Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tuyết Linh bị Địch Nãi nhốt ngoài sơn động cả đêm, trên người dính đầy sương sớm, bộ lông trắng xinh đẹp dính bết trên người, thoạt nhìn bẩn hề hề.
Tuyết Linh bình thường thích nhất là bộ lông của mình, nếu Tiểu Nhị nghịch phá nó sẽ trừng mắt nhìn Tiểu Nhị. Bất quá hiện giờ Tuyết Linh lại không thèm để ý, sau khi được Địch Nãi cho phép tiến vào sơn động, nó liền run run vẩy đi sương sớm dính trên người, sau đó cấp tốc lao vào ổ nhỏ nhìn Tiểu Nhị.
Tiểu Nhị mệt mỏi ngủ trong ổ nhỏ của chúng, thoạt nhìn rất suy yếu, bất quá cái đầu tròn vo cùng cái miệng bé xíu thoạt nhìn thực ngây thơ. Đại khái là cảm thấy đau đớn nên cái mũi nhỏ cau lại, càu nhàu hai tiếng.
Nhìn bộ dáng đáng thương của Tiểu Nhị, Tuyết Linh đột nhiên cảm thấy trái tim mình co rút, hô hấp cũng có chút khó khăn. Có lẽ, nó thật sự quá nóng vội, đã thương tổn Tiểu Nhị.
Tuyết Linh áp sát tới cái đầu tròn của Tiểu Nhị, vốn định liếm mặt Tiểu Nhị một chút, chỉ là nhìn chằm chằm một hồi, nó vẫn từ bỏ. Nó không muốn đánh thức Tiểu Nhị, hiện giờ Tiểu Nhị ngủ thực an tường, chỉ hi vọng Tiểu Nhị có thể mơ đẹp.
Tuyết Linh chạy tới bên đống lửa, dưới ánh mắt xem thường của Địch Nãi hong khô lông trên người, thẳng đến khi cả người ấm nóng mới chạy vào trong ổ, nằm xuống cạnh Tiểu Nhị.
Tiểu Nhị đang ngủ thì cảm giác bên người thực ấm áp, nó liền nhích tới gần nguồn nhiệt. Tuyết Linh híp mắt nhìn Tiểu Nhị vô thức tới gần, trái tim nó cũng trở nên mềm mại. Nó yên lặng nhìn Tiểu Nhị, con ngươi đen láy như ngọc lưu ly tản ra quang mang ôn nhu, thoạt nhìn không còn cao ngạo như khi xưa nữa.
Trên thế giới này, cũng chỉ có nhóc con Tiểu Nhị làm Tuyết Linh cảm thấy có nhìn thế nào cũng không đủ. Bất quá, Tuyết Linh đứng ngoài sơn động cả đêm, đã sớm mệt mỏi. Nó co chân trước, cẩn thận ôm Tiểu Nhị vào lòng, sau đó mới chậm rãi ngủ.
Lúc Tiểu Nhị tỉnh lại, mở to mắt liền thấy bộ lông trắng như tuyết ở trước mắt. Nó vừa tỉnh giấc nên có chút mơ hồ, chờ nó chớp chớp mắt tỉnh táo lại thì sợ tới mức ‘ngao’ một tiếng nhảy nhỏm lên. Đáng tiếc nó đã quên mất hiện giờ trên mình đang có thương tích, không thể dùng lực quá lớn, thực tế thì nó chỉ run run một chút mà thôi.
Tuyết Linh cũng hoảng sợ, từ trong cơn mơ ngủ tỉnh lại, lập tức đứng lên. Nhìn Tiểu Nhị nơm nớp lo sợ muốn tránh né mình, trong mắt Tuyết Linh thoáng hiện lên một tia bi thương. Bất quá nó cũng hiểu rõ này là phản ứng bình thường sau khi bị thương tổn, bởi vậy nó cũng không bức bách, chỉ cúi đầu hướng Tiểu Nhị ‘ô ô’ một chút, biểu thị xin lỗi.
Tuy Tiểu Nhị không hiểu ý tứ Tuyết Linh, bất quá nó biết Tuyết Linh tạm thời sẽ không thương tổn mình. Nó run run một hồi, cảnh giác nhìn Tuyết Linh, lúc liếc mắt nhìn ra ngoài ổ thì thấy Địch Nãi ở cách đó không xa, nó liền sải chân chạy ra khỏi ổ, xiêu xiêu vẹo vẹo chạy tới.
Địch Nãi thấy Tiểu Nhị có thể đi lại thì cũng cao hứng, vội vàng ôm nó lên, vuốt ve cái đầu tròn vo của nó nói: “Nhóc con đáng thương, dậy rồi à? Đến, uy ngươi uống canh cá.”
Địch Nãi nói xong thì đặt Tiểu Nhị lên ghế, múc một chén canh cá đặt trước mặt để nó uống.
Tiểu Nhị sớm đã đói bụng, vội vàng dúi đầu tới bên miệng chén, vươn đầu lưỡi bắt đầu liếm canh cá. Rất nhanh nó liền uống xong, sau đó trông mong nhìn Địch Nãi, nó muốn ăn thịt cá. Chính là Địch Nãi lại sờ sờ đầu nó: “Ngươi bây giờ chưa thể ăn này nọ, nếu không cái mông nhỏ của ngươi phải chịu tội nga.”
Tiểu Nhị thất vọng cuộn mình trên ghế, dúi đầu vào giữa hai chân, thương tâm kêu ‘càu nhàu’. Địch Nãi chịu không nổi, liền đút cho nó chút thịt cá. Lúc này Tiểu Nhị mới có lại chút sức sống, bất quá tinh thần vẫn còn khá kém, rất nhanh liền bắt đầu buồn ngủ. Địch Nãi lại ôm lấy Tiểu Nhị, bỏ nó vào ổ.
Địch Nãi không đưa thức ăn cho Tuyết Linh, vì thế nó lại ôm bụng đói chui vào ổ, ủ ấm cho Tiểu Nhị.
Trạng huống như vậy duy trì hai ngày, Tiểu Nhị rốt cuộc cũng xác định Tuyết Linh sẽ không thương tổn mình. Hơn nữa, tên này tựa hồ bởi vì thương tổn nó mà thực áy náy, muốn bù đắp lại, bắt đầu lấy lòng nó.
Ngày đó thời tiết rất lạnh, chính là Tuyết Linh cư nhiên bắt vài con cá mang về đặt trước mặt Tiểu Nhị, còn cẩn thận sáp tới liếm liếm mặt Tiểu Nhị. Tiểu Nhị liền không chút khách khí chụp nó một vuốt, cào thành một đường máu, thế mà Tuyết Linh cũng không tức giận, ngược lại ‘ô ô’ giao cá cho Tiểu Nhị.
Cũng chính từ khi đó, Tiểu Nhị biết tên này không hề đáng sợ.
Phát hiện điều này, Tiểu Nhị liền bắt đầu nghĩ cách trả thù.
Sau khi khôi phục sức sống, nó bắt đầu chơi xỏ Tuyết Linh. Lúc thì giẫm móng vuốt vào vũng bùn rồi giẫm lên da lông tuyết trắng của Tuyết Linh, hoặc lúc Tuyết Linh đang ăn gì đó, nó liền chạy tới giành đi. Cho dù là vậy, Tuyết Linh cư nhiên cũng không tức giận.
Tiểu Nhị phát hiện, trước kia nó thực không có cách nào với tên vô lại này, nếu bướng bỉnh sẽ bị đối phương hung hăng dùng nước miếng tẩy một lần. Chính là hiện giờ không giống, cho dù nó cắn đuôi Tuyết Linh, Tuyết Linh cũng không rụt đuôi về, ngược lại hào phóng vẫy vẫy cái đuôi chơi đùa với nó.
Tiểu Nhị cảm thấy cuộc sống tràn đầy hi vọng, mỗi ngày tỉnh dậy, lạc thú lớn nhất của nó là trêu chọc Tuyết Linh. Bất quá, Tuyết Linh cứ tùy ý nó trêu chọc, không chút sinh khí, ngược lại phối hợp với hành động của nó, chọc nó vui vẻ.
Cứ vậy, cơn giận của Tiểu Nhị rất nhanh liền tiêu tán, không còn xốn mắt Tuyết Linh nữa. Không lâu sau, Tuyết Linh bị Tiểu Nhị trêu chọc nửa ngày thì nghiêm mặt muốn liếm lông Tiểu Nhị. Tiểu Nhị cũng không trốn tránh để mặc nó liếm, này là biểu thị giải hòa. Rất nhanh, tình cảm của hai đứa lại trở nên tốt đẹp, Tuyết Linh lại thường xuyên liếm lông cho Tiểu Nhị.
Cứ vậy trôi qua hơn nửa năm thì kỳ động dục của Tiểu Nhị lại tới. Ban đêm khi ngủ, nó thường xuyên cảm thấy xúc động, sau đó chỉ đành tự liếm liếm mình. Lúc này Tuyết Linh thử thăm dò giúp Tiểu Nhị liếm lông dưới bụng, sau đó thuận tiện giúp Tiểu Nhị phát tiết dục vọng một chút, Tiểu Nhị cũng không cự tuyệt. Chính là Tiểu Nhị vẫn nhớ kĩ giáo huấn trước kia, không dám để Tuyết Linh liếm mặt sau của mình.
Tuyết Linh bị vây trong trạng thái nhìn được mà không ăn được thì buồn khổ không thôi. Ngày đó Tiểu Nhị lại để Tuyết Linh hỗ trợ liếm liếm vật nhỏ phấn hồng của mình, Tuyết Linh liếm một lúc thì đột nhiên không liếm nữa, ngược lại nằm xuống, lộ ra phía dưới của mình, tự liếm.
Ngay lúc Tiểu Nhị hưng phấn nhất thì an ủi không còn, nó liền bò dậy, tò mò nhìn Tuyết Linh. Nó phát hiện phía dưới của Tuyết Linh cũng có một cây gậy hồng hồng, bất quá lớn hơn của nó một chút. Tuyết Linh cư nhiên chỉ lo chăm sóc mình mà mặc kệ nó, điều này làm Tiểu Nhị có chút buồn bực.
Bất quá, Tiểu Nhị cũng không trách móc Tuyết Linh, chỉ đành tự lực cánh sinh. Đáng tiếc, khoảng thời gian này ăn uống khá tốt nên bộ dạng khá béo, rất khó liếm tới cây gậy nhỏ của mình. Cố gắng thế nào cũng chạm không tới, Tiểu Nhị thực buồn bực. Nó quay đầu qua nhìn Tuyết Linh, Tuyết Linh đang liếm thực thoải mái, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng thở dốc ồ ồ.
Tiểu Nhị kiềm không được nhích tới gần Tuyết Linh, cũng sáp qua ngửi ngửi thứ kia. Hương vị thứ kia khá nồng, bất quá Tiểu Nhị đã quen ngửi của mình nên vẫn cảm thấy có thể chịu được. Tuyết Linh thấy Tiểu Nhị nhích tới thì dừng lại, ánh mắt thâm trầm nhìn Tiểu Nhị.
Tiểu Nhị ngượng ngùng run run lỗ tai, quay mặt đi không thèm nhìn Tuyết Linh.
Nhìn cây gậy nhú ra ngoài của Tuyết Linh, Tiểu Nhị nghĩ, Tuyết Linh đã giúp nó liếm thật nhiều lần, nó cũng có thể giúp Tuyết Linh a, vì thế nó liền vươn đầu lưỡi thử liếm liếm.
Trong nháy mắt đó, Tuyết Linh quả thực ức chế không được muốn ngửa mặt lên trời hét một hơi dài. Nó thật sự rất kích động. Cố gắng lâu như vậy, Tiểu Nhị rốt cuộc cũng chủ động thân cận. Ẩn nhẫn lâu như vậy, nó cảm thấy thực đáng giá.
Tiểu Nhị cẩn thận dùng đầu lưỡi phấn nộn của mình liếm liếm, nhìn thấy cây gậy kia run lên trướng lớn hơn một vòng, trong lòng Tiểu Nhị có chút nghi hoặc, cũng có chút sợ hãi.
Tiểu Nhị đang định lùi về sau thì đúng lúc này miệng Tuyết Linh đã tiến tới bụng dưới nó, vươn đầu lưỡi liếm nhẹ. Điều này quả thực làm Tiểu Nhị nhuyễn chân, nằm úp sấp lên người Tuyết Linh. Vì thế, tình hình biến thành hai đứa nó an ủi cho nhau.
Bất quá, trình độ của Tiểu Nhị rõ ràng không đủ cao. Nó bị Tuyết Linh liếm tới thất thần, chân sau run rẩy, vô lực nằm trên bụng Tuyết Linh, ngẫu nhiên mới ngậm lấy cây gậy lớn của Tuyết Linh.
Tới lúc Tiểu Nhị đã phát tiết rồi, Tuyết Linh vẫn cứng rắn như cũ. Lúc này Tuyết Linh cùng Tiểu Nhị hợp lực liếm mút, một lát sau cũng phát tiết.
Có kinh nghiệm lần này, về sau nếu Tiểu Nhị muốn Tuyết Linh liếm liếm thì nó cũng phải giúp Tuyết Linh. Tiểu Nhị cảm thấy như vậy cũng công bằng. Bất quá, bình thường thì nó tiết hai lần rồi mà Tuyết Linh vẫn chưa tiết lần nào. Tiểu Nhị chỉ có thể ra sức liếm.
Tuyết Linh hiển nhiên không thỏa mãn với loại yêu này, đáng tiếc Tiểu Nhị rất cảnh giác, nó không thể không ngừng dùng viên đạn bọc đường công hãm, đồng thời kiên nhẫn chờ đợi thời cơ.
Loại tình huống này duy trì tới mùa thu năm sau. Khi đó Địch Nãi làm ra rượu trắng, còn múc cơm rượu mời mọi người ăn.
Địch Nãi chế được rượu tâm tình rất tốt, vì thế thấy ai cũng chia một phần, ngay cả nhóm sủng vật cũng vậy. Tiểu Nhị được phân nửa chén, rất nhanh nó liền yêu thích hương vị ngọt ngào này. Tuyết Linh cũng được chi nửa chén, bất quá nó chỉ ăn vài ngụm, thấy Tiểu Nhị thích thì liền nhường cho Tiểu Nhị.
Tiểu Nhị rất nhanh đã ăn tới bụng tròn vo, ợ một cái rồi bắt đầu xoay mòng mòng đứng không vững. Tuyết Linh thấy Địch Nãi không chú ý tới bên này, liền gặm Tiểu Nhị say mèm về ổ.
Tuyết Linh biết cơ hội của nó rốt đã tới. Nó bắt đầu nhẹ nhàng liếm cằm Tiểu Nhị, sau đó chậm rãi lướt xuống dưới.
Tiểu Nhị cảm giác được Tuyết Linh liếm mình, nó liền híp mắt hưởng thụ kêu ‘càu nhàu càu nhàu’. Tuyết Linh liếm làm nó hưng phấn, không khỏi đỉnh động phần bụng dưới, thúc giục Tuyết Linh nhanh hơn. Tuyết Linh không chịu thỏa mãn nó, ngược lại cứ liếm dần ra phía sau. Tiểu Nhị cảm giác có chút kỳ quái, chính là nó đã quá say, ngay cả khí lực xoay người cũng không còn.
Tuyết Linh rất nhanh dùng đầu lưỡi liếm cái miệng nhỏ dưới cái đuôi mềm xốp không thôi, còn vói đầu lưỡi vào bên trong tìm tòi. Dần dần Tiểu Nhị bắt đầu cảm thấy thoải mái, nó hơi hé miệng thở dốc.
Tuyết Linh đã sớm kích động tới nhịn không được, vừa thấy Tiểu Nhị phản ứng như vậy thì chuẩn bị lên đạn ra quân.
Lần này Tuyết Linh học ngoan, nó đè lên người Tiểu Nhị, thân dưới hơi hạ thấp, để thứ kia của mình chậm rãi cọ xát tiểu huyệt, đợi đến khi không sai biệt lắm mới chậm rãi chen vào.
Tiểu Nhị hơi vùng vẫy một chút, bất quá giãy không ra. Lúc này thứ kia của Tuyết Linh đã tiến vào hoàn toàn, mà lần này thì nó không làm bị thương Tiểu Nhị. Tuyết Linh dừng lại, trấn an liếm liếm cằm Tiểu Nhị, thấy Tiểu Nhị hưởng thụ nheo nheo mắt mới bắt đầu chuyển động.
Lần này, Tuyết Linh rốt cuộc đạt được thỏa mãn.
Hôm sau lúc Tiểu Nhị tỉnh lại, Tuyết Linh đã giúp nó vệ sinh sạch sẽ nên Tiểu Nhị chỉ cảm thấy phía sau hơi khó chịu một chút mà thôi. Nó mơ hồ có chút ấn tượng về chuyện đêm qua, nhưng bởi vì không quá đau nên nó cũng không cảm thấy gì. Bất quá, lúc nhìn thấy Tuyết Linh nó vẫn hung hăng chụp một vuốt.
Chuyện như vậy liên tục phát sinh vài lần, Tiểu Nhị cũng bắt đầu tiếp nhận hành vi này của Tuyết Linh. Bất quá mỗi lần Tuyết Linh đều phải trả đại giới, phải để Tiểu Nhị xả giận. Vì thế, cuộc sống tính phúc của Tiểu Nhị cùng Tuyết Linh cũng chính thức bắt đầu.
Có lần Địch Nãi ngẫu nhiên nhìn thấy chúng nó làm yêu, cũng có chút kinh ngạc, bất quá sau đó cũng tiếp nhận. Dù sao chỉ cần Tiểu Nhị vui vẻ, hơn nữa không bị thương thì được rồi.
Thời gian giống như nước chảy, Tiểu Nhị ngày ngày giúp Địch Nãi chăm sóc hai tiểu thú nhân, cũng cảm thấy thú vị. Chính là tiểu thú nhân càng lớn thì càng đáng ghét, còn trêu chọc nó, Tiểu Nhị thực oán giận, có đôi lúc nó lén chuồn ra ngoài chơi.
Hôm nay Tiểu Nhị dạo một vòng trong bộ lạc rồi đi tới một sơn động. Tiểu Nhị nhớ rõ ở trong sơn động này là một phi thú nhân lớn tuồi, có đôi lúc sẽ cho nó ăn vài thứ, thế nên nó muốn vào trong xem thử.
Tiến vào sơn động, Tiểu Nhị không nhìn thấy phi thú nhân kia, vì thế nó bắt đầu dạo một vòng. Sơn động có chút sâu, Tiểu Nhị cao hứng bắt đầu chuyến thám hiểu của mình, vừa đi vừa cảnh giác quan sát xung quanh.
Đáng tiếc, trong sơn động trừ bỏ một ít hoa hoa cỏ cỏ kỳ quái thì không còn gì nữa. Bất quá tiếng ting tong hấp dẫn nó, trên vách sơn động có một dòng suối nhỏ chảy xuống. Vừa vặn Tiểu Nhị đang khát nước, nó liền nghiêng đầu uống. Nước suối thực ngọt, Tiểu Nhị liền uống thêm vài ngụm.
Lúc này, Tiểu Nhị nghe thấy ngoài sơn động truyền tới tiếng ‘ô ô’ của Tuyết Linh, nó liền chạy ra ngoài. Tuyết Linh tới gọi nó nên trở về nhà ăn cơm.
Tiểu Nhị vui vẻ phe phẩy cái đuôi trở về, chuyến thám hiểm lần này hoàn toàn bị nó ném ra khỏi đầu.
Một đoạn thời gian sau, Tiểu Nhị phát hiện bụng nó càng béo, cơ bản ngay cả đi lại chạy nhảy cũng không còn nhanh nhẹn nữa. Tiểu Nhị tưởng mình ăn nhiều nên cũng không quá để ý. Tuyết Linh tuy cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng qua hai tháng sau, bụng Tiểu Nhị đã lớn tới mức làm Địch Nãi cảm thấy không bình thường. Địch Nãi giáo huấn Tiểu Nhị, bảo nó phải ăn ít lại bằng không sẽ không sống lâu. Tiểu Nhị cũng muốn lắm, chính là không khống chế được.
Hôm nay, lúc Tiểu Nhị đang ăn cơm thì cảm thấy bụng đau đớn, nó thống khổ ôm bụng ‘càu nhàu’ vài tiếng, sau đó nó cảm thấy phía sau có thứ gì đó trượt ra.
Lúc này Tuyết Linh vừa bắt cá trở về, liếc mắt thấy cảnh tượng này thì sợ tới ngây người. Bởi vì, Tiểu Nhị thế nhưng sanh ra hai vật nhỏ. Hai nhóc con kia một đứa tròn vo hệt như Tiểu Nhị, đứa còn lại thì có thân mình thon dài giống Tuyết Linh. Hai nhóc con ngay cả ánh mắt cũng chưa mở, đang run run vùi vào lòng Tiểu Nhị!
Này thực rõ ràng là ấu tể của nó cùng Tiểu Nhị a! Tuyết Linh thực kích động chạy qua liếm liếm Tiểu Nhị, sau đó lại liếm hai bé con, hạnh phúc đầy ắp tới muốn rơi lệ.
Tiểu Nhị hiển nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn hai ấu tể, nó có chút thất thần. Bất quá nó biết Địch Nãi cùng lão hổ kia làm loại chuyện kia xong thì sinh ra hai tiểu thú nhân. Thế nên nó cảm thấy, nó cùng Tuyết Linh làm chuyện kia rồi sinh ra hai nhóc con cũng thực bình thường.
Hai ấu tể thực đáng yêu, Tiểu Nhị lập tức yêu thích chúng. Bất quá, chúng đói bụng nên bắt đầu gào khóc. Tuyết Linh gấp tới độ xoay quanh nhưng vẫn không tìm ra thứ gì cho ấu tể ăn.
Lúc này Địch Nãi trở lại, thấy hai ấu tể bên cạnh Tiểu Nhị thì kinh ngạc tới tròn mắt. Tiểu Nhị cư nhiên cũng có thể sinh nhãi con! Này thực sự kỳ quái.
Kỳ quái thì kỳ quái, Địch Nãi rất nhanh lấy sữa dê ra đút cho hai ấu tể.
Uống sữa xong, nhóm ấu tể liền ngủ. Tiểu Nhị cũng mệt mỏi, uống chút canh cá liền ngủ. Tuyết Linh gặm cổ chúng đưa về ổ, sau đó ôm trọn lấy chúng, cũng ngủ.
Nhìn Tiểu Nhị, Tuyết Linh cùng đám ấu tể ngủ cùng một chỗ, Địch Nãi cảm thấy cuộc sống này quả thực rất kỳ diệu!
…
Hoàn Phiên Ngoại 122.