Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit + beta: Iris
Bốn nhân vật quan trọng thuộc ba trận doanh, tuổi cũng chia thành hai giai đoạn.
Trận doanh thứ nhất là nam một và nam ba, bọn họ là nhân loại bình thường, có tuổi tác bình thường của nhân loại, một người 18 tuổi, người kia 22 tuổi. Bọn họ sinh ra trong một đất nước nhỏ nghèo nàn, đất nước nhỏ bé này rất sùng kính thần linh, và thần linh cũng phù hộ bọn họ tránh khỏi thiên tai, nhưng lại không phù hộ bọn họ được sống sung túc.
Trận doanh thứ hai là nữ một, cô xuất thân từ môn phái lớn, nhưng đang trong độ tuổi bình thường của nhân loại, năm nay vừa qua 20 tuổi. Cô và sư phụ đã nhìn thấy thế giới phồn hoa vô biên, vì vậy bọn họ cảm thấy rất khó tin khi nhìn thấy đất nước nhỏ bé nghèo nàn này -- đất nước nhỏ bé này như bị lãng quên, nó dừng lại ở kẽ hở thời gian và không gian, tự vận hành một mình.
Sư phụ của cô đi tìm quốc vương và nhắc đến thế giới bên ngoài, quốc vương vẻ mặt lạnh nhạt ra lệnh đuổi khách. Vị sư phụ kia không từ bỏ ý định, truyền bá về cuộc sống phồn hoa ở bên ngoài khắp nơi, truyền bá rằng cho dù là môn phái lớn nhưng cũng đã rất lâu rồi không có người phi thăng, hoặc là thần linh mà bọn họ tôn sùng là giả, hoặc là vốn có thần nhưng thần lại có tư tâm khác.
Hầu hết mọi người ở đất nước nhỏ bé này đều không quan tâm, ngoại trừ hai người trẻ tuổi. Bọn họ không tin ngay lập tức, mà cùng đi theo hai người kia lén đi ra ngoài, sau đó bọn họ bị thế giới phồn hoa bên ngoài làm chấn động.
Vị sư phụ kia thấy có người tỉnh ngộ thì rất vui mừng, hỏi bọn họ có tính toán gì không, bọn họ nói bọn họ đã nhìn thấy một bức tranh trên tế đàn, bức tranh đó hẳn là miêu tả nơi ở của các vị thần.
Bọn họ muốn đi tìm thần để hỏi xem bọn họ đã làm gì sai.
Sau đó bốn người lập tức lên đường.
Bọn họ trèo đèo lội suối, lúc đến chân núi của thần, vừa vào núi đã gặp nam hai, cũng bắt đầu cảnh đánh diễn đầu tiên của tác phẩm này.
Không còn gì nghi ngờ, nam hai thuộc trận doanh thứ ba, không giống với vẻ ngoài mới hơn 20 tuổi, hắn đã sống hơn 1000 năm.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo, tâm hắn cũng lạnh lẽo, khi nhìn thấy bốn người, không thèm hỏi mục đích của bọn họ mà đã trực tiếp ra lệnh đuổi khách.
Bốn người đương nhiên không đồng ý. Hai người xuất thân ở đất nước nhỏ muốn tranh luận với hắn, nhưng hắn không kiên nhẫn mà ra tay, bị vị sư phụ kia chặn lại được.
Chỉ với một đòn, vị sư phụ kia đã bị trọng thương ngã xuống đất. Còn lại ba người tuổi tác không lớn, thấy tình cảnh này làm sao có thể nhịn được, nữ một ở lại để cứu sư phụ, hai người khác đồng loạt động thủ.
Bọn họ đương nhiên không phải đối thủ của bạch y nhân, bị hắn đánh đến mức không còn sức phản kháng, nhưng khi vị sư phụ kia nhìn sang, vẻ mặt từ hấp hối bi thương biến thành kinh ngạc.
"Người kia sắp chết." Sau khi đá hai người, một người va vào thân cây, một người lê lết dưới đất, bạch y nhân lạnh lùng nói.
Hai người không rảnh lo chuyện khác, vội chạy về xem, quả nhiên đối phương nắm ống tay áo của đồ đệ, liều mạng muốn nói gì đó.
"Ta..., Các ngươi... Không cần... Trở về..." Hắn cố gắng muốn nói rõ ràng, nhưng máu trào ra không ngừng khiến hắn nói không rõ.
Hắn nhìn về phía bạch y nhân, vươn tay, đối phương lại không nhìn hắn, đột ngột biến mất tựa như lúc xuất hiện vậy.
Ánh mắt vị sư phụ kia càng lúc càng tuyệt vọng, đặc biệt là lúc ba người kia bảo đảm với hắn chắc chắn sẽ đòi lại công bằng cho hắn, mắt hắn trừng rất lớn.
Cuối cùng hắn mang theo tuyệt vọng và hối hận vô tận, vĩnh viễn nhắm mắt lại.
Mặc dù bốn người này không cùng trận doanh, nhưng bọn họ đều xuất thân từ tiên hiệp ở hạ giới, vì vậy cảnh đánh diễn của bọn họ, phong cách chỉnh thể hẳn là quay xung quanh hình tượng "phiêu dật".
Trong đó Lương Phong và Ngô Vọng Sơn đánh diễn theo kiểu hoang dã hơn, Thẩm Thiến đánh diễn kiểu tiên khí, Tạ Bình Qua đánh diễn kiểu thần thánh, đây là âm điệu mà Mục Tuần đặt ra cho bọn họ.
Tạ Bình Qua không có ý kiến gì với âm điệu này, nó hoàn toàn phù hợp với nhân vật, nhưng lại có ý kiến với chỉ đạo cụ thể của hắn, đặc biệt là ngày hôm sau, sau khi chính thức bắt đầu chỉ đạo.
Dựa theo chỉ đạo của Mục Tuần, cảnh đánh diễn này quả thật rất đẹp, nhân vật quả thật rất giống thần, nhưng... Nhân vật này không phải chỉ có mỗi vậy.
"Hắn là thần, nhưng hắn cũng là binh khí vô tình. Nếu đánh diễn đoạn này theo chỉ đạo Mục, khán giả căn bản không thể nhìn ra đây là nhân vật phản diện, cũng không cảm nhận được sự lạnh lẽo trên người đối phương," Tạ Bình Qua nghiêm túc nói với Lộ Hàn Lâm, "Ngoài ra, phần đánh diễn của Lương Phong và Ngô Vọng Sơn cũng có chút vấn đề. Theo như chỉ đạo Mục định ra, kinh nghiệm đánh nhau của hai người họ có được là do đánh với dã thú ma thú, mà dã thú ma thú lại mạnh hơn bọn họ, lúc bọn họ đánh nhau chắc chắn sẽ đánh vào chỗ trí mạng. Vậy lúc đánh nhau với tôi, bọn họ hẳn cũng phải như vậy."
Về điểm này, Lộ Hàn Lâm cảm thấy mình nên nói thay cho Mục Tuần một câu: "Mặc dù không phải đao thật kiếm thật, nhưng mấy thứ này đụng tới chỗ trí mạng cũng không phải đùa được..."
Tạ Bình Qua bình tĩnh phản bác: "Nhưng không có khả năng đụng tới được."
"Sao cậu dám bảo đảm chắc chắn sẽ không đụng tới?" Mục Tuần nghe đến đó cuối cùng cũng nhịn không được, "Xảy ra chuyện ai chịu trách nhiệm? Cậu sao? Hay là đoàn phim?"
Tạ Bình Qua không muốn tranh luận vấn đề này với hắn, Mục Tuần cũng cố gắng khiến bản thân trở nên bình tĩnh: "Tôi không rõ cái này có liên quan gì đến chân thật hay không, nhưng phản ứng của con người khi bị cá mập đuổi bắt mới là chân thật nhất, nhưng diễn viên đóng phim sẽ thật sự để bọn họ bị cá mập đuổi bắt sao? Phim điện ảnh hay phim truyền hình cũng được, đều là một tác phẩm nghệ thuật, thứ cần biểu hiện ra chính là truyền tải nghệ thuật và hiệu quả nghệ thuật cuối cùng, chứ không phải thứ gì khác."
"Nhưng đánh diễn sẽ ảnh hưởng đến truyền đạt nghệ thuật và hiệu quả nghệ thuật cuối cùng," Tạ Bình Qua vẫn không đồng ý với quan điểm của hắn, "Tôi đã nghiên cứu rất nhiều tác phẩm, mấy cảnh đánh diễn đó đều có thời gian rất dài, nhưng khác với nhiều cảnh văn học có thể biểu đạt tinh tế, những tác phẩm đánh diễn đó đều chỉ vì phục vụ cảm quan. Vì sao đánh diễn không thể lồng ghép những thứ khác?"
Lộ Hàn Lâm lại lo lắng bọn họ đánh nhau, tâm tình rất căng thẳng, kết quả hai người càng nói càng sâu xa, khiến hắn có chút dở khóc dở cười: "Bình Qua, cậu thế mà nghĩ rất xa."
Tạ Bình Qua ho nhẹ một tiếng.
Không phải tất cả những điều này là do cậu nghĩ ra hết, là sau khi cậu và Tạ Minh Duệ thảo luận với nhau mới cho ra kết luận, mặc dù hai bọn họ, một người là người ngoài nghề, một người là nửa người ngoài nghề, thảo luận mấy vấn đề này có chút giống tự cho mình là đúng...
"Cậu thử trước đi," Lộ Hàn Lâm không có ý cười nhạo cậu, ngược lại cổ vũ, "Phần đánh diễn của đám Lương Phong, cậu tạm thời đừng động vào, cứ dựa theo ngày hôm qua đã nói mà làm, thử cả hai phong cách một lần, có lẽ cậu thật sự làm được thì sao?"
Tạ Bình Qua không ngờ sẽ có người khác phản ứng lại suy nghĩ thái quá này của cậu ngoài Tạ Minh Duệ, vẻ mặt có hơi ngạc nhiên.
Nhưng đây là chuyện tốt, vì vậy cậu đáp lại một tiếng rồi đứng lên, sửa sang lại trang phục, đi đến trước camera.
Hầu hết người trong đoàn phim đều rất tò mò Tạ Bình Qua mặc đồ cổ trang sẽ trông như thế nào từ ngày đầu tiên cậu tiến tổ, cũng thử tưởng tượng dáng vẻ cậu mặc đồ cổ trang, bây giờ cuối cùng cũng nhìn thấy, bọn họ không thể không thừa nhận, trí tưởng tượng của bọn họ quá nghèo nàn.
Sáng hôm nay, ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy tạo hình hoàn chỉnh của Tạ Bình Qua, bọn họ kinh ngạc cảm thán không thôi, bởi vì cậu thật sự rất đẹp, vô cùng đẹp, bất kể là dáng người hay khí chất đều khiến người ta nhìn một lần sẽ khó quên được.
Nhưng do cậu quá đẹp, bọn họ bắt đầu hoài nghi rốt cuộc cậu có thích hợp đóng nhân vật phản diện không -- mãi đến khi Tạ Bình Qua xuất hiện trước ống kính.
Ngày thường Tạ Bình Qua thật sự rất vô hại, mặc dù cho người ta cảm giác có hơi lạnh lùng, nhưng cũng không khó ở chung, cũng không khiến người ta thấy sợ hãi.
Nhưng giây phút đứng trước ống kính thì khác.
Cậu giống hệt như bạch y nhân được viết trong kịch bản, vừa xuất hiện liền khiến tâm tình mọi người không nhịn được muốn lui về sau một bước.
Lương Phong và Ngô Vọng Sơn cũng bị choáng váng, nhưng vừa hay cảm xúc này cũng giống với nhân vật, nên bọn họ không chút do dự, tiến lên bắt đầu quay.
Bởi vì chỉ là quay thử nên cảnh này không được trau chuốt nhiều, bắt đầu từ lúc hai người tranh luận với bạch y nhân, quay đến cảnh thế thân bị đánh văng ra ngoài.
Khác với lúc quay 《 Thành phố màu xám 》, đoạn này không cần cảm xúc mãnh liệt nên Tạ Bình Qua khống chế sức lực rất tốt.
Nhưng dù cậu có khống chế tốt đến đâu, những người khác cũng không chịu nổi.
Theo sau bạch y nhân nhíu mày, uy áp trên người cậu lập tức tăng lên, lông tơ trên người Lương Phong và Ngô Vọng Sơn đều dựng đứng lên, trong đầu có suy nghĩ giống nhau như đúc: Chạy mau, không chạy sẽ bị đánh chết thật đó.
Nhưng con người khi gặp nguy hiểm luôn phản ứng không nhanh nhạy, bọn họ cũng vậy, đại não bọn họ vẫn hoạt động nhưng thân thể lại không theo kịp, vì vậy bọn họ trực tiếp bị chiêu thức của Tạ Bình Qua đánh ngã.
Cảnh tượng này làm bọn họ ngây ra, cũng làm Tạ Bình Qua ngây ra.
Cậu thu lại trạng thái của mình, nghi hoặc nhìn thế thân đang đứng tại chỗ không hề di chuyển chút nào, trong ánh mắt tràn ngập hoang mang.
Thế thân kia có chút khóc không ra nước mắt.
Xu lợi tị hại là bản năng của nhân loại mà! Hắn chỉ là một thế thân thôi, đâu phải vị sư phụ vì người mà quên mình trong kịch bản kia đâu! Hắn thật sự phản ứng không kịp!
Lộ Hàn Lâm cũng không ngờ đến tình huống này. Hắn hô "cắt", không để bọn họ diễn lại liền mà là xem lại cảnh quay ban nãy.
Không thể không nói, mặc dù cuối cùng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng đoạn vừa rồi diễn cực kỳ xuất sắc, đặc biệt là Tạ Bình Qua, rõ ràng là người ít kinh nghiệm nhất trong số những người ở đây, nhưng khí thế lại hoàn toàn áp đảo những người khác, hoàn toàn tương xứng với thân phận của nhân vật.
Đáng ngưỡng mộ nhất chính là động tác kia, rõ ràng chỉ là mất kiên nhẫn, rõ ràng không có hạ sát thủ, nhưng lại cho người ta cảm giác sắp chết đến nơi.
"Tôi thấy động tác của cậu ấy rất tốt." Lộ Hàn Lâm quay đầu nói với Mục Tuần bên cạnh.
Mục Tuần lạnh mặt, một lúc lâu sau mới nói: "Cậu còn chưa thấy cậu ta diễn theo chỉ đạo của tôi, sao cậu biết động tác của tôi không tốt?"
Lộ Hàn Lâm vỗ vỗ vai hắn, mặc dù không nói gì, nhưng ý tứ không cần nói cũng biết.
Hắn nhìn Tạ Bình Qua kéo hai người kia lại, hỏi bọn họ có chuyện gì không, hai người lắc đầu, tỏ vẻ vốn phải bị văng ra, nhưng bị văng ra hay bị Tạ Bình Qua hạ gục cũng không có gì khác nhau.
Sau khi Lộ Hàn Lâm kiểm tra tình hình, dặn dò thế thân một hồi thì kêu bọn họ thử lại lần nữa.
Lần trước ba người đều phát huy như nhau, tới tay Tạ Bình Qua, mặc dù biểu cảm Tạ Bình Qua vẫn như cũ, nhưng cảm giác uy hiếp trong động tác kia đã giảm xuống một bậc so với vừa rồi.
Lúc này thế thân không có diễn thất bại nữa, cậu đi tới phía trước vài bước đẩy hai người, sau đó bọn họ tự "bay" ra ngoài.
Xét về mức độ hoàn chỉnh, lần này mới tính là thành phẩm, nhưng tác phẩm đầu tiên hiển nhiên càng hoàn mỹ hơn tác phẩm này.
Cũng không phải vì lần này có khuyết điểm gì, lần này bất kể là diễn viên hay động tác đều rất tốt, đều nằm trong dự đoán của Lộ Hàn Lâm, nhưng... Sau khi xem màn trình diễn vượt ngoài dự đoán, thì nằm trong dự đoán đã không còn đủ hoàn mỹ nữa.
Đây cũng là lần đầu tiên Lộ Hàn Lâm trải nghiệm một thứ khác ngoài kí.ch thích cảm quan trên người diễn viên đánh diễn: Không cần hậu kỳ, không cần bầu không khí, chỉ cần dựa vào động tác là có thể khiến người ta cảm nhận được rất nhiều thứ, có thể hoàn mỹ để suy diễn rằng bạch y nhân là người bí ẩn nhất -- hắn không có ý hạ sát thủ, nhưng lúc hắn động thủ, mọi người lại chân chân thật thật cảm nhận được uy hiếp, cũng chân chân thật thật có người đã chết.
Lộ Hàn Lâm kêu Tạ Bình Qua đến, hỏi cậu sao làm được như vậy, Tạ Bình Qua suy nghĩ rồi nói: "Thật ra lúc chỉ đạo Mục sắp xếp động tác không có điểm dừng rõ ràng, dưới tình huống trong tay không có vũ khí, dùng tay không để đánh vào mắt, vào cổ, hay là cánh tay, đều cho người ta cảm giác hoàn toàn khác nhau. Đòn tấn công của tôi không có nhắm vào nơi yếu ớt trên người bọn họ nên sẽ cho người ta cảm giác không có ý hạ sát thủ. Nhưng sức chiến đấu của tôi rõ ràng cao hơn bọn họ, tôi có năng lực giết bọn họ, nên sẽ làm người ta cảm thấy bị uy hiếp, cái này không khác gì mấy cảm giác khi bị tráng hán hung thần ác sát cao hai mét mang đến."
Lộ Hàn Lâm nghĩ thầm cái này khác biệt rất lớn, dáng vẻ cậu tựa tựa bọn họ, tuổi không lớn cũng không có kinh nghiệm đóng phim, có thể làm được điều này... Thật sự rất đáng sợ, thiên phú đáng sợ, cậu cũng đáng sợ.
Chỉ là cái này không có liên quan gì đến hắn, sự tồn tại của Tạ Minh Duệ đã chứng minh sau lưng Tạ Bình Qua không có âm mưu gì không thể đưa ra ngoài sáng, vậy rốt cuộc Tạ Bình Qua là người thế nào... Hắn không quan tâm.
Nghĩ đến đây, Lộ Hàn Lâm rút lại suy nghĩ của mình.
Hắn gật đầu, nhìn về phía Tạ Bình Qua: "Được, tôi hiểu rồi."
Lộ Hàn Lâm nói xong thì quay đầu nhìn Mục Tuần: "A Tuần, cậu còn có gì muốn nói không? Bao gồm chuyện Bình Qua kiến nghị cải biến động tác của Lương Phong và Ngô Vọng Sơn?"
Sắc mặt Mục Tuần không đẹp cho lắm: "Tôi chưa đồng ý, kiểu đánh này của bọn họ quá ỷ vào sự phát huy của bản thân, nếu phát huy không tốt, rất dễ bị thương. Còn cách đánh của tôi thì không. Cho dù chỉ hơi sơ ý, bản thân bọn họ hay thế thân cũng đều sẽ không sao. Bây giờ công việc này..."
"Ngừng, ngừng," Lộ Hàn Lâm trực tiếp kêu hắn ngừng, "Bây giờ chúng ta không thảo luận về ngành, mà chỉ thảo luận về tác phẩm của chúng ta, được không? Bình Qua, cậu nghĩ sao?"
Thật ra ý của Lộ Hàn Lâm đã rất rõ ràng, sau trận đánh diễn này, hắn đã hoàn toàn nghiêng về phía Tạ Bình Qua.
Suy nghĩ của Tạ Bình Qua cũng rất rõ ràng: "Các ngài xem, chúng ta đóng phim ở đây, mỗi chỗ này thôi đã cao hơn 20m rồi, đi qua khỏi lan can là vực sâu. Ngài xem, chúng ta đóng phim ở đây có an toàn không? Không có. Nhưng các biện pháp bảo hộ nên có cũng đã có, khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn rất nhỏ. Điều này cũng tương tự với các cảnh quay đánh diễn. Tôi đã đồng ý với Minh Duệ là tôi sẽ cố gắng không để bị thương, vì vậy tôi không thể nào lấy an toàn của mình ra để giỡn. Với tôi mà nói, quay cảnh đánh diễn giống như chúng ta đang làm ở đây bây giờ, ngài kêu tôi bảo đảm bất kể thế nào cũng không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi không bảo đảm được, nhưng ngài nói bởi vì lo lắng chuyện ngoài ý muốn mà không quay theo cách này... Nói thật, nếu thật sự muốn như vậy, tôi thấy phim của chúng ta không cần quay nữa đâu."
Mục Tuần rất muốn phản bác, nhưng hắn không phản bác được.
Nếu Tạ Bình Qua đánh diễn không đẹp, vậy chắc chắn hắn có lý, nhưng Tạ Bình Qua lại đánh rất đẹp, hơn nữa nó còn là vẻ đẹp trong phong cách mà cậu đưa ra.
Lý do duy nhất còn lại của hắn chính là lo lắng an toàn, nhưng cũng bị Tạ Bình Qua bật lại một cách hoàn hảo.
Thấy đã thuyết phục được Lộ Hàn Lâm, cuối cùng hắn cũng từ bỏ, xoay người ngồi trở lại ghế: "Cứ vậy đi, tôi bảo lưu ý kiến của mình về cảnh quay này."
°°°°°°°°°°
Tác giả có lời muốn nói: =w=