Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt
  3. Chương 106: Mang thai không cần phải cấm dục đi? (trung)
Trước /128 Sau

Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt

Chương 106: Mang thai không cần phải cấm dục đi? (trung)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Địch Nãi ôm ý cười nằm trên giường lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài, chờ đợi Phất Lôi đã bình tĩnh trở lại quay về. Cùng Phất Lôi ở cùng một chỗ đã hơn một năm, cậu đã quen cùng ngủ trên một chiếc giường, sau đó trong hơi thở ấm áp của y mà chìm vào giấc ngủ. Nếu là mùa đông, hình thú của Phất Lôi là điều cậu yêu thích nhất, ôm cái đuôi to lông xù rồi tựa vào bụng y ngủ, quả thực ấm áp vô cùng.

Kỳ thực mới đầu, Địch Nãi thực không quen có người ngủ bên cạnh, Phất Lôi trở mình hay cánh tay khuỷu tay chạm trúng cậu cũng tỉnh lại ngay. Sau đó, dần dần cậu quen thuộc với hơi thở của đối phương, quen với cảm giác cánh tay mạnh mẽ của y cường thế gác lên người, dùng tư thế bảo hộ ôm mình.

Địch Nãi trở mình, có chút buồn bực nhìn về phía cửa động, cảm thấy có chút kỳ quái. Sao Phất Lôi lại tắm lâu như vậy? Chẳng lẽ tự động thủ giải quyết nhu cầu?

Địch Nãi lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, liền dứt khoát leo xuống giường, dùng da thú quấn quanh người rồi chạy ra ngoài tìm. Nào ngờ chạy ra ngoài bờ sông lại không thấy người, đang nghi hoặc thì nhìn thấy Phất Lôi đang đập cánh bay trên bầu trời. Địch Nãi khó hiểu, Phất Lôi không phải chạy ra sông à? Chẳng lẽ người nhảy xuống sông ban nãy không phải y?

Địch Nãi còn đang nghi hoặc thì Phất Lôi đã nhìn thấy cậu, vội vàng lao xuống.

Lúc Phất Lôi bay tới gần, Địch Nãi mới xác định người lao xuống sông khi nãy chính là y. Bởi vì bộ lông trên người Phất Lôi vẫn còn ẩm ướt, dưới ánh trăng chiếu rọi có chút ảm đạm.

Đáp xuống trước mặt Địch Nãi, Phất Lôi nhanh chóng biến về hình người. Y chà chà tay, có chút ngượng ngùng hỏi Địch Nãi: “Sao ngươi lại ra đây?” Vừa nói xong liền nhìn thấy đôi chân trần trụi của Địch Nãi dưới lớp da thú, y vội nói: “Mau trở về sơn động đi, đừng để đông lạnh.” Bởi vì sợ bọt nước trên người mình dính vào Địch Nãi, Phất Lôi chỉ dám dùng tay đẩy đẩy, ý bảo cậu mau trở về.

Địch Nãi liền thuận theo y quay về, đồng thời nói: “Chờ cả nửa ngày cũng không thấy ngươi trở lại, liền chạy ra xem sao. Vừa nãy có chuyện gì à? Ngươi đi đâu vậy?”

Phất Lôi nghe Địch Nãi nói vậy thì gương mặt lập tức đỏ ửng, ấp úng nói: “Không, không có gì, ta chỉ đi dạo một vòng xem bộ lạc có chuyện gì không thôi.”

Địch Nãi vừa nghe vậy thì mỉm cười, cái người này còn định lừa mình! Bất quá, nhìn lại Phất Lôi đang cố giữ khoảng cách với mình, Địch Nãi liền hiểu ra vì sao nửa đêm mà đối phương lại bay loạn xạ trên bầu trời. Hẳn là Phất Lôi làm khô lông trên người mình rồi mới quay về sơn động, như vậy sẽ không đông lạnh Địch Nãi.

Nghĩ tới đây, Địch Nãi thực muốn hung hăng ôm Phất Lôi một chút, sau đó đánh một quyền lên người đối phương. Ngốc chính là ngốc, làm toàn chuyện ngốc nghếch, cũng không sợ mình bị đông lạnh mà cảm mạo.

Địch Nãi vươn tay nắm chặt tay Phất Lôi: “Trên người ngươi vẫn còn bọt nước, mau trở về, ta lau giúp ngươi.”

Về tới sơn động, Địch Nãi lấy vải bố định giúp Phất Lôi lau bọt nước trên người. Phất Lôi muốn tự mình nhưng Địch Nãi cố chấp muốn giúp. Phất Lôi không lay chuyển được, chỉ đành đồng ý.

Địch Nãi lau một hồi, cảm thấy Phất Lôi quả thực quá cao nên nói: “Ngươi hóa về hình thú đi, như vầy không tiện lắm.

Phất Lôi nghe lời biến hóa, Địch Nãi liền trùm tấm vải bố lên người Phất Lôi, bắt đầu chà chà xoa xoa như đang tắm cho một con chó xù thật to. Lúc lấy tấm vải ra, nhìn Phất Lôi bù xù hỗn độn như một con chó lưu lạc, Địch Nãi liền không phúc hậu bật cười ha hả.

Phất Lôi cũng có thể tưởng tượng bộ dáng của mình lúc này, bất quá cho dù bị đầu sỏ gây ra cười nhạo nhưng y chỉ có thể không có cốt khí bước tới liếm tay người ta.

Địch Nãi cười đủ, liền ngồi xổm xuống ôm lấy cái đầu to của Phất Lôi, hôn một ngụm bên miệng y: “Ta giúp ngươi chải lông một chút đi?”

Phất Lôi làm gì có lí do phản đối? Vội vàng dùng sức gật đầu. Đã lâu rồi Địch Nãi không có thời gian rảnh rỗi giúp y chải lông, này là phúc lợi khó có a!

Địch Nãi xoay người lấy lược, sau đó leo lên giường. Phất Lôi vui tươi hớn hở theo sát phía sau, nhảy lên giường đá, sau đó gác cái đầu to của mình lên đùi Địch Nãi, thực thân thiết cọ cọ rồi cắn miếng da thú phủ lên đôi chân trần trụi của cậu.

Địch Nãi cười cười, cúi người ôm đầu Phất Lôi cọ cọ rồi mới chậm rãi dùng lược giúp y chải lông.

Địch Nãi ôn nhu chải lông, cẩn thận tách mở những nơi bị rối, chải suôn rồi ném số lông rụng xuống đất. Đêm khuynh lạnh lẽo yên tĩnh, trong sơn động lại thực ấm áp. Phất Lôi im lặng hưởng thụ Địch Nãi săn sóc, đôi mắt to ngẫu nhiên chớp chớp một chút, thoải mái ‘càu nhàu’ vài tiếng.

Chải lông trên đầu xong, Địch Nãi tiếp tục chải phần lông trên lưng. Phất Lôi thay đổi tư thế một chút để Địch Nãi dễ chải hơn. Sau đó áp cái đầu to của mình lên bụng Địch Nãi, giống như làm vậy để khoảng cách giữa mình cùng bảo bảo gần hơn một chút. Y thầm nghĩ: mình may mắn cỡ nào a, tìm được một bầu bạn ôn nhu như vậy, sau đó rất nhanh sẽ có bảo bảo đáng yêu, thực hạnh phúc.

Phất Lôi lúc này đã hoàn toàn vứt bỏ bộ dáng thô bạo lúc bình thường của Địch Nãi ra sau đầu, chỉ biết đắm chìm trong sự ôn nhu của cậu.

Địch Nãi rốt cục cũng chải chuốt cho toàn thân Phất Lôi sáng bóng trở lại, liền vỗ mạnh lên mông đối phương một cái: “Tốt lắm, xong rồi. Hắc hắc, bây giờ ngươi chính là con hổ soái nhất bộ lạc a!” Nói xong câu đó, bầu không khí tĩnh lặng trong sơn động thoáng cái bị phá hỉu.

Địch Nãi chẳng chút xấu hổ, ngược lại cảm thấy thực hài lòng với ý tưởng của mình: “Soái hổ, ha ha, nghe cứ như quân khuyển trong quân đội a, bất quá Phất Lôi, ngươi lợi hại hơn quân khuyển nhiều. Ngươi là soái hổ của riêng ta.” Nói xong, Địch Nãi túm lấy tai Phất Lôi, hôn hai ngụm lên mũi y.

Phất Lôi nghe thấy chữ ‘soái’ thì xem nhẹ hết mấy chữ còn lại, vui vẻ lắc lắc cái đuôi, còn vươn đầu lưỡi liếm liếm miệng Địch Nãi.

Địch Nãi tùy ý Phất Lôi liếm vài cái rồi mới vỗ vỗ đầu y: “Không còn sớm nữa, ngủ đi.” Địch Nãi nằm xuống trước, kéo da thú đắp lên người. Phất Lôi cũng nằm xuống theo, sau đó co người lại ôm Địch Nãi ở trong lòng mình, cái đuôi vắt ngang qua người cậu, cảm nhận hô hấp của Địch Nãi trở nên vững vàng mới chậm rãi ngủ.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Địch Nãi bắt đầu làm áo bông. Chuyện thế này trước giờ không thể thiếu Mã Cát, ăn sáng xong Địch Nãi liền chạy tới sơn động tìm Mã Cát. Bất quá, làm Địch Nãi kỳ quái chính là Mã Cát cư nhiên không ở.

Địch Nãi đoán rất có thể Mã Cát đã theo Hách Đạt đi săn, vì thế liền quay về sơn động của mình. Địch Nãi định lột số bông hái được, sau đó bảo Phất Lôi giúp mình bắn tơi.

Địch Nãi biết, sau khi mang thai có một số việc có thể làm, nhưng bắn bông thì không thể, bởi vì sẽ hít rất nhiều bụi. Cậu định dùng vải bố làm khẩu trang cho Phất Lôi, ít ra cũng đỡ hơn là không có.

Địch Nãi cùng Phất Lôi đang lui cui lột vỏ bông thì Bội Cách tới. Bội Cách muốn nhờ Địch Nãi trông giúp Côn Tháp, hắn cùng Luân Ân muốn ra ngoài đi săn.

Buông việc trong tay xuống, Địch Nãi bước qua ôm tiểu Côn Tháp mập mạp, cười hì hì phất tay: “Yên tâm tận hưởng thế giới hai người đi!” Bội Cách có chút đỏ mặt, bất quá vẫn cám ơn Địch Nãi rồi mới đi.

Tiểu Côn Tháp cũng không sợ người lạ, Địch Nãi ôm ôm bế bế cũng không thấy bé khóc. Địch Nãi phát hiện nhóc con này thật sự là mỗi ngày mỗi khác, lớn rất nhanh. Địch Nãi ôm Côn Tháp giơ lên cao, làm mặt quỷ chọc bé, bất quá chỉ một chốc sau đã cảm thấy xương sống có chút đau nhức.

Địch Nãi ngồi xuống, nhéo nhéo mặt tiểu mập mạp cười tủm tỉm nói: “Ai u, đại lực sĩ nhà chúng ta lớn nhanh thật a, thúc thúc sắp ôm không nổi rồi.” Tiểu Côn Tháp bất mãn trừng to mắt, quay đầu qua muốn cắn ngón tay Địch Nãi. Địch Nãi không đề phòng, quả thật bị cắn một chút.

Địch Nãi giật mình rụt tay lại, tiếp đó một tay nâng đầu, một tay hé miệng nhóc con: “Biết cắn người, không tồi a, để thúc thúc xem răng ngươi. Mọc mấy cái rồi hử?”

Địch Nãi quan sát một phen, phát hiện Côn Tháp chỉ có hai chiếc răng nanh đã mọc dài, mấy chiếc răng khác thì chỉ mới lú lên một chút. Răng nanh còn chưa cứng hẳn đã dám cắn người. Xem ra, nhai cắn quả nhiên là thiên tính của các loài thú a!

Địch Nãi buông tay, sau đó bẹp một ngụm lên gương mặt đỏ bừng của nhóc con, càng nhìn càng cảm thấy thích. Địch Nãi nâng cao gối, để Côn Tháp ngồi lên chân mình rồi nắm tay bé, bắt đầu dao động lên lên xuống xuống. Tiểu Côn Tháp liền cười khanh khách.

Phất Lôi ở bên cạnh thấy vậy thì thực bất mãn. Tiểu gia hỏa này với mình đúng là được đối đãi khác biệt, dám chiếm lấy người của y, quả thực là tức chết mà, cho dù là cháu ruột thì vẫn có chút ghen tỵ a!

Địch Nãi chơi cũng thực vui vẻ, vừa chơi vừa quay qua cười tủm tỉm hỏi: “Hey Phất Lôi, ngươi cảm thấy con của chúng ta là thú nhân hay phi thú nhân?”

Phất Lôi sửng sốt một chút mới chậm chạp đáp: “Này, hiện giờ không có cách nào biết được.”

Địch Nãi liền truy vấn: “Kia ngươi muốn thú nhân hay phi thú nhân.”

Phất Lôi đi tới bên cạnh ôm vai Địch Nãi, gác cằm lên đỉnh đầu cậu, chậm rãi nói: “Chỉ cần là con của chúng ta, vô luận là phi thú nhân hay thú nhân, ta đều thực thích. Ngươi chịu sinh đứa nhỏ cho ta, đây là chuyện ta vui vẻ nhất đời này.”

Địch Nãi có chút đỏ mặt, nhớ lại thái độ khư khư cố chấp của mình trước kia, cũng cảm thấy có chút xúc động. Bất quá, cậu chưa bao giờ hối hận, cậu muốn sinh một đứa nhỏ của mình cùng Phất Lôi.

Về đứa nhỏ, Địch Nãi cũng có suy nghĩ của mình: “Ta muốn thú nhân, một tiểu thú nhân có đôi cánh hoàng kim cùng thân hình cường tráng giống như ngươi. Ngươi xem, tiểu bảo bảo thú nhân hoạt bát biết bao a, sức chịu đựng cũng tốt, hắc hắc, chờ nó lớn lên một chút, ta còn có thể dạy võ cho nó!”

Phất Lôi gật gật đầu: “Hảo, vậy thì bảo bảo thú nhân. Lớn một chút, ta có thể dẫn nó đi săn.”

Địch Nãi nghe vậy thì cũng cười ha ha: “Ngươi nghĩ ta với ngươi muốn sinh gì thì có thể sinh ra cái đó à?”

“Kia sinh mấy đứa thì được rồi.” Phất Lôi lập tức nói.

Địch Nãi quay qua trừng mắt: “Sinh một đứa thôi đã đủ lấy cái mạng già của ta rồi, ngươi còn muốn sinh mấy đứa, nghĩ ta là heo à!”

Trán Phất Lôi đổ đầy mồ hôi, bật người nén giận: “Hảo, ngươi muốn sinh bao nhiêu thì sinh bấy nhiêu.”

Địch Nãi chơi một hồi liền cảm thấy thân thể có chút bủn rủn, quả nhiên mang thai không còn giống trước kia. Cậu chỉ đành giao lại Côn Tháp cho Phất Lôi, để y hỗ trợ.

Phất Lôi ôm Côn Tháp, cứng ngắc giơ trước mặt, cái gì cũng không làm, cũng không chọc bé. Hai thú nhân mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày, sau đó Côn Tháp mếu mếu muốn khóc. Địch Nãi ở bên cạnh nhịn không được liền đập Phất Lôi một phát, trách cứ: “Coi ngươi kìa, ôm đứa nhỏ cũng không biết, chẳng lẽ sau này để ta một mình trông con à?”

Phất Lôi ngượng ngùng, chỉ đành cứng ngắc cười cười rồi ôm Côn Tháp nâng lên nâng xuống. Tiểu Côn Tháp liền nín khóc, ngơ ngác nhìn Phất Lôi rồi bắt đầu cắn cắn ngón tay mình. Địch Nãi nhìn hai người mà buồn cười, cuối cùng giúp đỡ ôm Tiểu Côn Tháp đặt lên vai Phất Lôi, để nó ôm lấy đầu y.

Tiểu Côn Tháp ngồi trên cao nên có chút hoang mang nhìn đông nhìn tây. Phất Lôi nắm đôi chân ngắn ngủn mập mạp của nó lắc lư, Tiểu Côn Tháp liền cười khanh khách. Bất quá dỗ tiểu hài tử không phải chuyện dễ, rất nhanh Tiểu Côn Tháp chán trò này, bắt đầu quơ quào loạn xạ trên đầu Phất Lôi, sau đó vặn vẹo muốn leo xuống.

Địch Nãi cũng không biết làm sao, dù sao cậu cũng chưa từng mang tiểu hài tử, hơn nữa đồ chơi của trẻ con ở nơi này thật sự quá ít.

Cẩn thận nghĩ lại những trò chơi khi bé, phát hiện đều là những trò phải được vài tuổi mới chơi được. Tiểu Côn Tháp còn nhỏ như vậy, có thể chơi gì nhỉ? Địch Nãi vắt hết óc, đột nhiên nhớ ra một trò—- thổi bong bóng nước. Trò này vừa đơn giản lại hấp dẫn được lực chú ý của đứa nhỏ, hẳn là không tồi.

Địch Nãi liền lấy xà bông cục của mình pha thành một chén nước, sau đó cắt nhánh tre quấn thành hình tròn, phía sau còn lộ ra một khúc đuôi.

Địch Nãi cầm phần đuôi, chấm vòng tròn vào chén nước xà bông rồi chạy tới trước mặt Tiểu Côn Tháp, bắt đầu thổi. Bất quá lúc đầu bong bóng còn chưa thành hình đã vỡ. Địch Nãi đoán là xà phòng chưa đủ, vì thế lại cầm xà bông pha thêm.

Quả nhiên lần này bong bóng không ngừng bay ra, theo ánh nắng chiếu vào sơn động lóng lánh đủ màu sắc.

Phất Lôi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Địch Nãi thổi bong bóng, quả thực có chút mê hoặc. Y nghĩ, này đại khái là phát minh mới của Địch Nãi. Trò này thực đơn giản, Phất Lôi cũng nhịn không được muốn thử.

Tiểu Côn Tháp quơ quơ bàn tay nhỏ bé của mình muốn chụp bong bóng, bất quá vừa chạm vào đã vỡ nát, bé chẳng chút tức giận, lại bắt đầu hăng say chụp.

Địch Nãi càng thổi càng hăng say, vì thế cửa sơn động có vô số bong bóng bảy màu bay ra làm người ra xem tới hoa cả mắt. Địch Nãi cũng nhớ lại thời thơ ấu, khi đó cậu cũng thực vui sướng ngắm nhìn bong bóng rồi đập vỡ nó.

Tới khi Bội Cách quay về thì Địch Nãi, Phất Lôi cùng Tiểu Côn Tháp đã rất thân thiết. Tiểu Côn Tháp bị Bội Cách ôm đi mà vẫn cố quay đầu lại nhìn Địch Nãi, ánh mắt to tròn lộ rõ chút lưu luyến.

Địch Nãi quơ quơ tay nói tạm biệt với Tiểu Côn Tháp, sau đó nằm bẹp trên ghế không nhúc nhích.

Phất Lôi tự giác giúp Địch Nãi mát xa bả vai. Địch Nãi híp mắt, uể oải nói: “Hiện giờ anh biết tiểu hài tử lợi hại thế nào rồi đi? Đợi con của chúng ta chào đời, ngươi phải hảo hảo trông nó.”

Phất Lôi cúi xuống hôn vành tai Địch Nãi một cái, kiên định nói: “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ học cách chăm bảo bảo, sẽ không để ngươi mệt.”

Hoàn Chương 106.

Quảng cáo
Trước /128 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Zhihu] TÔI XUYÊN THÀNH CHỊ GÁI CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN RỒI!!!

Copyright © 2022 - MTruyện.net