Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mã Cát đi một hồi mới quay lại, đắc ý dào dạt hướng Địch Nãi cười nói: “Lần này ta rốt cuộc đánh bại Duy Lạp, tên kia mà cũng dám đấu với ta à, hừ, tức chết hắn! Ai, ngươi không biết đâu, lúc nghe thấy ta mang thai, sắc mặt Duy Lạp đúng là hiếm có a.”
Địch Nãi mỉm cười khuyên nhủ: “Này, ngươi dù sao cũng có thai rồi, cần chi đả kích người ta.”
“Đúng nga, dù sao ta cũng chiến thắng hắn rồi, về sau không thèm so đo nữa. Di, nhóm bảo bảo đâu rồi?” Mã Cát tò mò hết nhìn nôi lại nhìn xung quanh, bất quá không thấy bóng dáng đứa nào.
Địch Nãi nhíu mày: “Hai tên nhóc này nghịch ngợm muốn chết, khẳng định lại chui vào góc nào trốn rồi. Ta chịu chúng rồi, ngươi tìm giúp đi.”
Mã Cát nhìn đông rồi lại nhìn tây, rốt cuộc dưới ghế dựa tìm được một tiểu hổ: “Ồ, ở đây có một đứa này. Eo ơi, thực bẩn, trên người ngươi toàn là bụi a.”
Mã Cát giúp tiểu hổ phủi phủi bụi bẩn, tiểu hổ bất mãn lắc lắc thân mình, ô ô đòi leo xuống. Mã Cát nhéo tai nó nói: “Khí lực lớn thật a! Ngoan ngoãn đừng cử động, thúc thúc thương a!”
Địch Nãi uể oải đi tới, tức giận nói: “Ta nói a, ngươi ngàn vạn lần đừng sinh tiểu thú nhân, đám nhóc này thực sự làm người ta đau đầu. Ngươi xem bây giờ chỉ mới mấy tháng thôi, đi đường còn không vững mà cứ chạy loạn khắp nơi. Hai tên nhóc này suốt ngày cứ loay hoay không ngừng, ta hoài nghi chúng lớn hơn một chút thì phá nát sơn động này mất. Ngươi vẫn sinh giống cái đi, ngoan ngoãn không làm người lớn hao tâm tổn trí.”
Mã Cát cười tủm tỉm: “Tiểu giống cái ta thích, tiểu thú nhân ta cũng thích, hì hì, sinh được vài đứa luôn thì tốt quá.”
Địch Nãi nhìn trời. Quả thực nói chuyện này với kẻ cuồng bảo bảo như Mã Cát quả thực là ông nói gà bà nói vịt a.
Địch Nãi đi tới góc sơn động, nhấc ki trúc đặt dưới đất ôm tiểu hổ đang nằm bên dưới ôm vào lòng, bất đắc dĩ điểm điểm mũi nó: “Nhóc hư hỏng, bị đè dưới ki trúc cũng không chịu lên tiếng, ngươi cố tình muốn chơi trốn tìm đúng không? Chốc nữa không cho ngươi ăn cơm.”
Mã Cát ôm một tiểu hổ sáp qua, nghi hoặc hỏi: “Hai tiểu hổ giống nhau quá, ngươi phân biệt được đứa nào với đứa nào không?”
Chỉ tiểu hổ trong lòng mình, Địch Nãi nói: “Đứa an tĩnh này là ca ca Hào Sâm, đứa bướng bỉnh trong tay ngươi là đệ đệ Địch Sâm. Ngươi nhìn thú văn trên người chúng cũng có thể nhận ra, đậm màu là đệ đệ, nhạt màu là ca ca. Bất quá nếu chúng chỉ đứng một mình thì ta cũng khó phân biệt được!”
Tiểu hổ trên tay Mã Cát vẫn giãy dụa không ngừng, lúc tới bên cạnh Địch Nãi thì không thành thật vươn đầu tới muốn liếm tiểu hổ trong lòng Địch Nãi.
Mã Cát cười tủm tỉm vuốt lông nhóc con trong tay: “Tình cảm hai nhóc con này tốt thật. Ta nói a, kỳ thực sinh một cặp song sinh tốt biết bao, lớn lên có bầu có bạn, không sợ tịch mịch.”
Địch Nãi có chút buồn rầu nói: “Hai nhóc con này ở cùng một chỗ quả thực không sợ buồn. Bất quá hỏng bét là suốt ngày chúng chỉ thích hóa thành hình thú chơi đùa, ta muốn dạy chúng nói chuyện, dạy chúng đi đường cũng không được!”
Mã Cát bật cười: “Ngươi gấp vậy làm gì? Bọn nó còn nhỏ như vậy, để qua một thời gian nữa dạy cũng được.”
Nói là nói vậy, bất quá Địch Nãi cảm thấy sớm một chút thì tốt hơn. Bởi vì Địch Nãi cảm thấy thú nhân trong bộ lạc tựa hồ không thích nói chuyện, bình thường rất hiếm khi mở miệng, cũng ít khi khắc khẩu. Này có thể là thiên tính, cũng có thể là từ nhỏ ít nói chuyện. Địch Nãi không hi vọng đứa nhỏ của mình lớn lên vì không am hiểu lời ngon tiếng ngọt mà không theo đuổi được người mình thích.
Chính là, nên dùng phương pháp gì để chúng tự động biến hóa? Tựa hồ từ khi biến hóa thành công, chỉ cần tỉnh táo, chúng cơ bản đều sử dụng hình thú.
Địch Nãi ôm tiểu hổ dỗ dành thế nào cũng vô dụng. Nhóm tiểu hổ nghe Địch Nãi nói chuyện thì nghi hoặc run run lỗ tai, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn cái miệng hé ra hợp lại của cậu, chúng lại tưởng cậu muốn liếm chúng, vì thế liền hưng phấn vươn đầu lưỡi muốn liếm miệng Địch Nãi. Địch Nãi dở khóc dở cười gãi gãi đầu, thầm nghĩ, cái đứa ngốc muốn chết này thực sự là mình sinh à?
Địch Nãi vẫn chưa từ bỏ ý định, lúc uy tiểu hổ uống sữa cậu cố ý để sót lại một ít trên muỗng. Thầm nghĩ, biết hình thú không uống hết sữa, đại khái chúng sẽ biến về hình người đi? Nào ngờ, nhóm tiểu hổ đói tới gào khóc, cuối cùng không thèm để ý tới cái muỗng nhỏ của Địch Nãi, bổ nhào lên người Địch Nãi rồi dúi đầu vào chén sữa. Uống no, nhóc con ngẩng cái mặt dính đầy sữa lên, thỏa mãn liếm liếm sữa dính trên mặt, sau đó cúi đầu liếm chén.
Địch Nãi dở khóc dở cười. Nói chúng ngốc, cư nhiên không cần học đã biết tự uống sữa, nói chúng thông minh, cư nhiên hành động ngốc nghếch như vậy cũng làm được. Ai, thật sự là làm người ta hết chỗ nói mà.
Nghĩ tới nghĩ lui, Địch Nãi đột nhiên nhớ tới một món đồ chơi dỗ tiểu hài thử ngày xưa—- trống bỏi. Trống bỏi có thể phát ra âm thanh, hẳn có thể dễ dàng hấp dẫn lực chú ý của nhóm bảo bảo. Nếu muốn tự chơi thì cần phải hóa về hình người, như vậy mới có thể cầm trong tay. Đúng, cứ làm trống bỏi đi.
Trống bỏi mà Địch Nãi thấy trước kia được làm từ gỗ, thoạt nhìn khá đơn giản nhưng khi bắt đầu làm, Địch Nãi mới phát hiện không dễ như mình tưởng. Chủ yếu là dùng gỗ làm thành hình trống quá khó, còn phải khảm vành khuyên. Làm ghế làm bàn thì Địch Nãi có thể suy nghĩ làm ra, thế nhưng vật nhỏ tinh xảo này đúng là khó khăn. Cuối cùng, Địch Nãi nghĩ tới một biện pháp khác, dùng đốt tre làm mặt trống.
Địch Nãi chặt một gốc tre sinh trưởng không tệ, chọn một đốt ngắn chặt bỏ hai đầu. Đốt tre này chỉ dài mấy cm, hai đầu bịt kín, vì thế mặt trống đã có sẳn. Địch Nãi chỉ cần khoét lỗ ở đốt tre, nhét một nhánh cây vào, sau đó dùng dây thừng xỏ hạt gỗ ở hai đầu, một cái trống bỏi đơn giản liền hoàn thành.
Sau khi trống bỏi làm xong, Địch Nãi liền hưng phấn lắc lắc trống bỏi đi tìm nhóm tiểu hổ. Nhóm tiểu hổ nghe thấy tiếng trống quả nhiên hiếu kỳ vây tới. Bọn nó ngẩng đầu nhìn nửa ngày, sau đó bắt đầu tò mò nâng móng vuốt quơ quơ chiếc trống bỏi trong tay Địch Nãi.
Địch Nãi buông tay, trống bỏi ‘tung’ một tiếng rớt xuống đất. Nhóm tiểu hổ vươn vuốt cào cào, cầm không được, lại cào, vẫn không cầm được. Nhóm tiểu hổ buồn bực kêu ô ô, chớp chớp đôi mắt to vẫy vẫy đuôi với Địch Nãi, hi vọng mẫu phụ hỗ trợ.
Địch Nãi cười tủm tỉm cầm trống bỏi lên lắc lắc, sau đó lại nhét vào móng vuốt tiểu hổ. Chính là, trống bỏi lại rớt xuống đất. Nhóm tiểu hổ thử nhiều lần vẫn không cầm được, cuối cùng Địch Sâm rốt cuộc phản ứng, hóa thành hình người, ôm lấy chiếc trống trên mặt đất.
“Ha ha, đại công cáo thành!” Địch Nãi cười lớn ôm lấy Tiểu Địch Sâm: “Vẫn là Tiểu Địch Sâm nhà chúng ta thông minh. Đến, Tiểu Địch Sâm, chúng ta học nói chuyện. Gọi ba ba nào—– ba ba, ta là ba ba nga!”
Phất Lôi ở bên cạnh nghi hoặc hỏi: “Ba ba có nghĩa là gì? Tiểu Địch Sâm hẳn phải gọi ngươi là mẫu phụ, gọi ta là phụ thân mới đúng!”
Địch Nãi thầm phun tào trong lòng, loại xưng hô mẫu phụ kia quả thực quá khó nghe, cậu đường đường là đại nam nhân, phải kêu là ba ba. Bởi vậy, cậu liền tùy tiện nói: “Đây là cách gọi ở chỗ ta. Tiểu Địch Sâm phải gọi ta là ba ba.”
Phất Lôi thực hứng thú hỏi: “Kia, bảo bảo bên chỗ các ngươi sẽ gọi ta là gì?”
Địch Nãi sửng sốt một chút, sau đó bình tĩnh nói: “Ở bên kia, bảo bảo sẽ gọi ngươi là mụ mụ.”
Phất Lôi không chút nghi ngờ gật đầu: “Hóa ra là vậy. Kia, Tiểu Địch Sâm, ta là mụ mụ nga!”
Địch Nãi nhịn cười tới đau dạ dày, cố giữ bộ dáng nghiêm nghị nói: “Đúng vậy, ta là ba ba ngươi là mụ mụ. Đến, ngoan ngoãn, nói theo ta nà, ba ba, mụ mụ.”
Nhóm tiểu bảo bảo lớn rất nhanh, tới cuối năm chúng đã có thể gọi ba ba mụ mụ rõ ràng. Sau này chúng vẫn quen dùng xưng hô này, mỗi lần Địch Nãi nghe thấy tiếng gọi của chúng thì trong lòng có chút cân bằng.
Một năm này trừ bỏ dưỡng bảo bảo, Địch Nãi còn làm ra một thành tựu là chế biến ra đậu hủ.
Cho tới giờ Địch Nãi vẫn luôn cảm thấy, tuy mình đang ở trong thời kỳ nguyên thủy nhưng lòng đam mê theo đuổi mỹ thực vẫn vô bờ vô bến. Trước kia tuy cậu chưa từng làm đậu hủ nhưng lễ mừng năm mới từng theo mẹ tới nhà xay bột nên cũng biết những bước cơ bản.
Trước kia không xem toàn bộ quá trình làm đậu hủ, bất quá cậu biết cần có bột thạch cao để đậu hủ đông lại. Địch Nãi từng thấy qua bột thạch cao, lúc đi huấn luyện dã ngoại cũng từng thấy quặng thạch cao. Lúc cùng Phất Lôi đi săn, ở gần đỉnh núi cậu rốt cuộc cũng tìm ra quặng thạch cao thiên nhiên. Mài đá thạch cao thành bột, nó chính là bột thạch cao.
Có bột thạch cao, Địch Nãi tin tưởng những chuyện còn lại không thành vấn đề. Sau khi Phất Lôi mài bột thạch cao xong, Địch Nãi liền mang số đậu nành thu hoạch được làm đậu hủ.
Mới đầu Địch Nãi xay nguyễn đậu nành rồi ngâm nước. Chính là cậu phát hiện làm vậy chỉ có thể làm ra súp đậu, ngay cả sữa đậu nành cũng không phải. Nghĩ ngợi một hồi, cậu quyết định ngâm đậu với nước trước rồi mới xay thành sữa đậu nành.
Sau khi có sữa đậu nành thì bắt đầu lọc cặn, bước này chắn chắn phải làm, cũng không quá khó. Chính là, sữa đậu nành sau khi lọc cặn chỉ cần bỏ bột thạch cao vào là thành à?
Địch Nãi rót ra một ít, bỏ bột thạch cao vào khuấy đều rồi ngồi chờ đậu hủ ra lò. Chính là đợi nửa ngày mà không thấy chút biến hóa nào. Lúc này Địch Nãi rốt cuộc nhớ tới mỗi lần mình tới lấy đậu hủ, sư phụ lò đậu hủ thường múc một chén đậu hũ non cho mình ăn, chén đậu hủ kia thực nóng a. Thế nên cậu đoán, hẳn phải đun nóng sữa đậu nành đi?
Vì thế, cậu thử lại lần nữa, dùng nồi nấu sôi sữa đậu nành, sau đó mới bỏ bột thạch cao vào. Sau một hồi, quả nhiên nó đã bắt đầu đông lại thành đậu hủ non.
Địch Nãi nhìn thấy đậu hủ non thì vui sướng cười ha hả, đậu hủ ngon cũng làm ra rồi, còn sợ không làm được đậu hủ sao? Cậu vui vẻ múc một chén đậu hũ non rồi bỏ đường vào ăn, ngô, hương vị thực non mềm. Này quả thực là hương vị đã lâu không nếm qua a!
Phất Lôi cùng nhóm tiểu bảo bảo đương nhiên cũng có lộc ăn, mỗi người một chén lớn. Phất Lôi thầm nghĩ, hóa ra thứ Địch Nãi hao công tốn sức làm chính là thứ này, quả nhiên không tồi.
Bất quá, Phất Lôi đã nghĩ sai rồi. Bởi vì Địch Nãi còn chưa ăn xong chén đậu hũ non của mình lại bắt đầu loay hoay thử nghiệm. Hỏi ra mới biết cậu muốn biến đậu hủ non thành đậu hủ thật sự.
Làm đậu hủ cần có khay gỗ hình vuông, Địch Nãi sớm đã chuẩn bị tốt. Rót đậu hủ hoa vào khay gỗ đã lót sẵn vải bố, sau đó đặt một tấm ván gỗ lên trên. Tầm hai mươi phút sau, cậu mở vải bố ra thì thấy một tảng đậu hũ vuông vức.
Địch Nãi còn muốn làm chút đậu hũ khô, vì thế mẻ đậu hủ cuối cùng, sau khi dằn miếng ván gỗ lên, Địch Nãi còn chèn thêm một tảng đá. Đợi tảng đá ép hết nước ra, đậu hũ khô cũng hoàn thành.
Có đậu hũ, cộng thêm dưa muối, thịt khô cá khô, mùa đông này Địch Nãi không cần lo lắng không có nguyên liệu nấu nướng. Cho dù lúc tuyết rơi Phất Lôi không thể đi săn, trong nhà cũng có đủ thức ăn.
Số bã đậu còn lại, Địch Nãi không bỏ đi mà xào lên ăn. Trước đây khi còn ở quê, Địch Nãi thường xuyên ăn món bã đậu hũ xào hẹ tây, khi đó đậu hủ đều giữ lại cho tiệc mừng năm mới. Lúc nấu mẹ Địch Nãi bỏ khá nhiều dầu, dĩa bã đậu hũ hẹ tây xào ra thơm ngào ngạt. Địch Nãi cảm thấy hương vị kia chẳng thua kém gì đậu hủ, cậu thậm chí còn ăn nhiều hơn một chén cơm.
Đáng tiếc sau khi mẫu thân qua đời, Địch Nãi rất hiếm khi được ăn món này. Hiện giờ được ôn lại hương vị cũ, quả thực làm cậu thổn thức không thôi.
Lúc năm mới, Địch Nãi mời thân nhân bằng hữu tới ăn một bữa tiệc đậu hủ. Cậu dùng đậu hủ làm thành rất nhiều món, trừ bỏ đậu hủ xào đậu hủ chiên, đậu hủ nấu đậu cùng đậu hũ khô xào thịt với ớt, còn có một món khá đặc biệt—- đậu hũ dồn thịt.
Địch Nãi cảm thấy mình không làm được mấy món ngọt, đậu hủ dồn thịt có thể xem là món thay thế không tồi.
Món này kì thực không khó làm. Đầu tiên là làm nhân, sau khi bằm nhuyễn thịt lợn với nấm hương, hành, muối, tiêu, còn một thứ nữa là tinh bột. Bất quá Địch Nãi không có cách nào tìm ra tinh bột, chỉ đành nghiền nhuyễn lúa hoang rắc vào, sau đó thêm chút nước đường.
Sau khi làm nhân xong, cậu dùng đũa chọt rỗng một lỗ trên miếng đậu hủ rồi nhét nhân vào. Cuối cùng bỏ vào nồi chưng cách thủy là được. Đương nhiên, cũng có thể dùng để nấu canh.
Tóm lại, đậu hủ không chỉ ăn ngon mà còn có công hiệu chữa bệnh.
Bữa tiệc đậu hũ của Địch Nãi quả thực làm mọi người mở rộng nhãn giới, đậu hủ rất nhanh được truyền bá trong bộ lạc. Địch Nãi tin tưởng món ăn này sau này sẽ mang tới rất nhiều lợi ích cho mọi người.
…
Hoàn Chương 115.