Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: An Braginski
“A Tình.” Ô Sắt Tư ở ngoài cửa ngó vào gọi. Bởi cái bao quá lớn, bị người chắn lối, hắn ở cửa không thể đi vào. Nhìn người chắn trước mặt, là thú nhân buổi sáng hôm qua, chính là một thân hồng y, tóc cũng là màu đỏ, bất quá trực giác dã thú của Ô Sắt Tư đã nói cho hắn ——thú nhân này chính là người mà cha A Tình nhắc tới.
Nghe Tiểu Phỉ gọi tên hắn, Hác Phong cũng không cần hoài nghi quan hệ giữa thú nhân trước mắt và Tiểu Phỉ nữa. Âm thầm đánh giá thú nhân trước mắt một hồi: đích thật là một thú nhân không tệ, chỉ tiếc tinh thần lực dao động của hắn vẫn còn hơi kém. Không thể không nói, có thể gặp được Tiểu Phỉ trước là may mắn của hắn, chứ thú nhân ưu tú, cho dù trong bất cứ bộ lạc nào đều không thiếu!
Nhìn hai thú nhân ngoài cửa quan sát đánh giá nhau, Vô Tình cạn lời, hai vị này đều quá nhạy cảm rồi, nhanh như vậy đã nhận định đối phương là đối thủ. Làm đối tượng tranh đoạt của bọn họ, Vô Tình vẫn không cho là đúng —— hắn có thể thuận theo, nhưng này cũng phải xem ý nguyện của chính hắn, nhiều lúc hắn chỉ là không thể nói mà thôi.
“Hai người các ngươi cảm tình không tệ a.” Nhìn hai thú nhân chuẩn bị tiếp tục “thâm tình đối diện” ở cửa, Vô Tình lạnh lạnh nói, nói xong liền chuẩn bị quay về phòng làm chính sự.
Nhìn người mình quan tâm đã đi vào nhà, hai thú nhân cũng không tiếp tục giằng co, chỉ là gật đầu với nhau một cái, liền đường ai nấy đi. Hiện tại không phải lúc để bọn hắn tranh chấp, thắng được trái tim của giống cái không phải chuyện dễ dàng như vậy…
“A Tình.” Thấy người ngồi ở phòng khách, Ô Sắt Tư kêu một tiếng. Ngày hôm qua hắn chạy trở về hỏi tộc trưởng một vài chuyện, sau đó nghỉ ngơi một chút, xử lý xong một vài việc, liền thu thập các thứ rồi chạy tới. A Tình bảo mình mang cho hắn rất nhiều thứ, mình làm sao có thể để hắn đợi lâu.
“A, Ô Sắt Tư ngươi mang theo cái gì thế, sao cái bao lại lớn như vậy?” Vừa nãy bị người che khuất Vô Tình còn không nhìn thấy cái bao to đến đâu, hiện tại chỉ có một mình Ô Sắt Tư đứng đó, đeo cái bao so với thân thể hắn lớn hơn mấy lần, nhìn có chút buồn cười! Vô Tình hoài nghi Ô Sắt Tư có phải đem theo tất cả những gì mình thường dùng đến hay không…
“A Tình…” Ô Sắt Tư đến gần vài bước, không giải thích gì, hắn chỉ là lo lắng A Tình ở chỗ này không quen, liền mang nhiều thêm một ít đồ mà thôi. Tuy rằng có thể là hắn lo lắng nhiều, nhưng vẫn nên phòng ngừa vạn nhất a.
“Được rồi, theo ta đi vào bỏ đồ xuống đi.” Dù Ô Sắt Tư mang theo cái gì, Vô Tình có thể khẳng định những gì mình muốn Ô Sắt Tư đều có mang đến rồi.
Theo A Tình đi vào trong phòng, Ô Sắt Tư đem các thứ trên lưng nhẹ nhàng thả xuống. Sau đó mở bao, lấy các thứ từng cái từng cái sắp xếp ra.
Nhìn động tác của Ô Sắt Tư, Vô Tình cũng chuẩn bị giúp, dù sao đồ đạc thật đúng là không ít, không chỉ có chai chai lọ lọ hắn bình thường hay dùng, mà ngay cả đồ dùng hắn thích, Ô Sắt Tư cũng mang theo.
Vừa mới cầm lấy cái gối lông tơ quen thuộc, Vô Tình đã bị ôm đến trên giường, “A Tình ngồi đi, những việc này để ta làm.” Nói xong, Ô Sắt Tư hôn nhẹ lên khuôn mặt trắng nõn của người trong lòng: sức khỏe của A Tình hiện tại không tốt, mình nhất định phải tạo mọi điều kiện cho hắn nghỉ ngơi mới được!
Ôm cái gối ngồi ở trên giường, Vô Tình cảm thấy có chút quái dị, cảm giác này tựa như hồi đầu hắn bị thương cùng Ô Sắt Tư ở trong sơn động, Ô Sắt Tư hình như có phần quá che chở cho hắn rồi a. Chẳng lẽ là lâu lắm rồi không chăm sóc người khác, cái bệnh thích đi chăm sóc người của Ô Sắt Tư lại tái phát? Vô Tình nhìn Ô Sắt Tư ở trong phòng bận việc, suy nghĩ vẩn vơ:
Mình cùng người này rốt cuộc tính là quan hệ kiểu gì đây? Tuy rằng mình hiểu rõ ở đây mình thật sự là giống cái, bất quá cái tự giác làm giống cái ấy mình cực kỳ khuyết thiếu … Vốn dĩ, nếu đều là hình người, cấu tạo thân thể giữa giống cái và giống đực cơ bản là tương đồng, lưỡng tính cùng một chỗ thì cấm kỵ cũng không phải rất nhiều, ví dụ như ngủ cùng một giường a, tắm chung và vân vân a, hình như đều đã từng làm.
Có điều mình và Ô Sắt Tư tựa hồ còn đã từng hôn môi và vân vân, tại tầng quan hệ thân thể này, bọn họ có thể được gọi là tình lữ rồi. Thế nhưng tình lữ, tình lữ, then chốt hẳn là tại chữ “Tình” phải không? Nói chung không đến mức cứ hôn là tình lữ, rồi là bầu bạn đi? Tuy rằng việc này ở đây trên cơ bản đều là thuận theo tự nhiên, thế nhưng đối với người nào đó bị khuyết thiếu cảm tình mà nói thì không phải như thế …
Vô Tình dường như bắt đầu nghĩ đến việc có muốn thử làm một lần xem hay không, có khi như vậy hắn mới biết rõ mình đối với Ô Sắt Tư có cảm tình gì. Đương nhiên còn có một nguyên nhân là: dù sao hắn không còn nhiều thời gian nữa, Ô Sắt Tư thích hắn là điều không còn nghi ngờ, đã biết thế thì cái thân thể này để không cũng là lãng phí ; về mặt cảm tình hắn không có cách nào đáp lại, thế nhưng về mặt thân thể hắn có thể cho y một chút bồi thường…
Rất nhanh, Vô Tình bị cách làm đáng sợ mà chính mình nghĩ ra hù dọa. Phải, hắn là bình thường dùng thân thể của chính mình tính toán, lợi dụng thân thể của chính mình để hoàn thành nhiệm vụ; thế nhưng lúc này sao lại thật sự tính toán như thế? Trước đây cho dù là tính toán, nhưng cũng chưa từng thực sự hiến thân không phải sao? Hơn nữa lý do lần này lại càng buồn cười đến không tưởng tượng được … Nếu như nói mình muốn trước khi chết được thể nghiệm một chút lạc thú hoan ái thì còn nghe được, này cảm tình cái gì chứ, thực sự không giống mình a…
“Được rồi.” Ô Sắt Tư lấy hết các thứ ra, sắp xếp đâu vào đó. Đi tới bên giường ngồi xuống, đem người kéo vào trong lòng. Vừa rồi tuy rằng bận xếp đồ, thế nhưng nhất cử nhất động của A Tình y đều quan tâm. A Tình vừa rồi vẫn luôn nhìn mình, tuy rằng không biết hắn suy nghĩ điều gì, nhưng cảm giác như vậy cũng đủ để cho người ta thấy hạnh phúc khôn kể. Rõ ràng chỉ mới vài ngày, Ô Sắt Tư liền cảm thấy như đã thật lâu không ở cùng A Tình như thế. Thật hy vọng sau này mỗi ngày đều có thể như vậy a, nhưng vừa nghĩ đến tình huống hiện tại của A Tình, tâm tình Ô Sắt Tư lại trĩu nặng vài phần.
Tu luyện tinh thần lực, Ô Sắt Tư tự tin không có vấn đề. Thế nhưng hắn mong muốn mình có thể làm càng nhiều việc hơn, nếu như hắn có thể gánh vác tất cả mọi chuyện tình thì càng tốt. Đáng tiếc, cho dù hắn có thể làm tất cả mọi chuyện, thế nhưng kết quả vẫn phải do hai người hứng chịu. Không, phải nói là A Tình sẽ phải hứng chịu càng nhiều…
Mà Vô Tình đang dùng đại não tự hỏi mấy thứ quỷ dị liền cứ như thế thuận theo bị Ô Sắt Tư ôm —— người quen thuộc đó, cái ôm quen thuộc đó, độ ấm quen thuộc đó, cho nên hắn có phải là nên làm gì đó, để xác nhận một loại cảm tình gọi là nhung nhớ hay không——
Vì vậy Vô Tình đưa tay chậm rãi đặt lên cổ Ô Sắt Tư, ôm, thuận thế cắn lên môi Ô Sắt Tư. Hơi vươn đầu lưỡi liếm nơi mình vừa cắn một chút, như là đang an ủi, như là đang mời mọc.
Cử động quá mức thân mật, khí tức quá mức dụ hoặc, tưởng niệm quá mức áp lực, xúc cảm trên môi tựa như đất hạn gặp cam lộ lặng lẽ mà tư nhuận. Vị đạo tốt đẹp như vậy đưa đến bên mép, Ô Sắt Tư làm sao có khả năng chống đối? Đưa một bàn tay ôm eo nhỏ săn chắc, tay kia lướt qua tóc mềm như tơ, hơi cúi đầu đón lấy vui sướng bất ngờ ấy.
Hôn, đã không phải lần đầu tiên nữa. Ô Sắt Tư mới đầu bị dẫn dắt, sau đó nắm giữ quyền chủ động. Đầu lưỡi có chút thô ráp chậm rãi thân nhập vào khoang miệng ôn nhu mềm mại, tinh tế đảo qua hàm răng trắng, truy đuổi động tác của cái lưỡi, sau đó quấn quýt triền miên.
Đối với kỹ thuật của Ô Sắt Tư, Vô Tình vẫn tương đối thoả mãn. Ngây ngô nguyên thủy lui bớt đi, bao hàm
tràn đầy ý nghĩ yêu thương, số lần hôn nhiều hơn thì Ô Sắt Tư cũng dần hiểu rõ Vô Tình thích gì, cho nên, hai người tại phương diện này cũng càng ngày càng phù hợp.
Một nụ hôn thật dài, Ô Sắt Tư cuối cùng liếm liếm đôi môi bị mình hôn đã hơi sưng đỏ, có chút không nỡ mà ngừng lại. Bởi vì y biết, nếu như y không ngừng lại, A Tình sẽ sinh khí. Nhìn thiên hạ trong lòng đỏ mặt, có chút thở hổn hển, Ô Sắt Tư lại thấy khó có thể tự kềm chế.
Cùng A Tình một chỗ sinh hoạt đã một thời gian rồi, tiếp xúc thân mật như vậy cũng thường xuyên phát sinh, cho dù lực tự chủ của mình cũng có tiến bộ, thế nhưng trước mặt người mình thích, nó chung quy vẫn là không chịu nổi một kích. Huống chi lần này chính A Tình chủ động hôn lên, liệu y có thể cho rằng A Tình cũng rất nhớ y được không?
Ô Sắt Tư sẽ dừng lại, Vô Tình tất nhiên biết rõ. Phương diện này ngoại trừ một phần là vì năng lực thừa nhận của hắn, cũng có một phần vấn đề nằm ở năng lực khống chế của Ô Sắt Tư. Thân thể của Ô Sắt Tư dưới tác động của tình dục biến hóa rất rõ ràng —— Ô Sắt Tư muốn mình, đây là không thể nghi ngờ ; thế nhưng vì đủ các loại nguyên nhân, y cũng không xuất thủ…
“Ô Sắt Tư, ngươi muốn ôm ta sao? Vô Tình ôm hai má Ô Sắt Tư, nhìn chằm chằm vào y và hỏi nghiêm túc dị thường, hoàn toàn bỏ qua ái muội và dụ hoặc. Cho dù là vì lý do gì, nhưng hiện tại máu nóng lên não, việc này muốn hỏi liền hỏi, muốn làm liền làm đi, tùy tâm tùy tính —— đây mới là Vô Tình hắn.
Đột nhiên nghe được câu hỏi của A Tình, Ô Sắt Tư trầm mặc. Ý tứ của A Tình y hiểu, cũng đã quen với việc hắn nghĩ gì nói đó, ngữ xuất kinh nhân, đối với cá tính của A Tình, Ô Sắt Tư kỳ thực rất thông cảm. Nếu như trước đây y khẳng định sẽ không chút do dự trả lời “Muốn”, bất quá hiện tại y không thể…
Giống như bọn họ, cần phải định ra đồng bản mệnh khế ước trong lúc tuổi còn trẻ như vậy, tốt nhất là hoàn thành trong lần đầu tiên giao hợp, khi đó khế ước sẽ dễ hoàn thành nhất, bỏ lỡ sẽ phải chờ hai người ở bên nhau thật lâu mới được. Sau khi quay về bộ lạc, chuyện đầu tiên y làm là hỏi về khế ước. Khi thật sự hiểu rõ, mới biết được chỗ nguy hiểm của khế ước —— thành thì sống, không thì chết, hơn nữa trong quá trình khế ước sẽ có không ít chuyện xấu.
Để tranh thủ khả năng thành công lớn nhất, Ô Sắt Tư không thể trực tiếp trả lời. Bởi vì nếu như y nói “Muốn”, A Tình vô cùng có khả năng sẽ trực tiếp cứ như thế làm với mình. Ô Sắt Tư có tin tưởng và cũng tự hiểu, lời mời của A Tình mình không có cách nào cự tuyệt. Nếu như không cố kỵ đến sinh mệnh của A Tình, Ô Sắt Tư tin tưởng chỉ cần A Tình yêu cầu, dù cho trái với quy định y cũng sẽ làm!
“A Tình còn nhỏ, chờ ngươi lớn lên.” Ô Sắt Tư đem người ôm càng chặt hơn, thấp giọng nói rằng. Nói xong liền thả người xuống, vội vàng ly khai gian phòng. Bởi vì y không biết nếu tiếp tục ở bên A Tình như vòng y sẽ nhất thời xúc động làm ra chuyện gì. Mấy ngày này không có chuyện gì xảy ra mà lại không kích thích thần kinh của y cả——
Đầu tiên là A Tình mất tích, sau đó biết được tình huống thân thể của A Tình, ngày hôm nay tới còn thấy thú nhân hồ tộc tên Hác Phong kia, vừa rồi A Tình còn hỏi mình… Y cho dù có ổn trọng hơn nữa cũng có lúc chống không lại, nhất là khi đối mặt người mình thích.
Trời biết mình muốn hắn bao nhiêu, từ khi nhìn thấy hắn lần đầu tiên thì đã bắt đầu muốn! Thế nhưng mình dù sao cũng không phải dã thú, mà là thú nhân có nhân tính. Ô Sắt Tư có chút thống hận mình vô năng…
Nhìn gian phòng tuy bày đầy vật phẩm nhưng vẫn còn rất trống trải, Vô Tình bật cười: còn nhỏ a… Ô Sắt Tư thật sự là biết cách tìm cớ đi. Nam nhân này thật sự là ôn nhu đến mức có chút làm tổn thương người khác a, thế này cũng coi như mình chủ động mời chào lại bị cự tuyệt phải không? Đương nhiên nếu như mình thực sự quyết tâm bắt y làm, cũng không tới lượt y chạy trốn. Bản thân mình có lẽ cũng đoán được Ô Sắt Tư sẽ bỏ qua cơ hội lần này, đáng tiếc, sau này chỉ sợ cũng khó còn cơ hội nào khác. Đợi mình lớn lên ư, có lẽ thực sự không đợi được …
“Tiểu Phỉ.” Gõ gõ cửa, Địch Linh đi đến. Tuy rằng vừa rồi bận rộn trong trù phòng, nhưng hắn cũng vẫn biết có người tới nhà. Rất nhanh nhìn thoáng qua người đi vào sân, phát hiện là người mình biết, Địch Linh cũng yên tâm cho y đi vào. Có một số việc hắn không thể nhúng tay vào, Tiểu Phỉ cũng là một cá thể độc lập tự do, cho dù Tiểu Phỉ cuối cùng chọn ai, hoặc là sau khi biết chân tướng có lẽ nó sẽ không chọn ai cả, hắn cũng se ̃không phản đối. Hơn nữa cho dù Tiểu Phỉ còn chưa trưởng thành, nhưng nó cũng là một đại hài tử rồi…
“Đại ca, có chuyện gì ư?” Dẹp suy tư sang một bên, Vô Tình nhìn Địch Linh đi vào gian phòng, hỏi. Đều là chăm sóc, đại ca so với Ô Sắt Tư tuy rằng không hề vụng về hơn chút nào, nhưng vẫn là có chút bất đồng. Đối với người như hắn mà nói, có người chăm sóc hay không, được ai chăm sóc, đều tương đối không quan trọng; dù sao mình sống tốt là được, lo lắng nhiều lắm bất quá là tự làm mình phiền não mà thôi.
“Cái này, hắn nói là của ngươi.” Xuất ra một cái túi nhỏ, Địch Linh đưa vào tay đệ đệ nhà mình.
“Hắn đi rồi?” Cầm túi tiền quen thuộc, Vô Tình điếm điếm, bên trong là cái gì, không cần nói cũng biết, trong lúc vô tri vô giác đó mình thế mà đã tích được nhiều tiền như vậy rồi a. Đáng tiếc, trên đời này không phải tất cả mọi thứ đều là có thể dùng tiền mua được…
“Ân.” Địch Linh gật đầu, vừa mới gặp người ngay bên ngoài phòng của Tiểu Phỉ, phỏng chừng hắn thực sự đi rồi.
“Đại ca có việc cứ đi đi, ta có dược tề cần nghiên cứu, hẳn là sẽ không buồn chán đâu.” Nhìn bình bình lọ lọ đặt ở nơi mình quen thuộc, lực chú ý của Vô Tình bắt đầu dời đi —— tính mạng của chính mình mới là quan trọng nhất, còn chưa có chết đâu, nghĩ nhiều như vậy để làm chi; nếu như chết rồi, có nghĩ cũng là vô ích!
Thấy tinh thần Tiểu Phỉ có vẻ cũng không tệ lắm, Địch Linh cũng yên tâm đi làm việc của mình. Tình huống của Tiểu Phỉ không biết lúc nào sẽ bộc phát a, nếu như thật sự đến lúc đó có lẽ sẽ không kịp…