Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tịch Nhan không có ý muốn quay về vương phủ, sai Hồng Ngọc trang điểm và vẽ vài hình tiết lên mặt, nhằm che vết thẹo trên trán, cầm lấy bộ nữ trang, bước lên xe ngựa mới thay ra.
Một nhóm bốn người, Võ Vũ đánh xe, ba người Tịch Nhan Hồng Ngọc và Hồng Đậu ngồi trong xe ngựa, Tịch Nhan vốn dĩ không đồng ý cho Hồng Ngọc đi theo, nàng xinh đẹp như thế, đứng ở đâu cũng thu hút ánh mắt của mọi người, còn Võ Vũ dáng vóc cao to, có hai người họ đi theo bên cạnh, muốn không bị chú ý cũng khó.
Hồng Ngọc chết sống không chịu, một mực đòi đi theo, Tịch Nhan lại lo đến sứt đầu mẻ trán chuyện Hạ Thiên Thần bị trộm kim ấn mà kéo đến đây gây gỗ, tuy Hạ Dạ Bạch đã phái người theo sát nàng, tất nhiên cũng xử lý sạch sẽ mấy cái đuôi bám sát phía sau, từ giờ trở đi, sẽ chẳng có ai dám đụng đến một cọng lông của nàng nữa, có điều, lúc này nàng vẫn chưa đủ dũng khí đối mặt Hạ Dạ Bạch, vẫn chưa vững tâm, Hồng Ngọc tâm tư thuần khiết, lại hiểu rõ lòng nàng, có nàng ta theo bên cạnh, nàng cũng vững tâm hơn, cũng cảm thấy có thêm dũng khí.
Tịch Nhan lên xe thay xong y phục, im lặng ngồi ở góc, tựa người vào thành xe, đôi tay dưới vạt áo nắm chặt thành quyền, lòng bàn tay mồ hôi lạnh, Hồng Ngọc Hồng Đậu hai người đưa mắt nhìn nhau, Hồng Đậu đầu óc mù mịt thế nhưng trong lòng Hồng Ngọc lại hiểu rõ, có điều cũng không nói ra, kéo Hồng Đậu nói chuyện, hai người họ cứ oang oang hết chuyện này đến chuyện khác suốt đoạn đường.
Cuối cùng mã xa cũng dừng lại ở vùng ngoại ô, Hồng Ngọc nhảy xuống xe ngựa đầu tiên, cũng mặc kệ Tịch Nhan có đồng ý hay không, đưa tay ôm Tịch Nhan từ trên xe ngựa xuống, vỗ tay cái bốp, đắc ý nói: “Đúng là nơi phong cảnh hữu tình.”
Tịch Nhan đứng trên đất, nhanh chóng liếc mắt nhìn chung quanh, cây cỏ xanh um tươi tốt, xung quanh nơi này không có lấy một mái nhà. Quang cảnh vẫn còn nét hoang sơ, giờ đã là cuối hè, dòng suối chảy róc rách, cành dương liễu lả lướt, tràn đầy sức sống, nghe âm hưởng róc rách từ dòng suối mà tưởng nước đang gội rửa cõi lòng, cảm giác khoan khoái mát nhẹ, tinh thần khoan khoái.
Lúc này, Tịch Nhan đang đứng trên một bãi cỏ thấp, cây cỏ xanh nhạt được điểm xuyến một vài đóa hoa vàng, mã xa dừng sát dưới gốc cây dương liễu, cành liễu khẽ lay, cành lá va chạm phát ra tiếng xào xạc, đưa mắt nhìn sang, bên ngoài là một dòng sông thật dài, bề rộng ước chừng hơn năm mét, vẫn có thể nhìn rõ phong cảnh phía đối diện, cây cối nơi này nhờ được cung cấp nước đầy đủ nên quanh năm tươi tốt cành lá sum xuê, dưới ánh mặt trời, những cành dương liễu rủ bên bờ không hề có lá vàng, dòng nước sóng lượn lăn tăn, trong suốt thấy tận đáy, còn có thể nhìn rõ những con cá đang bơi lượn phía xa.
Quả thực là một nơi có phong cảnh tươi đẹp đúng như lời Hồng Ngọc nói vậy,.
“Đưa ta đến xem chỗ Băng Sơ.”
Tịch Nhan quay sang nói với Hồng Đậu đang đứng bên cạnh, trên mặt lấm tấm tia nắng xuyên qua tán lá đổ xuống mặt nàng, da thịt trắng như tuyết, trên trán phủ một tầng mồ hôi mỏng, không biết là do quá hồi hộp hay là quá nóng, hai tay dưới vạt áo nắm chặt lại rồi lại buông ra, buông ra rồi lại nắm lại, cứ thế luân phiên mấy lượt, thế nhưng ngay cả bản thân Tịch Nhan cũng không có phát hiện.
“Nhan Nhan.”
Hồng Ngọc đứng ở bên cạnh xe ngựa nhìn Tịch Nhan theo sát sau lưng Hồng Đậu, cười chạy lại, kéo bàn tay đang đặt dưới tay áo của nàng ra ngoài, lấy khăn tay ra, lau khô mồ hôi trên đó, “Ta và Võ Vũ dễ bị người khác nhận ra, cho nên không đi cùng, trong lòng nghĩ sao thì cứ làm như vậy, chớ suy nghĩ nhiều.”
Hồng Ngọc nhẹ nhàng vỗ vỗ lòng bàn tay Tịch Nhan, nụ cười kia, không ngã ngớn, không câu dẫn, lại không có bất cứ hài hước nào, lại làm cho người khác thấy an tâm.
Tịch Nhan cúi đầu, nhìn khăn tay tuyết trắng trong bàn tay, chờ tỉnh hồn lại thì Hồng Ngọc đã tựa ở trên mã xa, dương liễu xanh tươi rũ xuống xiêm y đỏ tươi của nàng, rõ ràng vẫn y như vậy, gương mặt đó, cặp mắt kia, vẫn luôn câu hồn đoạt phách, đưa tay nắm chặt lòng bàn tay, giờ khắc này, nàng cảm thấy vẻ đẹp của Hồng Ngọc làm trái tim đập liên hồi, nhưng nàng cảm thấy trong lòng ê ẩm, hơi đau.
“Vương phi.”
Hồng Đậu xoay người,nhẹ nhàng kéo xiêm y của Tịch Nhan, Tịch Nhan lấy lại tinh thần, cười cười nói: “Chúng ta đi thôi.”
Vương phi đối với cái cô Hồng Ngọc này rất không bình thường.
Tịch Nhan biết Hồng Ngọc cũng đang nhìn mình, nhíu mày, nhếch miệng lên, cũng khẽ cười.
Con người của nàng, sẽ không đẩy bản thân vào phiền hà, cùng sẽ không để cho bản thân khó xử, nàng không chỉ có thể đánh đồng với Mạc Tịch Nhan, càng không thể thành người sánh vai cùng nàng.
Có lẽ tựa như nàng nói vậy, có lẽ nàng không thể chăm sóc bản thân tới cuối cùng, cũng vĩnh viễn không thể thay thế Tiểu Bạch, trở thành người quan trọng nhất trong trái tim mình, thế nhưng trên cái thế giới này, nếu như còn có một người không làm thương tổn đến nàng, thì người đó chính là Hồng Ngọc, không phải không gây ra cũng chẳng phải Mạc Tịch Nhan không để ý đến những việc nàng làm, mà bởi vì nàng biết, hơn nữa còn khẳng định chắc chắn rằng, người đó, cái người tên Hồng Ngọc đó, nàng ta không nỡ làm tổn thương bản thân.
Tịch Nhan đi theo sau lưng Hồng Đậu, lướt qua bãi cỏ, bước về phía thượng du sông ở trước mặt, càng bước tới, trong lòng Tịch Nhan càng khẩn trương, chiếc khăn trên tay bị vặn chặt, cước bộ càng ngày càng chậm.
“Vương phi, Vương phi nhanh lên một chút, ở ngay phía trước rồi.
Hồng Đậu đi cách Tịch Nhan chừng năm mét bỗng xoay người nhìn Tịch Nhan, ngón tay chỉ về phía trước, hét to.
Tịch Nhan gật đầu, tim đập liên hồi, đảo mắt đã thấy dòng nước chảy xiết, hít sâu một hơi hít sâu một hơi vội vàng đi theo, tiến lên cũng là một đao, rụt đầu lại cũng là một đao, tự khi nào nàng bỗng sợ bóng sợ gió như vậy, có lẽ để ý, thế nhưng quyết không thể đánh mất nguyên tắc làm người và chừng mực của ngày xưa, hơn nữa, mặc dù không phải người ngu, thì đó cũng không phải là con mãnh thú và dòng nước lũ gì cả, mà cho dù có là nước lũ và thú dữ thì nàng cũng không sợ, tội gì phải vì mấy thứ này mà lo lắng bất an, hãi lo lắng cũng không có ích lợi gì cả.
Hai người tiếp tục tiến về phía trước thêm một đoạn nữa, chẳng phải mới vừa rồi khi bước xuống xe là một mảnh cỏ cây xanh tốt, thế nhưng khi đến gần bờ sông lại đầy đá cuội, phủ rêu xanh trơn tuột, những viên đá bị dòng nước bào mòn tròn nhẵn, mọi người bu đầy xung quanh, nơi này không bằng phẳng, tất nhiên cũng không có người sinh sông ở đây, mấy tên quan sai đang tất bật làm nhiệm vụ, đám người bu xung quanh chắc là từ nơi khác chạy đến đây hóng chuyện.
“Vương phi tới nơi rồi.”
Hồng Đậu đi ở phía trước, lên tiếng thông báo, những người trong vương phủ thấy Tịch Nhan vội vàng chạy tới, “Nô tỳ (nô tài) thỉnh an vương phi.”
Tịch Nhan gật đầu, hai tay nắm chặt thành quyền, liếc mắt nhìn chung quanh, vẫn chưa phát hiện thân ảnh mang mặt nạ ngân bạch, tảng đá lớn đè nặng trong lòng rốt cuộc cũng được gỡ xuống, thở phào một cái, nhưng lại cảm thấy lòng trống rỗng khó chịu, đôi mắt buồn bã, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Quả nhiên hắn không đến, nàng đã đến rồi còn hắn thì lại không đến, cõi lòng Tịch Nhan trống rỗng, lại cảm thấy khó chịu như lửa đốt ở bên trong.
Nếu như hắn đã không muốn gặp nàng, vậy việc gì phải sai Hồng Đậu đến thông báo, đã thông báo rồi, nàng tới, hắn ngược lại không đến, không đến cũng tốt, sau này cũng đừng xuất hiện ở trước mặt nàng nữa, nếu như còn xuất hiện trước mặt nàng, nàng cũng xem như không quen biết hắn.
“Lúc Quan sai thông báo, Vương gia vừa hay tin thì sợ đến phát khóc, chắc Vương gia hoảng sợ nên không có tới, nếu như vương phi nhớ Vương gia, trở về vương phủ xem một chút đi.”
Hồng Đậu chẳng biết nguyên do ẩn chứa bên trong, quay sang nhìn Tịch Nhan khuyên nhủ.
Mặt Tịch Nhan âm trầm, mím chặt môi, không nói gì, ai nói nàng muốn về Cung Vương Phủ, chuyện này rõ ràng là lỗi của hắn, nếu hắn không chủ động xuất hiện thì đừng mơ nàng quay về, kiếp này nàng sẽ sống cùng với Hồng Ngọc.
Tịch Nhan tức giận hừ một tiếng, đột nhiên có một binh sĩ lách ra khỏi đám người hiếu kỳ bước lại trước mặt Tịch Nhan, khom người ôm quyền nói, “Cung vương phi cứ cho người của quý phủ đến nhận diện xác chết là được rồi.”
Những người này đã nghe thấy đại danh của Cung vương phi từ lâu, một nữ nhân có thể xử lý Cung Vương Phủ hỗn loạn trở nên ngay ngắn trật tự thế này, lo chuyện gia đình đâu ra đấy, chỉ điểm này thôi cũng đủ khiến người khác phải nể phục, hoàn toàn không chê bai trượng phu của mình là người ngu, thề sống chết bảo hộ, tấm chân tình như vậy, hơn nữa còn sắc nước hương trời, tài hoa hơn người, ở nước Lưu Ly này có người nam nhân nào mà không ước ao mình như Thất hoàng tử, nếu là người ngu mà có thể cưới được một người vợ như vậy, bọn họ cũng vui vẻ nguyện ý làm một tên ngốc không hiểu chuyện.
Có người phụ nữ nào mà không sợ nhìn thấy xác chết, cung Vương gia cũng thật là, bản thân không dám tới thì thôi đi, còn để cho vương phi đến nhận xác, cũng chỉ có vương phi này tốt, nếu như đổi thành những nữ nhân khác, đã sớm khóc loạn lên với hắn rồi, nói không chừng còn náo loạn cả Cung Vương Phủ.
“Không cần, dẫn ta vào xem.”
Tịch Nhan lên tiếng cự tuyệt không chút do dự, xoay người, quay sang một đám hạ nhân vương phủ đứng ở phía sau nói: “Các ngươi có ai thân thiết với Băng Sơ không? ai có gan thì cùng ta vào xem thử.”
Một đám hạ nhân Vương phủ đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng có một trai đinh và một tỳ nữ tách ra khỏi hàng, cùng Tịch Nhan nhau đi vào.
Tịch Nhan đi đầu tiên, nhìn thi thể trên đất, do thi thể bị ngâm trong nước qua lâu, đã bị phồng to thối rữa, đường nét khuôn mặt cũng không còn nhận ra.
” Đã chết bao lâu?”
Tịch Nhan quay sang hỏi người khám nghiệm tử thi bên cạnh.
“Hơn nửa tháng.”
Nửa tháng, hôm Hạ Dạ Bạch tiễn Băng Sơ trở về cũng cách đây khoảng nửa tháng rồi, mà ngày đó nàng gặp chuyện không may cũng là nửa tháng trước, nói như vậy, ngày đó Hạ Dạ Bạch đã hạ thủ với Băng Sơ.
Tịch Nhan sửng sốt chỉ chốc lát, xoay người, tỳ nữ cùng vào với Tịch Nhan cũng cúi người, không ngừng nôn, sắc mặt tái nhợt, mà gã tráng đinh kia khá hơn một chút, chẳng qua sắc mặt hơi khó coi.
“Ngươi đi ra ngoài trước.”
Tịch Nhan chỉ vào nha hoàn đang nôn thốc nôn tháo, đi tới trước mặt gia đinh, “Nhìn cho kỹ vào, nhận lầm người.”
Tuy rằng chỉ gặp qua Băng Sơ có mấy lần, cũng chưa tính là quen thuộc, bất quá trong nháy mắt đầu tiên khi nhìn thấy thi thể, Tịch Nhan đã cảm nhận được cái xác dưới đất này chính thị là Băng Sơ không lẫn đi đâu được.
“Phát hiện thi thể này hồi nào?”
Tịch Nhan đứng ở phía sau gã gia đinh đó, quay sang hỏi binh sĩ bên cạnh.
” Giờ dần sáng nay, được một ông lão đánh cá phát hiện, ông ta báo quan, chúng tôi tìm thấy bên trong túi hành lý của nàng ta có khế ước bán thân của Cung Vương Phủ, cho nên mới chạy đến Cung Vương Phủ báo tin.”
“Vương phi, đúng là Băng Sơ.”
Gã tráng đinh ngồi xổm xuống vạch xiêm y Băng Sơ ra, chỉ vào vị trí trên ngực Băng Sơ nói, “Trên ngực Băng Sơ có một cái bớt hình bươm bướm, trên xác này cũng có.”
“Hạ nhân như ngươi, làm sao biết nàng có bớt bươm bướm, chẳng lẽ ngươi từng làm chuyện cẩu thả với nàng ta?”
Đám người bu quanh hóng chuyện nghe hắn nói như vậy, cũng cất tếng cười chế giễu, rất là hèn mọn.
Người nọ nghe bọn họ hỏi lại, không khỏi đỏ mặt đáp, “Vương phi, nô tài không có, là Băng Sơ cùng Vương quản gia, lúc đó nô tài cũng ở bên cạnh, tình cờ nghe thấy.”
Thanh âm kia rất nhỏ, chỉ có Tịch Nhan nghe thấy được mà thôi, gật đầu: “Đã biết, ngươi đi đi.”
Chỉ cần bọn họ an phận thủ thường, đừng làm ra chuyện cẩu thả gì, không làm mất thể diện của vương phủ, bọn họ muốn làm sao thì làm, nam nữ hoan ái, đây là tự do của mỗi người, huống chi đó cũng là chuyện trước kia, nàng càng không muốn so đo.
“Chết như thế nào, biết không?”
Tịch Nhan quay sang tiếp tục hỏi nhân viên khám nghiệm tử thi.
“Ngoại trừ vết thương trên người, cũng không còn vết thương nào khác, cũng không trúng độc, lúc phát hiện, trên người lại không mặc quần áo, trên mình cũng không có vết tích bị cưỡng gian, chắc là trượt chân chết trong lúc tắm.”
Trên đời này nào có việc trùng hợp nhiều như vậy, mặc dù không có tận mắt nhìn thấy, nhưng Tịch Nhan có thể khẳng định rằng, cái chết của Băng Sơ, tuyệt đối có liên quan đến Hạ Dạ Bạch, nàng còn nhớ rất rõ, đêm hôm đó Hồng Đậu từng nói rất hăng say rằng cứ thế ném vào trong nước, nàng còn bồi thêm một câu, muốn xuống nước thì phải cởi sạch quần áo, mùa hè nóng bức thế này mà được ngâm mình trong nước lạnh cũng rất thoải mái, có điều tuy Băng Sơ rất đáng ghét, thế nhưng cũng khôn khéo, nếu không biết bơi, tuyệt đối không dám ra sông sâu thế này tắm rửa.
Tịch Nhan ngồi xổm người xuống, đưa tay xẹt qua mặt xác chết, tuy rằng nàng chưa từng tra xét xác chết, thế nhưng tự kiểm tra cũng không thừa. Nếu da thịt ngâm lâu trong nước sẽ bị nhăn nhúm, nhưng da mặt của cái xác này tuy rằng phù thũng đến mức biến dạng, có điều vẫn còn mềm nhẵn mịn màng, chẳng khác nào đứa bé vừa chào đời, hai tay Tịch Nhan chống trên mặt đất, hơi cúi người xuống, ánh nắng khúc xạ từ dưới nước hắt lên, mơ hồ có thể nhìn thấy những vết cào xước lờ mờ trên làn da trắng, Tịch Nhan lui về phía sau mấy bước, kéo tay cái xác, cẩn thận nhìn thật kỹ, chỉ thấy bên trên có vài điểm đỏ, giống như mọng nước, ngấm vào da thịt, trước khi nàng chết nhất định đã ăn phải cái gì, sau đó mới bị người ta ném vào trong nước, còn vật đó là vật gì, thì nàng không rõ ràng lắm, ngẫm lại tuyệt đối không phải thứ tốt gì.
Lòng của người đó cũng tàn nhẫn giống như nàng, bất quá làm việc so với nàng còn tuyệt tình hơn nhiều, nàng sát nhân, nhất định một đao mất mạng, cho họ được chết thoải mái, còn không giết thì dùng hình phạt nhẹ cho họ sợ, còn hắn nếu không sát nhân, nhất định sẽ làm cho người ta sống không bằng chết, hoặc là mất hết thể diện.
“Vương phi có cao kiến gì?”
Người khám nghiệm tử thi thấy Tịch Nhan loay hoay kiểm tra thi thể Băng Sơ, cho là nàng đang hoài nghi năng lực của mình giọng nói hết sức khó chịu.
Tịch Nhan cười lắc đầu: “Ta chỉ muốn xác định xem cái xác này có đúng là tỳ nữ của Vương gia nhà ta hay không thôi, giờ xem ra quả thật là Băng Sơ không sai, đáng thương cho một đứa nha hoàn còn trẻ như vậy mà đã bỏ mình, bình thường nàng ta rất khôn khéo, cớ sao lại để chết đuối trong lúc tắm thế này, dòng sông này khá sâu, lại có nhiều rong bèo, nếu không phải biết bơi, làm sao dám mạo hiểm? Haizzz.”
Tịch Nhan tiếc hận thở dài, đương nhiên sẽ không ngây ngốc nói ra nguyên nhân thực sự vừa được mình nhìn thấy. Ở cổ đại này mặc dù không đến mức giết người đền mạng, thế nhưng cũng gây ra nhiều phiền hà, mặc dù nàng đang giận Hạ Dạ Bạch khí nhưng trong lòng vẫn nghiêng về phía hắn.
“Cũng coi như chiếu cố Vương gia nhà ta một thời gia, nếu như đã xác định được nguyên nhân cái chết, thì để ta cho người lãnh xác về tìm một chỗ chôn cất nhé, dù sao cũng là người của vương phủ chúng ta, cũng không thể để nàng ta trở thành cô hồn dã quỷ như vậy được.”
Người khám nghiệm tử thi nghe Tịch Nhan nói như vậy, lập tức cảm thấy vừa rồi mình lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, âm thầm áy náy trong lòng, “Nếu là người của vương phủ, cũng từng làm việc trong vương phủ một thời gian thì đương nhiên có thể lãnh về.”
Tịch Nhan gật đầu, đi tới bờ sông, đưa tay xuống nước rửa, ” Thân ta vốn không khỏe, đi về trước vậy, nếu chuyện bên này xử lý xong, thì cho người đến Cung Vương Phủ thông báo một tiếng, lập tức có người đi đến đi nha môn lĩnh xác.”
Tịch Nhan nói xong. Xoay người rời đi, Hồng Đậu vẫn đứng ở bên ngoài thấy Tịch Nhan đi ra, vội vàng nghênh đón: “Vương phi.”
Tịch Nhan gật đầu, quay sang đám Hồng Đậu hạ nhân vương phủ ở phía sau, nhàn nhạt mở miệng: “Các ngươi cũng giải tán hết đi, sau này quay về vương phủ thì tự biết lo chuyện của mình.”
Hạ nhân Vương phủ đồng loạt gật đầu, sau đó lục đục đi về vương phủ.
“Vương phi, Vương phi ngươi đi nhanh như vậy làm cái gì?”
Tịch Nhan bước đi như bay, Hồng Đậu phải chạy mới đuổi theo kịp.
Bỗng nhiên Tịch Nhan dừng bước lại, gương mặt đỏ bừng, Hồng Đậu đang chạy không thắng lại kịp, tông ầm vào người Tịch Nhan, lui về phía sau hai bước, ngẩn đầu kinh ngạc nhìn sắc mặt Tịch Nhan biến đổi trong nháy mắt, đôi mắt như là sắp kết băng, bất giác nuốt nước miếng một cái nói, “Vương phi, Vương phi tức giận vì Vương gia không có tới sao?”
Tịch Nhan không nói gì, hừ một tiếng, còn đi nhanh hơn lúc nãy.