Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit + beta: Iris
+
Buổi huấn luyện sau bình minh tuy rằng rất vất vả, nhưng lại... vô cùng bình thường.
Tạ Bình Qua giống như một người chỉ đạo võ thuật bình thường, cùng mặc áo mưa cùng đứng trong mưa với bọn họ, dạy bọn họ mỗi một động tác.
Mục Tuần nhìn Tạ Bình Qua dạy những động tác hoàn toàn tương xứng với khí chất của mỗi người, vẻ mặt càng nghiêm túc: "Cậu ta cố ý đúng không?"
Chương Nghị Duy bật cười: "Em đừng nói oan cho cậu ấy, kịch bản đánh nhau của cậu ấy và em là hai con đường, dù hiệu quả bắt chước có tốt đến đâu cũng không sinh động bằng thứ mà mình thật sự nắm giữ. Nói thế nào thì cậu ấy và những người khác không giống nhau, cậu ấy thật sự biết võ."
Mục Tuần biết chuyện Chương Nghị Duy nói là sự thật, mím môi không nói lời nào.
Hắn lại nhìn thêm một lúc lâu, nhìn Tạ Bình Qua để những người khác thay phiên nhau vào trung tâm du khách tránh mưa, còn bản thân từ đầu đến cuối đều đứng trong mưa, tập trung chỉ dẫn cho mọi người, cuối cùng lại nói lần nữa: "Em không có ác ý với cậu ta. Nói thật, những người như chúng ta, không có mấy người có thể sinh ra ác ý với cậu ta. Cậu ta là kiểu người có thể hoàn toàn hiểu tại sao cậu ta có tất cả những thứ này, dù là giá trị vũ lực, sự nổi tiếng, hay Tạ Minh Duệ, đều rất hợp tình hợp lý."
Lúc này Chương Nghị Duy thật sự nở nụ cười: "Vậy là em hiểu chưa đủ rồi. Tạ tổng thích cậu ấy, có thể còn hợp tình hợp lý hơn em nghĩ."
Mục Tuần cứ cảm thấy những lời này kỳ quái chỗ nào ấy: "Anh cũng thích cậu ta?"
Chương Nghị Duy trăm triệu lần không ngờ tới vậy mà cũng có thể ghen bậy, hơi sởn tóc gáy nói: "Đừng như vậy, anh chỉ là một người bình thường, loại vũ khí có tính sát thương cỡ như Bình Qua cứ để Tạ tổng hưởng đi."
1
Nói xong, hắn thấy Mục Tuần càng cau chặt mày hơn, trực tiếp ngừng đề tài: "Nhìn bọn họ tập luyện đi, đừng nhiều chuyện nữa."
Lúc này Mục Tuần không phản bác. Hai người không nói chuyện nữa mà nghiêm túc nhìn, lâm vào trầm tư.
Đến khi Tạ Bình Qua tuyên bố nghỉ ngơi, Chương Nghị Duy mới đi lên nhỏ giọng nói với cậu cái gì đó. Tạ Bình Qua cũng rất kiên nhẫn nghe, hai người nói với nhau một lúc, chờ ba người kia ăn uống nghỉ ngơi xong, đến lượt Chương Nghị Duy lên sân khấu chỉ đạo.
Nói chính xác hơn không phải là chỉ đạo, mà là chỉnh sửa chi tiết. Khác hoàn toàn với trình độ võ nghệ dựa vào thiên phú của Tạ Bình Qua, hắn quay rất nhiều bộ phim, từng xem vô số phim điện ảnh, bất luận là kinh nghiệm lý thuyết hay kinh nghiệm thực chiến đều vô cùng phong phú.
Mấy năm nay hắn đi theo Mục Tuần ở trong đoàn phim cũng không đưa ra ý kiến của mình, giống như một người tàng hình, dần dà mọi người cho rằng hắn không hề tập trung hoặc là không hề có năng lực chỉ đạo.
Nhưng sự thật lại hoàn toàn tương phản.
Tạ Bình Qua nhìn ba người nghe xong ý kiến chỉnh sửa của Chương Nghị Duy, người đứng người ngồi tự tìm vị trí để tiêu hóa, sau khi tiêu hóa xong thì trịnh trọng để Tạ Bình Qua đối diễn với bọn họ.
Lúc này bọn họ không mặc áo mưa, Tạ Bình Qua cũng không, bọn họ không trang điểm, không tạo hình, chỉ ăn mặc đơn giản đứng trong mưa, nhưng lại cho người ta cảm giác sinh động hơn lúc đóng phim ngày hôm qua rất nhiều.
Không có Lộ Hàn Lâm kiểm soát, bọn họ cũng không có phân cảnh, mà là diễn thử một đoạn cốt truyện đã quay xong.
Tạ Bình Qua tập trung vào việc dạy bọn họ những cảnh trước đó, vì vậy một bộ phận nhỏ trước đó diễn giải cực kỳ đúng chỗ. Còn về bộ phận lớn sau đó... Mặc dù đánh diễn có chút không ổn, nhưng lại nắm chắc cảm xúc của nhân vật, định vị về nhân vật và định vị về đối thủ đều rất chính xác.
Tạ Bình Qua có thể cảm nhận được điều này và ba người họ cũng có thể cảm nhận được, vì vậy sau khi kết thúc đoạn đó, bọn họ hoàn toàn thả lỏng, nở một nụ cười thật tươi với Tạ Bình Qua: "Bình Qua, vất vả rồi! Sau này chúng tôi đổi lại gọi cậu là chỉ đạo Tạ nhé?"
Tạ Bình Qua lắc đầu một cách dứt khoát: "Nghe già quá."
Dứt lời, ba người tức khắc cười phá lên. Bọn họ trở lại trung tâm du khách, lần lượt từng người đi thay quần áo lau tóc, sau đó mới tập trung lại gọi điện cho Lộ Hàn Lâm, thông báo rằng bọn họ đã chuẩn bị xong —— cảnh quay của hai ngày đầu đã chuẩn bị sẵn sàng, còn các cảnh sau cần phải luyện thêm.
Lộ Hàn Lâm thật sự không ngờ tới lại nhanh như vậy, hắn hỏi mọi người làm thế nào được, Tạ Bình Qua không chút do dự ném trách nhiệm qua cho Chương Nghị Duy.
Hắn thở dài, thật sự không ngờ tới có một ngày, người từng là đại minh tinh như hắn sẽ trở thành người phát ngôn cho một người mới nhỏ bé.
Nhưng nghĩ thì nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt hắn lại rất thật lòng: "Đạo diễn Lộ cũng biết rõ là làm thế nào mà, hà tất phải hỏi chúng tôi?"
Lộ Hàn Lâm trong video cười ha ha: "Người trẻ tuổi muốn tự trải nghiệm, tôi chỉ tưởng tượng ra thôi, nào có sinh động như các cậu tự khám phá? Tất nhiên tôi có thể tự mình diễn, sau đó cho bọn họ bắt chước một lần, nhưng tôi thích cách diễn giải của bọn họ sau khi cảm nhận được thứ gì đó trong lúc khám phá hơn, đó mới là thứ tốt nhất, có một không hai, đúng không?"
Những lời đó khiến tất cả mọi người đều giật mình trừ Chương Nghị Duy, rồi chìm vào trầm tư.
Tạ Bình Qua cũng vậy, cậu đang nghiêm túc suy nghĩ câu nói của Lộ Hàn Lâm, mãi đến khi nhân viên công tác lần lượt đến đông đủ, cậu mới hồi phục lại tinh thần.
Thứ của mình, mới là có một không hai, ai cũng không cách nào thay thế được thứ đó... Sao?
Sau khi nhân viên công tác đến thì nhanh chóng trang điểm tạo hình cho bốn người, muốn nhân lúc chưa hết mưa, nhanh chóng bắt đầu quay cảnh ngày hôm nay.
Bốn người trang điểm xong thoạt nhìn cũng không có gì khác ngày hôm qua, nhưng khi bọn họ xuất hiện dưới ống kính, dù là người mới trong đoàn phim cũng có thể cảm nhận được bầu không khí của bọn họ khác với ngày hôm qua. Trực quan nhất chính là, bọn họ không còn sợ Tạ Bình Qua.
Trong kịch bản, ba người trẻ tuổi ngước nhìn bạch y nhân giống như người thường ngước nhìn thần linh, nhưng ngước nhìn không có nghĩa là sợ hãi, đặc biệt là sau khi vị sư phụ kia chết. Nhưng cảm giác trên người Tạ Bình Qua rất giống bạch y nhân, mà ba người trẻ tuổi lại chưa từng trải qua điều này, vì vậy áp lực rất lớn, khi ba người nhìn Tạ Bình Qua giống như lần đầu gặp mặt vị thần bạch y.
Chỉ là lại cảm xúc này đã bị phá vỡ vào ngày huấn luyện, ba người diễn giải lại một lần nữa, tìm được quỹ đạo. Tạ Bình Qua nhìn bọn họ, cảm nhận rất rõ tầm quan trọng của trạng thái của các diễn viên đối diễn.
Giống như hiện giờ, nhìn ba diễn viên nhập vai vào những người trẻ tuổi trong kịch bản, Tạ Bình Qua thực sự hiểu được cảm tình sinh ra từ tận đáy lòng lúc bạch y nhân lúc nhìn bọn họ, thứ cảm tình không nên xuất hiện trên người một vị thần.
Sự hiểu biết này khiến hành vi tiếp theo của mạch y nhân hoàn toàn thuận lý thành chương, đồng thời còn giúp cậu diễn giải được điều gì đó mà Lộ Hàn Lâm không lường trước được.
Lộ Hàn Lâm nhìn màn trình diễn của Tạ Bình Qua, một lần nữa cảm thán rằng cậu thật sự là giải thích hoàn mỹ về việc tại sao có rất nhiều đại đạo diễn đều thích người mới: Diễn viên người mới có thể gặp nhiều vấn đề do thiếu kinh nghiệm, cách biểu diễn của bọn họ vẫn chưa trở nên hình thức hóa do năm này tháng nọ lặp đi lặp lại, rất dễ mang đến bất ngờ —— loại bất ngờ này không chỉ có thể mang đến cho người xem, thậm chí cả đạo diễn cũng có cảm giác đó.
Ngoại trừ lúc quay phim, Lộ Hàn Lâm không phải là đạo diễn thích tạo áp lực, vì vậy hắn đã rất bất ngờ và không ngần ngại cho Tạ Bình Qua biết rằng hắn rất tán thưởng cậu
Không giống như những người mới khác, Tạ Bình Qua nhận được lời khen từ đại đạo diễn cũng không có được sủng mà sợ, cũng không có phản ứng gì khác. Cậu khách khí lễ phép nói cảm ơn, sau đó vẫn nghiêm túc nghiên cứu kịch bản, nghiên cứu cách đánh diễn.
Ba diễn viên trẻ tuổi cũng được Lộ Hàn Lâm khen ngợi, vốn dĩ đang rất kiêu ngạo, muốn khoe với bạn bè một chút, kết quả vừa quay đầu đã thấy Tạ Bình Qua... Thôi thôi, bọn họ đừng nên kiêu ngạo nữa, tranh thủ thời gian nghiền ngẫm nhân vật đi thôi!
Vì vậy sau 《 Theo đuổi ước mơ đi 》, Tạ Bình Qua một lần nữa kéo những người xung quanh điên cuồng luyện tập.
Lộ Hàn Lâm nhìn cách bọn họ tập trung và nghiêm túc hơn bất kỳ ai mỗi ngày, cuối cùng cũng nhận ra thằng nhóc thúi Lộ Tiểu Phong đó đã được debut như thế nào: do những người xung quanh cố gắng quá sức, nên thằng nhóc cũng bị tẩy não cố gắng theo?
Tạ Bình Qua không biết mình thu hoạch được "sự đánh giá từ đạo diễn" đồng thời còn thu hoạch được "sự cảm ơn từ bậc cha mẹ", bây giờ kịch bản đã đi được nửa chặng đường, suất diễn của nữ một ở phim trường thuận lợi đóng máy, điều này cũng có nghĩa là nhân vật của cậu cũng sắp xuống sân.
Là cô gái duy nhất trong đội ba người, một cô gái trong sáng xinh đẹp và tính cách tốt, một cô gái có vị trí không tầm thường trong lòng hai bạn trẻ đến từ đất nước nhỏ bé nghèo khó.
Cũng chính vì thế, cái chết của cô hoàn toàn k.ích thích hai người.
Khi hai người lại lần nữa xuất hiện trước mặt bạch y nhân đã hoàn toàn khác trước. Cảm giác non nớt trong bọn họ đã hoàn toàn rút đi, khuôn mặt, ánh mắt đều là kiên nghị của người trưởng thành.
Bọn họ hận, nhưng hơn cả hận, trong lòng bọn họ có một niềm tin mãnh liệt, tin chắc rằng chỉ có thành công Thí Thần thì quỹ đạo mới có thể quay về, mới có thể làm chiến hỏa ngừng lại, mới có thể tránh cho người vô tội chết thảm.
Niềm tin này đã thay đổi bộ mặt và ánh mắt khi bọn họ nhìn bạch y nhân. Bọn họ chiến đấu bằng mệnh của mình, cuối cùng thành công gi.t chết bạch y nhân.
Việc khắc họa cái chết của bạch y nhân làm hai người vô cùng hoài nghi hắn không phải là nhân vật phản diện thuần túy, bởi vì nhân vật này được khắc họa thật sự quá đẹp.
Từ lần đầu tiên lộ diện, đến cuối cùng khi chết, bạch y nhân đều là thần linh cao cao tại thượng trên núi thần, không có khoảnh khắc nào rơi xuống đám mây.
Hắn không có thi thể, sau khi bị một kiếm xuyên tim, hắn chỉ liếc nhìn hai người một cái, sau đó hóa thành ánh sáng dung nhập vào thủy kính.
Nhưng hắn cũng không phải không lưu lại gì cả, sau khi hắn biến mất, một thanh kiếm rơi xuống mặt đất. Nam ba nhặt lên, hắn nhìn dòng chữ khắc trên thân kiếm, cứ cảm thấy tên của thanh kiếm này đã gặp qua ở đâu đó rồi.
"Vì sao hắn không dùng kiếm?" Thiếu niên thành công Thí Thần không có bất kỳ cảm giác chân thật nào, ngược lại có chút mê man và hoang mang.
Không giống bọn họ luôn cầm pháp khí, từ đầu đến cuối bạch y nhân đều để tay không, nếu hắn có kiếm, vì sao không dùng kiếm?
Nam ba lắc đầu, hắn cảm thấy có gì đó lướt qua trong đầu, sau đó lại cảm thấy có thứ gì đó bị kéo ra khỏi đầu, trong ánh mắt hiện lên tia trống rỗng.
Thiếu niên không phát hiện, chỉ lo nhìn chiến hỏa trong thành trấn chưa từng dừng lại thông qua thủy kính, quay đầu nói với đồng bọn: "Trên núi thần chắc không chỉ có một vị thần? Chúng ta vẫn luôn hiến tế hai vị thần đúng không? Có phải một vị thần còn lại đang trên đỉnh núi không?"
Kịch bản mà Lương Phong và Ngô Vọng Sơn nhận được dừng lại tại đây. Khác với những đoàn phim khác, từ trước đến nay đoàn phim của Lộ Hàn Lâm luôn có kịch bản khác nhau dành cho những người khác nhau.
Chẳng hạn như Tạ Bình Qua, trong tay cậu có một bộ kịch bản đầy đủ, bắt đầu từ một đất nước nhỏ bé nghèo khó cho đến cảnh cuối cùng, tất cả những chuyện xảy ra đều được viết trong kịch bản của cậu, chân tướng của toàn bộ mọi chuyện đều nằm trong phần cuối kịch bản.
Một diễn viên khác biết được sự thật ngay từ đầu chính là nhân vật phản diện còn lại, ngoại trừ hai người bọn họ, những người khác chỉ có kịch bản sơ bộ, không giải thích về chân tướng, thậm chí diễn biến tiếp theo cũng chỉ có đại cương.
Kịch bản của diễn viên đóng vai sư phụ chỉ viết về cuộc gặp đầu tiên với bạch y nhân và cái chết của hắn, sau khi quay xong cuộc gặp gỡ, Lộ Hàn Lâm mới cho hắn biết cốt truyện cụ thể sau đó. Còn về chân tướng khiến hắn tỉnh ngộ, trước một ngày hắn quay cảnh đó hắn mới biết được.
Thẩm Thiến cũng vậy, trong kịch bản sơ bộ của cô chỉ viết đến cái chết của sư phụ và bản thân gầy yếu cho đến cuối cùng là tử vong, cũng không giải thích nguyên nhân tiều tụy và cái chết, mãi đến khi tiến vào quay giai đoạn mới, cô mới nhận được kịch bản mới.
Lương Phong và Ngô Vọng Sơn hiện đang nhận được kịch bản thứ ba, kết cục của kịch bản này dừng lại ở khúc bạch y nhân tử vong. Từ khi nhận được kịch bản, hai người bọn họ rất tò mò về ý nghĩa của thanh kiếm kia, thậm chí còn không nhịn được hỏi thăm Tạ Bình Qua, kết quả cậu là một người rất có đạo đức nghề nghiệp, cậu lắc đầu xin miễn trả lời.
"Đừng tò mò nữa, nói không chừng kịch bản tiếp theo các cậu nhận được sẽ có ghi thì sao?" Tạ Bình Qua nói xong thì lật kịch bản về trang trước cho bọn họ xem, lật đến khúc ngày mai bắt đầu quay, "Nhanh chuẩn bị đi, ngày mai bắt đầu quay cảnh trận chiến cuối cùng của chúng ta."
Lúc Tạ Bình Qua lật giúp bọn họ, Tạ Minh Duệ đang ngồi đọc sách cách đó không xa.
Nghe thấy giọng cậu, anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua bên này, thấy hai người kia giật mình, vội vàng cầm kịch bản dịch ra xa một chút: "Chúng tôi về chuẩn bị đây, chuẩn bị liền đây."
Nói chuyện đàng hoàng, không nên làm gì hết, lỡ như làm đại lão hiểu lầm bọn họ muốn đoạt người của anh... Ui, còn không bằng chết trên tay bạch y nhân!
°°°°°°°°°°
Tác giả có lời muốn nói: Bình Qua: Lạ quá, vì sao luôn có người sợ điện hạ? Rõ ràng điện hạ dịu dàng như vậy.
Điện hạ: ^-^