Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: An Braginski
Beta: Nhung Nguyên
Nhìn mặt trời đã xuống núi, Utherus tìm được người đang ở trong phòng bận việc: "A Tình, ngươi có muốn ăn một chút điểm tâm gì không, phỏng chừng chờ tiệc tối bắt đầu còn lâu đấy."
"Buổi tối còn phải đi ư?" Buổi chiều khi trở về Utherus có nói qua sẽ có tiệc tối, nhưng không nói nhất định phải đi mà, tiệc đêm nay hình như chẳng liên quan gì tới mình. Lẽ nào nơi này yêu cầu mỗi người đều phải đi chứng kiến một chút người thắng cuối cùng?
"Phải đi." Utherus nghiêm túc gật đầu, ngươi không đi thì trao giải cho ai?
"Uhm." Vô Tình không thể nói gì, vỗ vỗ ống tay áo, dù có liên quan hay không cũng đi thôi, dù sao mình cũng không có gì chuyện quan trọng phải làm.
"Vậy A Tình ngươi muốn ăn một chút gì không, tiệc tối bắt đầu tương đối muộn đấy." Utherus hỏi lại, hơn nữa đến lúc đó ngươi có lẽ sẽ không có thời gian ăn gì.
"Không cần, ta bây giờ còn chưa đói bụng." Vô Tình nhìn một chút thời gian, bình thường cũng không ăn sớm như vậy, đói một chút cũng không sao.
Đề nghị ăn sớm bị bác bỏ, Utherus cũng không nói thêm nữa, chỉ là lúc xuất môn thì cố ý mang theo một phần điểm tâm, để ngừa A Tình đến lúc đó đói bụng.
Địa điểm cử hành tiệc tối là ở đấu thú tràng. Lúc Vô Tình đi đến, đã có không ít người tụ tập ở đó rồi. Mọi người phần lớn là đang đàm luận cuộc thi hoặc sản lượng thu hoạch ngày hôm nay, mà người bị đàm luận nhiều nhất, hiện tại vẫn đang ngơ ngơ không biết...
"A Tình, chúc mừng ngươi!" —— vừa tới đấu thú tràng, tiểu tử luôn luôn thấy mình liền phi tới kia lại bắt đầu nữa rồi. Nhưng lần này Vô Tình không khiến nhóc hóa thành sao băng nữa (không một phát đá bay em nó nữa), mà là tóm lấy gáy con báo nhỏ một cách chính xác, xách cổ tới trước mặt nhíu mày hỏi: "Chúc mừng ta cái gì?"
"A Tình ngươi không biết sao, năm nay người thắng cuộc thi thu hoạch vụ thu là ngươi nha, đương nhiên phải chúc mừng rồi!" Mễ Duy Tư hưng phấn nói, hơn nữa người thắng hàng năm đều phải biểu diễn tiết mục, không biết đến lúc đó A Tình sẽ biểu diễn gì?
"Đúng vậy nha, thầy ơi ngươi thật lợi hại nha, trong thời gian ngắn như vậy đã thu gặt xong một mảnh ruộng, nhưng ngươi vì sao gặt xong một mảnh liền rời khỏi cuộc thi?" Trình độ sùng kính của Michelle đối với người thầy mình nhận thức này lại vươn lên một tầm cao mới, mình quả nhiên không nên đánh giá thấp một người phi thường như thầy. Lúc này đã hoàn toàn bị đả kích rồi, A Tình hắn trước đây thực sự chưa từng trải qua cuộc sống bình thường? (vì chỉ có cuộc sống không bình thường mới sinh ra con người không bình thường:v)
"Hả? không phải Kiệt Ni bảo gặt xong một mảnh ruộng là đạt tiêu chuẩn rồi sao?" Vô Tình có vẻ hơi hiểu được tình huống thì không biết nói gì, Kiệt Ni lúc đó rốt cuộc định ra cho mình cái mục tiêu gì nha? Gặt xong một mảnh ruộng mà thôi, sao mình liền thành người thắng rồi. Lẽ nào cuộc thi này không chỉ xét số lượng, còn muốn xét cả hiệu suất? Lúc đó vừa nghịch roi vừa hoàn thành nhiệm vụ mình hoàn toàn không chú ý tình huống thi đấu của những người khác...
"A Tình, đều là ta không tốt, ta không nên nói với ngươi gặt xong một mảnh ruộng là được." Kiệt Ni vẻ mặt ảo não đích nói, "Ta hẳn là nói cho ngươi phải cắt hai mảnh, không,... ít nhất... ba mảnh mới đúng." Lúc đó thấy A Tình đột nhiên rời đi, Kiệt Ni liền nghĩ có phải bởi vì mình, mà lần này hắn có thể đã hại A Tình mất đi cơ hội thu hoạch càng nhiều lương thực không.
"Sao? Một mảnh ruộng đã là quá nhiều? Ta còn tưởng rằng người bình thường đều gặt được như vậy, vốn chỉ là tùy tiện đến tham gia cuộc thi, tham gia náo nhiệt một chút, cũng không muốn thắng và vân vân; dù sao lương thực nhiều hơn, ta cũng ăn không hết." Vô Tình rốt cục ý thức được là mục tiêu Kiệt Ni định ra có vấn đề, mình tựa hồ đã phạm vào một chuyện rất không bình thường.
"..." Michelle biết được chân tướng cảm thấy không đỡ nổi, nếu như để mọi người biết A Tình đột nhiên ly khai là bởi vì... nguyên nhân này, không biết mọi người sẽ có cảm tưởng thế nào. Hơn nữa nếu như thế này mà A Tình còn gọi là tùy tiện tham gia một chút, vậy nếu hắn không tùy tiện thì còn đến mức nào...
"Một mảnh ruộng đối với các giống cái khác mà nói đã là một lượng lao động rất lớn, A Tình, nhưng đối với ngươi mà nói hẳn là còn không đáng kể." Mục Lâm cũng xen vào nói, hắn đương nhiên cũng có tham gia cuộc thi, biểu hiện của A Tình ngay lúc đó hắn tất nhiên cũng có thấy. Kỹ thuật dùng roi của A Tình thực sự là rất cao, sau đó có thể dạy các giống cái khác dùng roi để gặt lúa không?
"Được rồi, A Tình là người thắng năm nay sẽ phải lên trung tâm lôi đài để lĩnh tưởng, nhớ phải biểu hiện tốt một chút. Lần này biết được là ngươi sẽ thắng, ta còn đặc biệt chọn cho ngươi một vài phần thưởng thích hợp với ngươi nhất." Nói xong Mục Lâm thần bí cười, không biết đêm nay A Tình sẽ lại mang đến kinh hỉ như thế nào, Utherus tiểu tử này thực sự là mèo mù vớ được cá rán.
"Biểu hiện? Biểu hiện cái gì?" Bị Mục Lâm cười, Vô Tình cảm thấy lạnh cả sống lưng, mình lát nữa còn phải biểu hiện cái gì?
"Thường thì người thắng sẽ phải biểu diễn một chút." Utherus vẫn đứng ở bên cạnh ảo não nói, y làm sao lại quên mất việc này!
"..." Vô Tình hắc tuyến đầy đầu, sao hắn lại cảm thấy mình ngày hôm nay là bị hãm hại từ đầu tới đuôi? Cứ từng bước từng bước vào bẫy, hắn quả nhiên không nên bởi vì nơi này dân phong thuần phác liền chủ quan?
"Thường thường sẽ biểu diễn một chút, vậy —— có phương án hai không?" Tuy rằng Vô Tình là đang cười hỏi, nhưng nụ cười này nhìn thế nào cũng rất nguy hiểm. Bình phục tâm tình tiêu cực vì bị hãm hại, Vô Tình quyết định phải lý giải rõ ràng tình cảnh của mình. Biểu diễn cũng không phải là không thể được, tình huống này đối với hắn mà nói còn có thể dễ dàng ứng phó; chỉ là hắn không muốn tiếp tục không hiểu gì mà tiếp tục làm theo lời người khác.
"Có, nếu như A Tình không muốn biểu diễn, ta sẽ đi tới thay thế!" Nhìn nụ cười khác thường của A Tình, Utherus một bộ thấy chết không sờn mà lên tiếng. Cũng không phải chưa từng có giống cái không muốn biểu diễn, lúc này nếu có bầu bạn thì tất nhiên là do bầu bạn tới thay thế, không có bầu bạn thì là do người ái mộ tới thay thế. Nhưng, nếu để thú nhân biểu diễn...
"Phì ——" nghe Utherus nói, Kiệt Ni và Michelle đều nhịn không được cười —— đầu gỗ Utherus này tới biểu diễn? Để cho y ăn mặc y phục phiêu dật của giống cái khiêu vũ! Nghĩ thôi đã thấy buồn cười không gì sánh được! Cũng không biết năm đó biện pháp này là ai nghĩ ra. Không được xem A Tình biểu diễn, xem Utherus tấu hài tựa hồ cũng không tệ.
"Utherus biểu diễn buồn cười lắm sao?" Vô Tình nhìn hai người bên cạnh nỗ lực nhịn cười, Utherus biểu diễn sẽ rất thú vị? Nếu như là như thế này mình có nên thoái vị khiến hiền (thoái vị nhường cho người tài giỏi) không?
"Ha ha, đương nhiên, A Tình ngươi không biết, thay thế này cũng không phải thay thế bình thường, Utherus phải mặc vào y phục đẹp nhảy một loại vũ đạo của giống cái, ngươi nói có thể không buồn cười sao?" Kiệt Ni nhịn cười giải thích cho Vô Tình.
"A." Tưởng tượng ra bộ dạng khiêu vũ của Utherus, Vô Tình cười khẽ một tiếng. Tuy rằng không biết là vũ đạo dạng gì, nhưng chỉ tưởng tượng cũng thấy thú vị bao nhiêu.
Thấy Utherus dùng ánh mắt u oán nhìn mình, Vô Tình ngừng cười, vỗ vỗ cánh tay Utherus nói: "Được rồi, được rồi, Utherus trở về giúp ta đem huyền cầm đến đây đi." Chuyện mình phải chịu trách nhiệm không nên đẩy cho người khác, mặc dù có trách Utherus trước đó không nói cho mình, những cũng tại hắn không hỏi đến việc này không phải sao?
Cho dù thế Vô Tình vẫn nghĩ không thể buông tha Utherus như vậy, Vì vậy liền tiến đến bên tai Utherus nói một câu: "Lát nữa ta đánh đàn, ngươi khiêu vũ." Vừa mới dứt lời, chỉ thấy ánh mắt Utherus vừa yên tâm lại trở nên u oán...
"A Tình ngươi quyết định muốn tự mình biểu diễn?" Nhìn A Tình phân phó Utherus trở lại lấy gì đó, Michelle hỏi, nhưng lúc gần đi nhãn thần Utherus có hơi kỳ quái?
"Cứ cho là vậy đi." Vô Tình nhìn phương hướng Utherus rời đi, ý vị thâm trường nói.
"Ừm, tuy rằng rất muốn xem Utherus khiêu vũ, nhưng A Tình biểu diễn ta càng chờ mong." Kiệt Ni hưng phấn nói, "Được rồi, vừa rồi A Tình ngươi lén lút nói gì với Utherus đó, sao biểu tình của Utherus có hơi là lạ?" Utherus mặt than hiếm khi lại có biểu tình phong phú một hồi ni, A Tình rốt cuộc nói gì, Kiệt Ni lòng tràn đầy hiếu kỳ.
"Cái này, ngươi đến lúc đó sẽ biết." Vũ đạo của Utherus, thực sự là làm cho người ta chờ mong, hay là mình chọn đàn khúc "Tà âm"? Người không thích bị người khác bám lấy như Vô Tình khó có được một lần kiên nhẫn đối đáp tỏ vẻ bí hiểm với tiểu hài tử bám người này.
Có điều lúc này Kiệt Ni chưa kịp bắt đầu bám lấy hỏi cho rõ, chỉ thấy tộc trưởng cũng là cha của mình đã leo lên trung tâm lôi đài, bắt đầu ngâm xướng lời khấn. Cùng lúc đó, các tộc nhân rải rác trên khắp đấu thú tràng đều bắt đầu tụ tập xung quanh lôi đài, ngâm xướng theo lời khấn, đây là một loại thành kính cảm ơn với thiên nhiên.
Vô Tình theo Kiệt Ni và Michelle đến gần lôi đài, những ngọn đuốc xung quanh khiến cho đấu thú tràng to như vậy cũng sáng như ban ngày. Vô Tình có thể dễ dàng thấy rõ biểu tình của mọi người khi ngâm xướng, tuy rằng không biết bọn họ đang ngâm xướng cái gì, nhưng Vô Tình có thể rõ ràng cảm giác được bài ngâm xướng này có một loại thành kính biết ơn phát ra từ nội tâm!
Bầu không khí xa lạ, chấn động khó có thể diễn tả bằng lời, một từ khúc cổ xưa hiện lên trong óc Vô Tình. Âm thầm quyết định từ khúc sẽ biểu diễn, Vô Tình đột nhiên nghĩ đêm nay có thể vì những người chân thiện như thế mà biểu diễn, vậy cũng coi như là vinh hạnh của người luôn sống ở trong bóng tối như hắn. Có thể để cho chính mình từ trong bóng tối đi ra, dung nhập cuộc sống ở đây dễ dàng hơn, có thể để cho chính mình thực sự được trải qua sinh hoạt của một người bình thường.
Lời khấn ngâm xướng xong, chỉ thấy Mục Lâm đi lên lôi đài, bắt đầu nói đến kết quả cuộc thi: "Năm nay thu hoạch vụ thu tất cả mọi người rất nỗ lực, tin rằng mọi người đều thu hoạch hết sức của mình... Về lần này người thắng của cuộc thi lần này, tên người này tất cả mọi người đã biết, hắn tuy rằng đi tới chúng ta bộ lạc chưa được bao lâu, hơn nữa hắn còn chưa trưởng thành, thế nhưng hắn đã làm ra rất nhiều việc mà cả những giống cái trưởng thành đều làm không được; hắn tuy rằng không phải vu y, nhưng y thuật của hắn còn giỏi hơn cả vu y. Hiện tại chúng ta mời người thắng cuộc thi lần này lên đài!"
Mục Lâm vừa dứt lời, dưới lôi đài liền vang lên một tràng vỗ tay vang dội như sóng biển. Trong đoàn người có rất nhiều người đã thấy biểu hiện của Vô Tình ngày hôm nay, còn có một vài người đã được lợi từ thuốc mà Vô Tình bào chế, đối với thành viên mới trong tộc này bọn họ là bội phục và quý mến tự đáy lòng.
Không dùng khinh công, Vô Tình theo con đường mọi người tách ra cho hắn chậm rãi tiêu sái lên lôi đài: hóa ra cảm giác được mọi người thật tình công nhận lại tốt đẹp như vậy.
Đi tới trung tâm lôi đài, Vô Tình chậm rãi cúi chào mọi người. Lúc này chỉ thấy Utherus cầm một cây thất huyền cầm nhảy lên đài.
Tiếp nhận cầm, vì đã quyết định biểu diễn một bài khác, Vô Tình nói khẽ với Utherus: "Hổ hình quyền còn nhớ rõ chứ." Không đợi Utherus trả lời, Vô Tình đã ngồi xuống đất, đặt cầm gác lên đùi. Từ khúc trước khi lên đài đã chọn được rồi, nói thật là từ khúc này thật đúng là không thích hợp với mình, nhưng rất thích hợp vơi người ở đây. Đầu ngón tay chuyển động trên dây đàn, đàn lên "Anh hùng khúc", vốn tiếng đàn hẳn là bình đạm, giờ lại như có nội lực thâm trầm vang vọng khắp toàn bộ đấu thú tràng.
Mà đứng ở bên người Vô Tình, Utherus dựa theo tiếng đàn vừa cất lên, bắt đầu đánh ra một bộ quyền pháp mạnh mẽ hữu lực. Nếu nối vừa A Tình nhắc tới Hổ hình quyền thì Utherus hoàn không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng nghe thấy từ khúc, Utherus liền hiểu được. Cùng với tiếng đàn, Utherus rõ ràng cảm giác được khí thế trên người A Tình thay đổi, mà khí thế như vậy trực tiếp ảnh hưởng tới tâm tình đánh quyền của y.
Hổ hình quyền vốn là Vô Tình nhàn thì dạy Utherus cho vui, bộ quyền pháp này vốn là từ động tác của hổ mà ra, Vô Tình suy đoán nếu như dạy bộ quyền này cho một người thú nhân càng hiểu rõ loại động vật thì hiệu quả rất tốt. Sự thực chứng minh Utherus quả nhiên rất thích hợp học cái này, này cũng coi như "vô tâm trồng liễu liễu thành rừng" đi, nhưng nghĩ không ra ngày hôm nay sẽ dùng đến dưới tình huống như vậy.
Tại trên đài, một động một tĩnh, một cương một nhu phối hợp ăn ý mười phần, tựa như tại trước đó đã luyện qua vô số lần rồi. Tiếng đàn cuồn cuộn bao la hùng vĩ chấn động thật sâu vào tâm linh mỗi một người ở đây, quyền pháp mạnh mẽ hữu lực càng khiến người xem nhiệt huyết sôi trào. Dưới đài mọi người tập trung tinh thần mà nghe, mà nhìn. Chỉ là một màn biểu diễn đơn giản của hai người, nhưng là một màn biểu diễn trước nay chưa từng có; nếu không tận mắt nhìn thấy, không ai có thể tưởng tượng được trên thế giới còn có biểu diễn như vậy...