Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lý Áo đại khái cảm thấy Địch Nãi là phi thú nhân, có chút không hứng thú nên chỉ một lòng chơi đùa với cô lỗ thú.
Địch Nãi thấy Lý Áo không để tâm tới mình, trong lòng có chút khó chịu. Cậu nghĩ, ông đây Man thế này, cư nhiên bị tiểu hài dễ xem thường không thèm nhìn tới, khó chịu a khó chịu.
Lại nói tiếp, bản thân Địch Nãi kì thực rất thích trẻ con. Trước kia lúc ở nhà cũ, đám nhóc hàng xóm vừa thấy cậu về sẽ lập tức chạy qua bám dính lấy cậu không buông.
Nhưng mà, Lý Áo là tiểu thú nhân, khẳng định sủng bái thú nhân trưởng thành có sức mạnh cường đại hơn đi.
Bất quá, Lý Áo càng vậy thì Địch Nãi lại càng muốn làm nhóc con này thích mình, sùng bái mình. Dù sao, phải có khiêu chiến thì mới có động lực! Cậu nghĩ, dù thế nào cũng phải có điểm đặc biệt nào có hấp dẫn lực chú ý của nhóc này.
Cậu nhớ rõ lúc bé, trong nhà rất nghèo nên không mua mấy món đồ chơi đắt tiền gì đó, cậu chỉ toàn chơi mấy món đồ chế tác đơn giản. Khi đó, cậu thích nhất là con quay mà phụ thân làm, cứ cầm nó chơi cả nửa ngày, còn thường xuyên cùng đám bạn thi đấu, xem ai có thể làm con quay quay lâu hơn. Người thua phải làm ngựa cho người thắng cưỡi.
Địch Nãi nghĩ, con quay thực dễ làm, chơi cũng dễ, đứa nhỏ tuổi này của Lý Áo chơi là tốt nhất. Nghĩ liền làm. Cậu trở về hang động tìm khúc gỗ, chặt một khúc rồi bắt đầu tước con quay. Địch Nãi nghĩ, đáng tiếc không có đinh, bằng không phần mũi nhọn đóng đinh vào, hiệu quả sẽ rất tốt.
Con quay rất nhanh đã làm xong. Địch Nãi bắt đầu tìm đồ làm roi. Cậu nhớ, trong sơn động có một đoạn dây thừng mà Bội Cách bện. Bất quá, ở nơi thiếu thốn vật tư như ở đây, dây thừng cũng thực quý giá, lấy làm đồ chơi cho đám nhỏ thì quá lãng phí. Dù sao, dây đay cũng không dễ tìm, dây thừng bện cũng khó. Cậu nghĩ nghĩ một hồi, vẫn là tìm thứ khác thay thế đi!
Địch Nãi nhớ rõ trước đây chơi con quay, roi cũng không phải dây thừng là dùng một loại gân lá. Loại này gọi là cọ gai. Lá cọ thật dài, hình dạng giống một thanh kiếm, mũi nhọn còn có gai. Nếu xé cọng gân lá sẽ thành một cây roi mềm dẻo.
Địch Nãi nhớ, lần trước cùng Mã Cát đi câu cá, cậu từng thấy một gốc thực vật rất giống cây cọ ở bờ sông, bất quá khi đó cậu không đặc biệt lưu ý. Cậu nghĩ, hiện giờ đi xem tốt lắm.
Địch Nãi chống gậy đi tới chỗ gốc thực vật bên bờ sông kia, phát hiện nó chính là cây cọ, lá của nó có thể làm roi. Cậu tách gân lá rồi cột vào một nhánh cây nhỏ, thế là một cây roi giản dị đã hoàn thành.
Lúc trở lại cửa sơn động, Địch Nãi phát hiện Lý Áo lại biến thành tiểu dực hổ, bay tới bay lui bám riết lấy Tiểu Nhị. Đáng tiếc công lực rõ ràng không cùng đẳng cấp với Tiểu Nhị, chỉ bị chọc đến đổ đầy mồ hôi, thở hồng hộc.
Địch Nãi quơ quơ cây roi, hướng Lý Áo hô: “Lý Áo, đừng để ý Tiểu Nhị, mau tới đây xem thúc thúc làm thứ tốt cho ngươi này.”
Lý Áo ngẩng đầu nhìn Địch Nãi, lại nhìn nhìn Tiểu Nhị, chần chờ một chút, cuối cùng vẫn biến thành người đi tới.
Địch Nãi chọn một khối đất bằng phẳng, bắt đầu làm mẫu mấy bước đánh con quay đơn giản. Cậu dùng roi quấn lên, sau đó thả bung để con roi xoay tròn, sau đó bắt đầu dùng roi không ngừng quất. Con quay xoay vùn vụt trên mặt đấy nhưng thủy chung không thoát khỏi tay cậu.
Quả nhiên, Lý Áo lập tức bị món đồ chơi mới này hấp dẫn. Đôi mắt mở thật to, chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm con quay xoay tròn trên mặt đất. Con quay chạy tới đấu, ánh mắt nó cũng chạy theo tới đó.
Địch Nãi có chút đắc ý, xem ra kĩ thuật đánh con quay cho dù đã nhiều năm không luyện nhưng vẫn chưa lục nghề a! Thu phục một đứa nhóc còn không phải dễ như trở bàn tay sao?
Lý Áo chớp to mắt nhìn Địch Nãi: “Thúc thúc, cái này gọi là gì a?”
Địch Nãi nhặt con quay nói: “Thứ này gọi là con quay, còn trò này kêu là đánh con quay. Có muốn chơi không?”
Lý Áo gật đầu lia lịa: “Muốn a.”
Vì thế, trong ánh mắt mong chờ của Lý Áo, Địch Nãi đưa con quay cùng roi cho cậu nhóc.
Lý Áo cũng thực thông minh, biết cuốn roi lên con quay, đáng tiếc lại không nắm giữ được bí quyết đánh con quay. Nó vung roi, con quay cũng bay theo. Thử lại, vẫn như vậy, làm thế nào cũng không thể đánh con quay xoay tròn.
Địch Nãi ở bên cạnh nhìn, không chút đồng tình cười ha hả.
Lý Áo bị chê cười đến đỏ bừng cả mặt, tuy ảo não nhưng vẫn không ngừng thử đi thử lại.
Địch Nãi cũng cảm thấy trêu chọc một đứa nhóc có chút không nên, bắt đầu ra tay chỉ dẫn. Lý Áo thực thông minh, chỉ chốc lát đã có thể tự làm con quay xoay tròn, quất roi cũng không còn bay nữa.
Địch Nãi đang vui mừng vì Lý Áo tiến bộ thì thấy Mã Cát từ xa xa đi tới. Mã Cát nhìn thấy Lý Áo liền nói: “Ai, này không phải Lý Áo sao? Chạy tới đây chơi à?”
Lý Áo ngừng chơi, làm như người lớn gật đầu: “Đúng a, Mã Cát thúc thúc.”
Mã Cát cũng thấy đồ chơi mới của Lý Áo, liền hỏi: “Ai, Lý Áo, ngươi chơi cái gì đó?”
Lý Áo nhíu mày nghĩ một chút mới đáp: “Này là con quay. Là thúc thúc làm đồ gốm đưa cho ta chơi.”
Địch Nãi bật cười, búng nhóc con một chút: “Cái gì mà thúc thúc làm đồ gốm, ta gọi là Địch Nãi, về sau cứ gọi ta là Địch Nãi thúc thúc.”
Lý Áo ngây ngốc xoa mày đáp: “Nga, Địch Nãi thúc thúc.”
Mã Cát thoạt nhìn cũng thực hứng thú với con quay, ngồi xổm xuống cầm nó lên dòm dòm.
Lúc này, Địch Nãi mới nhìn thấy trên lưng Mã Cát đang đeo thứ gì đó giống cái gùi, liền mở miệng hỏi: “Mã Cát, thứ ngươi đeo trên lưng là cái sọt làm từ cành liễu đúng không?”
Mã Cát gật gật đầu, cởi sọt trên lưng xuống đưa cho Địch Nãi.
Địch Nãi cầm qua xem thử, tuy bộ dáng thô ráp nhưng chính là hình thức ban đầu của gùi vùng nông thôn, hai bên còn cột hai cọng dây da thú, khá thực dụng. Làm Địch Nãi khiếp sợ chính là trong sọt cư nhiên đặt một cây cuốc chim đá cán gỗ! Nơi này mọi người không làm ruộng, nhìn thấy cuốc đá, Địch Nãi thật sự rất ngoài ý muốn!
Địch Nãi cầm cuốc chim hỏi Mã Cát: “Cái cuốc chim đá này là ngươi làm?”
Mã Cát gật gật đầu.
Địch Nãi nghi hoặc: “Ngươi nghĩ thế nào mà làm ra thứ này?”
Mã Cát cười hắc hắc: “Ta trồng hoa a! Ngươi chưa tới sơn động ta nên không biết, ta trồng rất nhiều hoa ở ngoài cửa sơn động nga!”
Địch Nãi bật cười, Mã Cát này, làm cái gì cũng đều vì hứng thú của bản thân a! Bất quá nghĩ lại thì vô luận là chuyện gì, Mã Cát đều luôn sáng tạo, ở nơi này chắc chắn là cầm cờ đi trước a! Nếu hảo hảo bồi dưỡng một chút, về sau rất có tiềm lực phát triển!
Bất quá, sọt làm bằng nhành liễu không rắn chắc lắm, lúc nào đó chẻtre bện một cái, nhất định dùng bền hơn.
Địch Nãi xem sọt, Mã Cát thì ở bên kia nghiên cứu con quay. Mã Cát nhìn nửa ngày vẫn không hiểu. Vì thế hắn trả lại cho Lý Áo, để nhóc chơi thử cho hắn xem.
Lý Áo nhận con quay, trong lòng lập tức có chút đắc ý nho nhỏ. Dù sao nó cũng có thể dạy người khác a!
Mã Cát nhìn Lý Áo chơi vài lần, tay cũng bắt đầu ngứa, liền cầm con quay qua học chơi. Dù sao, bọn họ từ nhỏ đã không có mấy thứ đồ chơi chơi đùa. Con quay này quả thực rất mới mẻ a!
Lúc này, Phất Lôi cùng Hách Đạt cũng bay tới. Thú nhân trưởng thành dù sao cũng trầm ổn hơn, thấy bọn họ đang chơi con quay cũng chỉ kinh ngạc một chút, bất quá không có hứng thú muốn học.
Mã Cát chơi một hồi, cơ bản đã nắm giữ được cách chơi. Bởi vì ngại để nhiều người chờ mình như vậy, chỉ đành luyến tiếc trả con quay lại cho Lý Áo.
Địch Nãi nói: “Lý Áo, nhóm thúc thúc có việc phải đi ra ngoài, con quay này tặng ngươi, mang đi chơi đi!”
Lý Áo cao hứng tới nhảy dựng: “Cám ơn thúc thúc.” Sau đó cầm con quay sôi nổi chạy đi.
Mã Cát thấy con quay không còn, có chút không nỡ, nhìn chằm chằm bóng dáng Lý Áo.
Địch Nãi bật cười, vỗ vỗ bả vai Mã Cát nói: “Nếu ngươi thích, chờ lúc trở về ta lại làm một cái tặng cho ngươi.”
Mã Cát vui sướng, vội vàng thúc giục mọi người đi hái tiêu. Vì thế ghép thành hai đôi, xuất phát tiến vào rừng.
Tới nơi, Địch Nãi dựa vào kí ức dẫn đoàn người tìm được gốc cây tiêu.
Phất Lôi cùng Hách Đạt đáp xuống đất, biến thành hình người. Sau khi thương lượng thì quyết định chia nhóm hành động, trước đi hái hoa quả, sau đó mới trở lại cùng nhau hái tiêu.
Phất Lôi nhìn Địch Nãi chống gậy thực gian nan hoạt động giữa đám cây cối, rất muốn đi tới ôm cậu. Y biết Địch Nãi không thể kháng cự hình thú của mình, vì thế liền hóa thú đi tới bên cạnh, dùng cái đầu to cọ cọ thắt lưng đối phương, ý bảo Địch Nãi ngồi lên lưng mình.
Địch Nãi có chút lúng túng. Lúc bay trên trời ngồi trên lưng Phất Lôi là đương nhiên, dù sao cũng tiết kiệm thời gian! Nhưng trên đất bằng, mình dù sao cũng không phải hoàn toàn không thể đi, cứ cưỡi trên lưng Phất Lôi như vậy thì khi dễ người ta quá. Tuy Phất Lôi là người cao to, hình thú cũng dị thường cường tráng, nhưng mình dù sao cũng là đại nam nhân, ngồi lâu vẫn mệt chết đi.
Nhìn ánh mắt to tròn chờ mong của Phất Lôi, Địch Nãi lại thóa mạ chính mình, có phải là nam nhân không a, suy nghĩ dong dài như vậy làm gì, tiếp nhận sự thật chính mình cần người ta chăm sóc đi, đừng có cản trở!
Cứ vậy, rối rắm nửa ngày, Địch Nãi cuối cùng vẫn cưỡi lên lưng Phất Lôi.
Rất nhanh, Địch Nãi ở trên lưng Phất Lôi tìm được cảm giác cưỡi ngựa. Không, này so với cưỡi ngựa còn thoải mái hơn a! Hoàn toàn không cần dây cương, chỉ cần dùng miệng chỉ huy là được. Tọa kỵ thế này quả thực là ngàn vàng khó mua a!
Địch Nãi ngồi trên lưng Phất Lôi, thực thích thú dạo chơi trong rừng. Tiếng chim hót véo von, cây cối xanh um, cảnh sắc không tồi. Địch Nãi khó chịu nhất là ngẫu nhiên sẽ đụng trúng nhánh cây, bị sương văng đầy mặt.
Một lúc sau, bọn họ phát hiện một gốc táo xanh thật lớn. Trên cây quả nặng trĩu, thật lớn! Địch Nãi đưa tay hái xuống cắn một ngụm, ngô, vừa giòn lại ngọt.
Phất Lôi để Địch Nãi xuống đất, hóa thành hình người leo lên hái. Địch Nãi đứng bên dưới hái mấy quả dưới thấp ăn, còn không quên bảo Phất Lôi: “Ngươi đừng mãi hái, mau ăn đi, ngon lắm.”
Phất Lôi đang cầm túi da thú hái táo, nghe Địch Nãi nói vậy cũng cầm một quả bỏ vào miệng. Hương vị quả thật không tồi.
Hai người đang hái hăng say thì Phất Lôi đột nhiên cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó nhảy xuống đi tới bên người Địch Nãi. Bỏ túi táo xuống hóa thân thành dực hổ, lông thú dựng đứng, nặng nề gầm một tiếng, khí thế chấn động.
Địch Nãi cũng nhạy bén nghe thấy tiếng lá cây lào xào, dường như có động vật nào đó đang tới gần. Rút dao găm trong giày ra, bắt đầu tiến vào trạng thái cảnh giác.
Bỗng nhiên, một cái đầu sư tử từ sau đám lá lộ ra. Địch Nãi kinh hãi: a, cư nhiên chính là cái loại tinh tinh đầu sư tử lần trước! Trời ạ, không chỉ là một con. Cả đám đông luôn.
Chúng nó từ bốn phương tám hướng vây quanh Địch Nãi cùng Phất Lôi, sau đó từ trên cây nhanh chóng đánh tới.
Phất Lôi phát ra một tiếng rống rung trời, cuồng mãnh cắn đứt cổ một con tinh tinh đầu quái tới gần, sau đó đối phó với một con khác vừa bổ nhào về phía Địch Nãi. Bất quá, đám quái thú này tới rất nhiều, Phất Lôi không thế hoàn toàn bảo hộ Địch Nãi. Hơn nữa cây cối chật hẹp, Phất Lôi không thể giương cánh, sức chiến đấu giảm đi phân nửa.
Cũng may Địch Nãi cầm dao găm, có thể miễn cưỡng ứng phó những con quái thú tới gần mình.
Phất Lôi nổi giận, điên cuồng công kích những con quái thú dám tới gần Địch Nãi.
Lúc này, chợt nghe thấy tiếng Hách Đạt chở Mã Cát bay tới. Sau khi đặt Mã Cát xuống, Hách Đạt cũng lập tức gia nhập chiến đấu. Nhất thời tình hình chiến trường nghịch chuyển. Nhóm tinh tinh đầu sư tử thấy không chiếm được lợi, ngược lại đã bị cắn chết vài con, vì thế con dẫn đầu phát ra một tiếng kêu quái dị, sau đó dẫn theo đàn thú kéo theo thi thể đồng bạn rút lui. Xem ra, chỉ số thông minh của đám quái thú này khá cao.
Phất Lôi thấy quái thú đều đi rồi, liền vội vàng hóa thân xem xét xem Địch Nãi có bị thương hay không. May mắn Địch Nãi không có việc gì, chỉ là trên vai trầy chút da. Phất Lôi thở phào. Nếu vì y bảo hộ bất lực, làm giống cái bị thương thì đó chính là y vô năng!
Mã Cát cũng chạy tới kiểm tra Hách Đạt có bị thương hay không. Lúc này Địch Nãi mới phát hiện trên đùi Phất Lôi bị đâm một lỗ, đang chảy máu, cũng may miệng vết thương không quá sâu, máu không chảy nhiều.
Địch Nãi nhíu mày hỏi Phất Lôi: “Ngươi bị thương rồi, đau không?”
Phất Lôi lắc đầu. Giống đực vì giống cái chịu thương, kia chính là vinh dự a! Huống chi chút xíu thương tích da thịt như vậy, y không để tâm.
Địch Nãi cảm động. Phất Lôi không để ý bản thân bảo hộ cậu, bị thương còn chủ động quan tâm cậu, phân tình nghĩa này thực khó có. Địch Nãi nghĩ, nam nhân tốt như vậy khẳng định là anh em tốt! Chính là Địch Nãi nghĩ không ra, loại động vật kia vì sao lại tự nhiên công kích bọn họ? Vì thế liền hỏi: “Loại quái thú này trước kia ta từng gặp một con, sau đó bị ta dọa chạy. Chúng nó rốt cuộc vì cái gì lại công kích chúng ta?”
Mã Cát giống như bừng tỉnh: “Đó là sư đầu thú, chúng thực mang thù. Nhất định lần trước ngươi đã đả thương một con nên lần này phát hiện ngươi, chúng lập tức chạy tới báo thù.”
Địch Nãi không ngờ cư nhiên là nguyên nhân này, thực áy náy nhìn Phất Lôi: “Ngươi bị thương, giờ trong người ta không có gì để băng bó, hay ngươi về trước để đại vu trị thương đi!”
Mã Cát ở bên cạnh nói: “Các ngươi về trước đi, ta cùng Hách Đạt đi lấy tiêu tốt lắm.”
Phất Lôi gật đầu, nhìn qua Địch Nãi: “Cũng tốt, kia Địch Nãi, chúng ta về trước đi!”
Địch Nãi khó xử nhìn cái chân bị thương của y: “Hay ta không cùng ngươi về đi? Ngươi bị thương rồi còn chở ta bay, này… không tốt lắm đi?”
“Chút thương nhỏ này, không có việc gì. Hơn nữa ta bị thương ở chân, không phải cánh.” Phất Lôi kiên định nói, sau đó hóa thành hình thú.
Địch Nãi bó tay, chỉ đành nhặt túi táo bị vứt xuống đất nhặt lên rồi leo lên lưng Phất Lôi, cùng bay trở về.
Phất Lôi trực tiếp chở Địch Nãi bay về sơn động.
Địch Nãi cũng hiểu, chút vết thương da thịt thế này, Phất Lôi không cần đi tìm đại vu, cậu cũng có thể xử lý tốt. Vì thế Địch Nãi lấy hộp cứu thương trong ba lô ra, bắt đầu giúp Phất Lôi xử lý miệng vết thương.
Trước tiên dùng cồn nồng độ cao khử trùng, sau đó cầm lấy cuộn băng vải, ngồi xổm xuống băng bó cho Phất Lôi.
Phất Lôi hơi mở chân ra để tiện cho Địch Nãi băng bó. Được đối đãi ôn nhu như vậy, Phất Lôi phi thường hưởng thụ. Bất quá, chỉ chốc lát sau y bắt đầu đổ mồ hôi. Đương nhiên, không phải miệng vết thương phát đau, mà là nguyên nhân khác.
Bởi vì cảm nhận được hơi thở ấm áp của giống cái phun trên đùi, vật nào đó ở hạ thân bắt đầu mất khống chế ngẩng lên, chậm rãi đội váy da thú thành một cái lều nhỏ.
__________
Hoàn Chương 20.