bước một.
Bóng đèn lớn trong phòng đã bị Trác Khiêm cố tình tắt đi, chỉ để lại ánh đèn đầu giường, ánh sáng mờ ảo rọi sáng một khoản nhỏ bé bên cạnh giường.
Trác Khiêm nhìn xuống Thẩm Gia Lan đang bị cậu đè dưới thân, trong phút chốc, trái tim đập bịch bịch như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Cậu căng thẳng đến mức hai tay đang chống hai bên người Thẩm Gia Lan cũng hơi run rẩy.
Một lần nữa, cậu lại cảm thấy Thẩm Gia Lan thật sự quá đẹp, đôi mắt, chiếc mũi lẫn đôi môi đều hoàn toàn chạm đúng điểm thẩm mỹ của cậu, dù cho có nhìn cả đời cũng sẽ không biết chán là gì.
“Thẩm Gia Lan.” Trác Khiêm cầm lòng chẳng đậu, cúi đầu hôn lên môi Thẩm Gia Lan, “Em rất thích anh.”
Thẩm Gia Lan mỉm cười, ôm lấy mặt cậu: “Anh cũng thích em.”
Trác Khiêm bị nụ cười xinh đẹp của Thẩm Gia Lan làm cho lóa mắt, giây phút này, cậu bỗng hiểu được lý do tại sao quân vương thời cổ đại lại chẳng muốn tảo triều.
Có người mình thích bên cạnh, còn lên triều làm quái gì nữa? Cậu chỉ muốn ấy ấy với người trước mắt này thôi.
Trác Khiêm lén nuốt nước bọt, cố gắng dùng âm điệu dịu dàng nhất có thể: “Em sẽ nhẹ nhàng.”
Thẩm Gia Lan nói: “Ừ.”
Ngay khi Trác Khiêm đang xây dựng tâm lý cho bản thân để tiến hành bước tiếp theo, Thẩm Gia Lan đột nhiên lên tiếng: “Em ở phía trên sao?”
“Ừm?” Trác Khiêm cực kỳ căng thẳng, nói cũng lắp bắp, “Nếu, nếu như anh cảm thấy tư thế này không thoải mái, em có thể để anh lên trên.”
Thẩm Gia Lan cười hôn trán cậu: “Được.”
Trác Khiêm vụng về đổi vị trí với Thẩm Gia Lan, không ngừng cổ vũ bản thân cố lên trong lòng.
Không sao, ở dưới thì ở dưới. Mặc dù tư thế ở dưới thì hơi phí sức một tí, đến lúc đó để Thẩm Gia Lan tự mình động là được.
Trước đây cậu chỉ muốn làm 0 nên chưa từng trải nghiệm niềm vui của kẻ làm 1. Tất nhiên là cậu cũng chưa từng trải nghiệm niềm vui khi làm 0… Dù thế nào đi nữa, biết đâu sau khi cậu làm 1 sẽ không bao giờ muốn làm 0 nữa thì sao.
Trác Khiêm hít thở sâu, tự cổ vũ chính mình.
Nhưng giây tiếp theo, cậu ngỡ ngàng.
Thẩm Gia Lan ở phía trên, lại làm chuyện đúng là chỉ có phía trên mới làm. Khoảnh khắc cảm nhận được có thứ gì đó định tiến vào, hơi thở của Trác Khiêm cứng đờ. Đến khi cậu muộn màng nhận ra cái thứ đó là gì thì đầu óc cậu nổ tung.
“Chờ một chút…” Trác Khiêm ngơ ngác đẩy đẩy Thẩm Gia Lan, “Sao anh lại ở trên?”
Chẳng biết có phải do đã bật nhiệt độ máy sưởi quá cao hay không, trên trán Thẩm Gia Lan chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, gương mặt trắng như bạch ngọc của y hiện lên một vệt ửng hồng, đôi mắt đen láy sáng ngời nhìn chằm chằm Trác Khiêm như đang rực cháy, y nói: “Không phải đã nói anh ở trên sao?”
“Nhưng, nhưng mà…” Mạch não Trác Khiêm đã rối thành một mớ tơ vò, cậu ấp úng một lúc mới nói, “Nhưng mà không phải phía trên mà em đã nói.”
Sau đó, rốt cuộc cậu không nên lời nữa.
Làm được một hồi, Trác Khiêm không nhịn nổi khóc nấc. Có lẽ bởi vì hơi đau, cũng có lẽ bởi vì chuyện nào đó, nước mắt cậu không sao ngăn được.
Cậu không biết bản thân đã được Thẩm Gia Lan bế đến sô pha từ lúc nào. Lưng cậu dán vào kính cửa sổ sát đất lạnh lão, nhanh chóng được Thẩm Gia Lan dùng tay ngăn cách, phía sau cậu chính là cảnh đêm của thành phố mỹ lệ.
Có lẽ do tấm kính phía sau được lau quá sạch, khiến cậu có ảo giác rằng mình sắp bị màn đêm nuốt chửng.
Cơ thể cậu run rẩy, ngón chân co rúm lại. Làm chuyện này trước cửa sổ sát đất không hề dễ chịu, cậu cứ cảm thấy lo lắng sẽ bị người ngoài cửa sổ nhìn thấy, dù cậu biết rõ xung quanh đây chẳng có tòa nhà nào cao bằng.
Nỗi xấu hổ bành trướng, nghẹt cứng trong lòng Trác Khiêm, cậu muốn trốn, đáng tiếc hai chân cậu không chạm đất. Thời khắc này, cậu giống như một con cá mặc người xâu xé.
Không, chắc hẳn phải là cá rời nước… ngay cả hô hấp cũng thấy khó khăn. Cậu không thể không há miệng thở dốc từng hơi.
Trong đầu cậu tràn đầy một nỗi nghi hoặc.
Không phải Thẩm Gia Lan là thụ chính sao? Không phải Thẩm Gia Lan nằm dưới sao? Thẩm Gia Lan có thể làm công thật à?
Lúc trước cậu vẫn luôn cho rằng Thẩm Gia Lan nói những lời đó chỉ để an ủi cậu, uổng công cậu đến tận lúc tắm vẫn còn cố xây dựng tâm lý làm 1.
Không ngờ Thẩm Gia Lan ở trên thật!
Lo nghĩ vô ích…
Khi sắp lên đỉnh, khóe mắt Trác Khiêm trông thấy vài điểm sáng loáng thoáng xuất hiện giữa bầu trời đêm. Mấy điểm sáng ấy càng lúc càng sáng, càng lúc càng gần. Cuối cùng, chúng bay đến ngay phía trước cửa sổ sát đất của bọn họ.
Trác Khiêm nghĩ đến việc mình và Thẩm Gia Lan đều đang trần truồng, lập tức hoảng sợ, dùng tay lẫn chân ôm chặt lấy Thẩm Gia Lan như một con bạch tuộc, “Cái đó là gì? Máy bay không người lái? Có người đang quay chúng ta? Nhanh nhanh, vào trong đi!”
Thẩm Gia Lan đứng yên không nhúc nhích, một lúc lâu sau mới run giọng nói: “Cục cưng, em tính cắn đứt anh à?”
Trác Khiêm: “…”
Dù cậu không thể nhìn thấy bản thân lúc này cũng có thể đoán được nhất định mình đang đỏ như tôm luộc.
“Mau vào trong đi.” Trác Khiêm mắc cỡ đến mức chảy nước mắt, trực tiếp vùi mặt vào trong ngực Thẩm Gia Lan.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");