Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tô Sách theo lệ cũ tỉnh lại trong phòng Thản Đồ, mà lúc mở to mắt, nhìn thấy chính là ánh mắt nhắm chặt của Thản Đồ. Tay cậu bị nam nhân nắm chặt, lòng bàn tay truyền tới độ ấm nóng rực.
Đường nét cứng rắn, ngũ quan rõ ràng, có thể nói là dung mạo anh tuấn… Tô Sách mới phát hiện, hóa ra mình chưa từng cẩn thận nhìn dung mạo Thản Đồ.
Kỳ thực rất suất. Nếu trên địa cầu hẳn được xưng là ‘hình mẫu’ đi? Có lẽ là loại rất được đám con gái hoan nghênh. Là nam nhân, Tô Sách cảm thấy mình không nên thích y—— căn cứ theo lòng tự trọng của mỗi nam nhân, chính là cậu lại chỉ cảm thấy thực ấm áp.
Cũng không biết cậu ở trong này ngây người bao lâu… Tô Sách vẫn như cũ gối lên đùi Thản Đồ, thật cẩn thật di chuyển nhưng vẫn đánh thức thú nhân giống đực này.
Thản Đồ nhìn ánh mắt đen láy của Tô Sách, thực lo lắng hỏi han: “A Sách, ngươi… có… chỗ nào khó chịu không?”
Tô Sách lắc đầu: “Không có việc gì.” Cậu chống tay ngồi dậy, phát hiện cơn đau đớn trước khi ngất xỉu đã không còn, hiện giờ cậu hoàn toàn không có nơi nào không khỏe.
Thản Đồ nhíu mày: “Ta thỉnh Tạp Mạch Nhĩ tới xem thử, hắn nói không có vấn đề gì nhưng ta vẫn cảm thấy lo lắng.”
Tô Sách hoạt động ngón tay một chút, ân, vẫn rất linh hoạt.
“Tạp Mạch Nhĩ?”
Thản Đồ trả lời: “Tạp Mạch Nhĩ là vu y, hắn nói không có việc thì sẽ không sao.”
Tô Sách gật đầu: “Vậy không cần lo lắng, ta hiện giờ tốt lắm.”
Thản Đồ gãi gãi đầu, cũng không nhận ra có gì bất thường, đành phải nói: “Sau này nếu A Sách có chỗ nào không thoải mái, nhất định phải lập tức nói cho ta biết.” Nói xong, y thật cẩn thận sáp qua ôm lấy bả vai Tô Sách, thấp giọng nói: “A Sách hôm nay dọa ta sợ gần chết…”
Tô Sách khựng một chút, đưa tay vỗ vỗ lưng y: “…Thực xin lỗi.” Chần chờ một chút lại nói thêm: “Ta sẽ, sau này sẽ nói với ngươi.”
Thản Đồ lúc này mới cao hứng gật đầu: “Vậy là tốt rồi!”
Có lẽ vì không khí lúc này rất ôn nhu cùng săn sóc, Tô Sách liền cùng Thản Đồ duy trì trạng thái bán ôm như vậy, không hề né tránh. Mà Thản Đồ hoàn toàn không chú ý tới điểm này, vừa rồi nhất thời kích động mới ôm đối phương, thẳng đến khi không khí trở nên im lặng mới phản ứng tới, y nhìn người trong lòng ngoan ngoãn dựa vào người mình, cho dù bình thường rất ngốc trong việc theo đuổi bầu bạn, nhưng cũng biết cơ hội này rất khó có được. Lúc này liền mỹ mãn ôm chặt không buông.
Một lát sau, Tô Sách mới đẩy Thản Đồ, cúi đầu, bên tai có chút đỏ hồng.
Thản Đồ nhìn nhìn tay mình, cảm thấy có chút mất mác, nhưng lập tức nghĩ tới một việc: “A Sách, ngươi đói bụng chưa? Thức ăn đã nấu xong rồi, ta bưng tới cho ngươi!”
Nói xong không đợi Tô Sách đáp lời liền nhảy ra ngoài cửa sổ, sau đó rất nhanh đã trở lại—— trong tay cầm một chén canh thịt băm thật lớn cùng một cái muỗng, thế nhưng một chút cũng không bị văng ra ngoài.
Tô Sách thực tự nhiên nhận lấy, dùng muỗng ăn mấy ngụm, lại uống chút nước canh, chờ cảm giác co rút trong bụng chậm lại mới mở miệng hỏi: “…Thản Đồ, ta ngủ bao lâu rồi?”
Thản Đồ ngẫm lại: “Cũng hơn một ngày.”
…Khó trách đói như vậy.
Tô Sách nhìn tay mình, nhớ tới cảm giác đau đớn lúc trước, có chút khó hiểu. Rõ ràng vẫn rất tốt, hơn nữa mặt trời cũng không tính là lớn, hẳn không phải bị cảm nắng a… Chẳng lẽ vì mấy hôm trước quá mệt mỏi? Hay khí hậu không hợp? Nhưng vô luận là loại nào, cũng không nên có cảm giác đau đớn khắp toàn thân như vậy.
Suy nghĩ một chốc vẫn không ra, Tô Sách còn đang tính tới những khả năng có thể, lúc này Thản Đồ nói: “A Sách, ngươi đừng ngẩn người a, ăn cơm trước đi đã, nếu không sẽ không chịu nổi.”
Y nhìn thấy A Sách hôn mê mà bản thân lại luống cuống tay chân đủ rồi. Nếu không phải Tạp Mạch Nhĩ là vu y tốt nhất, đã nói A Sách thật sự không có chuyện gì cả, nếu không chỉ sợ y đã phát cuồng rồi!
Tô Sách cũng biết mình hôn mê một ngày đối với thú nhân này là chuyện tệ hại cỡ nào, vì thế gật đầu thuận theo, chậm rãi ăn tiếp.
Lại nói tiếp có chút kì quái, không biết có phải Thản Đồ cố gắng giã nhuyễn hơn hay không mà phần thịt băm vốn vẫn còn chút cứng đối với cậu, hiện giờ nhai có vẻ dễ dàng hơn rất nhiều…
Bên ngoài sắc trời đã gần chạng vạng, Tô Sách ở trong phòng ngây người lâu như vậy, lại ngủ suốt nên giờ cũng không bùn ngủ, Thản Đồ cũng nghĩ tới điểm này, liền sáp qua hỏi: “A Sách, giờ ngươi muốn làm gì không?”
Tô Sách nhìn y: “…chúng ta đi rửa chén đi.”
Thang tuy đã gác lên, chính là Thản Đồ kiên quyết phải ôm Tô Sách đi xuống—— lấy lí do là cơ thể cậu khẳng định còn rất suy yếu, Tô Sách không có biện pháp cự tuyệt, liền tùy ý y.
Lúc xuống dưới, Thản Đồ đương nhiên cũng không để Tô Sách rửa chén, chỉ lấy tới một cái ghế có vẻ mới làm, đặt ở khoảng sân nhỏ, nói với cậu: “A Sách, ngươi ngồi đây xem ta rửa là tốt rồi… Ân, có chỗ nào ta rửa không sạch thì ngươi cứ trực tiếp nói cho ta biết.”
Tô Sách kì thật cảm thấy khí lực mình hiện giờ rất dồi dào… Bất quá trong ánh mắt quan tâm của Thản Đồ lộ ra một loại ý tứ ‘ngươi tuyệt đối đang cậy mạnh’, thế nên Tô Sách cũng không tiếp tục tranh chấp vấn đề này.
Lại nói tiếp, ngồi đây vừa hóng mát vừa xem Thản Đồ làm việc rất có cảm giác ‘gia đình’. Hơn nữa cũng thực mát mẻ…
Năng lực học tập của Thản Đồ rất cao, trước kia y làm không tốt, bất quá sau khi được Tô Sách chỉ điểm một lần thì có thể rửa bát một cách hoàn mỹ, động tác cũng không quá mức thô lỗ. Ngẫu nhiên y sẽ quay đầu lại, thấy Tô Sách thì hơi nhếch môi cười, có chút ngốc, nhưng làm Tô Sách cảm nhận nhiều hơn là sự an tâm…
Sắc trời bắt đầu tối, lúc màn đêm buông xuống thì hai mặt trăng cũng đồng thời xuất hiện trên không trung, tản mát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Tô Sách bắt đầu cảm thấy, có lẽ tựa như Thản Đồ nói, cậu nghĩ mình không có việc gì nhưng bên trong kì thực vẫn còn rất suy yếu… Cậu cảm thấy bắt đầu có chút buồn ngủ.
Gió đêm phất qua người phi thường ôn nhu, nhưng Tô Sách lại cảm thấy toàn thân có cảm giác ấm áp kì lạ… Có một chút nhiệt lưu đang lưu động khắp toàn thân, không quá ngang ngược, ngược lại còn thực thoải mái.
Chậm rãi, cả người đều nóng lên, thật giống như đang ngồi bên đống lửa, cả người đều ấm áp.
Bất tri bất giác ý thức cậu lại mơ hồ, thẳng đến khi một âm thanh lo lắng đánh thức cậu.
“A Sách! A Sách, người ngươi nóng quá!”
“A Sách ngươi tỉnh tỉnh a!”
“A Sách đừng ngủ!”
“A Sách! A Sách——”
Tô Sách miễn cưỡng mở mắt, trước mắt là bóng người nôn nóng bất an… là Thản Đồ.
“Ta… không…” sao. Miệng Tô Sách giật giật, chữ cuối cùng vẫn còn nằm trong cổ họng liền bị cơn buồn ngủ đánh bại.
Bất quá tình hình này không kéo dài lâu, rất nhanh, một thứ lạnh lẽo gì đó chạm lên mặt Tô Sách làm cậu giật mình mở to mắt.
Chỉ nghe thấy Thản Đồ vội vàng nói: “A Sách, ta đặt thứ này vào trong quần áo ngươi, ngàn vạn lần đừng ngủ. Cả người ngươi hiện giờ đều nóng lên, ta phải nhanh chóng đưa người tới cho Tạp Mạch Nhĩ xem thử!”
Tô Sách mơ mơ màng màng gật đầu, hai tay ôm lấy một thứ lạnh lạnh gì đó, chính là tựa hồ cậu không có khí lực, thứ kia mới được bỏ vào tay cậu liền rớt xuống đất.
Ngay sau đó, cậu dường như nghe thấy Thản Đồ nói ‘xin lỗi’ một tiếng, thứ kia bị một đôi tay thô ráp cùng lạnh lẽo nhét vào trong quần áo, cảm giác thực nặng. Bất quá này không cần cậu tự ra chút khí lực nào, bởi vì ngay sau đó hai chân liền nhẹ bổng.
Tô Sách có cảm giác mình đang bị Thản Đồ dùng tư thế mình tuyệt đối không thích ôm trong lòng, tiếp đó dùng tốc độ cực nhanh cũng làm cậu cực hưởng thụ mà lao đi——
Không biết qua bao lâu, có lẽ chỉ ngắn ngủn một chốc lát, bọn họ đã dừng lại.
Tô Sách hoảng hốt cũng hiểu ra chính mình hiện tại không thích hợp, hơn nữa Thản Đồ vội vàng luống cuống như vậy… Cậu đưa tay nhẹ nhàng chạm vào thứ lạnh lẽo trong lòng, cố gắng tranh đấu với cơn buồn ngủ.
Không thể… ngủ…
Tâm tình Thản Đồ quả thực phi thường lo lắng.
Ngay hôm qua, sau khi ra khỏi lều lớn thì A Sách đột nhiên té xỉu, không có bất cứ điềm báo nào, chỉ đơn thuần là ngủ, nhưng lúc ôm lên thì phát hiện bộ dáng cậu rất khó chịu. Thản Đồ lập tức chạy tới tìm vu y giỏi nhất trong bộ lạc, Tạp Mạch Nhĩ, sau khi Tạp Mạch Nhĩ tiến hành kiểm tra thì bảo không có bất cứ vấn đề gì. Nhưng Thản Đồ vẫn thực lo lắng ở bên cạnh Tô Sách không rời, mãi cho đến chiều hôm nay A Sách rốt cuộc tỉnh lại mới làm y an tâm một chút.
Chính là… chính là vì cái gì y đang rửa chén thì A Sách lại xảy ra vấn đề a?
Y vốn tưởng A Sách vì quá buồn chán nên ngủ gật, kết quả lúc muốn gọi cậu dậy, vừa mới đụng tới liền phát hiện toàn thân cậu đều nóng lên… Này rất bất thường!
Trước kia trong bộ lạc cũng có vài ấu tể nóng toàn thân như vậy, bất quá kết quả thường là ấu tể bị chết non—— bởi vì bọn họ cứ ngủ mãi không tỉnh lại nữa!
Chính là, A Sách tuyệt đối không thể!
A Sách, ngươi đừng ngủ a…
Thản Đồ dùng sức ôm chặt Tô Sách.
A Sách yếu ớt giống như ấu tể vậy… Không, là càng yếu hơn mới đúng, cho dù biểu hiện có mạnh mẽ thế nào thì y cũng không nên xem nhẹ thể chất của A Sách.
Đều là lỗi của y.
Nếu A Sách.. làm sao bây giờ?
Thản Đồ rốt cuộc lần đầu tiên trong đời cảm thấy hoang mang lo sợ.
Y đứng trước một nhà gỗ, dùng sức đập cửa.
“Tạp Mạch Nhĩ! Tạp Mạch Nhĩ! Ngươi mau mở cửa a!”