Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(*)Người đàn ông mà Viên Lai Lai đi xem mặt ở chương trước sẽ được gọi ngắn gọn là Tài Tuấn nhé
Nhân viên phục vụ: "Ở cửa hàng chúng tôi không thể mặc cả."
Tài Tuấn: "Tại sao không thể mặc cả? Những người nước ngoài đến đây có hiểu khái niệm “giá thị trường” hay không, cái gì ở Trung quốc cũng có thể mặc cả!"
Nhân viên phục vụ: "Thật xin lỗi ngài, nếu muốn mua xin nhanh lên một chút, vẫn còn nhiều người xếp hàng ở phía sau."
Tài Tuấn: "Có ý gì? Xem thường tôi đúng không?"
Nhân viên phục vụ: "Không phải vậy, ngài cũng thấy trong tiệm của chúng tôi có rất nhiều người phải không?"
Tài Tuấn: "Không thể mặc cả tôi không thèm ăn ở nơi này nữa." Nói xong thẳng bước đến chỗ Viên Lai Lai.
Viên Lai Lai sợ hết hồn, cuối cùng cô cũng gặp được một người da mặt còn dày hơn cô rồi, khi anh ta còn chưa nhích lại gần, cô nhanh chóng đứng dậy chạy tới cửa.
Đến ngoài cửa, Tài Tuấn níu kéo cô: "Em chạy cái gì mà chạy?"
Viên Lai Lai nhìn hắn lôi kéo cánh tay của mình, "Thấy anh bị chọc giận, tôi cũng tức giận nha, vì bày tỏ thái độ, tôi đương nhiên là phải dẫn đầu đi ra ngoài thôi!" Cô nói mặt không đỏ tim không loạn, còn làm vẻ thực sự tức giận vì đại nghĩa.
Tài Tuấn hiểu, nhất thời nhìn cô với anh mắt khác, "Không nhìn ra em còn rất thông minh, em nói chúng ta đi ăn cái gì bây giờ?"
"Sủi cảo, bên kia có một quán nhỏ đó." Viên Lai Lai thật sự sợ đến tiệm cơm khác sẽ lặp lại tình cảnh giống vừa rồi, thật là mất mặt a a a a a a . . . . !
Ánh mắt Tài Tuấn nhìn cô lại càng khác lạ, giống như cô chợt lập địa thành Phật, phật quang phổ chiếu rồi, "đúng, đúng, đúng, anh cũng nghĩ như vậy."
Sau khi ăn uống xong, Viên Lai Lai liền nói dối phải về nhà chăm sóc cha bị bệnh nặng, Tài Tuấn vừa nghe cô có người cha bị bệnh nặng, không nói hai lời liền đẩy cô rời đi.
Vừa vào trong nhà, ba mẹ dùng ánh mắt mong chờ nhìn Viên Lai Lai, Viên Lai Lai đang muốn mở miệng nói chuyện, chợt buồn nôn, vọt vào phòng vệ sinh liền bắt đầu ói lên ói xuống.
Mẹ Viên vừa vỗ lưng của cô vừa nói: "A, con sao vậy? Ăn cái gì không tốt sao?"
Ước chừng nôn 20 phút rồi mệt mỏi nằm trên ghế salon, Viên Lai Lai nhìn ba mẹ khoát khoát tay, "Bố mẹ, van cầu các người, về sau đừng giới thiệu người giống như Tài Tuấn cho con nữa, còn lặp lại lần sau là giày vò cái mạng của con đấy."
"Không được ah..., dì Trương của con vừa nghe tin con đi xem mắt, liền nói con nhất định phải gặp con trai của dì ấy, còn nói các con từng làm bạn khi còn bé kia mà, con còn đánh con trai người ta khóc hu hu, đứa bé đó số khổ, dì ấy đã gọi ẹ năm cuộc điện thoại, kìa, lại gọi nữa này." Vừa nói xong, mẹ Viên không ngừng đi tới điện thoại.
"Lai Lai ở nhà rồi, ô ô, người đi xem mắt hôm nay không được ah...."
"Rảnh rỗi, rảnh rỗi, ngày mai có thể."
"Dì nói thời gian địa điểm đi."
Viên Lai Lai miễn cưỡng mở to mắt nhìn mẹ, ngược lại trên mặt ba Viên đang ngồi nhìn nở nụ cười hiền lành, "Gặp nhiều một chút, so sánh rồi hãy lựa chọn, con còn trẻ, miễn là đừng để ba đợi quá lâu."
Viên Lai Lai nghe xong lời này, con mắt đảo một vòng, ngủ luôn.
Ngày hôm sau, Viên Lai Lai được mẹ Viên áp tải đến địa điểm xem mắt đúng giờ.
Đối phương là một thanh niên thanh tú mặt non choẹt, chỉ ngẩng đầu nhìn ở trên người Viên Lai Lai một cái, rồi hai người chọn món, từ khi chọn món đến lúc ăn xong không quá nửa giờ.
Viên Lai Lai thấy vui mừng vì người con trai này không “da mặt dày” giống người đàn ông hôm trước, nhưng mà hắn chốc lát lại nhìn lén mình một cái, một lát lại nhìn lén mình một cái là ý gì?
Cô buồn bực gãi gãi mặt, thế mà sau đó thấy anh chàng mặt non choẹt này đỏ mặt!
"Cô . . . Cô. . . Nhớ tôi không?" Rốt cuộc mở miệng nói chuyện rồi ! !
Viên Lai Lai lắc đầu một cái, nói thật, "Nghe nói hai chúng ta học chung lớp một."
"Cô quên tôi sao? Tôi đã từng ngồi cùng bàn! Cô không nhớ năm đó tôi bị Tiểu Hoa đuổi theo, là cô đã cứu tôi? Trên mặt anh chàng hiện ra nóng nảy, thân thể hướng về trước mặt, nhích lại gần, làm Viên Lai Lai sợ tới mức nhanh chóng dựa vào phía sau.
"Tiểu Hoa . . . Là cái gì?" Cô cứu quá nhiều người, thật sự không nhớ ra được vị nhân huynh này rồi.
"Là con gà trống mà Trương Đại Gia nuôi trên đường." Anh chàng nói như chuyện dĩ nhiên vậy.
Phụt!
Anh chàng không để ý chút nào vẻ luống cuống củaViên Lai Lai, tiếp tục nói: "Năm đó cô đã cứu tôi sau đó ở trong lòng tôi vẫn yên lặng tưởng nhớ cô, nhưng mỗi lần luôn bỏ lỡ, lần này nghe mẹ tôi nói xem mắt cô, tôi thật sự không muốn bỏ qua cơ hội lần này, cô cho tôi một cơ hội để chúng ta ở chung có được hay không?" Vừa nói còn vừa cầm tay Viên Lai Lai.
Khóe mắt Viên Lai Lai rút gân, "Việc này. . . Hiện tại không có gà trống lớn nữa, anh không cần tôi bảo vệ rồi . . ."
Cô tìm đàn ông là muốn đàn ông bảo vệ cô đúng không !!? Cô thật sự không dám tưởng tượng nếu mình dây dưa cùng hắn sau này sẽ là loại tình cảnh gì, trong óc cô đã hiện ra một hình ảnh, một con gà trống lớn đứng ở trước mặt hai người, người đàn ông này không nói hai lời liền nhảy đến trên người cô. . .
"Không cần! Tôi có thể bảo vệ cô! Cô xem bắp thịt cánh tay tôi. . ." vừa nói liền cởi áo khoác vén tay áo cho Viên Lai Lai nhìn.
Viên Lai Lai thấy xấu hổ, "Tôi cảm thấy chúng ta. . ." mẹ hắn chứ, thật sự nói quá rồi! Bắp thịt ở nơi nào! Rõ ràng chỉ có xương đúng không!
"Tôi. . . Tôi. . ." Anh chàng lắp bắp nói thế rồi khóc.
Viên Lai Lai nhìn hắn khóc rống lên, trong lúc nhất thời luống cuống, an ủi hắn? Tâm hồn hắn là thủy tinh sao? Có cái gì mà khóc? Lo lắng an ủi? Ra vẻ mình rất không tư cách...? Im lặng hồi lâu, cô thở dài, vỗ vỗ bả vai hắn, "Đừng khóc, lông mi giả cũng rớt một nửa rồi." ( ặc ặc >.