Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáng sớm tỉnh lại, Địch Nãi phát hiện Phất Lôi đã sớm ra ngoài. Mặc xong quần áo xuống giường, lúc chân giẫm xuống đất thì thắt lưng mềm nhũn, suýt chút nữa ngã sấp xuống. Ai u, thắt lưng của ông a! Địch Nãi oán giận nghĩ, cái người này xem như thức thời, sáng sớm đã chạy mất, bằng không ông nhất định phải tính sổ một phen.
Kỳ thực Địch Nãi nghĩ oan cho Phất Lôi, y mới không phải bỏ chạy mà là tìm thức ăn ngon cho cậu. Đương nhiên, Phất Lôi cũng hiểu đêm qua mình đòi hỏi hơi quá, vì thế sáng nay mới hảo hảo biểu hiện một phen để Địch Nãi vui vẻ.
Xoa xoa thắt lưng đau nhức, mang dép lê tự chế, Địch Nãi lẹp xẹp lẹp xẹp đi ra bờ sông rửa mặt.
Lúc vốc nước rửa mặt, Địch Nãi phát hiện trên đỉnh đầu có phi thú bay qua. Ngẩng lên nhìn một cái, má ơi, một con rắn có cánh đang bay! Cậu ngây người một lúc mới nhớ ra đấy là thú nhân dực xà tộc! Cách lễ thù thần chỉ còn hai ngày, người của hai bộ lạc khác đại khái cũng nên tới rồi.
Trước kia cậu đã thấy qua dực long cùng dực báo, nhưng chưa từng thấy qua dực xà. Địch Nãi nghĩ, dực xà cùng dực long quả thực không giống nhau. Xem ra, đôi cánh của thần ban cho mềm mại xinh đẹp hơn hẳn!
Bất quá, đôi cánh của dực xà tộc quả thực quá hoa lệ, quả nhiên xà tộc trời sinh dụ hoặc a!
Địch Nãi vừa nghĩ ngợi vừa cầm lấy bàn chải chấm muối đánh răng, dùng ống tre hớp nước ùng ục ùng ục xúc miệng. Lúc này âm thanh Mã Cát từ xa xa truyền tới: “Hey, Địch Nãi, buổi sáng tốt lành!”
Ngẩng đầu lên thì thấy Mã Cát đang ngồi trên lưng Hách Đạt ngoắc ngoắc mình. Phun ra ngụm nước trong miệng, đáp lại: “Ô, Mã Cát, buổi sáng tốt lành. Đi đâu đó?”
Mã Cát cười nói: “Ta qua bên phụ mẫu xem thử một chút. Nghe mọi người nói ca ta đã trở lại.”
Địch Nãi ngạc nhiên: “Ngươi có ca à? Sao không nghe ngươi nói tới?”
Mã Cát bất mãn trừng mắt: “Ngươi có hỏi đâu. Ta đương nhiên có ca rồi, bất quá hắn cùng thú nhân dực báo tộc kết bầu bạn nên dọn qua bộ lạc bên kia. Đã nhiều năm rồi chúng ta không gặp mặt. Lần này tổ chức lễ thù thần, nghe nói hắn cùng bầu bạn cùng trở về. Ta cùng Hách Đạt qua đó gặp bọn họ a.”
“Nga, thế mau đi đi.” Địch Nãi gật gật đầu, phất phất tay, sau đó tiếp tục cúi đầu xúc miệng. Cậu nghĩ, ca ca của Mã Cát hẳn cũng là giống cái. Quy tắc nơi này cùng thế giới cũ cũng không sai biệt lắm, giống cái phải dựa vào giống đực sinh tồn, vì thế một khi kết làm bầu bạn sẽ chuyển qua bộ lạc đối phương.
Địch Nãi xúc miệng xong, đột nhiên nhớ tới một vấn đề, lễ thù thần có nhiều người từ bộ lạc khác tới như vậy, bọn họ ở đâu a? Phất Lôi lúc này vừa vặn đã hái rất nhiều hoa quả mang về, nghe Địch Nãi hỏi vậy thì cười đáp: “Nếu có thân thích trong bộ lạc thì có thể ở chỗ thân thích. Nếu không có, tộc trưởng sẽ tìm sơn động trống sắp xếp cho bọn họ.”
Địch Nãi nghĩ, vậy cũng khá nhân tính hóa, chỉ là tộc nhân cùng bộ lạc sẽ bị phân tán. Ở một nơi xa lạ, nhìn thấy toàn gương mặt xa lạ, đại khái có chút không quen đi.
Kỳ thực, biện pháp tốt nhất là bố trí người của các bộ lạc khác ở cùng một chỗ. Như vậy, tiện cho mọi người nhận thức, cũng tiện quản lý. Dù sao, không phải tất cả thú nhân đều là người tốt, làm vậy có thể ngăn chặn một ít trường hợp xấu có thể phát sinh.
Nghĩ tới đây, Địch Nãi đề nghị: “Ta có một ý tưởng, ngươi nghe thử xem có khả quan không. Ta cảm thấy, bộ lạc có thể xây hai sơn động lớn cách địa điểm cử hành lễ thù thần không xa dành riêng cho các vị khách phương xa tới. Người của một bộ lạc có thể ở cùng một sơn động. Trong sơn động có thể dùng da thú ngăn cách thành những gian nhỏ. Mỗi gian đặt giường đá rồi trải thêm một ít da thú giữ ấm. Như vậy, người của mỗi bộ lạc đều có thể ở chung, tiện giúp đỡ nhau, sẽ ít xảy ra vấn đề hơn. Hơn nữa, mọi người đều ở cùng một chỗ, thông tri cũng tiện hơn nhiều. Đương nhiên, nếu có thân thích, không muốn ở sơn động chung thì có thể tùy ý.”
Phất Lôi nghe vậy, gật gật đầu: “Ý này không tồi. Trước kia ta nghe người ta nói có giống cái bộ lạc khác không cẩn thận đi ra ngoài bộ lạc bị dã thú tấn công bị thương. Nếu ở cùng một chỗ thì dễ hỗ trợ hơn.”
Địch Nãi hỏi lại: “Thế vấn đề ăn uống của bọn họ giải quyết thế nào?”
Phất Lôi nghĩ nghĩ: “Ta nhớ trước đây bộ lạc từng tổ chức lễ thù thần, khi đó suốt mười ngày này mọi người tập trung lại một chỗ ăn thịt nướng. Những lúc khác thì hình như là bọn họ tự giải quyết.”
Địch Nãi thực hết chỗ nói. Người ta tới làm khách, cư nhiên lại để người ta tự đi tìm thức ăn. Nếu có thân thích thì tốt, không có thì không phải bận rộn cả buổi sao? Này quả thực là không hợp với lễ đãi khách!
Nghĩ nghĩ, cậu nói: “Ta cảm thấy, trước khi bọn họ tới, chúng ta nhất định phải giải quyết vấn đề ăn uống. Như vậy mới biểu hiện thái độ hữu hảo của bộ lạc. Theo ta, ngươi nên tìm người làm vài cái nồi đất lớn. Đương nhiên, nếu có nồi đá thì càng tốt, bền hơn nhiều. Đến khi đó, chúng ta nấu vài nồi thức ăn thơm ngon, để bọn họ cũng hưởng thụ được mỹ vị của bộ lạc chúng ta.”
Phất Lôi vừa nghe cũng hiểu ý tưởng Địch Nãi thực sự không tồi, vì thế bật người bay đi tìm tộc trưởng bàn bạc. Sau khi tộc trưởng đồng ý, Phất Lôi liền triệu tập không ít thú nhân rảnh rỗi, bắt đầu lu bù chuẩn bị.
Địch Nãi cũng theo qua, giúp đỡ bọn họ bày mưu tính kế. Kỳ thực đào sơn động cũng là kỹ thuật sống, cần tính toán tới đủ nhân tố.
Đầu tiên là địa điểm phải tốt, cao ráo thoáng mát lại không dễ dàng sạt lở. Bọn họ tìm hồi lâu mới chỉ định được vị trí. Tiếp đó công cụ cùng thủ pháp đào động cũng quan trọng. Cũng may các thú nhân đều dày dạn kinh nghiệm, lần đào động này khá lớn nhưng cũng không làm khó được bọn họ.
Tiếp đó, bọn họ không có đòn gánh cùng sọt đựng đất, muốn xử lý số đất đào ra cũng không dễ. Hiện giờ bọn họ dùng da trâu rắn chắc để bọc đất lại mang đi. Địch Nãi cảm thấy làm vậy thực không khoa học, còn hao phí da thú. Nghĩ nghĩ một chút, sau này rảnh rỗi, cậu nên nghĩ cách làm ra các công cụ nhà nông thường dùng mới được. Đầu xuân sang năm đã phải làm ruộng, nếu không có công cụ thì đúng là hơi mệt.
Phất Lôi thấy bọn họ bắt đầu đào đất liền bay đi làm nồi đất hoặc nồi đá mà Địch Nãi nói. Địch Nãi tạm thời giữ chức thủ lĩnh, chỉ huy các thú nhân vào lấy đất.
Nhìn một hồi, Địch Nãi cũng muốn thử dùng cuốc đá đào đất. Bất quá mới đào một hồi đã cảm thấy có chút cố sức. Thứ nhất, cuốc đá quá nặng; thứ hai, tối qua Địch Nãi mới hao phí sức lực quá mức, tới giờ vẫn chưa khôi phục.
Nhìn nhóm thú nhân ở bên cạnh hăng say làm việc, Địch Nãi có chút kích thích, lại tiếp tục phấn đấu.
Nhóm phi thú nhân vốn đứng xem ở bên ngoài, thấy Địch Nãi xuất lực thì cũng chạy tới giúp đỡ dọn đất. Tuy đại đa số chỉ là làm dáng, không giúp được bao nhiêu, chỉ là có nhóm giống cái ở đây, các thú nhân lại càng tích cực hơn một chút. Cái này người ta nói sao nhỉ? Thư hùng phối hợp, gian khổ nào cũng không sợ.
Rất nhanh, tràng diện liền sôi nổi. Vì khích lệ tinh thần, Địch Nãi còn đặt ra khẩu hiệu. Các thú nhân cảm thấy vừa làm việc vừa hô khẩu hiệu thực có cảm giác nhiệt huyết sôi trào, liền bắt đầu gào theo.
Nhất thời, tiếng hô ở đây liền vang vọng tới tận tầng mây, hấp dẫn rất nhiều người của các bộ lạc khác chạy tới xem náo nhiệt. Đương nhiên, nhìn một chút liền chạy tới giúp đỡ.
Động tĩnh bên này không nhỏ, hơn nữa không ít thú nhân đang rảnh rỗi nên cơ bản, tất cả các thú nhân có khả năng đều chạy tới. Thậm chí ngay cả thú nhân dực báo tộc, dực xà tộc tới tham dự lễ thù thần nghe tin bộ lạc đang vì bọn họ chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi cũng chạy tới giúp một tay.
Nhiều người lực mạnh, đất đào ra đã chất thành một ngọn núi nhỏ. Địch Nãi nhìn sơn động bắt đầu hình thành, cảm thấy thực vui mừng. Các thú nhân khí lực quá dư thừa, hoạt động tay chân vừa lúc có thể giúp bọn họ tiêu phí không ít tinh lực.
Chà chà bàn tay đã đỏ rộp của mình, Địch Nãi quyết định để các thú nhân phát huy sở trường. Cậu tính toán số người tham gia, xem xem chốc nữa đào xong thì nên phân chia thế nào mới tốt.
Địch Nãi vốn định thiết kế sơn động theo kiểu nhà trệt, bất quá sau đó cảm thấy như vậy quá chiếm không gian. Một sơn động không chứa được bao nhiêu người. Tiếp đó, linh quang chợt lóe, cậu nhớ ra có một số nhà hàng làm theo kiểu chia gian. Nghĩ lại, cứ dứt khoát làm vậy đi.
Dùng nhánh cây vẽ hình dạng cơ bản trên đất, cảm thấy ý tưởng này không tồi. Thế này thì mỗi gian trong sơn động đều có không gian độc lập, ra vào cũng tiện. Chỉ là làm vách ngăn các gian thì phí chút công phu.
Dao găm của cậu khá sắc bén, có thể chẻ tre làm vách ngăn. Chỉ là dựa vào một mình cậu thì không thể nào hoàn thành công trình lớn như vậy a!
Lúc Địch Nãi đang ngẩn người thì một con dực hổ cùng dực báo ngậm con mồi bay tới. Con dực hổ kia dẫn đầu ném con mồi qua một bên, hóa thành hình người. Hóa ra là Thác Bỉ đã lâu không thấy.
Thác Bỉ cười tủm tỉm hỏi: “Hey, Địch Nãi, sao hôm nay ở đây náo nhiệt vậy? Các ngươi đang làm gì đó?”
Giọng điệu Thác Bỉ có chút ngả ngớn trêu đùa. Đương nhiên, hắn không cảm giác được. Chính là Tạp Lạc vừa hóa thành hình người ở phía sau vừa nghe vậy liền đen mặt. Địch Nãi phát hiện, gương mặt anh tuấn dị thường xinh đẹp của Tạp Lạc thoáng cái đã biến thành khối băng đông lạnh, chân mày thì nhíu chặt đến độ có thể kẹp chết ruồi.
Kỳ thật, Thác Bỉ quả thực không có ý đùa giỡn, hắn đã sớm từ bỏ ý tưởng theo đuổi Địch Nãi. Chỉ là thái độ Địch Nãi đối với hắn vẫn khá hiền lành, Thác Bỉ rất hiếm khi được giống cái đối đãi như vậy nên tự nhiên xếp Địch Nãi vào loại người có thể thân cận. Hơn nữa bản tính vốn đã không đứng đắn, phong cách nói chuyện đó giờ đã vậy.
Địch Nãi biết rõ tình tính Thác Bỉ nên cũng không để tâm, giải thích: “Chúng ta chuẩn bị sơn động cho nhóm khách tới tham gia lễ thù thần. Các ngươi có muốn giúp một tay không?”
Thác Bỉ liền vội vã nói: “Khách tới nhiều lắm à? Ta cũng giúp một tay.” Tạp Lạc cũng hướng Địch Nãi gật gật đầu.
Lúc này, Tạp Lạc vừa nhấc mắt liền nhìn thấy một người quen trong bộ lạc, có chút kinh ngạc. Đã lâu không liên hệ với tộc nhân, Tạp Lạc liền đi qua chào hỏi, thuận tiện hỏi thăm một chút.
Thác Bỉ còn chưa kịp tìm ra công cụ đào đất thì đã bị một chuyện khác phân tán lực chú ý. Hắn nhìn chằm chằm một giống cái có mái tóc dài xanh biếc, ánh mắt chớp cũng không chớp. Nhìn một hồi, Thác Bỉ dùng khuỷu tay huých Địch Nãi, nhỏ giọng hỏi: “Hey, ngươi quen mỹ nhân tóc xanh kia không? Giúp ta giới thiệu chút đi?”
Địch Nãi lắc đầu: “Bọn họ cũng vừa tới thôi, ta cũng chưa nhận thức!”
Thác Bỉ có chút thất vọng, bất quá cũng không đánh bất ý niệm trong đầu. Vừa lúc mỹ nhân kia trong lúc nâng đất không cẩn thận lảo đảo một chút, Thác Bỉ lập tức xông tới đỡ. Tiếp đó, hắn liền nhân cơ hội này bắt đầu làm quen, hỏi thăm tên họ.
Tạp Lạc ở bên kia, thấy một màn này thì vội vàng chạy qua. Tạp Lạc cũng không ngăn cản, chỉ là tranh với Thác Bỉ làm quen với giống cái tóc xanh kia. Hiển nhiên diện mạo Tạp Lạc được hoan nghênh hơn, rất nhanh, mỹ nhân liền nghiêng về phía Tạp Lạc.
Thác Bỉ một lần nữa thất bại nổi giận đùng đùng trừng mắt liếc Tạp Lạc, sau đó thở phì phì chạy đi dọn đất.
Nhìn cái đôi không được tự nhiên này, Địch Nãi thực muốn cười. Quả nhiên vẫn là đôi này dễ thương. Địch Nãi vốn nghĩ liệt nữ sợ triền lang, nga, không đúng, là liệt thú cũng sợ triền lang, qua vài ngày hẳn sẽ tu thành chính quả, không ngờ vẫn cứ không được tự nhiên uốn uốn éo éo như cũ. Xem ra, Tạp Lạc muốn giành được trái tim liệt thú thì phải tốn không ít công phu a.
…
Hoàn Chương 81.