Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit:..Lam Thiên..
Lí thị vội vã đuổi tới Lê viện. Vừa vào cửa viện, nàng ta liền nhìn thấy mấy bà tử đang giơ bản tử đánh lên trên người của Thanh Hoa Đường.
Lực đạo kia rất mạnh, toàn bộ sân viện đều là tiếng kêu rên.
Tiền ma ma mắt thấy Lí thị đến, liền tựa như bắt được một ngọn cỏ cứu mạng, lớn tiếng khóc hô “Phu nhân, người đã tới, mau cứu lão nô, lão nô sẽ bị đánh chết a.”
Mấy bà tử kia xuống tay cũng thật không phải độc bình thường, bà ta mới trúng vài bản tử liền đã cảm thấy đau như sắp chết. Này, nếu thực sự đánh xong năm mươi bản tử còn không phải là muốn nửa cái mạng của bà ta sao?.
Lí thị lập tức hướng về mấy bà tử cầm bản tử quát lớn “Các ngươi, nô tài đáng chết, còn không mau dừng lại cho ta.”
Nhóm bà tử thô sử lại làm như không nghe thấy, tiếp tục ra sức đánh. Hoàn toàn không nhìn đến sự tồn tại của đối phương, trong lòng tràn đầy không cho là đúng, Lí phu nhân này cũng không phải chủ tử của bọn họ, tiểu thư cũng chưa lên tiếng, các nàng làm sao phải nghe nàng ta.
Lí thị thấy lời nói của chính mình không có chút tác dụng, đám bà tử đó vẫn tiếp tục vung mạnh bản tử, nửa điểm cũng không có đem người làm đương gia chủ mẫu là nàng để vào trong mắt, liền thiếu chút nữa tức giận tới lệch mũi.
Chuyển mắt, nàng ta nhìn thấy Hạ Thính Ngưng đang ngồi ở trước cửa viện nhàn nhã bưng chung trà lên uống, nàng ta càng giận không có chỗ phát tiết, lập tức liền nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt đối phương, giận dữ hét lớn “Đồ tiểu chân đáng chết, còn không mau kêu bọn họ dừng lại cho ta. Ngươi hiện tại thật lớn mật, ngay cả người của ta ngươi cũng dám đụng.”
Dám trước mặt mọi người đánh người của nàng, này không phải nói rõ không đem nàng để vào mắt sao?.
Hạ Thính Ngưng ưu nhã uống một ngụm trà nóng, ý bảo mẫu thân và đệ đệ ngồi ở bên cạnh nghe được lời nói của Lí thị đang muốn lên tiếng đừng nhúc nhích, nàng ngẩng đầu nhìn Lí thị liếc mắt một cái, không mặn không nhạt nói “Không được.”
Lí thị lúc này trợn tròn mắt, cất cao thanh âm nói “Không được? Ngươi dám nói không được, ngươi tiện nhân này, trong mắt ngươi còn có đích mẫu ( mẹ cả) này sao?”
Tiểu tiện nhân đáng chết, cư nhiên dám ở trước mặt mọi người bác bỏ lời của nàng, cùng nàng nói không được, nàng cũng không tin bản thân là đương gia chủ mẫu còn thu thập không xong một cái thứ nữ.
Hạ Thính Ngưng sửa lại một chút tóc mái, giọng điệu lạnh nhạt nói “Chính là không được, Tiền ma ma này mới thật sự là lớn mật, dám chạy đến chỗ ta lấy nguyên liệu nấu ăn, còn làm ầm ĩ trù phòng. Bị ta bắt được trước mặt mọi người, nếu như thả các nàng, ta sẽ khó có thể phục chúng nha.”
Trên đời này nào có chuyện tiện nghi như vậy, Lê Viện của nàng cũng không phải là nơi người khác muốn tới thì tới, muốn đi thì đi. Hôm nay những người này cho dù không chết cũng phải mất một lớp da.
Lí thị tức giận đến thiếu chút nữa sùi bọt mép, đúng lý hợp tình nói “Là ta cho nàng tới đây lấy nguyên liệu nấu ăn, ngươi có thứ tốt, chẳng lẽ không nên lấy đến hiếu kính đích mẫu này sao? Còn nghĩ muốn độc chiếm phải không?”
Trước đó vài ngày nàng mới biết được, từ trước tới nay Lê Viện này chọn mua nguyên liệu nấu ăn đều là loại thượng đẳng nhất, mỗi ngày đều có bào ngư, vi cá và các loại mỹ vị hải sản sang quý,quý hiếm, gà vịt cá ngan, các loại...liền càng không cần nói tới.
Cũng không biết bạc này là từ đâu tới, nàng là đương gia chủ mẫu nhưng đồ ăn mỗi ngày cũng không có tốt như vậy, dựa vào cái gì mà ba mẫu tử Thủy thị này có thể ăn ngon hơn so với nàng. Nàng đã sớm muốn đem nguyên liệu nấu ăn nơi này đều chuyển đến Thanh Hoa Đường, thứ tốt như vậy, cũng chỉ có nàng mới xứng hưởng dụng.
Trùng hợp hôm nay nay tiểu tiện nhân không có ở đây, Tiền ma ma liền xung phong nhận việc đi qua Lê viện lấy nguyên liệu nấu ăn, ai biết tiểu tiện nhân này lại nhanh quay về như vậy, còn vừa khéo bắt được Tiền ma ma.
Hạ Thính Ngưng đậy cái nắp trà, phát ra ‘Đinh’ một tiếng, ánh mắt lạnh buốt bắn thẳng tới Lí thị “Độc chiếm? Ngươi nói lời này cũng không sợ người khác cười đến rụng răng. Cái gì gọi là độc chiếm, chi tiêu hằng ngày trong Lê Viện chưa dùng tới bạc của Hạ phủ. Ta dùng bạc của chính mình mua nguyên liệu nấu ăn, vậy dựa vào cái gì phải hiếu kính ngươi,. Còn có đích mẫu, ta nói cho ngươi biết, ngươi nằm mơ cũng đều đừng nghĩ có thể từ trong tay ta lấy được cái gì.”
Thật sự là thiên hạ vô địch không biết xấu hổ, hiếu kính nàng ta? Nàng ta dựa vào cái gì, chẳng qua chỉ là đích mẫu trên danh nghĩa, mẫu thân ruột của nàng vẫn còn đang hảo hảo tốt ngồi ở bên cạnh đây, lời nói không biết xấu hổ như vậy mệt nàng ta cũng dám mở miệng.
Lí thị quả thực sắp tức giận đến sắp chết, một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Thính Ngưng “Ngươi, đồ hỗn trướng đại nghịch bất đạo, dám chống đối ta.”
Hạ Thính Ngưng cười đến sáng lạn “Ta có cái gì mà không dám, ngươi cũng không phải mẫu thân ruột của ta, ta sao có thể xem là đại nghịch bất đạo đây. Ta khuyên ngươi vẫn là đừng uổng phí nước miếng, thức thời một chút trở về Thanh Hoa Đường của ngươi đi. Chờ ta đánh xong năm mươi đại bản, ta sẽ thả các nàng trở về.”
Lí thị giận dữ công tâm, cả người đều đứng không vững. May mắn có tỳ nữ lanh lợi ở bên cạnh đỡ.
Cúc Hương vẫn luôn đi theo bên người Lý thị thấy tình thế không ổn, vội vàng thừa dịp không có người chú ý vụng trộm chuồn ra khỏi Lê viện, bước nhanh tới Xuân Hi Cư. Nàng phải nhanh chóng đi nói cho lão phu nhân mới được.
Mà trong Xuân Hi Cư, Hạ lão phu nhân đang ngồi ở trên giường nhỏ cùng Hạ lão gia nói chuyện, vẻ mặt khó nén vui vẻ khi đường làm quan rộng mở “Dục Nhi a, nhị nha đầu may mắn được Tĩnh Vương Phủ lựa chọn, chờ nàng gả đến vương phủ được Tĩnh Vương Thế Tử sủng ái, nói như vậy đến lúc đó đường làm quan của sẽ một đường bằng phẳng, lên thẳng mây xanh. Hạ phủ chúng ta cũng liền qua những ngày sung sướng.”
Hạ lão gia cung kính ngồi ở phía dưới, khiêm tốn cười nói “Nương, cái này còn phải chờ Ngưng Nhi được sủng lại nói, hiện tại nghĩ này đó vẫn còn hơi sớm.” Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng hắn lại là kích động . Đến lúc đó Ngưng Nhi được sủng ái, vậy Tĩnh Vương Thế Tử thế nào cũng sẽ xem ở phân thượng hắn là phụ thân của Ngưng Nhi nâng hắn lên một phen.
Chỉ cần đối phương nói vài lời ở trước mặt thánh thượng, này.., vinh hoa phú quý không phải là ở trong tầm tay sao. Chỉ là nghĩ tới cũng đã đủ làm cho người ta cao hứng .
Nhưng nghĩ đến Ngưng Nhi, đáy lòng hắn lại có chút ưu phiền. Lam nhi đã nhiều ngày vì chuyện của Ngưng Nhi vẫn luôn oán trách hắn, ngay cả nói cũng không chịu nói với hắn. Liền ngay cả thái độ Vân Nhi đối với chính mình cũng là đại chuyển biến, vừa thấy đến hắn liền trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, ngay là một tiếng phụ thân cũng không chịu gọi. Hắn cho dù lấy lòng thế nào, cũng không thấy đứa nhỏ này có nửa điểm đáp lại.
Ai, Hạ lão gia yên lặng thở dài ở trong lòng, hắn biết mẫu tử bọn họ oán trách hắn. Hắn cũng không muốn, nhưng thánh chỉ đã hạ, hắn cũng không thể không tuân theo. Lúc để Ngưng Nhi tham tuyển, hắn tuy rằng có do dự qua, nhưng Liên nhi dù sao cũng là đích nữ, thân phận này tổng yếu vẫn cao quý một chút. Ngày sau nếu như muốn cùng người đàm phán đám hỏi, kia cũng đều là gả đích nữ, ít có người sẽ cầu hôn thứ nữ.
Cho nên mẫu thân và đại thê tử muốn Ngưng Nhi thay thế Liên nhi tham tuyển, hắn cũng liền mở một con mắt nhắm một con mắt, chỉ xem như ngầm đồng ý.
Hạ lão phu nhân ngửa cằm đắc ý nói “Kia cũng là chuyện sớm muộn, bằng vào tư sắc của nhị nha đầu nhất định có thể chặt chẽ bắt lấy tâm của Tĩnh vương thế tử kia.”
Ở lúc hai người đang nói chuyện, đã thấy Cúc Hương vẻ mặt sốt ruột chạy tiến vào.
Hạ lão phu nhân cau mày nhìn về phía nàng “Đây là như thế nào, có chuyện gì mà gấp gáp như vậy?”
Cúc Hương vội vàng nói “Lão phu nhân, không tốt, phu nhân cùng nhị tiểu thư nháo lên.”
Hạ lão phu nhân vừa nghe lời này, ngực nhất thời buồn bực, thở hổn hển nói “Đến tột cùng là có chuyện gì? Đang êm đẹp làm sao lại nháo lên?” bà mới cùng nhi tử thương lượng phải làm thế nào để nhị nha đầu này vì Hạ phủ mưu chút phúc lợi, mới đảo mắt Lí thị này liền cùng người ta náo lên.
Cúc Hương nhìn Hạ lão gia ngồi ở bên cạnh liếc mắt một cái, có chút ấp úng nói “Phu nhân nhớ thương nguyên liệu nấu ăn của Lê Viện, hôm nay nhị tiểu thư vừa vặn đi ra ngoài, Tiền ma ma liền cùng phu nhân thương lượng thừa dịp này đi tới Lê viện đem nguyên liệu nấu ăn đều chuyển về Thanh Hoa Đường. Ai biết Tiền ma ma lại cùng người của Lê viện tranh chấp, còn trùng hợp bị nhị tiểu thư vừa vặn trở về bắt gặp. Nhị tiểu thư sai người đem các nàng trói lại đánh năm mươi đại bản, phu nhân vì chuyện này mới chạy tới Lê viện cùng nhị tiểu thư nháo lên.”
Hạ lão phu nhân nhất thời vô cùng tức giận, Lí thị này chớ không phải là muốn chọc giận chết bà mới cam tâm đi, đều đã kêu nàng ta đừng đi trêu chọc nhị nha đầu kia, nàng cư nhiên dám đem lời của bà trở thành gió thoảng bên tai. Thế nhưng dám tới Lê viện chuyển nguyên liệu nấu ăn, cái này còn chưa tính. Lại còn bị bắt được, người còn bị dữ lại. Này đúng là đầu óc ngu xuẩn, thế nào lại làm chuyện mất mặt như vậy.
Vẻ mặt Hạ lão gia cũng là tức giận, nhìn xem thê tử của hắn đang làm chuyện gì tốt, hắn là cắt ăn của nàng ăn hay là mặc của nàng, thế nhưng lại làm ra chuyện mất mặt như vậy. Hắn lúc trước thế nào lại nghe lời mẫu thân, cưới cái nữ nhân như vậy trở về.
Hạ lão phu nhân mặc dù tức giận, nhưng cũng không còn cách nào khác, đành phải quay đầu đối với Thu ma ma nói “Ngươi dẫn người đi qua Lê viện đem phu nhân và nhị tiểu thư đều gọi tới cho ta.”
Lí thị này đến cùng là người nhà mẹ đẻ của bà, bà cũng không thể không che chở, chỉ có thể để nàng đi lại hảo hảo gõ một phen. Nhưng là nhị nha đầu kia, biết chuyện chính nàng sắp tiến vương phủ làm thiếp đều đã vài ngày, tại sao vẫn không thấy nàng tới cửa cầu tổ mẫu này, lúc này vừa vặn cũng để nàng cùng nhau sang đây, giao đãi sau khi tiến vương phủ nên vì Hạ phủ làm chút chuyện