Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi thấy bóng dáng màu xanh đậm của đối phương trong khu vườn ngày xưa, Yên La đến gần hỏi: “Hắn đã nói gì với nương nương vậy?”
Lạc Vi vẫn im lặng, đám cung nhân trong vườn vẫn chưa được gọi quay lại. Nàng vịn cột đứng lên, bỗng nhiên phất phất ống tay triều phục của mình giống như một thiếu nữ trong khuê phòng. Sau khi rũ những bông hoa rơi xuống, nàng cởi ngoại bào, nhấc váy lên vượt qua lan can, nhảy thẳng xuống dưới gốc cây hoa.
Yên La nhận lấy ngoại bào nặng nề của nàng, cô hơi lo lắng gọi: “Nương nương…”
Lạc Vi nhắm mắt lại, dang hai tay ra, nàng xoay tròn một vòng dưới tàng cây giống như thời thanh xuân.
Trâm cài tóc cũng xoay theo, châu ngọc va chạm vào nhau, đung đưa lắc lư, nhưng nàng hoàn toàn không để ý đến.
Yên La ôm ngoại bào vượt qua hành lang, thấy Hoàng hậu đã dừng lại, đang ngửa đầu nhìn qua kẽ hở của cây hoa.
Ánh mặt trời tản đi, những bông hoa mới rụng xuống. Đã sang xuân rồi sao còn buồn lòng?
Yên La đặt ngoại bào của nàng xuống một chỗ ổn thỏa trong điện rồi đi đến một góc phòng tối tăm, ôm ra một chậu cây mai bị bệnh khô héo xấu xí, cành cây trơ trụi.
Lạc Vi cầm lấy chiếc kéo cắt hoa cỏ mà cô đưa cho, nàng nhìn một lúc rồi giơ kéo ra, thẳng tay cắt đứt cành mai bị bệnh đang ở trên thân cây.
Mặc dù cành cây đã khô, nhưng sau khi nàng cắt đi, trên thân cây vẫn còn lưu lại một vết cắt màu gỗ mờ nhạt. Nàng vứt cành cây vừa mới cắt đi, ôm chậu mai đó, mãi lâu không nói gì.
Yên La giương mắt nhìn, trong màn mưa hoa, vị Hoàng hậu trẻ tuổi tuy đang cười nhưng trong mắt lại lấp lánh ánh lệ.
“A Phi, ngươi cùng ta niệm một cuốn kinh Phật cho Bộ Quân đi.”
Trong lòng cô đau nhói.
Bời vì cô biết rằng, Bộ Quân, chính là tên tự của Trương Tư Y.
*
Cuối thời Xương Ninh, năm Trương Bộ Quân mười bốn tuổi, cô ấy đã xin nghỉ phép ở Lăng Cẩm Viện để đến may tang phục cho thiên kim Tô nương tử – người quen của Tể phụ – mà không lấy một xu. Để thuận tiện và cũng là tỏ lòng biết ơn, Lạc Vi đã mời cô ấy ở tạm trong phủ đệ của Tô thị.
Khi đó, Thừa Minh Hoàng Thái tử cũng đang ở Tô phủ, chính nhờ cuộc gặp gỡ tình cờ này mà cô ấy đã quen biết được thân vệ của Hoàng Thái tử.
Phó chỉ huy Kim Thiên Vệ Lục Hằng, tự là Phùng Ưng.
Tiểu lang quân trẻ tuổi mặc áo bào tay hẹp, cài trâm vàng, đi theo sau Hoàng Thái tử điện hạ tôn quý, con rắn uốn lượn trên đoản đao của hắn lạnh lùng như băng, sống lưng thẳng tắp như cây trúc xanh trồng trước cửa sổ của cô ấy.
Bộ Quân nghe nói, toàn bộ Kim Thiên Vệ đều là những con em bần hàn được Hoàng Thái tử tuyển chọn từ khi còn nhỏ. Bọn họ phải được huấn luyện từng đao từng thương, từng quyền từng cước những mấy năm, qua muôn ngàn thử thách mới có được một tinh nhuệ.
Mà hắn còn là người xuất sắc nhất trong nhóm tinh nhuệ.
Khi Bộ Quân nhìn hắn không hề biết rằng, trong một khoảnh khắc khác hắn cũng đã nhìn mình. Khi đó là lúc cô ấy ngồi trước cửa sổ, đang chăm chú thêu một đóa hoa hải đường trên ống tay áo của Thái tử, đôi tay trắng nõn như mây đưa qua đưa lại, tự nhiên lại có một loại phong tình.
Năm ấy, Tô nương tử đã đính hôn ước với Thừa Minh thái tử. Nhưng vì phải chịu tang cha nên đã dời lại ngày kết hôn.
Để chúc mừng chuyện này, Hoàng đế đã sửa lại niên hiệu năm tiếp theo thành Thiên Thú.
Thiên Thú năm đầu tiên, Bộ Quân nhận được ân huệ của Trữ phi, chuyển từ Lăng Cẩm Viện vào nội cung.
Hoàng Thái tử rất được sủng ái, dù đã sớm làm lễ đội mũ và ban thưởng biệt phủ nhưng y vẫn thường xuyên ra vào Cấm Cung.
Cơ hội để Bộ Quân và Lục Hằng gặp nhau lại càng nhiều.
Thiên Thú năm thứ ba, Hoàng Thái tử bị ám sát.
Khi Bộ Quân biết chuyện, Lục Hằng đã được chuyển đến bên cạnh vị tân đế vừa mới vội vàng lên ngôi. Cô ấy cũng chẳng vui mừng gì khi hắn được đi theo công danh lợi lộc, không bị tổn hại gì trong vụ ám sát đã là chuyện đáng tạ ơn thần phật rồi.
Trữ quân đã băng hà, Tô nương tử gả cho tân đế, vào làm chủ trung cung.
Bộ Quân được chiếu cố, trở thành nữ quan Tư Y của nàng.
Tân đế sửa niên hiệu thành Tĩnh Hòa.
An lành và hòa bình, dù không hợp với đao thương nhuốm máu, nhưng đó chính là mong ước lớn nhất của một người bình thường như cô ấy.
Đầu mùa đông Tĩnh Hòa năm thứ ba, Bộ Quân hạ quyết tâm xin ân chỉ rời cung. Tuổi tác cô ấy đã lớn, tuy nói ở trong cung tiếp tục làm quan có thể có phúc lớn, nhưng cô ấy không hề có lòng tham ấy. Có thể thuận lợi gả cho người mình yêu thích đã là phúc đức lắm rồi.
Đây vốn nên là một câu chuyện yên bình hạnh phúc, nhưng đó lại là lúc câu chuyện đột ngột kết thúc.
Nhưng ngày đó khi Bộ Quân đi bái biệt Hoàng hậu, ngoài ý muốn là Hoàng hậu lại bị nhiễm phong hàn, không thể dậy khỏi giường.
Vì trước giờ cô ấy là người thân thiết với Hoàng hậu, nên cung nhân đã cho cô ấy vào trong.
Trong căn phòng xông hương liệu có mùi thơm nồng nặc, thậm chí còn hơi gay mũi, cô ấy ngửi thấy mùi đàn hương, còn lại đều rất mơ hồ, không thể phân biệt được.
Sương khói lượn lờ như Bồng Lai tiên cảnh, cô ấy vén tấm rèm lụa mỏng nhón chân đi vào thì thấy, trong thời tiết lạnh như lưỡi dao đầu mùa đông, Hoàng hậu chỉ mặc trung y, tóc dài buông xõa, ngồi co quắp trên trường kỷ không màng lễ nghi, ôm chặt thứ gì đó ở trong lòng, dáng vẻ cực kỳ trân quý, giống như muốn ấn chặt nó vào trong thân thể mình.
Nghe thấy tiếng bước chân, Hoàng hậu ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn là biểu cảm mờ mịt. Thấy là cô ấy tới, môi nàng run run, hai hàng nước mắt chảy xuống, rồi run giọng gọi cô ấy: “Bộ Quân!”
Cô ấy đã bao giờ nhìn thấy bộ dạng như vậy của nàng chứ? Sợ tới mức lập tức quỳ xuống. Song cô ấy lại không dám tiến lên như một nô tì bình thường, liền rê đầu gối đi tới, đỡ thiếu nữ đang mất bình tĩnh: “Nương nương, sao lại thế này…?”
Lạc Vi vươn tay ôm lấy cổ cô ấy, khóc nức nở.
Bộ Quân chua xót, nhớ tới lúc Lạc Vi vẫn chưa phong Hậu, từng qua đêm ở nhà mình. Nửa đêm thắp nến, mang điểm tâm đến, rồi nói chuyện thâu đêm.
Cô ấy và nàng trước giờ vẫn rất thân nhau. Năm đó cha mẹ Bộ Quân đều qua đời, nếu không phải nàng và Tiên Thái tử liên tục động viên, Bộ Quân làm sao có thể thuận lợi trở thành tú nương số một ở Lăng Cẩm Viện, một đường tiến cung, được như ngày hôm nay?
Nhưng vị ân nhân cứu mạng này đã không còn là thiếu nữ hồn nhiên vô tư năm xưa nữa. Giờ đây nàng đang ở trong lòng cô ấy, khóc đến ruột gan đứt đoạn.
Nàng là Hoàng hậu, dù có đau lòng đến đâu cũng không thể để người ngoài nghe thấy nên chỉ có thể cố kiềm chế.
Tê tâm liệt phế, lặng yên không một tiếng động.
Bộ Quân đánh bạo vuốt ve mái tóc dài của đối phương như ngày xưa, tỏ vẻ an ủi, dời ánh mắt qua chỗ khác, lại nhìn thấy chiếc hộp trong ngực nàng.
Chiếc hộp gỗ lim tơ vàng được chạm khắc nhiều loại hoa, thợ thủ công tạo ra chiếc hộp này đã cố tình khắc ghi mùa xuân lên đó, nên nhìn nó rực rỡ gấm hoa và xanh um tươi tốt.
Nhưng màu sắc cửa xưa biết bao của gỗ lim càng khiến mùa xuân hừng hực thêm ảm đạm bi thương.
Điều khiến Bộ Quân ngạc nhiên không phải là mùa xuân kinh hồn bạt vía này.
Mà là cô ấy nhận ra rằng mình đã từng thấy chiếc hộp này!
Bộ Quân nhớ mang máng là sau Thứ Đường án cách đây không lâu, vào một buổi tối như bao ngày, hiếm thấy Lục Hằng đến muộn vào những ngày không phải luân phiên trực ban. Ở ngoại trạch của hắn, cô ấy đã vô tình thoáng thấy nó. Vốn tưởng rằng đó là một món quà để tặng mình, nhưng về sau chưa từng thấy lại nó.
Trong hộp là một khối ngọc bội hoa hải đường.
Chiếc hộp gỗ đó được nhấc lên, trong nháy mắt đó, Bộ Vân như nghe thấy tiếng sợi dây đàn bị kéo căng đến cực hạn, sau đó đột nhiên đứt phựt.
Khi đó, có một vật cô ấy không biết là gì đã trượt xuống theo nắp hộp, kết thúc hoàn toàn cuộc sống mà cô ấy có thể nhìn thấu trong nháy mắt.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Sẩy Chân Bước Vào Tim Anh
3. Chân Thành Của Trái Tim
4. Không Hận
=====================================
Từ lúc cô ấy cố chấp xin Hoàng hậu mở chiếc hộp đó, mọi thứ đã không thể quay trở lại.
Bộ Quân là nữ quan Tư Y của Lạc Vi, sao lại không biết khối ngọc bội này có ý nghĩa gì? Nó là do Hoàng Thái tử tự tay khắc tặng vị hôn thê làm tín vật.
Trước khi xảy ra Thứ Đường án, Lạc Vi đã làm mất khối ngọc bội này.
Sau khi phát hiện ra, Lạc Vi gấp đến nỗi lập tức huy động toàn bộ người hầu trong nhà tìm kiếm. Cô ấy còn giúp Lạc Vi lục tung mọi ngóc ngách trong khu phố náo nhiệt nhưng vẫn không tìm thấy gì.
Nhưng sao nó lại xuất hiện ở đây, ở trong chiếc hộp gỗ này?
Tại sao chiếc hộp gỗ này lại từng ở chỗ Lục Hằng?
Lạc Duy nói từng câu từng chữ bên tai nàng, nói rằng chưa bao giờ nghĩ tới còn có thể thấy lại khối ngọc bội này.
— Ở ngay trong một chiếc hộp cũ của Tống Lan.
Bộ Quân không nói rõ ràng, vội vã rời đi. Nhân lúc Lục Hằng chưa trở về, cô ấy cẩn thận tìm kiếm nơi ở trong cung của hắn nhưng không tìm thấy gì cả.
Bộ Quân vẫn không yên tâm, lại tìm cơ hội đến ngoại trạch của hắn tìm kiếm. Lần này, cô ấy lại tìm thấy một chồng thư dày cộp.
Nói là thư, song thực ra không phải. Đó là những tờ giấy bỏ đi mà Lục Hằng đã tỉ mỉ viết mô phỏng theo nét chữ của người khác. Hắn mô phỏng cực kỳ công phu, hận không thể chỉ học một từ trên một tờ giấy.
Những chữ này quả thực vô cùng quen mắt, Bộ Vân kinh hãi lật xem những tờ phía sau.
“Thấy, thư, chớ, đọc…”
Chồng thư này được hắn giấu ở nơi bí mật nhất dưới gầm giường, góc tờ giấy còn có dấu vết từng bị đốt, chắc hẳn là định thiêu hủy, nhưng vì chuyện gì đó mà đã trì hoãn, sau lại quên mất.
Thấy thư chớ đọc, thấy thư chớ đọc?
Bộ Quân si ngốc lặp đi lặp lại hồi lâu, tay càng ngày càng run, một chút ký ức cũ ập đến. Cô ấy mơ hồ nhớ lại, hình như đây là bức thư trước đây Lạc Vi đã viết cho mình.
Khi đó, nàng theo Hoàng thất đến Giang Nam xuân tuần, viết thư cho cô ấy về những loại vải đang thịnh hành và những cách thêu thùa mà mình thấy, và nhờ cô ấy may y phục cho nàng.
Chỉ một bức thư này, chỉ một bức thư này.
Tại sao bức thư này lại lọt vào tay Lục Hằng, hắn tỉ mỉ mô phỏng nét chữ của Lạc Vi là có ý đồ gì?
Cô ấy trượt dọc theo giường và ngồi bệt xuống sàn, mồ hôi lạnh chảy ra nhễ nhại.
Sau khi mùa đông qua, vào một buổi chập tối lờ mờ, Bộ Quân hẹn Lục Hằng đến nơi hai người thường gặp nhau trong Tây Viên.
Hắn đến rất đúng giờ, vào cửa liền vội vàng đi tới, vừa đi vừa tháo bao cổ tay kỳ lân của mình ra: “A Quân, hôm qua vừa mới gặp nhau, sao hôm nay lại muốn gặp nhau ở đây nữa vậy? Mấy ngày nữa nàng hãy xuất cung đi, đến lúc đó…”
Bộ Vân xoay người lại, nhìn gương mặt cực kỳ quen thuộc trước mặt, run giọng hỏi: “Vì sao chàng phản bội điện hạ?”
Mấy ngày nay cô ấy đã nén lòng nhớ lại rất nhiều chuyện, càng lúc càng sợ hãi. Hình như là trước đây rất lâu, có một lần cô ấy đã từng nhìn thấy hắn ở trước điện của Tống Lan; Một ngày nọ, ở ngoại trạch của hắn, cô ấy đã gặp Chử Tử Duẩn – người rất được Tể phụ Ngọc Thu Thật ưu ái; Sau Thứ Đường án, hắn đã dẫn theo toàn bộ Kim Thiên Vệ đầu quân dưới trướng tân hoàng. Vì cái chết của chủ cũ, Kim Thiên Vệ tế kiếm ba ngày, hắn ta ngay cả một giọt nước mắt cũng không rơi.
Lúc đầu Lục Hằng không chịu thừa nhận, nhưng hắn thật sự không trả lời được rất nhiều nghi vấn của cô ấy. Cuối cùng hắn chỉ đành cụp mắt xuống, bỗng dưng hỏi cô ấy một câu: “Ta trung với ai, chủ trương chuyện gì, có liên quan gì đến vinh hoa phú quý, tiêu dao sung sướng của ta và nàng?”
Bộ Quân không thể tin lùi lại một bước.
Nhưng Lục Hằng không chịu buông tha, từng bước đến gần, thẳng thắn nói rõ những điều trong lòng: “Bộ Quân, ta không cha không mẹ, từ nhỏ đến lớn sống trong Kim Thiên Vệ Đường, nàng có biết ta đã phải sống thế nào không hả? Đao kiếm không có mắt, cả người ta toàn là vết thương cũng không dám buông lơi. Chỉ sợ bị ruồng bỏ, sẽ trở thành một vong hồn không tên!”
Bộ Quân nắm lấy cánh tay hắn, thê lương nói: “Điện hạ tin tưởng chàng đến vậy, còn hết lòng bồi dưỡng chàng. Tương lai chàng hành quân nhập ngũ, bái tướng xưng soái chỉ ngay trong tầm tay. Trên đời này, có ai không khổ? Chàng có từng nghĩ nếu như không có điện hạ, không có nương nương, chàng và ta của ngày hôm nay có lẽ đã biến thành vong hồn rồi không, nói gì tới tương lai?”
Lục Hằng cười nhạo: “Đúng vậy, điện hạ đối với ta ân nặng như núi. Nhưng nàng không biết, điện hạ cũng không biết, công danh lợi lộc, cái danh tướng soái vốn ta đều không quan tâm đến! Ta chịu khổ từ nhỏ, khi trưởng thành quá khát khao có thể sống thoải mái tự tại. Đánh cờ bạc, chơi kỹ nữ, in tiền lậu, chuyện gì ta cũng đã làm. Nếu không phải bệ hạ hiện tại che giấu giúp ta, e là điện hạ tốt bụng của nàng đã giết ta từ lâu rồi! Thay vì lo lắng, sống trong sợ hãi bị người biết được, không bằng ra tay trước chiếm lấy lợi thế!”
Mưa buổi chiều bắt đầu rơi, Bộ Quân hai mắt đẫm lệ nhìn người yêu mình. Trong chốc lát hắn đã biến thành người xa lạ, từ từ rút đoản đao bên hông ra.
Người yêu bao năm, kỳ thực hắn cũng không muốn giết người, thậm chí còn mềm giọng nói: “Bộ Quân, nàng mau xuất cung đi, sống chết yêu hận của những nhân vật lớn này có liên quan gì đến chúng ta chứ? Ta đã cố gắng sửa chữa sai lầm trước đây rồi. Chuyện lúc trước không nên nói nhiều nữa, ta sợ sẽ dọa đến nàng, sau này nàng cứ coi như chưa biết chuyện gì, không tốt sao?”
Cô ấy nhìn hắn, không nhịn được mà cười thành tiếng.
Đối phương vốn tưởng rằng Bộ Quân đã nghĩ thông suốt, muốn ôm cô ấy một cái. Không ngờ cô ấy nắm chặt lấy cánh tay hắn, đâm mình vào lưỡi đao mà hắn chưa kịp thu về.
Lưỡi đao xẹt qua ngực cô ấy, song Lục Hằng thu đao cực nhanh nên không coi là vết thương chí mạng. Hắn ôm bả vai cô ấy, căm hận hỏi: “Nàng hà tất phải làm như vậy? Là vì ai!”
Bộ Quân im lặng, máu theo nước mưa nhuộm đỏ mặt đất Tây Viên.
Hắn buông tay, muốn tìm một thầy thuốc cho cô ấy, nhưng vừa mới ra khỏi Tây Viên thì đột nhiên bừng tỉnh. Nơi này khóa cửa quanh năm, không có người đến, có thêm một xác chết có lẽ cũng phải nhiều năm sau mới có người phát hiện.
Nhưng nếu hắn mời thầy thuốc tới, liệu người yêu tuyệt tình của hắn có giữ bí mật trước mặt Hoàng hậu để bảo toàn tính mạng của hắn không?
Lục Hằng hạ quyết tâm, đứng một mình trong màn mưa rất lâu, cuối cùng xoay người vòng lại, muốn nhìn cô ấy thêm một chút.
Không ngờ đã không thấy người trong cung điện cũ đâu nữa. Trên miệng giếng hình vuông có một vết máu dài. Sau khi hắn đi khỏi, cô ấy tuyệt vọng tự gieo mình xuống giếng.
Có lẽ như vậy cũng tốt, hắn càng đỡ phải tự mình ra tay.
Trận mưa xuân đêm đó đã gột rửa hết vết máu.
Hắn khóa kỹ cung điện lại, tìm tất cả chìa khóa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Liên tiếp mấy ngày Lục Hằng luôn ngẩn ngơ.
Trương Tư Y là một nữ quan sắp xuất cung nên không cần trực ban, không có phân phó, vì vậy cũng không ai quan tâm đến. Vài người bằng hữu thỉnh thoảng có qua lại cũng sẽ cho rằng cô ấy đã xuất cung.
Cô ấy là người thân thiết với Hoàng hậu nương nương, liệu nàng có vì sự mất tích của cô ấy mà hỏi đến không?
Lục Hằng trào phúng nghĩ, giơ tay uống trà Nội Thị Tỉnh mới đưa đến. Hôm nay là Thượng tị, Điểm Hồng đại hội được tổ chức. Nội Thị Tỉnh đã thay trà mới, hương vị hơi khác với loại trà trước đây hắn uống.
Không hiểu sao sau khi uống chén trà đó, tinh thần hắn lại càng mệt mỏi và uể oải. Hơn nữa mấy ngày nay hắn vẫn lo lắng về vụ án mạng nên ngay cả một văn thần tay trói gà không chặt cướp đao cũng không phản ứng kịp.
Lạc Vi tìm thấy tất cả những bộ y phục thiếu nữ mà Bộ Quân đã làm cho nàng, mang đi giặt sạch rồi phơi nắng, treo từng cái một trong khu vườn hoa hải đường mới nở.
Yên La đứng kế bên nàng, thấp giọng nói: “Nương nương, trà của Lục thị vệ tiểu nhân đã phái người đưa tới chỗ hắn rồi.”
Lạc Vi ngẩng đầu lên, chiếc thắt lưng bằng vải mỏng theo làn gió nhẹ lướt qua gò má nàng.
Yên La tiếp tục nói: “Nương nương, việc này gấp gáp, còn chưa quyết định được người ứng cử, nếu ngộ nhỡ…”
Nhưng Lạc Vi chỉ nói: “Sắp đến giờ rồi, bản cung đi thay y phục đã.”
Sau khi thay y phục xong, nội quan bên người Hoàng đế đích thân đến đón nàng. Yên La cúi đầu đi phía trước kiệu của Hoàng hậu, gặp phải một văn thần mặc lục bào gần Tây Viên.
“Vi thần xin thỉnh an Hoàng hậu điện hạ, xin điện hạ thứ tội thần bất kính.”
Sau khi cỗ kiệu đi qua vị thần tử trẻ tuổi kia, cô ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt đầy ẩn ý của Hoàng hậu.
Người được chọn đại khái đã định xong.
“Sắc trời hình như không ổn, ngươi quay về một chuyến, căn dặn cung nhân thu y phục trong vườn đi.”
“Vâng.”
……
Yên La nhớ lại những chuyện xưa, quỳ trên chiếc đệm hương bồ trong phòng, khấu đầu ba cái rồi bái ba cái. Thấy Hoàng hậu đã tìm được bức thư tay mà Trương Bộ Quân nhờ người đưa tới mấy ngày trước đại hội Điểm Hồng.
Kèm theo bức thư là một chiếc chìa khóa đồng và một chiếc nhẫn ngọc bích mà cô ấy đã trộm từ chỗ Lục Hằng vào một ngày trước khi cô ấy quyết định chịu chết.
Trong bức thư của cô ấy đã nói hết toàn bộ, bức thư tay, những cuộc gặp gỡ và cả những nghi ngờ. Cô ấy vô tư viết hết toàn bộ mưu tính của mình cho nàng, với cô ấy mà nói, sự phản bội của người bên gối cộng thêm sự hổ thẹn ngày đêm giày vò, thực sự không thể tiếp tục chống đỡ nữa.
Lạc Vi đọc lại lá thư ấy, thầm nghĩ, người bên gối của ngươi và ta đều là loại rắn rết, thông minh hay không, trong thời gian ngắn cũng khó có thể phát hiện. Chính vì là người thương yêu nên khi biết rõ ràng chân tướng mới có thể tuyệt vọng đến mức ấy.
Thế nhưng ngươi…
Người tốt trên đời không sống lâu, nói chung là vì giữ vững lòng đạo nghĩa quá mức. Cho dù con đường này đã bị những kẻ có ác niệm chà đạp đổ nát, nhưng vẫn có người tiếp tục đi theo.
Nàng có ngàn vạn cách để cứu Trương Bộ Quân khỏi cái chết mà vẫn có thể đối phó với thủ đoạn của Lục Hằng. Nhưng trước khi nàng lên kế hoạch cho mọi chuyện, Trương Bộ Quân đã tự đưa ra lựa chọn cho nàng.
“Thiếp hổ thẹn, không tiếc xả thân, kế tốt trước mắt, kính dâng điện hạ, mong một mạng này, sẽ được báo thù. Kiếp sau kết duyên, mong được gặp lại, tâm hồn thoải mái, trái tim đơn thuần không tì vết.”
“Quân tuyệt bút(1), trân trọng.”
(1)Tuyệt bút: Nét bút cuối cùng mà một người để lại.
Quân cũng là trúc, phong thái san sát, cho dù là hoa cỏ nổi tiếng trong thiên hạ, cũng khó có được khí phách này.
Yên La nhìn thấy hồi âm viết trên giấy Hoa Tiên để trước cửa sổ.
“… Khi xuân đến, hoa mới rụng. Ân không thể quên, tình không thể bỏ, tám nỗi khổ trần gian, bao gồm buồn phiền.”
Lạc Vi ném bức thư kể chi tiết những gì Trương Bộ Quân nhìn thấy và nghe thấy cùng với lời hồi âm nàng đã viết trên giấy Hoa Tiên vào lư hương. Nhìn chúng cùng nhau lặng lẽ cháy thành tro tàn.
“Tây Viên hoang vắng, lại xảy ra án mạng, không rõ sự thật. Truyền chỉ của bản cung, lệnh cho người làm vườn nhổ hết cỏ cây khô héo, trồng thật nhiều trúc xanh.”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Người có ý thức đạo đức càng cao sẽ càng dễ cảm nhận được sự đau khổ, thà chết trong sự ràng buộc của bản thân còn hơn kéo dài hơi tàn mà sống.